Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 192: tạo sao lại không cho tôi vào trong
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Một lúc sau các chuyện gia của hai bệnh viện Nhân Dân thành phố và Trung Y thành phố cũng đã nhanh chóng đến nơi! Cứu người như cứu hỏa, lời của thị trưởng thành phố họ dám chậm trễ được sao?
Trong lúc đó cũng có không ít cảnh sát đến bệnh viện, đặc biệt là ở khoa cấp cứu, các tầng lầu đều bị phong tỏa hoàn toàn, để duy trì trật tự!
Những vị lạnh đạo quan trọng của thành phố cũng đến thêm nhiều người hơn, như là bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc, chủ nhiệm ủy ban pháp luật Tô Chấn, chủ tịch thường trực thành phố Thịnh Triều Huy, cùng những người khác!
Trương Hạo Bác nhanh chóng đi ra đón tiếp những người đó, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ, rồi sao đó gặp mặt những chuyên gia từ hai bệnh viên kia cùng hội chuẩn, bàn bạc để đưa ra phương án giải quyết! Trong bụng nghĩ, lần này bệnh viện Ngô Đồng bị cho lên lửa nướng rồi! Nếu như mà không có sự xuất hiện của con gái bí thư tỉnh ủy ở đây thì chắc gì đã có nhiều vị lãnh đạo khó mà gặp mặt của thành phố đến đây nhiểu như vậy được! Nếu có thực sự là đến để chỉ đạo công tác thì cũng đâu có cần phải đên cùng một lúc đông nhiều người như vậy!
...
Cũng trong lúc đó, trong khoa cấp cứu cảu bệnh viện Ngô Đồng mọi người đang rất hoang mang! Nhưng cũng may thay còn có Lão Trịnh, Cao Lệ Bình cùng các bác sĩ khác có thâm niên và khinh nghiệm lâu năm, lại thêm tuổi tác cũng cao, đối nhân xử thế ổn thỏa, nên tạm thời cúng có thể giữ vững được tình thế!
Bên ngoài hành làng, có một cô gái đang gọi điện về cho gia đình:
- Mẹ à hôm nay con không về nha đâu, bệnh viện Ngô Đồng hôm nay phát dịch, thế là con cụng bị giữ lại ở trong này rồi!... Vâng, tạm thời phải ở lại trong bệnh viện quan sát, không được ra ngoài! Vâng vâng, là ở trong khoa cấp cứu ạ!... À à, con không bị làm sao cả, mẹ yên tâm!... Hài, mẹ yên tâm, con không có bị sao cả, những người bị cách li đều là người bệnh và những người bị truyền nhiễm mà, con đâu có bị sao đâu!... Vâng vâng, chỉ là ở lại đây theo dõi chút thôi, nếu không có vần đề gì tất nhiên là họ cho con về ngay mà! Được rồi, như vậy mẹ nhé, con gác máy đây, sắp hết pin rồi!
Trong phòng truyền dịch có bay tám bệnh nhân đang ngồi lại với nhau bàn tán.
- Hài dà, bây giờ làm thế nào đây? Chúng ta sẽ không phải chết đấy chứ?
- đừng có nói bừa, chỉ là mấy cái bệnh truyền nhiễm bình thường thôi, thế cho nên mới cần cách li mà thôi!
- Bình thường là sao chứ, tôi nghe nói có người đã tử vong rồi đấy!
- Ai? Ai cơ?
- Không rõ lắm, nhưng hình như là một bác sĩ thì phải! Tin tức đều bị phong tỏa rồi, không có thông báo cho chúng ta đâu!
- Vậy thì chúng ta cùng chạy ra khỏi nơi này đi!
- Làm sao mà chạy ra được, bên ngoài có bao nhiêu là cảnh sát, trang bị súng ống như thế! Lao ra ngoài là lập tức bị họ bắn ngay!
- Choáng! Nghe anh nói kìa, cứ như chúng ta bị chính phủ bỏ rơi không bằng vậy!
- Cũng không biết chừng đấy, nếu mà họ không có kiểm suát được tình hình, không khéo lại cho một mồi lửa thiêu rụi cả tòa nhà khoa cấp cứu này luôn, đến lúc đó thì đên cái bệnh truyền nhiễm kia cũng chẳng còn chứ đừng có nói gì chúng ta!
