Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 209: Đã an toàn.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
-Tôi cũng không hiểu nữa. Tôi và Tiểu Linh đang đi bộ, đột nhiên xuất hiện một bà thần kinh cầm dao chém điên loạn. May mà tôi phản ứng nhanh nếu không đã chết trong đó rồi.
Diệp Thanh nhẹ nhàng kể lại.
-Giỏi lắm, võ công càng ngày càng khá đấy nhỉ, không biết cậu học ở đâu thế?
Vương Binh cười, tay vẫy vẫy, trong bụng thầm nghĩ, cô nam quả nữ, tới cái nơi như thế tản bộ, không làm gì á, ai mà tin được. Mụ sát thủ đó cũng thật là, sao lại nhằm đúng lúc người ta đang ấy chứ. Nhưng mà Vương Binh, hắn cũng thầm kinh ngạc võ công của Diệp Thanh tiến bộ từng ngày. Trong lòng thầm nghĩ, nếu như phải đánh nhau mà không dùng súng thì mình e cũng không phải đối thủ của hắn.
Diệp Thanh bật cười ha hả
-Nhà tôi có rất nhiều cây thuốc cổ, là do tổ tiên truyền lại. Trong số đó không thiếu các loại dưỡng sinh. Từ nhỏ tôi đã học theo, ngày này qua ngày khác, không biết sao lại có võ nữa.
Vương Binh gật gật đầu, tức là tin rồi. Còn không tin sao. Nghe nói mấy vị danh y ngày xưa rất giỏi về dưỡng sinh, thậm chí còn tự sáng tạo ra võ công. Y thuật của Diệp Thanh giỏi như vậy, biết chút võ công cũng không có gì là lạ.
-Vậy còn bà kia đâu
Vương Binh hỏi.
-Chạy thoát mất rồi.
Diệp thanh chỉ ra phía tường
-Cậu làm gì mà không đuổi theo
-Chạy nhanh quá, đuổi không được.
-Thấy rõ hình dạng hung thủ không?
Diệp Thanh nói:
-Rõ, nhưng mặt không có biểu cảm, lạnh như băng, tôi cảm giác mụ ta đeo mặt nạ da người.
-Nhảm nhí thật, lại còn mặt nạ da người nữa
Vương Binh ngao ngán nhìn hắn, hỏi:
-Cậu đang miêu tả ai thế hả?
Diệp Thanh nhún vai, rất oan ức đáp:
-Tôi nào có biết.
Vương Binh đầu óc quay cuồng, loại cao thủ này võ nghệ cao cường, đi về không dấu vết, nếu không phải kẻ giết người thì cũng là phần từ khủng bố. Muốn bắt được khó khăn lắm đây.
Diệp Thanh vội đưa nắm tóc cho Vương Binh, nói:
-Đây là tóc túm được từ người mụ đó, mụ ta lấy dao cắt đứt rồi mới chạy, chắc không phải là giả đâu.
Vương Binh rất vui mừng nói:
-Có được tóc của mụ ta thì dễ hơn nhiều rồi. Chỉ cần là người trong thành phố Phù Liễu này thì tôi có thể lôi được mụ ta ra. Nhưng lỡ mụ ta đã bỏ đi rồi, trời đất rộng lớn thế này cũng khó đấy.
Nói rồi vẫy vẫy tay gọi một anh cảnh sát mang tới một túi đựng vật chứng, bỏ mẫu tóc thu được vào.
Đột nhiên Mã Tiểu Linh nói:
-Người lúc này nghe giọng nói và nhìn người trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nghe câu này, tất cả mọi người đều rất hiếu kì, nhìn cô.
-Tiểu Linh, em đã từng gặp bà ta thật sao?
Diệp Thanh lo lắng cho Mã Tiểu Linh. Ngộ nhỡ không có mình ở bên, mụ ta lại ra tay với cô ây, thế chẳng phải trở tay không kịp sao?
Không được, không được, mình không được rời Tiểu Linh thân yêu của mình nửa bước.
Mã Tiểu Linh ngẫm nghĩ rất kĩ, rồi đột nhiên đập trán nói:
-Nhớ ra rồi, hình như là đã từng gặp trong phòng truyền dịch ở bệnh viện. Phải rồi, không chỉ giọng nói và hình dáng, ánh mắt cũng giống nữa. Ánh mắt lạnh tanh như băng làm người khác không dám lại gần, khiến em ấn tượng rất sâu sắc.
Diệp Thanh hỏi:
-Là bệnh nhân của bệnh viện à?
Vậy thì nhất định sẽ có ghi chép lại. Sao trong bệnh viện lại có cao thủ như thế nhỉ?
-Không phải, là bạn của một bệnh nhân, chính là Nhan Tuyết Khâm đó. Hôm đó em thấy cô ấy nói chuyện với một phụ nữ, hơi hơi giống với người hôm nay.
Mã Tiểu Linh cố gắng nhớ lại từng chi tiết.
Diệp Thanh nói:
-Vậy sao bà ta lại muốn giết anh hoặc em nhỉ?
Vương Binh hỏi:
-Hai người có phải đã đắc tội với bà ta không? Nếu không động cơ giết người của bà ta ở đâu?
