Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 181: Đập mặt.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Hai vị giám khảo kía nghe gật đầu tán thành lia lịa, vị chủ khảo Lý Quế Lăng không còn chỗ nào để nói: Thằng nhóc này được, diễn giải lưu loát truyền cảm, như là người đang cầm sách đọc vậy! Mà lại hiếm có có một người thành thạo chuyên môn như thế này, đúng là có thể đem so sánh với những bác sĩ trung y có nhưng nghiệm được, tôi lại không để cậu qua được sao?
...
Ba phút sau, Diệp Thanh lới lỏng và bỏ tay ra Tào Giai Cường ra và dừng lại, thế là cậu thanh niên đeo kính Tào Giai Cường mới được tự do trở lại, nhanh chóng lùi ra cách Diêp Thanh chừng hơn một met, giữ khoảng cách với anh ta! Trong lòng hắn tuy rằng vô cùng tức hận, nhưng không dám lại đi trêu chọc Diệp Thanh nữa!
- Mẹ cái thằng quái thai, sao mà tay nó khỏe thế!
Tào Giai Cường từ trước đến giờ vẫn tự xưng mình là đàn ông, mạnh mẽ ghê ghớm lắm, lần này thì bị Diệp Thanh cho tịt ngòi luôn!
- Câu thứ ba, mời thí sinh trình bày phương pháp kĩ thuật châm cứu tả phả cùng các thao tác!
Tào Giai Cường vừa nghe đến câu này thì nhảy cẫng lên nói:
- Ngàn lần đừng có lấy tôi ra làm mẫu!
Diệp Thanh như con sói già xấu xa lừa cừu non vậy:
- Yên tâm đi kĩ thuật châm cứu của tôi tốt lắm, không biết chừng lại còn có thể giúp cậu trị cái bệnh kia luôn nữa ấy chứ?
- Bênh kí là bệnh gì chứ? Ai có bệnh nào? Anh chớ có nói bừa!
Tào Giai Cường điên tiết, vốn muốn chửi Diệp Thanh , nhưng nghĩ đến vừa rồi bị anh ta dùng tay khóa lại, khỏe như cọp ấy liền cố nuốt lại mấy câu nói thô tục vào trong bụng, chỉ có cãi lớn mấy tiếng rồi thôi.
- Trong phòng thì không được phép làm ồn.
Chủ khảo Lý Quế Lăng tức giận đập bàn nói! Bụng nghĩ, tuy rằng mày là cháu ngoại của ân sư nhưng cũng không có thể vô kỷ luật như vậy được, quả thật không coi giám khảo ra gì cả!
Tào Giai Cường vẻ ngoài thì vênh váo nhưng bên trong thì nhút nhát, bây giời mới hiện rõ ra, ngượng ngùng cầu cứu nói:
- Giám thị ơi, có thể để người khác phối hợp với anh ta hắn ta được không? Không may mà hắn ta châm nhầm chỗ hoặc cố ý xử tôi thì oan cho tôi quá à!
Một vị giám thị coi thi ở đó không biết chuyện liền mơ hồ hỏi:
- Tại sao anh ta lại muốn xử anh là sao?
Một vị giám thị khác cũng nói:
- anh bạn Tài Giai Cường của chúng ta nghĩ nhiều quá rồi? Thái độ này của anh như thế là không được, đôi nhân xử thế cốt là phải rộng lượng, nhìn rõ vẫn đề, không nên vì một chuyện nhỏ nhặt rồi thì nghĩ người ta muốn hại mình! Tôi thấy y thuật của Diệp Thanh tương đối được, tuyệt đối không có châm sai được đâu, anh hợp tác chút đi!
- Tôi...!
Tào Giai Cường lần này bất lực buồn bã! Lớn đến thế này chưa bao giờ phải chịu oan ức như vậy, mà ở đây thì rõ ràng là người ta muốn bắt nạt mình, không ngờ lại còn kêu tôi phối hợp nữa? Lại nói bản tính mình không có rộng lượng nữa?
- Không! Cái thằng kia nhất định sẽ cố ý làm trò quỷ gì đó hại tôi!
Nói rồi Tào Giai Cường quẹt mũi đoạn bỏ đi không do dự!
Mẹ nó, dù sao thì cũng không thi đỗ được đứng đây làm đếch gì để mất mặt trước mọi người, lại còn làm chuột bạch cho thằng chết tiệt kia dùng kim đâm qua đâm lại nữa! Trong bụng hắn vẫn còn hận Diệp Thanh ở vòng thi đầu dùng kim chọc cho hắn một phát, cái cảm giác đó đúng là đau đến tận xương tủy, hắn không có dại mà lại để bị châm thêm lần nữa!
- Hay là tôi dùng khẩu thật, nói miệng vậy!
Diệp Thanh đành bất đắc dĩ nói.
- Vậy không có được, bộ môn châm cứu này có rất nhiều kỹ thuật khó, chỉ có lý thuyết mà không luyện tập thì cũng chỉ là kĩ năng giả mà thôi!
Đương lúc đó Lý Quế Lăng từ chối lời đề nghị của Diệp Thanh, rồi sau đó kêu một nhân viên công tác đưa một thí sinh đợi thi đi vào phối hợp vói Diệp Thanh.
- Hài, người anh em, thoải mái một chút nhé!
Người thí sinh kia tuy có một chút lo sợ nhưng cũng vô cùng thoải mái kéo tay áo lên nói:
- anh châm trên tay của tôi nhé!
Diệp Thanh lắc đầu mỉm cười nói:
- Anh bị viêm kết mạch nhẹ, có lẽ là do bình thường ngồi chơi lâu trên máy tính! Tôi châm huyệt “ quang minh” nhé, có lợi cho mắt của anh!