- Hứ, nói linh tinh ít thôi, mọi người đừng có nghe anh ta nói bừa! Nếu quả thật là chúng ta bị nhiễm bệnh thì ở lại đây vẫn tốt hơn, nhanh được sự chữa tri kịp thời, còn chạy ra ngoài, nếu mà không may bị bệnh thì vẫn phải quay lại bệnh viện để chữa, mà không biết chừng còn lây cho cả người nhà nữa!
- Đúng vậy! Bệnh viện Nhân Dân và bệnh viện Trung Y không nhất đnhj là tốt hơn bệnh viện Ngô Đồng à!
- Không ổn rồi, chị Tiểu Miêu ơi, vừa rồi Mã chủ nhiệm đang trị bệnh cho một bệnh nhân liền bị chóng mặt ngã gục xuống rồi!
- Hả? Đi, nhanh đến đó xem sao!
Lí Tiểu Miêu vội vàng, những bệnh nhân và cả các bác sĩ xung quanh mình cứ từng người, từng người một nối tiếp gục ngã, không biết đến khi nào thì bản thân mình cũng ngã xuống như họ, những gì cần làm thì đều làm cả rồi, chỉ có điều là không thấy kết quả! Đến lúc này, đến chị Tiểu Linh cũng đã gục ngã rồi!
Chẵng lẽ bản thân mình đến lần này cũng sắp chế rồi sao? Lí Tiểu Miêu vừa chạy vừa nghĩ đến bản thân mình trí lực có hạn, còn ngốc ngếch hậu đậu, lại còn gia đình nữa! Nếu không may mình ra đi thì còn ai chăm sóc cho họ nữa!
- Diệp Thanh! Đúng rồi, tìm Diệp Thanh! Y thuật của anh ta cao như vậy chắc chắn là có cách! Bệnh viện Ngô Đồng có chuyện, chị Tiểu Linh bện cả ngày chắc không có kịp báo cho anh ta biết!
...
- Diệp lão đệ, tôi và cậu tôi sắp phải quay về Kinh Thành rồi, nếu có thời gian thì lên Kinh Thành chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón cậu thật nồng hậu!
Ở trước cổng lớn của khách sạn Tử Tinh Nhiệm Vân Phi với đôi lông mày giậm vỗ vai Diệp Thanh, mỉm cười nói.
- Nhất định rồi, nhất định rồi! Ngô thúc, Nhiệm ca, chuyến bay của hai người lúc mấy giờ để tôi tiễn hai người đi!
Diệp Thnh cũng có chút luyến tiếc, hai người tốt như vậy! Có địa vị cao lại kết giao với tầng lớp thấp trong xã hội như mình một cách bình đẳng như vậy!
Bình thường khi cáo biệt, người ta thường nói có thời gian thì đến chơi, nhưng đó chỉ là cách nói xã giao, nếu mà đến chỗ người ta chơi thật thì, có khi ngược lại người ta còn khó chịu ấy chứ! Nhưng Diệp Thanh có thể cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Nhiệm Vân Phi, đúng là thật sự muốn mời anh ta đến chơi!
- Không cần đâu, chúng tôi tự bắt xe được rồi, cũng nhanh đến nơi thôi!
Ngô Thực nhìn Ninh Não Nhi cười nói:
- Công việc của công ty sau này chắc phải nhờ tổng giám đốc Ninh chăm sóc nhiều rồi!
Ninh Não Nhi:
- Ngài khách sáo quá! Ngài cứ yên tâm, chuyện của Diệp Thanh cũng là chuyện của tôi, tôi sẽ chăm sóc công ty như là công ty của mình!
Nghe câu nói đó của Ninh Não Nhi, Ngô Thực có chút không hiểu, cái cô Ninh Não Nhi này với Diệp Thanh có quan hệ thế nào đây nhở? Thế còn cái cô bác sĩ xinh đẹp là bạn gái của anh ta thì sao?... Hài, thôi bỏ đi, chuyện yêu đương của đám thanh niên vẫn thường rối rắm và phức tạp vậy mà, cái lão gì như mình quản chuyện của bọn trẻ làm gì!
