Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 201: Thần dược kháng virut
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh lao tới phòng cách li, đẩy mạnh cửa, xông vào.
- Diệp Thanh, cậu còn chưa thay quần áo kìa!
Lí Tiểu Miêu vừa thở dốc vừa gọi lớn. Thế nhưng, cô chưa kịp nói hết, Diệp Thanh đã chạy mất hút. Lí Tiểu Miễu chỉ còn cách cười trừ, vơ vội bộ đồ, mặc lên người rồi bước qua ba lớp cửa đệm vào phòng cách li.
...
Thứ chín phân bốn mươi tám giây, thịch
~~
Lúc Diệp Thanh chạy tới, điện tâm đồ của Mã Tiểu Linh vang lên một tiếng “thịch” báo hiệu, tim cô ngừng đập. Mã Tiểu Linh được thông báo đã chết.
- Không ~!
Trán Diệp Thanh nổi hết gân xanh, giật giật, cậu hét lên một tiếng điên cuồng rồi chạy nhào tới.
- Linh đan cứu mạng, nhanh lên!
Cậu không kịp quan tâm thuốc có tác dụng hay không, tác dụng được tới đâu, liền lấy luôn sáu bảy viên linh đan cứu mạng từ Y Linh bảo tháp, rồi nhét tất vào miệng Mã Tiểu Linh. Sau đó cậu dùng nội công giúp Tiểu Linh đưa thuốc đi khắp cơ thể, nhất là đi vào tim.
Điện kích! Hô hấp nhân tạo! Cứu mạng thất quyền! Thương lê thần châm!
Cứ thế, từng bước, Diệp Thanh tay nhanh thoăn thoắt, di chuyển nhanh nhẹn, vận hết công lực, nhìn trông cứ y như là cao thủ võ lâm vậy, dốc sức cứu chữa Mã Tiểu Linh.
Người xung quanh đứng xem mà hoa cả mắt, kinh ngạc bội phần, bất giác quên hết cả bi thương.
Đây có phải là người không? Trong lúc cấp bách thế này phát huy được bao nhiêu là y thuật, đã thế cái nào cũng đến là phức tạp, động tác thì chuẩn như in, vừa uyên thâm vừa thành thục. Nhất thời, tất cả mọi người đều đắm chìm trong y thuật thần kì của Diệp Thanh.
- Đinh! Cứu người thành công, được nhận thưởng 588 điểm Y Linh
Có thể là vì bị sự chân thành của Diệp Thanh cảm động, cũng có thể vì lần này cứu người mức độ khó hơn. Tóm lại, lần đầu tiên Tiểu Vũ Nhi cho hắn một phần thưởng lớn, những 588 điểm Y Linh. Phải biết rằng, trước đây lúc còn chưa biết gì ở tầng một, cứu chữa một bệnh nhân thông thường mới chỉ được hai ba điểm, cứu một bệnh nhân mang trọng bệnh mới được mười một mười hai điểm mà thôi.
-Thình thịch, thình thịch, thình thịch
Điện tâm đồ đã xuất hiện trở lại. Nhìn những đường điện tâm nhấp nháy, ai nấy vui sướng như phát điên, tựa như trong mơ vậy, không dám tin là thật.
- Có phải là thật không? Tôi không nhìn lầm đấy chứ?
Lý Tiểu Miêu dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Nhưng vẫn như là không dám tin, phải quay sang nữ y tá Cố Linh Quyên đứng bên hỏi lại.
Cố Linh Quyên nhảy lên sung sướng trả lời:
- Tiểu Miêu, chị không nhìn lầm đâu. Là thật đó. Chủ nhiệm Mã chị ấy, chị ấy sống lại thật rồi.
Cố Linh Quyên vì quá xúc động mà thành ra nói lắp.
- Thật tốt quá, Tiểu Quyên ạ!
Lí Tiểu Miêu lao tới, sung sướng ôm lấy Cố Linh Quyên. Hai người vui mừng vô cùng. Có điều quần áo bảo hộ y tế rối rắm quá, khiến cho hai người họ vốn là hai cô gái yểu điệu xinh đẹp ôm nhau, giờ thành ra trông như hai con gấu đang ôm nhau vậy.
- Diệp Thanh, đúng là cậu không khiến bác phải thất vọng!
Trương Hạo Bác nước mắt đầm đìa, xúc động mãi không thôi. Trong lòng nghĩ, ví như không có Diệp Thanh, thì bệnh viện Ngô Đồng này lại mất thêm mấy mạng người. Xem ra lúc đầu ở khách sạn Kim Thụy Đức, một suy nghĩ nhất thời là mời Diệp Thanh về hóa ra lại là mời về cho bệnh viện Ngô Đồng một vị phúc tướng.
Hàn Hưng Dân lau nước mắt, cười nói:
- Cậu bé ngoan, người anh đây quả không nhìn nhầm cậu! Y thuật của cậu ngày càng khiến người ta nhận không ra nổi. Trong lúc tuyệt vọng lại mang tới cho người ta hi vọng vô bờ!
Lão Trịnh và bác sĩ Cao nhìn nhau cười, lấy tay lau nước mắt. Lòng mừng vô cùng. Thằng bé Diệp Thanh ấy khi mới vào bệnh viện, lúc nào cũng đi theo hai người họ làm phụ tá, chịu khổ chịu cực, làm việc chăm chỉ, thật không ngờ, thấm thoắt y thuật của nó đã đạt tới trình độ này, vượt xa rất xa trình độ hai người họ.
