Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 184: Tử thần đến rồi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Diệp Tĩnh, Phất Nhạn Băng, An Tiếu Trúc, trong đầu mỗi người không ai nghĩ giống ai!
Diệp Tĩnh thầm nghĩ:
- Anh hai của mình càng ngày càng có bản lĩnh ghê, giao lưu rộng rãi thật, không ngờ còn có quan hệ với cả Mã hiệu trưởng!
Thế mà cô ấy không hề hay biết Mã Căn Hoa chính là bố của Mả Tiểu Linh, cũng có thể nói là bố vợ tương lại của Diệp Thanh!
Hàn Nhạn Băng quả thật nhìn Diệp Thanh như thần tượng vậy, càng ngày càng bái phục hơn, ghê thật, người anh vợ tương lai này giấu các mối quan hệ của mình kín thật! Không chỉ đánh nhau giỏi mà đến ngay cả hiệu trưởng cũng phải nghiêng nhìn anh ta! Nên biết là con mắt của hiệu trưởng nhìn người tương đối nghiêm khắc, nếu mà thành tích không có tốt thì đều không có bao giờ để vào trong mắt, lại càng không bao giờ nhìn thẳng vào anh ấy với nét hắt hòa nhã như vậy!
An Tiếu Trúc và Mã Tiểu thân thiết như chị em vây, thế là cũng có nghe Mã Tiểu Linh nói qua về hoàn cảnh gia đình nhà cô ấy, thế là trong bụng cũng ngầm biết:
- ...Chẳng lẽ tên đã đến gặp người nhà của chị Mã Tiểu Linh rồi sao? Thế cái này coi như là gặp mặt gia đình trước khi kết hôn đây mà? Hài, tuổi tác của ình nhỏ một chút đúng không, thế không tính là kẻ thứ ba quyến rũ chồng người khác chứ? Lại là chồng của người chị em tốt nữa chứ? ...
Thế lài lại một lần nữa đỏ mặt xấu hổ!
Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Đúng vậy, kiểm tra xong cảm giác cũng không tồi!
Mã Căn Hoa gật gật đầu, cười nói:
- Trình độ của cậu tương đối cao, lần kiểm tra này phải dành cho nhi khoa mời đúng!
Diệp Thanh nói:
- không biết căn bệnh viêm họng mãn tính của Mã thúc thúc sao rồi.
Mã Căn Hoa vui vẻ nói:
- Từ khi dùng theo phương thốc mà cậu viết cho, các triệu trứng không còn đến thăm nữa, nhưng không biết liệu nó có còn tái phát nữa hay không!
Diệp Thanh lúc đó vỗ ngực trả lời:
- Bác chỉ cần uống thêm ba đến năm ngày nữa là đảm bảo tuyệt gốc! Nếu như mà tái phát thì bác cứ đến tìm con!
- Ha ha, tôi tin tưởng vào trình độ y thuật của cậu!
Mã Căn Hoa vui vẻ nói, trong mắt ngày càng thấy thích thú Diệp Thanh, chỉ cảm thấy thằng nhóc rất là ngoan ngoãn!
Nếu mà để cho ông ấy biết vừa rồi Diệp Thanh mới uýnh lộn xong thì chắc không có cái nhìn như thế rồi! Mã Căn Hoa tương đối khó chịu với những học cinh thích đánh đấm ẩu đả, không có phải là học sinh.
- Ồ, Diệp Tĩnh là em gái cậu? ...
Mã Căn Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười hỏi.
- Nghĩ chắc là vậy!
Diệp Thanh gật đầu lia lịa, nói nhanh tự như con gà mổ thóc vậy.
- Vẫn mong Mã thúc thúc quan tâm chú ý nhiều đến em nó, năm sau là em nó thi tốt nghiệp cấp ba và thì đại học rồi, mọi người trong nhà vẫn mong em nó thì được vào một trường nào đó có tiếng tăm!
- Anh...
Diệp Tĩnh mềm mại nói nhẹ, vẫn ôm lấy cánh tay của Diệp Thanh!
Mã Căn Hoa cười khà khà nói:
- Nhất định nhất định! Cái cô bé Diệp Tĩnh này ngoan ngoãn, thành tích học tập lại cao, nếu tôi nhớ không nhầm thì ủy viên học tập thì phải, chỉ cần giữ vững thành tích như thế này thì thi vào một trường đại học danh tiếng là không khó!
Phù Liễu Nhất Trung là một trong những trường cấp ba tốt nhất của thành phố Phù Liễu, chỉ cần có trong hạng một trăm là những trường đại học trọng điểm đều có thể vào được, mà ở đây Diệp Tĩnh lại là một trong mười học sinh điển hình nữa!
...
Nhạn tuyết Khảm tương đối buồn bã, cũng chỉ là vì một lúc nhất thời thèm ăn vặt, thế là ở trên đầu đường Phù Giai chỗ những sạp hàng bán đồ ăn vặt , chén một cái bánh rán dầu, thế là, miệng nôn chôn tháo, rồi được bạn bè đưa vào trong bệnh viện Ngô Đồng cấp cứu!
- Chỉ là bị viêm ruột cấp tính thôi, tiêm một cái là ổn ngay!
Bác sĩ trụ viện khoa đường ruột Chu Giai Nghê xem xong báo cáo một lượt rồi mỉm cười nói vơi Nhạn Tuyết Khảm.