Nhiệm Vân Phi lại thâm ý vỗ vai Diệp Thanh một lần nữa, nghĩ bụng:
- Cái cậu tiểu từ này đúng là diễm phúc sâu không kể, tìm được một người đẹp có năng lực như vậy!
Nếu mà để cho anh ta biết được Diệp Thanh cùng lúc có đến hai người đàn bà như vậy thì chắc anh ta còn hâm mộ nữa!
- Ngô thúc, Nhiệm ca, tạm biệt nhé! Lền sau đến Phù Liễu tôi mời hai người ăn cơm!
Diệp Thanh tạm biệt Ngô Thực và Nhiệm Vân Phi, còn Ninh Não Nhi thì ra xe đợi trước!
- Diệp Thanh, giờ chúng ta đi đâu? Hay là đi KTV hát karaoke cùng mọi người nhé?
- Ninh Não Nhi vô cùng vui mừng cười nói.
- Tiệm của cô không mở cửa nữa sao?
Diệp Thanh hỏi vặn lại.
Ninh Não Nhi sẵng giọng:
- Gì chứ, hôm nay kiếm được một ngàn vạn rồi, sắp mở công ty mới rồi, kinh doanh lẻ kiểu kia làm gì cơ chứ? Đúng không Trần Du?
Trần Du Giai liếm đôi môi hồng gợi cảm của mình nói:
- ... Đúng vậy đó! Ngày hôm nay vui như vậy đương nhiên là phải ăn mừng rồi! Lại nói, hai người chúng tôi là bán thân cho anh rồi à!
Diệp Thanh:
-...
- Bán thân? Nói cái chi vậy, chỉ được nhìn thế thôi mà cũng gọi là bân thân sao?
- Anh nghĩ gì vậy!
Dường như đoán ra được anh ta đang nghĩ gì trong đầu, đang muốn trêu chọc mấy câu thì đột nhiên Diệp Thanh có điện thoại!
- Allo, Tiểu Miêu à, có chuyện gì thế.
Diệp Thanh nghe điện thoại hỏi.
- Không hay rồi! Diệp Thanh, anh mau đến đây đi, bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta phát sinh dịch bệnh, đến chị Mã Tiểu Linh cũng bị lây nhiễm rồi!
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói hoang mang vội vã của Tiểu Miêu!
- Hả?
Diệp Thanh bất ngờ:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Làm sao mà lại xảy ra dịch bệnh?
- không rõ lắm, hình như là một loại viruts mới, các lại vắc xin bình thường khác đều không có công hiệu những người bị nhiễm bệnh đều có triệu chứng sốt cao, tiêu chảy nôn mửa, chóng mặt đau đầu, hoa mắt...Thời gian kéo dao xuất hiện suy tim rồi dẫn đến tử vong!
Chị Tiểu Linh cũng vậy, trong lúc cấp cứu chữa bệnh cho bệnh nhân cũng đột nhiên bị ngất, sau khi cấp cứu xong đưa đi xét nghiệm cũng là bị truyền nhiễm viruts kia, hiện tai đáng được theo dõi tại phòng cách li! Anh đến xem xem là rõ thôi! Gì chứ, Tằng chủ nhiệm cũng bị nhiễm bệnh rồi, có vẻ tình hình ngày càng khó kiểm soát!
- Được rồi! Tôi sẽ đến ngay lập tức!
Gương mặt Diệp Thanh trầm tinh lại, dù sao thì cũng cần bình tĩnh! Anh ta biết, vào lúc bày càng vội vàng lo lắng càng loạn, càng ảnh hưởng đến công tác cứu chữa!
- Diệp Thanh, anh mau đi đi, tôi lái xe đưa anh đi!
Ninh Não Nhi vô cùng lo lắng nói. Vừa rồi Diệp Thanh nói chuyện qua điện thoại với Lí Tiểu Miêu âm thanh có vẻ to, mà Ninh Não Nhi với Trần Du lúc đó cũng đứng gần bên cạnh nên gần như nghe hiểu được phần nào câu chuyện!
