Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 176: Muốn nói chuyện thì anh nên tìm đến nói chuyện với tôi!

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -

- A-----, ngứa chết tôi mất! Ngứa chết mất! Ngứa quá đi! Tôi chịu không nổi rồi! Tôi không cần biết nữa, ai đến gãi giúp tôi cái! A---- điên mất thôi!
Trần Linh Linh mơ hồ như ngứa đến phát điên vậy, mang giày cao gót nhảy loạn cào cào, miệng thì la thất thanh, làm cho không ít những quý ông ở đây cũng thấy trong long ngứa ngáy!

Một cô gái khá xinh xắn đấy, ài dà, đáng tiếc, chỗ này đông người quá, nếu là chỗ nào mà chẳng có người thì tôi nhất định lên gãi giúp cô ấy rồi chứ lại không sao?

...

La Vĩnh Hoa lăn lê dưới đất, vừa gãi vừa to mồm gào lên:
- Anh sao anh lại như thế ? Mị nó nữa, em ngứa chết mất! Mị nó ai đó nhanh ra đây giúp tôi chữa ngứa cái! A------. Ngứa A-------! Anh, sao anh không thay tụi em xử lí thằng kia? Là nó hại em à!...

Tô Thông hơi trau mày, La Vĩnh Tiến thấy vậy liền nhanh chóng chỉ đạo bảo an túm chặt lấy hai người như bị điên này lại đưa ra ngoài! Đâu có biết, hai người bỏa an nọ vừa mới tiếp xúc với Trần Linh Linh và La Vĩnh Hoa xong cũng không chịu được ôm chặt lấy tay gãi như điên!

Cái ngứa như tà mà này, giống như là một loại bệnh truyền nhiễm vậy, ai đụng vào là người đó đen đủi, thế không có ai dám đến gần nữa!

- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Diệp Thanh tha cho tôi đi!
La Vĩnh Hoa qua thật là ngứa đến phát điên vậy, bất chấp tất cả, vừa lăn lộn vừa gãi lết khóc lóc lao đến chỗ Diệp Thanh !

Diệp Thanh liền nhanh chóng tránh sang một bên lấp sau ghế!

Cái bột ngứ này là do anh ta dùng 0,1 y linh trị đổi lại từ chỗ Tiểu Vũ, so với những loại phấn ngứa khác có ma lực hơn gấp bội, đến anh ta cũng không dam tiếp xúc đến nó, chỉ dám dùng móng tay gảy nhẹ ra chư mà tiếp xúc sao được?

“ Ầm”

La Vĩnh Hoa đâm đầu vào ghế, đến nỗi trán chảy máu ra, nhưng cũng không để ý lau đi mà khóc lóc van xin Diệp Thanh:
- Diệp Thanh, tôi sai rồi! Cầu xin anh, chô tôi thuốc giải đi, sau này tôi không có dám đối đầu với anh nữa, tha cho tôi đi!

Diệp Thanh trau mày nói:
- La Vĩnh Hoa, anh không nên nói bừa như vậy, đây là anh bị bệnh ngoài da, đâu có liên qua gì đến tôi!
Trong bụng cũng có chút ngạc nhiên, cái bột ngứa này không ngờ có tác dụng mạnh đến vậy sao? Có thể để một người phải quỳ xuống xin tha? Nên biết là đầu gối của đàn ông có vàng à! Đây cũng không phải là thời cổ, một người tình nguyện quỳ xuống cũng thật là hiếm thấy!

Xem ra , những món đồ ở trong y linh bảo tháp không có giống nhau tiết kiệm gì cả!

- Tô thiếu gia, để người bạn này của anh cứu người em họ của tôi đi!
La Vĩnh Tiến cầu xin nói.

Hắn với Diệp Thanh cũng không có gần gũi gì, nên biết đi cầu xin anh ta cũng vô ích, cơ hội cuối cùng chỉ còn có thể nhờ đến Tô Thông , hi vọng xét đến hắn đã từng làm cho Tô Thông một số việc mà nói tốt !