- Ắ!
Thí sinh kia có phần ngạc nhiên, không ngờ y thuật của Diệp Thanh đến mức đó, mới nhìn lướt qua đã biết anh ta bị viêm kết mạc, lại còn nhanh chóng tìm ra được huyệt vị thích hợp!
- Vậy thì tốt quá cám ơn nhé!
Thi sinh kia đương nhiên cũng học nên biết phương pháp của Diệp Thanh là tốt, thế là càng hưng phấn hơn!
Sau đó Diệp Thanh lấy ra bộ kim châm, dùng bông tẩm cồn sát trùng kim và vị trí huyệt cần châm cứu một cách vô cùng chuyện nghiệp, rồi dùng phương pháp nâng, nhấn kim tả pháp châm vào huyệt quang minh của thí sinh kia!
Thế nào là phương pháp tả? Chính là từ sâu cho đến nông khi châm kim xuống thì nhẹ nhàng từ từ dùng lực ít, khi nâng kim lên thì mạnh tay dùng lực nhiều, rồi lại châm xuống thì biên độ hẹp, nâng lên thì biên độ lớn, tốc độ nhanh, thời gian thao tác ngắn, khi nâng kim lên dùng lực làm chủ yếu thì gọi là tả pháp!
…
Diệp Thanh thể hiện ra khả năng y thuật hơn người của mình, ba vị giám giảo coi thi cũng không có gì để nói thêm, đến ngay cả Lý Quế Lăng dù không có mấy cảm tình với Diệp Thanh cũng vui vẻ cho điểm cao!
Cuối cùng vòng thi thứ hai cũng kết thúc! Đến vòng thi thứ ba, là biện luận lâm sàn, trả lời miệng ngay trước ban giám khảo. Cũng là rút thăm ba câu hỏi, thời gian kiêm tra là 15 phút, điểm số tối đa là 30!
Diệp Thanh rút ba ra ba câu hỏi như sau: (1) chuẩn đoán nhiễm khuẩn cấp tính (bao gồm cả nhiễm độc) là gì? (2) giản yếu bệnh sử: h
Tân Mỗ, giới tính nữ, 60 tuổi, thở dốc, tức ngực 3 năm. (3) mắc chứng bệnh bí đái, triệu chứng chủ yếu là gì, phương pháp chữa trị, phương thuốc gì?
Nếu nói về y thuật, thì kỳ thực kiến thức và lý luận của Diệp Thanh còn có nhiều phần hơn hẳn so với thao tác nữa, nói cho cùng thì, y thuật của Y Linh Bảo Tháp là vô song, thế nên đương nhiên là những kiến thức lý luận trong đó cũng hơn hẳn những kiến thức sách vở trong trường lớp đến bao nhiêu lần cũng không biết chừng, hơn nữa trong đó còn có cả những kiến thức y học mà hiện tại trên trái đất chưa có!
Lại thêm nữa, lần này giám khảo không làm khó dễ gì, cũng không có gặp cái thằng nhóc đeo kính phiền phức kia, thế là Diệp Thanh được dịp thoải mái thể hiện trình độ y học của mình, trả lời quả thật rõ ràng rành mạch đầu đuôi, trôi chảy vô cùng.
- Ôi, cuối cùng cũng xong rồi! thế là xong một việc để lâu trong bụng!
Diệp Thanh đi ra ngoài viện y học thành phố, mãn nguyện và đắc trí, tuy rằng kết quả vẫn chưa có rõ ràng, nhưng anh ta tự dựa vào cảm giác của bản thân, thì không phải chín tám điểm thì cũng tám chín điểm!
- Ờ, thời gian vẫn còn sớm, chi bằng đi xem xem Diệp Thanh thi cử ra sao! Lần trước vẫn còn quên chưa đưa tiền cho anh ta!
… … … … … … … …
- Anh trai cũng thật là, lâu như thế rồi mà cũng không về thăm nhà!
Diệp Tĩnh mang một cái túi nilon nhỏ, một mình đi trên con đường đi bộ phía trước, cô ấy ăn cơm trưa xong liền đi dạo phố tiện mua một chút đồ. Trong cái túi nhỏ đó đựng một ít vật dụng hàng ngày, và mấy quyển vở bài tập.
Đi đến một góc nhỏ vắng vẻ, đột nhiên có năm thằng lưu manh nhảy ra, trước ba sau năm, chặn cô ấy lại, hướng về phía cô ấy cười hê hê!
- Các người muốn gì? Nếu không tránh ra là tôi là lên đấy!
Diệp Tĩnh kiều quá lên định bỏ chạy nhưng bị người trước người sau bao vây như vậy nên về cơ bản là khó thoát!..
- Em gái nhỏ, em đẹp quá! Khuôn mặt đầy đặn xinh ghê ha!
Một thằng côn đồ đầu nhuôm năm sáu thứ màu cười nói lấc cấc, rồi đưa tay ra vuốt gương mặt nhỏ xinh của Diệp Tĩnh!
- Hừm! đi chết đi!
Diệp Tĩnh tức giận ném cái túi vào mặt hắn, tên côn đồ bị đau đến khom cả người gào lên, Diệp Tinh liền nhân cơ hội này vượt vòng vây!...
- Cứu với! Cứu tôi với!
Bốn hướng xung quanh đều không có ai, Diệp Tĩnh có chút hoảng loạn, nhanh chóng bỏ chạy!...
- Mẹ nó, tóm lấy nó cho tao! Ông mày phải cho mày biết thế này là lợi hại! con nhỏ tiện nhân!
Cái thằng côn đồ cầm đầu xoa xoa mặt, thấy bị đậu đau liền tức giận quát lên, rồi kéo cả bọn đuổi theo!