Sau đó được bạn bè đỡ vò phòng truyền dịch!h
- Lam Nữu, có việc gì bận thì cứ đi đi, tôi ở đây một mình được rồi!
Sau khi được y tá châm kim xong bắt đầu truyền dịch, liền cười nói với Độc Lam bạn tốt của mình.
- Vậy được lát nữa tôi quay lại thăm bạn!
Thái Lam không chỉ là bạn tốt của Nhan Tuyết Khảm mà còn là bạn cùng phòng đại họa nữa, tình bạn giữa hai người phải gọi là tương đổi tốt, nhưng mà lúc này đúng là cô ấy có một chút việc bận nên không thể lán lại lâu được!
- Muốn đi thì đi đi…
Nhan Tuyết Khảm mỉm cười nói, lộ ra hàm răng tróng bóng rạng rỡ của mình!
Tần Lam xoa vai cô ấy rồi sau đó rời đi!s
Tiếp đó Nhan Tuyết Khảm với lấy một cuốn tiểu thuyết, do một người tên là Hành Đạo Trì viết, đầu sách tên là thần y gì gì đó, cũng có chút thú vị, Nhan Tuyết Khảm đọc sách một lúc, mơ hồ như quên đi được cảm giác bụng đang nhức nhối đau, lộ ra một nụ cười thoải mái!
- Tiểu Tuyết sao cậu lại ở đây?
v
Đột nhiên có một giọng nói của một người lạ mặt vang đến bên tai của Nhan Tuyết Khảm, cô ấy vô cùng tò mò ngẩng đầu lên xem! “Tiểu Tuyết” cái tên mà lúc nhỏ khi còn học cấp ba bạn bè vẫn hay gọi, đến giờ bao nhiêu năm đã không còn được nhắc đến nữa rồi!
- Cô là… ?
Nhan Tuyết Khảm nhìn người phụ nữ trước mặt nghi hoặc hỏi. đây là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc một bộ đồ thanh tú màu đen, nhìn tuổi tác như mơ hồ như ba mươi tuổi vậy, nhưng ở khóe mắt đã có không ít nết nhăn, hiển nhiên là tuổi tác cao hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
- tôi là mẹ của Hà Phẩm Dật đây.
Nguyễn Diễm Thu ngoài mặt không có chút thất sắc tự nhiên giới thiệu. Trong bụng mừng thầm:
- đúng là trời giúp ta chăng, thế mới cho một nhân vật lớn thế này đến đây chứ, hê hê, đến con gái của bí thư thành ủy cũng chết tại đây thì để xem cái bệnh viện Ngô Đồng này còn tồn tại kiểu gì.
Ả ta rời đi, trong lòng vô cùng bi lụy, lại them mấy năm lớp ba, làm cho trạng thái tinh thần của ả càng them cực đoan, không chỉ như vậy, mà đến giờ còn tức giận căm ghét cả bệnh viện Ngô Đồng, muốn dung loại bệnh độc viruts kì lạ của mình để làm cho cả bệnh viện này phải chết, tốt nhất là toàn bộ những người bên trong đều chết hết để trả thù cho con trai bé bỏng của mụ! Dường như có như vậy thì mới có thể thấy được chút năng trong bà ta vậy!
- Phẩm Dật?... Ồ, bác là mẹ của Hà Phẩm Dật, chào cô!
Nhan Tuyết Khảm mới nhớ lại, không phải là Hà Phẩm Dật là bạn học cấp ba với mình sao, thế là thấy gương mặt người đàn bà kia có chút quen quen, hình như là trước đây đã từng gặp!!!
Cô ơi, sao cô lại đến đây vậy? không phải cô ở Tỉnh Thành sao? Phẩm bây giời sao rồi, cháu và cậu ấy lâu lắm rồi không gặp mặt!
Nhan Tuyết Khảm cảm thấy vô cùng thân mật như gặp đượng người thân vậy, liền hỏi một cách vui vẻ mà không hay biết tử thần đang đến sát ngay cạnh mình!
- Hai, đừng nhắc đến nữa.
Vừa nghe đến tên con trai mình, trong lòng Nguyễn Diễm Thu lại quặn lại, trong đầu lại hiện về hình ảnh gương mặt khôi ngô của con trai mình, thế là thần thái lại có phần nhợt nhạt đi!
- Sao vậy?
Nhan Tuyết Khảm cảm thấy có điều khác lạ, đôi mày thanh tú ngước lên, thân thiết hỏi han. Cô ấy cốt cách hơn người , từ nhỏ lại lớn lên trong một gia đình gia giáo, đương nhiên là cái sự quan tâm cảu cô ấy đến người khác cũng khiến bạn thân họ cảm thấy sự tha thiết, giọng điệu chân thành, chung thực, làm cho mỗi người đều cảm thấy bất ngờ khi được hỏi thăm.
Nhưng mà Nguyễn Diễm Cảnh tất nhiên không có một chút cảm giác nào, vẫn cứ theo kế hoặch của mình, hạ độc mà truyền nhiễm đi viruts!
- Hài, Phẩm Nhi, nó chết rồi!
Trong mắt Nguyễn Diễm Cảnh hiện lên một sự bi thương , ai oán nói, mơ hồ như thím Tương Lâm vậy.
- Hả.
Nhan Tuyết Khảm sửng sốt! Trong lòng chợt dâng lên một sự bi thương đau đơn! Người bạn học cũ của mình sao lại đột nhiên qua đời như vậy.