Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 161: Không có giấy hành nghề y đã sao nào
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
- Không sao, chắc bọn họ không nghe thấy gì đâu.
Tên khốn Diệp Thanh này vô cùng xấu hổ, mặt mày đỏ ửng, cỗ gân guốc nổi hết lên, chẳng khác gì đít khỉ cả, nhưng, sở trường của cậu là biết là ôn hòa hoàn cảnh, lúc này chỉ biết tự lừa bản thân, không thể lừa dối được người khác, rồi an ủi Mã Tiểu Linh nói.
- Đều là do anh hại cả đấy.
Mã Tiểu Linh dùng tay khẽ đấm đấm vào ngực của Diệp Thanh, rồi vội đi ra ngoài phòng của cậu, trốn vào phòng của mình.
- Diệp Thanh, cậu thật lợi hại đó.
Mã Tiểu Linh đi tới, giơ ngón tay cái lên cười hì hì tán thưởng.
- Cũng lợi hại bình thường thôi mà.
Diệp Thanh ra vẻ nói, dường như coi mình là một tướng lĩnh vừa đi đánh trận chiến thắng trở về vậy, nghĩ tới vừa nãy được hôn đôi môi ngọt ngào của Mã Tiểu Linh, bây giờ nhớ lại vẫn cứ liếm lấy môi mình, rồi ngửi ngửi tay mình, như còn vương lại mùi thơm nào đó.
- Coi kìa, tự khen nữa chứ, đúng là đồ háo sắc.
Lý Tiểu Miêu vẻ tức giận liếc Diệp Thanh một cái.
......
Tiếp theo, Diệp Thanh tìm Lão Trịnh, Cao Lệ Bình và những đồng sự quen thuộc nói rõ sự việc, rồi cáo từ luôn, sau đó đi tới cửa lớn của khoa cấp cứu.
Vừa mới đi tới cửa, liền bắt gặp mấy người mặc sắc phục, rõ ràng là những người làm việc trong cơ quan nhà nước, đang hỏi han ở phòng bảo vệ:
- Xin hỏi, Diệp Thanh ở phòng nào vậy? Chính là người hành nghề y phi pháp đó, là một hiện tượng trên báo đài mấy ngày gần đây ý.
- Mấy người này, thái độ gì thế này, chỉ cần nhìn qua đã biết là không phải hạng tốt đẹp gì.
Trong lòng Diệp Thanh thầm oán, nhưng, dù sao cũng đã gặp mặt, cũng chẳng buồn trốn tránh làm gì nữa, cậu cũng đoán được thân phận của những người này, chắc chắn là người của cục giám định y dược thành phố, xem ra cái phận rủi ro của mình cũng đã tới rồi.
Liền đi tới, tự giới thiệu:
- Tôi chính là Diệp Thanh.
Đối với những đám người không có lễ phép này, cậu cũng chẳng cần phải lịch sự làm gì.
- Ố, là cậu à.
Một người bụng rất to, chừng hơn bốn mươi tuổi, mắt híp, nhìn Diệp Thanh vài cái rồi cười nói:
- Ô, nhìn cũng trẻ tuổi quá, quả thật không nhìn ra đó.
Diệp Thanh nhíu mày lại hỏi:
- Các vị có gì cứ nói luôn.
Quả nhiên, gã đàn ông bụng phệ này liền rút ra từ túi quần một tờ giấy, đứng trước Diệp Thanh đọc qua một lượt, rồi lập tức thu lại, nói:
- Chúng tôi là những người chấp pháp của cục giám định y dược thành phố, cậu hành y phi pháp, ảnh hưởng rất tệ hại, căn cứ vào quy định của cơ quan nhà nước, quyết định phạt cậu năm mươi ngàn tệ, còn có lệnh, khi chưa có giấy chứng nhận hành nghề y thì không được phép hành nghề y nữa.
Lập tức Diệp Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu, mẹ kiếp, năm trăm ngàn tệ, không phải đi ăn cướp chứ, có bán anh mày đi cũng không được số tiền đó. Diệp Thanh là một đứa nghèo từ nhỏ, trong tay chưa bao giờ có tới một trăm ngàn tệ tiền mặt, năm mươi ngàn tệ, đối với cậu mà nói đó là một số tiền rất lớn.
