Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 133 : Rắp tâm quấy rối.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Tiểu đệ là Phương Xạ Lỗi, là bác sĩ thực tập. Cô ấy là y tá Mai Song Song. La sư huynh, về sau hai chúng ta còn phải dựa vào anh dẫn dắt nhiều.
Phương Xạ Lỗi có phần vui mừng. Ngay cả chuyện bị phá hỏng hồi nãy cũng nhanh chóng quên đi.
Trong lòng cậu ta thầm nghĩ nếu sư huynh mình làm phó chủ nhiệm khoa thì nhất định phải bắt lấy cơ hội này lập quan hệ tốt, sau này còn có thể giẫm chết thằng nhãi Diệp Thanh. Muốn giẫm đạp thế nào thì giẫm đạp.Thằng nhãi này vào sau mình, không ngờ lại được nhận sớm hơn cả mình. bây giờ lại còn muốn leo lên chức phó chủ nhiệm khoa. Nếu nó thành công thì sau này mình phải sống thế nào chứ.
May màcó La sư huynh đến đây. Với y thuật cao siêu của La sư huynh, chắc chắn là thắng được thằng Diệp Thanh này. Hừ, một tên tốt nghiệp cao đẳng kiêm lang trung gà mờ không ngờ không biết tự lượng sức mình, dám so tài với thạc sĩ.
- Đúng vậy, anh La, sau này em cũng phải dựa vào nhờ anh chỉ bảo nhiều.. Trong mắt Mai Song Song hiện lên một tia sáng kỳ dị vừa cười vừa nói. Cô ta vốn dĩ có xích mích với Diệp Thanh. Nghĩ tới nếu Diệp Thanh lên làm phó chủ nhiệm khoa thì chắc chắn đưa đối thủ của cô ta là Lý Tiểu Miêu lên làm y tá trưởng, nên đương nhiên cũng nhân cơ hội này tạo mối quan hệ.
Được người đẹp nũng nịu nịnh nọt, La Vĩnh Hoa lập tức sinh ra cảm giác tự hào. Lúc này không ngừng vỗ bộ ngực cười ha hả nói:
-Không thành vấn đề, sau này công việc có khó khăn gì cứ mạnh dạn nói, anh cũng cần hai người giúp đỡ Mà.
Ngụ ý rằng chức phó chủ nhiệm khoa cấp cứu đã nắm chắc trong tay như lấy đồ trong túi.
Phương Xạ Lỗi thì hơi ghen. Thừa dịp La Vĩnh Hoa xoay người đi chỗ khác liền lén lút thò tay từ dưới vào bên trong áo blu, bên trong, bộ mông mây mẩy, mịn màng. Bàn tay Phương Xạ Lỗi mơn trớn xung quanh rồi tiến đến chỗ cô bé, véo mạnh một cái, cả bàn tay ướt nhẹp bởi dịch tử cung của Mai Song Song khiến cô ta thiếu chút nữa không kìm nổi rên lên.
La Vĩnh Hoa sau khi photo xong mười bảy mười tám loại giấy chứng nhận. Trước mặt Phương Xạ Lỗi và Mai Song Song bỏ xấp giấy chứng nhận vào trong bao rồi đắc ý đi ra khỏi phòng photo qua phòng nhân sự làm thủ tục.
- Tên bác sĩ La này thật lợi hại. Không ngờ có nhiều văn bằng như vậy. Ôi, nếu mình có thể có một cái thì tốt rồi.
Mai Song Song than vãn nói.
Phương Xạ Lỗi lại khó chịu nói:
- Sao? Thích La sư huynh rồi à.
-Xì, coi cái bộ phóng thoáng của anh kìa!.
Mai Song Song vênh đôi môi hồng lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mũi Phương Xạ Lỗi, ha ha cười nói. Đôi mắt .....................