Diệp Thanh đáp:
-Làm gì có, trước giờ tôi chưa từng gặp bà ta mà.
Mã Tiểu Linh nói:
-Tôi cũng chưa từng va chạm gì với bà ta, chỉ là hôm đó thấy sắc mặt bà ta không bình thường nên hỏi bà ta có muốn kiểm tra thử không thôi. Sau đó bà ta không đồng ý thì tôi cũng đi luôn, sau đó thì gặp phải dịch bệnh nên từ đó cũng không gặp lại bà ta.
-Đợi đã đợi đã, cô em nói gặp bà ta trước khi dịch bệnh bùng phát sao?
Diệp Thanh vội vàng hỏi.
-Đúng vậy, có gì sao?
Mã Tiểu Linh nghi ngờ hỏi.
Diệp Thanh nói:
-Tôi còn chuyện này vẫn chưa nói với mọi người. Thực ra bệnh truyền nhiễm đó, thông qua phân tích gen, tôi mới phát hiện ra đó là hợp chất do con người tạo thành. Tôi vẫn nghi ngờ là có người phát tán bệnh, nhưng chỉ không hiểu ai lại làm việc đó.
Mã Tiểu Linh rất nhanh trí, chớp chớp mắt nói:
-Anh nghi ngờ là người phụ nữ lúc nãy làm sao?
-Đúng. Loại vi rút này rất đáng giá. Người bình thường không thể dùng được. Chỉ có nữ sát thủ lai lịch bất minh đó là đáng ngờ nhất.
Diệp Thanh vừa nói vừa cảm thấy rất có khả năng này.
Vương Binh gật gật đầu nói:
-Đây chỉ đơn thuần là một giả thiết, có thể dùng làm tham khảo cho việc phá án. Nhưng chúng tôi không thể dùng nó làm căn cứ chính. Cứ cho là người làm lây lan virut và định giết hai người là một, vậy tại sao bà ta phải làm thế, động cơ là gì?
Tất cả mấy người họ đều không có âu trả lời. Việc khám nghiệm hiện trường cũng đã xong nên phải rút quân. Trước khi đi, Vương Binh vỗ vai Diệp Thanh, dặn hắn không phải lo lắng, vụ án sẽ sớm được phá thôi.
Sau đó, Diệp Thanh đưa Mã Tiểu Linh về nhà. Lúc này rất nhiều học sinh đã biết truyện, hiếu kì mà túm tụm lại quanh hai người họ. Diệp Thanh không thấy trong đám đông Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đâu, nên rất sốt ruột, vội vã kéo tay Mã Tiểu Linh dời đi.
Diệp Thanh đưa Mã Tiểu Linh về tới tận cửa, lưu luyến mãi mới chia tay. Bụng hắn thầm nghĩ, nếu như bố mẹ cô ấy không có ở nhà thì tốt biết bao, mình sẽ có cớ để ở lại. Đến lúc đó mình cứ nằm lì không đi, có lẽ Tiểu Linh cũng sẽ không đuổi mình đi thật đâu.
Nghĩ ngợi lung tung, hắn nhe răng ra cười, tự cảm thấy mình càng ngày càng vô sỉ, thấy mình thật lưu manh.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh đã thực hiện lời hứa của mình, tay ôm một bó hồng lớn, tới trước tòa nhà Mã Tiểu Linh ở, đón cô đi làm. Cũng may Mã Căn Hoa và Đống Huệ Cầm đã ra ngoài từ sớm cho nên không nhìn thấy cảnh này, nếu không Diệp Thanh cứ gọi là ngại phải biết.
Có thể là do công an đã tăng cường truy nã cho nên trong mấy ngày tiếp theo, nữ sát thủ đó không xuất hiện nữa, Diệp Thanh mới có thể nhẹ lòng một chút.
...
-Haha, chỉ, em lại đá được chị rồi.
Trong cái sân nhỏ của một căn nhà đã cũ, dưới dốc cây cổ thụ, Diệp Thanh, Lí Tiểu Miêu, và em trai Tiểu Miêu, Lí Tiểu Hổ đang chơi cờ phi hành. Lí Tiểu Hổ đá được một quân máy bay của Lí Tiểu Miêu, lập tức như một đứa trẻ lên bảy lên tám, nhảy lên vui sướng.
Diệp Thanh nhìn Lí Tiểu Miêu, trong bụng nghĩ, người chị này thật là thương em, đến chơi trò chơi cũng nhường cậu bé. Diệp Thanh đã nhìn thấy rõ ràng, đúng là Lí Tiểu Miêu cố ý đi nhầm thiếu một bước, nếu không đã vào được vùng an toàn lâu rồi.
-Haha, Tiểu Hổ thật thông minh. Chị bị bỏ lại xa quá rồi. Nhưng mà anh Diệp Thanh đang ở ngay sau em đấy, em phải cẩn thận, đừng để bị đá nhé.
-Không đâu, không đâu, em sẽ tung được một con sáu ngay đây. Như thế em sẽ được đi hai lần, đảm bảo anh ấy sẽ không đuổi kịp!
Lí Tiểu Hổ ngốc nghếch lo lắng lắm. Nói rồi cậu bé cầm con xúc xắc tung. Hay thật, cậu tung được con sáu thật kìa.