- Đại ca, có thể dàn xếp dàn xếp được không, có thể bớt đi một chút được không?
Diệp Thanh vẻ mặt đáng thương, đang thương lượng cùng đối phương, đúng là đàn ông không có tiền thật đáng thương, nếu là những người có nhiều tiền kia, lúc này lập tức rút ra đưa cho mấy gã này ngay.
- Dàn xếp sao?
Gã bụng phệ cười lạnh lùng một tiếng rồi nói:
- Cậu cho rằng đây là cái chợ hay sao, lại còn mặc cả nữa, năm mươi ngàn tệ, không thiếu một xu, có nộp hay không nộp hậu quả tự mình gánh vác đó.
Diệp Thanh lập tức nổi giận, mẹ kiếp, thái độ gì thế này? Tuy anh mày bị phạt, nhưng mi cũng không nhất thiết phải tỏ ra vẻ mặt và thái độ đó chứ.
Nhưng, chuyện này dù sao cậu cũng đuối lý, người ta cũng là người hành pháp mà thôi, hiện tại pháp luật không cho phép những hành vi phi pháp tồn tại, Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lát, nếu có tìm được người đi quan hệ đường vòng một tí, không biết chừng sẽ bị phạt nhẹ hơn một chút.
Thực ra, trong lòng cậu cứ nghĩ chỉ bị phạt ba đến năm ngàn tệ thôi, dù sao, bản thân mình không có giấy chứng nhận hành nghề y, nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa xảy ra sự cố nào cả, trái lại còn không ít lần giải nguy cứu nạn cho rất nhiều người nữa, bao nhiêu mạng người như vậy, lẽ nào không thể giảm chút tiền phạt chứ, đúng là chẳng có đạo lý gì cả.
Tỉ mỉ cân nhắc một chút, Diệp Thanh thấy, bản thân mình hình như không quen biết những ai có quyền và có tiền cả, Vương Binh chỉ là một viên cảnh sát, chắc chắn là không được rồi, công an và cục giám định không phải là một hệ thống, hoặc đi tìm Tô Thông, hoặc đi tìm Thị trưởng An, những người này đều không không muốn nhờ vả.
Những chuyện này, không ai ngờ được, tự nhiên không vấn đề gì, môt khi có người đứng ra tố cáo, e rằng ngay cả Thị trưởng An đích thân ra tay cũng khó mà chê đậy được vụ này. Hơn nữa, người ta là Thị trưởng thì có quan hệ gì lắm với mình đâu, dựa vào cái gì mà giúp mình chứ? Cho dù người ta cho mình là ân nhân cứu mạng, nhưng con gái của ông ấy vẫn còn đang hận mình, chỉ cần khẽ có ý cái, không biết chừng còn bị phạt nhiều hơn nữa.
- Bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, đợi vài ngày nữa đi vay mượn đủ, sau đó sẽ mang đến cho anh được không?
Diệp Thanh vẻ thương lượng nói. Cậu cứ nghĩ, có thể vay mượn thì vẫn phải vay mượn thôi, tới lúc đó đi tìm những mối quan hệ cũng chưa muộn. Dù sao, con người mà, nhân tình dùng một lần thì ít đi một lần thôi.
- Được, cho cậu ba ngày chuẩn bị, nếu quá hạn, sẽ bị phạt nặng hơn đó.
Gã bụng phệ, tỏ vẻ như chủ nợ vậy.
- Có thể thư thả thêm vài ngày nữa được không? Hai tuần nhé?
Diệp Thanh hỏi.
- Đừng có nhiều lời nữa, nhiều nhất là ba ngày, cậu thích nộp hay không là tùy cậu, chúng ta đi thôi.
Gã bụng phệ tỏ ra rất kiên nhẫn, hừ một tiếng rồi vẫy tay cho mấy đồng nghiệp phía sau đi.
- Anh!