Phương Xạ Lỗi vừa rồi bị cắt ngang hưng phấn, đã nhịn một lúc lâu, lúc này không thể chịu nhịn thêm được nữa, một tay đẩy Mai Song Song sát vào tường, tay còn lại nâng chân cô lên, sau đó hung hăng đưa cậu nhỏ vào.
- A! Nhẹ thôi, cẩn thận bị người khác nghe thấy.
Mai Song Song lấy tay vòng qua cổ Phương Xạ Lỗi hôn lên mặt cậu ta, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên, cả người không ngừng rung rung.
- Bệnh viện này thực không tồi. Trang thiết bị tiên tiến đầy đủ. Khuôn viên cũng vô cùng tao nhã, nhất là có rất nhiều người đẹp. Ở nước ngoài tuy rằng rất tốt nhưng cũng không thấy được vẻ đẹp đặc biệt của con gái phương Đông thế này.
La Vĩnh Hoa làm thủ tục xongcũng đã là giữa trưa, rất nhiều nhân viên, bệnh nhân và người nhà cũng đã bắt đầu ăn cơm. Cậu ta ngắm ánh nắng trong bệnh viện trong lòng tin tưởng vào tương lai tươi sang. Chỉ có điều vừa nghĩ tới cuộc so tài y thuật chiều nay liền cảm thấy không vui.
- Tên Diệp Thanh này quả thực là không biết trời cao đất rộng. Một thằng nhà quê lại dám so tài y thuật với thạc sĩ học ở nước ngoài về như mình. Gì chứ, thắng nó thì không khó, nhưng để thắng vừa đẹp lại giữ được thể diện cho nó, không thể khiến hắn mất hết mặt mũi lại vô cùng khó khăn.
Trong lòng cậu ta có chút khó xử. Đang đêm hôm qua, khi cậu ta đang thưởng thức bộ phim thể loại tinh yêu, hành động của Nhật Bản thì chú cậu ta La Văn Châu, cũng chính là cục trưởng cục Y tế thành phố đích thân gọi điện thoại tới dặn cậu ta phải nhường nhịn Diệp Thanh một chút.
-Thật kỳ lạ, chẳng lẽ tên Diệp Thanh này lại có thân thế rất to? Cũng không giống mà, hôm đó chính miệng nó nói gia cảnh cũng chỉ là một gia đình nông dân bình thường, chỉ là bố và anh trai mở phòng khám nhỏ mà thôi.
- Thôi, mặc kệ, tý nữa tùy tình huống ứng bieend thôi. Nếu nó thật sự giỏi, chỉ sợ mình muốn nhường cũng không được.
La Vĩnh Hoa đang nghĩ lan man, cân nhắc trong lòng thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của con gái. Tuy rằng giọng điệu vô cùng tức giận nhưng cũng khiến người khác vô cùng cảm động.
- Anh có phải là đàn ông không hả? Trước kia tặng cho tôi giờ lại muốn lấy lại?
La Vĩnh Hoa nghiêng đầu vừa nhìn, lập tức liền thấy một thân thân hình bốc lửa, mặc váy dài màu đỏ, chân đi một đôi guốc đang chỉ tay vào một người đàn ông trung niên đang dắt chiếc xe đạp, trông rất tiều tụy.
Giọng nói cô ta mềm mại như tơ lụa . Mặc dù là quát mắng nhưng giọng nói vẫn vô cùng yểu điệu. Không cần phải nói đúng là Trần Linh Linh. Nếu Diệp Thanh ở đây hẳn sẽ nổi hết da gà. Cậu vẫn thích giọng nói trong trẻo nhưng có phần cá tính của Mã Tiểu Linh.
Tuy nhiên, La Vĩnh Hoa thì lại thấy rung động trong lòng, lập tức có ý nghĩ kỳ quái: Chậc Chậc, trên giường ............ còn không khiến người khác ngay cả xương cốt cũng rã rời hay sao.