Tô Thông đi lên phía trước đến gần nói nhỏ vào tai Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp , không đến mức nhốn nháo đến mất mạng người đấy chứ?
Trong bụng anh ta cũng có một chút không chắc chắn lắm, quả thực vì bọn họ gãi ngứa đến mức ghê rợn quá, thậm chí anh ta còn có vẻ nghi ngờ nếu quả thật hai người kia không chịu đến mức móc cả mắt ra thì hỏng!

- tô cũng không rõ nữa, vậy để tôi giúp họ trị ngứa vậy!

Diệp Thanh nói rồi lấy ra ngân kim, lách qua ghế châm vào huyệt “ huyết hải”, “hành gian”, “thái khê”, “tam âm giao”, và cùng các huyệt khác, nhanh như bay, vừa châm vừa lé, tránh để La Vĩnh Hoa chụp lấy anh ta!

Không còn cách nào khác, nếu không nhanh chóng , động tác chậm một chút là bị cái bột ngứa đó lây sang ngay!

Tiếp ngay sau đó cũng làm như vậy đối với Trần Linh Linh, nhanh chóng châm kim như bay!

Còn hai người bảo an lúc nãy không có qua nghiêm trọng, chỉ bị dính một tí, không đến mức khoa trương như vậy và cũng không cần đến Diệp Thanh phải ra tay!

Gần như là tức thời La Vĩnh Hoa và Trần Linh Linh ngừng lại , ngồi bệt xuống đấy há ngoác miệng ra thở!

- Hắn điên rồi, điên thật rồi!
Trần Linh Linh có chút phẫn nộ lườm Diệp Thanh, trong bụng nghĩ, sau này chị mày không có gặp thằng đàn ông này nữa! Với loại này chị không chơi được thì chẳng lẽ lại không tránh được sao?

- Anh họ em...
Thấy anh mắt của La Vĩnh Tiến trợn lên nhìn sang, La Vĩnh Hoa ngập ngừng xấu hổ!

- Thể Diện nhà họ La chúng ta bị mày làm cho xấu hết rồi! bao nhiêu năm mày đọc sách để làm cái gì chứ hả đúng là đầu heo!
La Vĩnh Tiến tức giận quát tháo:
- Còn không cút đi!

La Vinh Hoa xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy, đỡ Trần Linh Linh rồi hai người tiến nhanh ra phía cửa lớn ở đại sảnh!

- Tiếp tục diễn đi!

Bàn tay to lớn của Tô Thông vẫy lên một cái, thế là tất cả lại bắt đầu, anh đen đều trùng trùng tối lại, âm nhạc nổi lên, rất nhiều tạo hình quần áo , những mẫu mốt mới và cùng với những thân hình bốc lửa của người mẫu, lung linh, lả lướt liên tục lên bục! Mơ hồ như cái sự huyên náo vừa rồi chưa từng phát sinh ra vậy!

Mọi người lại bắt đầu lấy lại khẩu vị và bị đưa vào vòng xoáy của cái đẹp! Nhưng cũng không tránh khỏi những lời thì thầm bàn tán!

- Ông Hàn à, xem ra tính cách cái cậu bạn của Tô thiếu gia có vẻ nóng đây! Vừa rồi cái thằng mà bị ngứa đến kì quái kia chắc chắn là da anh ta làm trò quỷ đó rồi!

- Ờ!, cái chuyện này trong bụng biết được rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì!

- Cũng phải! Nhưng cái con nhỏ kiều nữ kia, giọng của nó mới yêu làm sao, nếu mà ở trên giường thì sướng biết bao lắm!

- Ha ha, cái lão già này vẫn còn háo sắc thế à!

- Háo sắc cái gì chứ, chỉ là câu nói cửa miệng ra vẻ ta đây thôi! Hài,già rồi, yếu rồi không có được như trước, thật là ghen tị với lũ trẻ!