Diệp Thanh tức giận, rồi cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này, cậu cũng hiểu được có tiền và có quyền nó khác thế nào, mẹ kiếp, sau này anh mày có tiền có quyền rồi, xem mấy người các người còn dám tinh tướng như vậy nữa không.
...
- Chào cục trưởng Thiệu. Tìm tôi có việc gì không?
Gã bụng phệ vừa đi được hai ba mét, chuông điện thoại vang lên, vừa xem, không ngờ chính là cục trưởng Thiệu ở cục giám định y dược gọi tới, lập tức gật đầu khom lưng, vẻ rất cung kính nói, khác xa với thái độ lúc trước với Diệp Thanh.
- Ồ, được ạ, được ạ.
Cũng không biết vị Thiệu cục trưởng kia nói với gã bụng phệ những gì, gã đàn ông này vừa nghe điện thoại vừa quay đầu rất cổ quái nhìn Diệp Thanh một cái, sau đó vội gật đầu nói:
- Dạ, dạ dạ.
Sau đó, gã bụng phệ này cầm điện thoại đi về phía Diệp Thanh.
- Bác sĩ Tiểu Diệp, bác sĩ Tiểu Diệp.
Gã bụng phệ vừa đuổi theo vừa kêu lên, gọi có vẻ rất thân thiết.
“...” Diệp Thanh quay người lại, hiều kỳ nhìn người này, khó hiểu nói:
- Anh yên tâm, ba ngày sau tôi nhất định sẽ nộp đủ năm trăm ngàn tệ mà.
Cậu cứ nghĩ, có lẽ phải mặt dầy vay tiền của đàn bà vậy, làm vậy cũng làm người ta mất mặt lắm chứ.
Không ngờ, gã bụng phệ, vẻ mặt xấu hổ, vội xua tay nói:
- Không cần phải nhiều như vậy đâu, không cần phải nhiều như vậy đâu, năm trăm tệ là đủ rồi.
- Cái gì? Năm trăm tệ sao?
Diệp Thanh nhât thời không phản ứng kịp thời, cho rằng mình nghe nhầm, mặt trợn tròn lên.
- Đúng, chỉ cần năm trăm tệ thôi, cũng chỉ là hình thức thôi mà.
Gã bụng phệ có vẻ hối lỗi, nói xong, rồi đưa điện thoại cho cậu nói:
- Cậu nghe điện thoại đi.
- Điện thoại của tôi sao?
Vẻ mặt của Diệp Thanh càng thêm cổ quái.
- Đúng đúng đúng, điện thoại của cậu đó. Phiền cậu nghe một chút.
Gã bụng phệ nói như cầu xin vậy.
- Được thôi.
Diệp Thanh cũng không muốn làm khó dễ người khác, nhận điện thoại từ tay của gã này.
- Ai dà, Tiểu Diệp à, tôi là cục trưởng cục giám định y dược Lão Thiệu đây.
Diệp Thanh:”...”
Mình có quen ai là Lão Thiệu đâu nhỉ.
- Ố, cậu chắc không biết tôi, nhưng, tên tuổi của bác sĩ Tiểu Diệp, Lão Thiệu tôi đã rất tường tận rồi, chuyện là như thế này, xét thấy bác sĩ Diệp y thuật cao siêu, cứu được vô số người, cục giám định y dược chúng tôi trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, quyết định chỉ phạt cậu năm trăm tệ thôi. Đương nhiên, giấy phép hành nghề y thì vẫn phải làm theo quy định, tôi hi vọng bác sĩ Diệp sẽ sớm thi đỗ để lấy được giấy chứng nhận hành nghề y, sau đó đến đăng ký ở bộ phận tương quan, vẫn là vấn đề chế độ mà, cũng không có cách gì khác, hi vọng bác sĩ Diệp thông cảm cho chúng tôi.
“...” Diệp Thanh ngẩn người ra, bản thân mình lúc nào mà lại oai phong như vậy chứ, đối phương lại là cục trưởng cục giám định y dược nữa, ngữ khí lại vô cùng khách khí, giống như đối đãi với lãnh đạo vậy, khiến Diệp Thanh có chút không tự nhiên lắm.