Trong đầu La Vĩnh Hoa hiện ra cảnh Trần Linh Linh quỳ xuống, cầu xin cậu ta ban ơn. Cảnh tượng này khiến cả người cậu ta nhiệt huyết sôi trào, bắt đầu cảm thấy mình về nước là vô cùng đúng đắn. Nếu ở nước ngoài thì làm sao có thể nghe thấy giọng nói cuốn hút như vậy.
- Cục cưng, em cho anh một cơ hội đi mà. Anh thật sự là không còn cách nào mới tới tìm em. Mọi người xung quanh đều không cho anh vay. Em nhất định phải tin tưởng anh, lần này chỉ cần anh có đủ tiền, nhất định có thể gây dựng laị! Đến lúc đó anh sẽ trả lại cho em gấp bội.
Người đàn ông trung niên cầu xin Trần Linh Linh. Lời nói ra vừa chua xót vừa bất đắc dĩ.
- Thôi đi. Tôi không muốn nghe những lời này nữa. Chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi, tôi cũng không phải cục cưng của anh. Còn cái xe kia mặc dù là trước kia anh tặng cho tôi nhưng giấy tờ xe lại viết tên của ta, nên là tài sản của ôi, tôi tuyệt đối không đưa cho anh.
Trần Linh Linh thầm nghĩ dựa vào cái j mà phải trả lại cho ông ta. Trước đây tôi lên giường với ông nhiều lần như vậy, ông có thể trả lại cho tôi sao? Lại nói Mã Tiểu Linh cũng có xe. Nếu mình đem xe trả lại cho tên vô dụng này, về sau không phải sẽ thua kém Mã Tiểu Linh một bậc hay sao. Hừ, không trả là không trả, cho dù ang đi bán máu cũng đừng mơ tôi trả lại xe cho anh.Hơn nữa chúng ta cũng chia tay rồi.
Nam tử nghèo túng lập tức tức giận lộ ra vài phẫn nộ, chỉ vào Trần Linh Linh quát lớn:
- Cô đúng là loại đàn bà đê tiện, không biết xấu hổ.
- Ai không biết xấu hổ? Anh nếu còn dám ở trong này gây rối, cẩn thận tôi gọi bảo vệ lôi anh ra ngoài.
Trần Linh Linh chưa từng bị đàn ông đối xử như vậy liền tức giận kêu lên.
- Cô đúng là đê tiện. Đồ gái điếm
Gã đàn ông giận giữ, tiến lên tát Trần Linh Linh một cái.
- Anh muốn làm gì thế?
La Vĩnh Hoa tuy rằng thấp béo, nhưng lúc này lại vô cùng dũng cảm xông lên, trong lòng thì vui như hoa:
- Ha ha, anh hùng cứu mỹ nhân, lúc này không rat tay còn đợi khi nào nữa.
Gã đàn ông thấy có người xông lên bênh vực cho Trần Linh Linh thì không muốn gây rắc rối nữa. Dù sao ông ta kinh doanh phá sản hiện tại vẫn còn một đống phiền toái chưa giải quyết. Hơn nữa nơi này dù sao cũng là địa bàn của đối phương. Nếu làm loạn lên người chịu thiệt chỉ có thể là mình.
Lúc này tức giận hừ một tiếng, nói:
-Trần Linh Linh , sau này tôi gây dựng lại được sự nghiệp, cô đừng có mà đến quỳ xin tôi đấy.
Nói xong, liền đạp chiếc xe cũ nát rời đi.
- Hừ, thật không biết mình là ai. Còn muốn gây dựng lại, tôi thấy cả đời này anh cũng chỉ như vậy mà thôi. Trần Linh Linh bĩu môi nói rồi đi đến khoa cấp cứu.
- Ấy, từ từ đã. Xin hỏi tiểu thư họ gì a? Có thể cho tôi xin số điện thoại của cô được không?
La Vĩnh Hoa lập tức đuổi theo, hỏi.