- Ha ha, nghe nói cái cậu bác sĩ Diệp Thanh y thuật bất phàm, biết đâu có phương thuốc cương dương kì diệu nào thì sao, ông chi bằng đi hỏi thử cậu ấy xem, tôi cũng tiện đi theo sau, biết đâu cũng được thơm lây, giao hảo được với gia đình họ Tô không biết chừng?

- Biến, sao ông không đi!

...

...

- Đều tại anh, cái đồ vô dụng!

Vừa ra khỏi đại sảng, Trần Linh Linh liền mắng La Vĩnh Hoa! Cô ấy nhớ lại lúc ở trong đó có những hành động không đẹp mắt trước bao nhiêu là doanh nhân tiếng tăm, nghĩ bụng sau này làm sao còn gặp ai được nữa!

La Vĩnh Hoa trong lòng cũng đang tức khí thế là lúc đó cũng cãi lại:
- Nếu mà cô không đi chọc hắn thì chúng ta liệu có mất mặt thế này không?

- Vậy anh bây giờ là trách tôi hả! Sao anh không nhìn lại bản thân anh xem, vô dụng! Nói anh họ mình hết lên trời xuống bể, tai to mặt lớn thế nào, mị nó, thế mà mỗi thằng Diệp Thanh cũng không dọn dẹp nổi, ại còn gọi bảo an đến đối phó với chúng ta nữa! Nếu mà nói thì phải nói là anh em nhà họ La các anh là một lũ lợn! Nhu đần!

- pa.
La Vĩnh Hoa tức giận, bạt tai cho một cái
- Cái con điếm này, mài chửi ai đấy?

- A!
Trần Linh Linh bị đánh nảy đom đóm mắt, gương mặt nhỏ nhắn không rõ tại sao, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, thế là trong phút chốc, liền đánh trả lại La Vĩnh Hoa, vừa đánh vừa chửi!

- Cái thằng đàng ông thối tha vô dụng này, vô dụng từ trong trứng! Chỉ biết đánh đàn bà! Sao lúc trước trong đó không thấy anh động thủ! Mị mài, dám uýnh bà à, bà liều với mày! Cái thằng béo chết tiệt, thằng chó nhật chết tiệt, trước kia thì một mực lấy lòng bà, bây giờ có được bà rồi thì bắt đàu trở mặt phỏng? Bà móc mắt mày!

- Cô điên rồi!
La Vĩnh Hoa khôg chống cự được, lùi dần về phía sau, sau cùng mạnh tay đẩy Trần Linh Linh ra, gào lên.
- Con đĩ này, mày điên rồi! Thật không chịu nổi mày nữa!

Trần Linh Linh yếu thế cũng gào lên:
- bà mày cũng chịu không nổi mày nữa rồi! Thằng vô dụng!

- Mày cút cho tao!
La Vĩnh Hoa chỉ thẳng tay vào mặt Trần Linh Linh hét lên! Trong lòng rất bực tức, bị Diệp Thanh chỉnh, lại bị anh họ mắng, rồi đến giờ lại còn phải chịu cho con đàn bà này chút giận! Ông mày chịu không có nổi!

- Người đáng phải cút là mày, mặt dày!
Trần Linh Linh mất mặt đỡ không nổi liền chửi lại ngay lập tức! Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám đuổi bà đi nữa!

Hai người mắt to mắt nhỏ trợn lên lườm nhau, lại sắp chuẩn bị một trận bụp nhau nảy lửa nữa đây, đúng vào lúc đó thì có hai viên tuần cảnh lái xe ngang qua liền nhảy xuống, đên hỏi!

- Chuyện gì? Chuyện gì thế!

- hừ!

- hừ!

TRần Linh Linh và La Vĩnh Hoa trừng mắt lườm nhau một cái rồi hắng một tiếng , rồi quay đầu bỏ đi, làm sao mà tìm được một đôi vô dụng và tiện nhân đến mức này, một phần họ cũng sợ phiền phức với tuần cảnh, thế là ôm cục tức mà bỏ đi, mỗi người một nơi! Thế là mọt đôi uyên ương đã sớm tan như vậy!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đại hội đường thành phố Phù Liễu.