- Được!
Diệp Thanh không từ trối, sau đó lên xe của Ninh Não Nhi, Trần Du cũng lăng xăng nhảy lên xe muốn đi theo xem.
Còn những cô gái khác thì bị Ninh Não Nhi kêu quay về tiệm!
Ninh Não Nhi lên xe nổ máy, chay đi như bay, không đến bảy tám phút đã đưa Diệp Thanh đi xa đến hơn mười cây số, nhanh chóng hướng về bệnh viện Ngô Đồng!
Rồi sau đó Diệp Thanh mởi cửa xe đi thẳng về phía cổng lớn của bệnh viện Ngô Đồng, Ninh Não Nhi từ biệt một tiếng rồi đưa Trần Du đi về.
- Sao, lo lắng à, vây sao không đi vào cùng đi?
Trần Du nhing Ninh Não Nhi có chút không vui liền cười nói.
- Công việc trong tiệm còn đầy ra đấy!....
Ninh Não Nhi nhíu đôi mi rồi tập chúng lái xe.
Trần Du cong cong đôi môi gợi cảm của mình cười trêu chọc:
- việc trong tiệm thì cũng có thư kí xinh đẹp như tôi trông coi rồi à!
Ninh Não Nhi hắng nhẹ một tiếng rồi, chiu môi:
- Anh ấy đi cứu bạn gái anh ấy, tôi đi theo làm gì chứ?
- Ha ha, cuối cùng cũng nói ra những gì trong tim che giấu rồi nhé, tôi lại cứ nghĩ chị một chút cũng không ngại cơ!
Trần Du cười rồi kê đầu sát bên tai của cô ấy cười hà hà nói:
- Có bạn gái rồi thì sao, thích thì cứ cướp về thôi! Một mình chị không cướp được thì có thể tìm đến tôi giúp đỡ à! Tôi không tin hai đại mỹ nhân như chúng ta cùng ra tay mà lại không hấp dẫn được cái tên ngốc còn zin kia?
- Choáng! Cái gì mà hai đại mý nhân cùng ra tay chứ, cô đúng thật là càng ngày càng dâm rồi!
Ninh Não Nhi lại nhớ đến cái chuyện cô ấy gợi ý làm tinh, thế là gương mặt xinh xắn có hơi chút ửng hồng
- Tôi lưu manh chỗ nào chứ, có mà tự cô nghĩ linh tinh thì có?
Trần Du đắc ý nói:
- Ý tôi là tôi có thể giúp cô đưa ra ý kiến à!
Não Nhi liền đỏ mặt.
...
Diệp Thanh vừa đến đầu cổng lớn bệnh viện Ngô Đồng, không ngờ bị cảnh sát trực ban ngăn lại!
- Tôi là nhân viên trong bệnh viện Ngô Đồng tại sao anh lại không cho tôi vào!
Diệp Thanh tức giận hỏi.
- Không được vào là không được vào, đây là lệnh của cấp trên! Anh thực sự là nhân viên của bệnh viện này sao? Thế giấy chứng minh công tác đâu?
Viên cảnh sát mặt nguyên tắc hỏi.
- Tôi quên không mang theo chứng minh công tác rồi! Không tin thì anh có thể hỏi bảo vệ!
Bảo vệ ở cổng vẫn quan sát từ khi Diệp Thanh đến, Diệp Thanh cũng là người có tiếng tăm trong bệnh viện Ngô Đồng, thế nên đương nhiên là người bao vệ kia biết rồi, vừa nghe thấy câu nói của Diệp Thanh liền chạy tới nói:
- Đồng chí cảnh sát, người này đúng là nhân viên trong bệnh viện của chúng tôi, lại còn phó chủ nhiệm khoa cấp cứu nữa! Đồng chí để anh ta vào đi?
Người bảo vệ nọ cũng biết, tuy ràng Diệp Thanh đã từ chức nhưng quan hệ của anh ta với viện trưởng cũng không có phải là tầm thường, sớm muộn gì thì cũng quay lại bệnh viện, thế nên bây giờ gọi anh ta là chủ nhiêm! Cũng coi như là làm một bước đệm cho mối quan hệ sau này!