- Anh?
Trần Linh Linh lắc đầu, trong mắt hiện lên ý khinh thường, đúng là mình hay chèo kéo làm quen đàn ông nhưng nhìn tên béo lùn này, ngay cả chút hứng thú cũng không có.
- Xin chào, tôi tên là La Vĩnh Hoa đây là danh thiếp của tôi
La Vĩnh Hoa không ngại gần tiếp tục xán lại tự giới thiệu.
- Không ngờ, lời nói này vừa nói ra, hai mắt Trần Linh Linh lập tức lóe sáng.
- Hả? Anh chính là La Vĩnh Hoa? Chuyện của anh tôi đã nghe nói rồi ! Tôi ra sức ủng hộ anh đánh bại tên Diệp Thanh kia.
Trần Linh Linh lập tức từ một cô gái cao cao tại thượng biến thành một fan hâm mộ La Vĩnh Hoa.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ: Chú của La Vĩnh Hoa hình như là Cục trưởng cục Y tế. Mình làm nghề này, nếu có một chỗ dựa vững chắc như vậy, về sau còn có thể thuận buồm xuôi gió liên tục thăng tiến a. Lập tức khẽ vuốt má, nhìn La Vĩnh Hoa nháy mắt mỉm cười, cố gắng thể hiện ra động tác dịu dàng động lòng người vẻ mặt như một người vợ hiền thục.
- Cô đã từng nghe nói đến tôi.
La Vĩnh Hoa lập tức đứng thẳng người. Nghĩ mình quả nhiên có sức hấp dẫn kinh người, mới đến bệnh viện không ngờ đã có nhiều người biết đến mình như vậy, quả thực không khác gì minh tinh. Hơn nữa, cái cô người đẹp trước mắt mình này fdường như cũng vô cùng ưu ái mình. Lại còn đánh mắt đưa tình với mình nữa chứ..
- Đương nhiên rồi. Tên Diệp Thanh chẳng qua là một lang trung nông thôn dựa vào cái gì mà so sánh với anh? Cho dù anh talên làm phó chủ nhiệm, tôi tin cũng có rất nhiều người không phục.
Trần Linh Linh khéo léo nịnh nọt. La Vĩnh Hoa như củi khô gặp lửa. Trong chốc lát hai người liền trở nên thân thiết. Lúc thì kể cho nhau về chuyện học tập ở nước ngoài. Lúc thì lại nói tới xe cộ....Phải nó có rất nhiều điểm chung.
Hai người cùng tới căn tin ăn cơm, lúc đang đợi để quay lại khoa cấp cứu thì dường như có kiểu dáng của một đôi tình nhân.
- Hoa Hoa, đi nào, đến văn phòng làm việc của tôi ngồi. Hiện tại vẫn còn sớm mà.
Trần Linh Linh nhiệt tình nói.
- Được. Vô cùng vinh hạnh được đến phòng làm việc của người đẹp.
La Vĩnh Hoa vội vàng đuổi theo.
Trần Linh Linh là bác sĩ chủ trị ở khoa tràng dạ dày.Có bệnh viện còn gọi là “ Khoa Tiêu hóa “ . Hai người vào phòng, thỉnh thoảng nói chút tâm đắc về y học. Đang nói chuyện hết sức vui vẻ đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng chạy, một người đàn ông trung niên cõng một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi, Dưới chỉ bảo của Mai Song Song đi vào phòng của Trần Linh Linh.
- Bác sĩ Trần, cô bé này bị đau bụng.
Mai Song Song nói khi nhìn thấy La Vĩnh Hoa ở đó không khỏi sửng sốt, hơi có chút thất vọng nói: bác sĩ La quả thực cao tay, vừa mới ngày đầu tiên mà đã cưa được được một trong hai người đẹp của Ngô Đồng.
La Vĩnh Hoa muốn thể hiện trước mặt người đẹp, lúc này bèn đứng lên nói:
- Để tôi khám.
Lập tức hỏi bố của bệnh nhân các triệu chứng.
Bố cô bé lòng nóng như lửa đốt nói:
- Con gái tôi buổi sáng nay vẫn rất bình thường, không biết tại sao tự nhiên đau bụng, thổ tả, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần cao lên, lúc ở nhà đo đã lên đến 39 độ.
- Ồ, đây chỉ là viêm ruột cấp tính, không có vấn đề gì lắm đâu, sẽ khỏe lại rất nhanh thôi!
La Vĩnh Hoa nóng lòng thể hiện, cũng không thèm tiến hành kiểm tra thêm, cho rằng dựa vào kinh nghiệm của bản thân, có thể nắm chắc, lúc này tràn đầy tự tin tưởng nói với Mai Song Song:
-Tiêm cho cô bé một mũi 10ml Vị Khang An vào bắp tay là được,
Sau đó nói với người bệnh:
-Tối nay và sáng ngày mai mỗi ngày tiêm một lần là khỏi.
Mai Song Song chuẩn bị xong thuốc, cầm lấy kim tiêm đang định tiêm vào bắp tay của cô bé thì một giọng nói đột ngột vang lên, khiến người trong phòng xấu hổ vô cùng.
- Từ từ đã. Cô bé này rõ ràng là bị ngộ độc thức ăn, ngươi anh lại chẩn đoán thành viêm ruột cấp tính, không phải khiến bệnh tình càng nghiêm trọng hay sao?
Diệp Thanh nhíu mày tức giận nói.
Mọi người liền vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên La Vĩnh Hoa kích động nhảy lên hét lớn:
- Cái gì? Anh nói tôi chuẩn đoán sai. Tôi nói cho anh biết. Lúc học thạc sĩ ở đại học Boston của Mỹ, tôi đã nghiên cứu qua không biết bao nhiêu ca viêm ruột cấp tính, lại còn ở bệnh viện cao cấp thực tập hơn một năm, loại bệnh vặt này làm sao mà chẩn đoán nhầm được cơ chứ.
Trần Linh Linh bắt chéo chân khinh thường nũng nịu cười nói:
- Có một số người không biết liêm sỉ là gì, chính mình không biết gì lại muốn vu vạ người khác. Cô bé này, tôi cũng cho là bị viêmruột cấp tính! Ôi, một lang trung ngay cả bằng đại học cũng không có cũng dám so bì với cao thủ.
- Cô bé này chính xác là bị ngộ độc thức ăn.
Diệp Thanh kiên trì nói.
Cậu vừa rồi đi qua cửa, đã thuận tay dùng đồng hồ công nghệ cao khám qua, lập tức liền biết nguyên nhân bệnh, chính là do bị ngộ độc, thấy La Vĩnh Hoa chẩn bệnh qua loa, không khỏi tức giận. Tuy rằng biết rõ mình đi vào sẽ bị hai người này chế ngạo nhưng vẫn phải đi vào.
Mạng người quan trọng. Nhất là loại ngộ độc thức ăn, chậm một phút là bệnh nhân lại thêm một phần nguy hiểm đến tính mạng..
- Đúng cái đầu anh. Ta khám bệnh mà đến lượt nhà anh phải chỉ bảo này nọ sao?
La Vĩnh Hoa nổi giận, lớn tiếng khiển trách. Mẹ kiếp, ông đường đường là thạc sĩ từ nước ngoài về, so với ngươi hơn không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần, lẽ nào ngay cả viêm ruột cấp tính hay ngộ độc thức ăn cũng không phân biệt được.
Diệp Thanh cũng nổi giận quát:
- Thạc sĩ học nước ngoài trình độ cũng chỉ thế này. Tôi thấy anh ngay cả sinh viên cao đẳng cũng không bằng. Đã chẩn đoán nhầm bệnh lại còn ngang ngược cãi cố .