Được đến chừng một tiếng sau, khi kết thúc biểu diễn thời trang, Tô Thông sau đó lên bục phát biểu, đơn giản là tuyên bố công ty chính thức khai trương, hi vọng các doanh nhân và đồng nghiệp đều hết lòng ủng hộ!

Bối cả gia đình và mạng lưới qua hệ của anh ta hùng mạnh như vậy, đương nhiên là những người ở đó đều ầm ầm hưởng ứng , thậm chí còn có một số thương nhân giàu có đã viết séc ngay tại đấy luôn!

Theo đó, sau khi tiệc rượu tàn, một số những người râu ria như Uông Tiểu Vĩ và Chu Khanh Nghiên đều từ từ ra về hết, chỉ còn lại tầng lớp quyền thế thực sự của thành phố Phù Liễu, áng chừng chỉ có Diệp Thanh và Ninh Não Nhi là ngoại lệ!

- Tiểu Diệp cậu cứ tự nhiên, có việc gì thì gọi tôi!
Tô Thông và Vương Liễu Ý ngồi tiếp Diệp Thanh và Ninh Não Nhi một lúc rồi đứng dậy rời đi, cũng phải thôi, hôm nay anh ta là chủ nhân mà, quả thật là bận quá mà!

- Ờ, hai người cứ đi đi, không cần phải lo cho tui tôi!
Diệp Thanh nâng chén rượu lên cười nói.

Rồi sau đó tiếu tục ngồi nói chuyện với Ninh Não Nhi.

- Hì HÌ, Diệp Thanh, không ngờ cậu cũng có lúc như vậy! Không thương hoa tiếc ngọc đối với một cô gái đẹp như vậy, vẫn có thể ra tay được!
Ninh Não Nhi ghé sát vào tai Diệp Thanh cười nói.

Diệp Thanh nghiêm túc nói:
- Anh không phải là cái loại nhìn mặt bắt hình dong! Lại nói cái cô Trần Linh Linh này, tâm hồn cũng không có tốt đẹp gì, bình thường vẫn khinh người khác, thế nên tôi chẳng thấy cô ấy đẹp một chút nào cả!

- Ế, thật không? Vậy cậu thấy tôi thế nào, có đẹp không?
Ninh Não Nhi nhanh chóng cười hà hà hỏi Diệp Thanh.

- Cô à?
Diệp Thanh nhìn soi xét một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt đẹp như vẽ, tuy rằng không có dùng phấn trang điểm nhưng làn da vẫn trắng trẻo mịn màng, trên người toát ra một mùi hương cơ thể quyến rũ, dù gần trong gang tấc nhưng cũng không nhìn ra một chút mụn cám hay tàn nhan gì cả, mìn màng sáng bóng như ngọc, không cầm được lòng chỉ muốn cắn nhẹ một cái!

- Muốn không?
Đôi mắt long lanh của Ninh Não Nhi đung đưa, nói giọng rất nhỏ chỉ có hai người mới nghe thấy được, mê hoặc vô cùng.

- ừng ực!ừng ực!

Cổ họng Diệp Thanh nuốt nước miếng ừng ực, nước miếng không ngừng tứa ra, tim đập “thùm thụp” người nóng cồn cào, gần như là lập tức, ở bên trong quần thấy chật trội, như có một vật nào đó muốn chọc thủng cái quần chui ra!

- ...Muốn gì cơ?
Diệp Thanh liếm bờ môi như bỏng rát của mình hỏi. Bụng nghĩ nếu mà cô thật sự đồng ý thì tôi ngại gì mà không dẫn cô đi khách sạn chứ! Cứ suốt ngày quyến rũ anh, anh chịu đâu có được!

- Muốn tôi...
Ninh Não Nhi lại khẽ khàng nói, nhan sắc càm thêm say lòng người!

Diệp Thanh như sắp phát điên vậy, nếu đây không phải là chỗ đông người thì chắc cậu ấy sẽ đẩy nàng yêu tinh kia xuống rồi quất vô mông ả!