- Vậy cảm ơn ông quá.
Diệp Thanh không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu làm gì, theo cậu thì chắc có một nhân vật nào đó thay mình gánh vác trách nhiệm, hoặc nói đỡ cho mình, mà cũng chẳng biết người đó là ai nữa, là Tô Thông chăng? Thị trưởng An sao?...
- Bác sĩ Diệp, còn có người muốn nói chuyện với cậu nữa, xin đợi một lát nhé.
Cục trưởng Thiệu nói xong, liền đưa điện thoại cho một người khác.
Tiếp theo, đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông không hề quen biết:
- Tiểu Diệp chào cậu.
Tiếng nói lanh lảnh, ngữ khí rất mạnh mẽ, nghe giọng cũng chừng ngoài ba mươi tuổi, chắc cũng không lớn hơn Diệp Thanh là mấy.
- Anh là ai vậy?
Diệp Thanh khách khí nói, dường như người này chính là người thay mình đặt quan hệ đây.
- Tôi là Trương Hạo Kiệt.
Người đàn ông kia cười ha hả nói:
- Cậu chưa nhìn thấy tôi, nhưng, tôi không chỉ một lần nghe thấy tên tuổi của cậu, bế mẹ tôi thường khen cầu đó.
- Ha ha, bó mẹ anh là...
Diệp Thanh không hiểu, có chút ngơ ngác.
- Trương Kim Thụ, là người bị viên khớp do phong thấp, có ấn tượng gì không?
Đối phương nói.
- Ố...
Lúc này Diệp Thanh như bừng tỉnh, chính là con tai tư lệnh Trương của cục cảnh vệ thành phố Phù Liễu, thảo nào có năng lực thế này.
- Bác Trương sức khỏe vẫn ổn chứ?
Diệp Thanh có chút hổ thẹn, gần đây quá bận, nên cũng quên không hỏi han gì bệnh nhân của mình được, khi rảnh rỗi nhất định sẽ tới khám lại xem thế nào.
- Khỏe hơn lúc trước nhiều rồi, ít nhất cũng đã tự đi lại được rồi, Tiểu Diệp à, cảm ơn cậu nhé.
Trương Hạo Kiệt nói có vẻ rất vui vẻ, hiển nhiên là một người con có hiếu.
- Ha ha, vậy thì tốt, anh Trương à, gần tây tôi có nghiên cứu một bộ châm pháp, chắc cũng có ích đối với tình trạng bệnh của bác Trương, nếu anh không chê lang trung giang hồ và hành nghề y phi pháp, thì tôi sẽ tới khám lại cho bác Trương.
Diệp Thanh cười nói, làm như vậy cũng có qua có lại, ông ấy cũng là người rất trọng ân nghĩa mà.
Nhưng, cho dù đối phương không giúp mình lần này, khi nào rảnh rỗi cậu nhất định sẽ tới khám lại cho bác Trương.
- Không ngại gì cả, nói những lời này thì coi chúng tôi xa lạ quá rồi, bố tôi tối qua còn nói, ở xã hội cũ, làm gì có bác sĩ nào có giấy chứng nhận hành nghề chứ, đều là những y thuật cổ truyền đó thôi, lẽ nào những người ở thời này không được khám bệnh sao?
Trương Hạo Kiệt rất sảng khoái cười lớn, cũng có phong độ giống bố mình, nói tiếp:
- Bố mẹ tôi thường khen cậu, nói cậu còn trẻ, ngay cả những bác sĩ đi tu nghiệp từ nước ngoài về còn không bằng ý chứ, cậu là một nhân tài hiếm có, tôi cũng rất muốn gặp cậu, lần sau tới, chúng ta sẽ ngồi uống với nhau vài chén nhé.
- Nhất định nhất định.
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Bác Trương và bác Hà quá khen rồi.
Đồng thời, trong lòng cậu cũng thấy vui vui, mặc dù không có giấy hành nghề thì đã sao, mình vẫn cứ đi khám chữa bệnh cho người khác được chứ.