Bác sĩ chuyên khoa y dược bệnh viện thành phố Mạc Sơ Đồng mặt kinh ngạc lắm, nói nhỏ một câu:
- Hổ thẹn!
Và cũng thấy khâm phục Diệp Thanh vô cùng.
- Vốn nghe nói bệnh viện Ngô Đồng có một người tên là Diệp Thanh, hành nghề y phi pháp nhưng có thể lên làm phó chủ nhiệm khoa cấp cứu. Khi đó tôi còn nghĩ người này quá nửa là nhờ vào quan hệ, nếu không phải con riêng anh Trương Hạo Bác thì cũng là mấy vị lãnh đạo nói giúp! Tôi còn khinh cậu ta mới chết chứ.
Nào biết cậu ấy có thực tài, tự dựa vào bản lĩnh của mình thật. Anh Trương Hạo Bá đúng là Bá Nhạc, nhìn ra được anh tài. Mời được thiên lí mã về với bệnh viện Ngô Đồng! Ai dà, nếu mà là ở bệnh viện tôi thì tốt biết mấy, tôi nguyện nhường cậu ấy cái chức chủ nhiệm này.
...
Diệp Thanh thì chẳng vui tí nào. Mã Tiểu Linh mới chỉ là tạm thời khôi phục được nhịp tim mà thôi. Nhiệm vụ vẫn còn dài!
- Tiểu Vũ Nhi, thuốc tiêm kháng sinh đã xong chưa thế?
Diệp Thanh lòng rối như tơ vò hỏi . Đương nhiên, cậu và Tiểu Vũ Nhi nói chuyện chỉ cần nghĩ trong đầu là được rồi, không cần phải nói ra miệng.
- Nhanh thôi, nhanh thôi, sắp xong rồi đây!
Trong đầu Diệp Thanh lanh lảnh tiếng Tiểu Vũ Nhi. Tiểu Vũ Nhi bình thường ung dung bình tĩnh, hoạt bát đáng yêu, thế mà lúc này cũng bị những tình cảm của con người xen vào, có vẻ như rất gấp gáp, âu lo.
Diệp Thanh chẳng còn cách nào, chỉ đành vận chân khí, dùng thương lê thần châm châm khắp các huyệt trên người Mã Tiểu Linh, giúp cô giữ mạng.
Đêm qua cậu vừa mới lấy mẫu tế bào từ trên người Nhan Tuyết Khâm. Sau khi lấy được tiêu bản tế bào liền bước vào Diệu Thủ Cảnh , với sự giúp đỡ của Tiểu Vũ Nhi, Diệp Thanh lập tức tiến hành phân tích tế bào. Trong quá trình này cậu đã tìm ra rất nhiều điều về khả năng ức chế của tế bào đối với virút, rồi cả các tài liệu liên quan. Cậu đã đọc rất chăm chú, vừa đọc vừa thực hành. Cậu đã làm đi làm lại nhiều lần thí nghiệm. Không biết vì việc này, cậu đã hao tổn bao nhiêu nơ ron thần kinh.
Nhưng đúng là không phụ lòng người, cuối cùng sau nhiều giờ khổ sở làm xét nghiệm, làm phân tích, cậu cũng phát hiện ra, thì ra loại tế bào u bướu này có thể phân ra thành một loại có tên gọi là THasL-dRB1, kết hợp với collagen loại 2 sẽ biến thành phân tử polypeptit. Loại phân tử polypeptit độc đáo này có thể phá vỡ được lớp vỏ protein và axit nucleic trong nhân của virut, do đó có thể khống chế được quá trình sinh sôi, thậm chí là giết chết virut.
Đúng lúc này, Lí Tiểu Miêu lại tới tìm. Diệp Thanh vẫn chưa chuẩn bị xong thuốc kháng sinh. Đành vội vàng dặn dò Tiểu Vũ Nhi, rồi lập tức nhảy ra khỏi Y Linh bảo tháp, kéo Lí Tiểu Miêu ra khỏi phòng cách li.
- Tiểu Vũ Nhi, đã xong chưa? Thuốc kháng sinh đâu?
Diệp Thanh sốt ruột thúc giục. Cậu có thể cảm nhận được, tuy có thể tạm dùng thương lê chân khí, nhưng vẫn không thể nào cản được chất độc trong người Mã Tiểu Linh. Thần chết lại đến rất gần rồi!
Cái lũ virut đáng chết, tấn công gì mà nhanh thế không biết!
- Xong rồi, xong rồi!
Đúng lúc Diệp Thanh không chờ nổi nữa thì Tiểu Vũ Nhi, rất đúng lúc, như một thiên sứ, mang tới cho cậu loại thuốc kháng sinh mới nhất.
- Kháng độc thần kì, tiêm một mũi, thuốc ngấm là bệnh tan.
Tiểu Vũ Nhi như trút được gánh nặng, dí dỏm nói.
- Hay lắm!
Đột nhiên Diệp Thanh cảm thấy trong túi mình có thêm một ống thuốc tiêm. Cậu vui mừng khôn xiết, lập tức qua lại nói với Lí Tiểu Miêu:
-Tiểu Miêu, lấy giúp tôi kim tiêm loại dùng một lần.
- Được thôi!
Lí Tiểu Miêu vui vẻ trả lời, rồi chạy như bay đi lấy kim tiêm và thuốc sát trùng mang tới.
- Tiêm tĩnh mạch tay nhé!