- Muốn tôi giúp anh ăn điểm tâm à!
Ninh Não Nhi cười duyên dáng đẩy Diệp Thanh ra và tiện đó ấn vào miệng anh ta một miếng bánh kem!

- Ứ
~~ Diệp Thanh suýt nghẹn, ho liên tục, uống đến mấy ngụm nước mới nuốt được xuống!

- Còn muốn nữa không?
Ninh Não Nhi cười duyên hới, ánh mắt thần khiết trong suốt,hình như cũng không có khác ý nghĩa mà câu nói lúc trước cô ấy nói!

- Chẳng lẽ là tôi nghe sai? Liên tưởng nhiều qua chăng?
Diệp Thanh đỏ mặt, xấu hổ! Gì vậy, gặp người đẹp nhiều như vậy rồi mà sao sức đề kháng vẫn yến thế vậy là sao? Nếu mà là trước kia thì anh không có như thế nầy được đâu! Anh ta tự an ủi bản thân mình nói.

- Không cần, để tự tôi!
Diệp Thanh ngượng ngùng cười nói.

- Vật anh tự nhiên nhé! Cái banh kem quế này làm tương đối ngon đấy!
Ninh Não Nhi cũng đưa tay ra nhẹ nhàng kẹp một miếng lên miệng ăn rất là ngon mắt, không để ý trong khi ăn để khóe môi hiện lên nhưng đường cong tuyệt đẹp!

...

- Ninh tiểu thu, có thể uống với cô một ly không?
Đột nhiên một người đàn ông béo mập hơi hói đầu tầm tuổi trung niên mang ly rượu vang tới, không đợi sự đồng ý của Diệp thanh và Ninh Não Nhi liền ngồi xuống ngay bên cạnh Ninh Não Nhi!

Hử, thằng béo chết tiệt, không biết thế nào là lịch sự sao! Diệp thanh lúc đó liền nheo mắt lại, mơ hồ như trách kẻ tô lỗ xâm phạm vào lãnh địa của mình vậy!

- Xin lỗi cô ấy không uống rượu!
Diệp Thanh liếc nhìn tên béo rồi, lạnh lùng nói. Cái lão kia thấy người đẹp là híp mắt lại, nhìn qua biết là không phải người tốt!

Ninh Não Nhi cười duyên dáng, tay ra cử chỉ ý tư, ya là anh ấy không cho tôi uống tôi cũng hết cách! Đồng thời cũng hướng dịch về phía Diệp Thanh!

Tức thì Diệp Thanh cảm thấy vô cùng hãnh diện! Ninh Não Nhi đúng là biết cảm giác của mình, từ trước đến giờ không để cho mình phải khó chịu! Ờ, chỉ trừ cái là hay hấp dẫn mê hoặc làm mình khó chịu ra thì đúng hơn!

- HA ha!
Cái lão mập đội tuổi trung niên kia hình như không có chút gì khó chịu, cười khà khà nói.
- Không uống rượu cũng không sao, có chuyện làm ăn chắc chắn Ninh tiểu thư thích thú!

- Ồ?
Ninh Não Nhi mơ to mắt ra hỏi:
- Lĩnh vực nào vậy?

Diệp Thanh cũng hướng về phía đối phương, muốn nghe xem có chuyện làm ăn gì, thế là tất nhiên cũng phải tốt với người ta một chút!

- Nghe nói Ninh tiểu thư mới nghiên cứu ra được một phương thuốc thảo dược làm thành sản phẩm làm đẹp da? Tôi muốn mua lại phương pháp đó!
Tên mập này cũng không có kiêng nể gì ,vừa cười vừa nói và nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Ninh Não Nhi.

Ninh Não Nhi lắc đầu nói:
- Ngài nói vậy không phải rồi! Nghiên cứu ra phương thuốc đó là vị bác sĩ Diệp ngồi cạnh tôi đây! Mọi quyền thỏa thuận và đối thoại ngài đều nên nói với anh ấy mới đúng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui