Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 208: Trận chiến vườn lựu.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
"Loạn tiễn châm!"
Do Thương Lê thần châm biến hóa thành một loại châm pháp, vừa đa dạng vừa nhanh gấp, nên dưới bàn tay của Diệp Thanh một cây kim bé nhỏ lại có sức mạnh của thiên binh vạn mã, khiến cho lão sát thủ Nguyễn Diễm Thu chỉ còn nước cố thủ tạm rút, mất lần suýt chút nữa còn bị kim châm vào người.
Bộ châm pháp này Diệp Thanh ngày đêm luyện tập, nên đã thành thục lắm rồi, vốn dĩ định dùng để trị bệnh, nhưng còn chưa kịp cứu người đã dùng để giết người trước rồi. Y thuật thần kì, cứu người giết người chỉ nằm trong gang tấc.
-Đinh! Đinh! Đinh..
Kim và đao sắc liên tiếp va vào nhau, phát ra từng đợt tia lửa điện. Thân pháp Diệp Thanh rất nhanh, Nguyễn Diễm Thu cũng chẳng vừa, Diệp Thanh chỉ có cây “đao nhỏ”, nhưng Nguyễn Diễm Thu lại thiếu chút đầu óc, thành bại chính nằm ở cây đao nhỏ mà sắc lẹm đó. Trong một khoảng thời gian, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, tuy nhiên Nguyễn Diễm Thu cũng đã có chút xuống sức.
-Giỏi cho tiểu tử nhà ngươi!
Nguyễn Diễm Thu vừa giận vừa lo, mụ vẫn không nghĩ rằng Diệp Thanh vừa mới qua cơn cao trào lại có thể có sức chiến đấu như vậy. Nhìn thấy kế đánh nhanh của mình bị châm pháp của Diệp Thanh khắc chế, mụ hừ một tiếng rồi lập tức biến hóa chuyển sang dùng một loạt những chiêu thức khác.
Đao lạnh như băng, giơ cao đánh mạnh, từng nhát đao lạnh tanh chém xuống không ngớt, đao thì dài và mạnh, đao thì ngắn mà hiểm. Những nhát đao của Nguyễn Diễm Thu tuy ngắn nhưng so với sàm châm của Diệp Thanh thì dài không biết gấp bao nhiêu lần. Diệp Thanh không đỡ nổi. Thêm nữa kinh nghiệm tấn công của hắn cũng khó mà so được với lão bà cho nên hắn lập tức bị rơi vào thế bị động, lấy phòng thủ làm chính.
-Ta giết chết ngươi!
Nguyễn Diễm Thu giành lại thế thượng phong, nhưng vì lần lữa để tuột mất Diệp Thanh, mụ ta vừa cuống vừa uất hận. Đao pháp này rất tốn sức, nếu còn chần chừ, mình nhất định không được lợi gì. Mụ nuốt hận, bất ngờ đao người hợp làm một, tung ra một nhát rất tàn độc chém thẳng về phía Diệp Thanh.
Nhát này, khí thế hào hùng, nặng tựa Thái Sơn, lưỡi dao lay động, cắt ngang qua không khí, tạo ra một lực rất mạnh. Diệp Thanh trong lòng kinh sợ, biết mình không thể tránh được nhát này, cho nên bụng đành phó mặc, quyết tung nốt sàm châm trong tay. “Xoạch” một tiếng động vang lên, kim bay thẳng vào mắt trái kẻ thù. Trong bụng Diệp Thanh đã nghĩ lần này coi như chết chắc, nhưng cũng phải để ta đâm mù mắt mụ rồi nói.
Đây gọi là kế trạng chết chúa cũng băng hà, hoàn toàn là đánh cược xem đối phương có dám liều mạng hay không.
Vốn dĩ trong Thương Lê thần châm còn có rất nhiều chiêu thức thần kì, vừa có thể cứu người, vừa có thể giết người, ví như một chiêu trong số đó, gọi là “thiên hạ vô bệnh”, tập hợp tinh hoa trời đất, nhật nguyệt, xuất một chiêu, bệnh tật toàn thiên hạ sẽ được chữa khỏi, trăm nghìn bách tính lê dân, bất luận bệnh nặng bệnh nhẹ đều có thể cứu chữa được.
Không chỉ có thể cứu người, còn có thể cứu tâm hồn, cứu tư tưởng, vô cùng thần kì và huyền bí. Tuy nhiên, Diệp Thanh mới chỉ bắt đầu học cho nên còn cách trình độ này rất xa, thậm chí đến người học chính thống cũng chưa chắc đạt được tới. Cho nên phải dùng tới cái kế trạng chết chúa cũng băng hà này cũng là không còn cách nào khác.
-Á!
Nào biết Nguyễn Diễm Thu là người rất yêu dung nhan của mình. Cứ nhìn mụ ta đã gần 50 mà còn làm ra vẻ như cô gái mới lớn thì biết rồi đấy, cho nên đương nhiên không muốn bị Diệp Thanh đâm thủng mắt, vì vậy lập tức thu đao về. Lợi dụng sơ hở này, Diệp Thanh tiến lên một bước, dùng một chiêu đê hèn đó là túm vào ngực đối phương.
-Hạ lưu!
Nguyễn Diễm Thu vừa mới né được kim châm của Diệp Thanh, không kịp phản ứng nên tức giận chửi, lại bị Diệp Thanh túm vào đúng ngực, cả người đột nhiên tê cứng, trong bụng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Mụ không hề biết đây là trò giết người mà Diệp Thanh vẫn quen dùng, đó gọi là “tâm địa đen tối của bác sĩ”, tức là là điểm huyệt Kiến Lí. Tuy là gặp phải nữ giới thì có biến thành hơi hạ lưu một tí, nhưng thực tế là lợi hại ra phết.
Hơn nữa cùng với sự tiến bộ về y thuật của Diệp Thanh và sức mạnh của Thương Lê thần khí, chiêu này ngày càng có uy lực, dường như đã đủ tư cách để trở thành một trong nhưng thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Nếu là người khác, nhận một chiêu như thế này nhất định sẽ liệt ngay tức khắc. Nhưng Nguyễn Diễm Thu dù gì cũng là một lão sát thủ, công phu đầy mình cho nên chiêu đó chỉ đủ làm cho mụ loạng choạng mà thôi.
-Thằng khốn khiếp này, dám động vào ngực bà à!
Nguyễn Diệp Thu nhiều năm qua chưa từng bị ai làm trò đó, cho nên đương nhiên mụ rất giận dữ, chiêu pháp trở nên ngày một hỗn loạn.
Còn Diệp Thanh đã ra được một chiêu thì càng đánh càng mạnh, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm nhiều sàm châm. Từng cây từng cây, hắn châm vào các huyệt lớn của Nguyễn Diễm Thu, đến phút cuối, tuy nhắm mắt nhưng hắn vẫn có thể châm dựa vào cảm giác, biến Nguyễn Diệp Thu không khác gì một hình nộm sống.
Diệp Thanh nhắm mắt lại, càng châm càng thấy có cảm giác, hơi cảm thấy vui sướng, hoàn toàn thoát li khỏi thế giới xung quanh. Nguyễn Diễm Thu một lần nữa rơi vào thế khó, dồn sức kháng cự.
Đúng lúc này, ở đằng xa có rất nhiều bảo vệ tay cầm loa, gọi lớn, đang chạy lại. Bên ngoài vườn trường nghe như có tiếng gấp gáp của còi xe cảnh sát, thì ra là do Mã Tiểu Linh gọi. Cô Diệp Thanh có quan hệ rất tốt với đội trưởng đội cảnh vệ cục công an Đông Hồ, Vương Binh cho nên đã thông báo trực tiếp với anh ta.
Nguyễn Diễm Thu thấy đối thủ người đông thế mạnh, còn đánh nữa sớm muộn gì cũng bị tóm, cho nên hậm hừ một tiếng rồi hất mạnh, thoát khỏi Diệp Thanh, quay lưng bỏ chạy.
-Chạy đi đâu?
Diệp Thanh nhảy lên, đuổi tới cùng, tay như con chim ưng giơ ra bắt lấy Nguyễn Diễm Thu, bất ngờ túm được một dây gì đó từ người lão bà.
-Hự
Ánh đao lóe lên, dây rơi xuống, Nguyễn Diệp Thu chém mạnh, cắt đứt đuôi, à không là tóc! Nguyễn Diễm Thu phi thân, như thể có cánh, chân đặt lên một cây lựu, rất nhẹ nhàng vượt qua bức tường rào rất cao, chớp mắt đã không thấy người đâu nữa.
Diệp Thanh tuy có thể trèo tường nhưng hắn tự thấy mình không làm nhanh được như mụ ta, thêm nữa trong bụng nhớ tới sự an toàn của Mã Tiểu Linh cho nên không muốn đuổi theo.
Dù sao, có đầu mối rồi thì có thể tìm ra được mụ ta. Bây giờ điều tra tội phạm, sớm muộn gì cũng tìm ra thôi. Nhưng mụ ta giỏi khinh công vượt tường, thủ đoạn cao cuòng như thế, cảnh sát bình thường có bắt được mụ ta hay không thì còn phải xem đã...
-O oe, o oe
Tiếng còi cảnh sát tới gần, không lâu sau thì vào tới vườn trường, họ tiến hành bao vây xung quanh vườn lựu, rất nhiều sĩ quan cảnh sát có trang bị súng nhảy từ trên xe xuống, toàn những người cơ bắp cường tráng, mắt sáng như sao, nhất là người bạn của Diệp Thanh, đội trưởng Vương Binh.
-Diệp Thanh, sao lại gây chuyện rồi?
Vương Binh vừa tiến tới gần đã cười ha hả đùa. Người anh em này, đúng không phải người chịu an phận.
Diệp Thanh xấu hổ nói:
-Thế nào gọi là lại gây chuyện. Trước giờ tôi vẫn đối tốt với mọi người, chưa từng gây hấn với ai cả.
-Ồ, vậy chuyện gì đã xẩy ra thế? Có vẻ là cao thủ hả?
Vương Binh lướt nhìn một vòng khu vườn, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, rất nhiều cành cây bị vũ khí sắc nhọn chặt gãy, thậm chí đến đình nghỉ cũng có vệt dao chém rất sâu, nên không nhịn được, hỏi.