Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 211: Con tôi đâu rồi?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Ừm, hữu vị, hữ thần, hữu căn!
Diệp Thanh bắt mạch cho Lí Tiểu Hổ rất thành thục. Nhưng vừa đọc mạch hắn lại ngồi ngây ra. Mạch này, vị khí, thần khí, căn cơ đều có cả, không phù không trầm, không bệnh không tật, mạch đập rất đều và nhẹ, trầm mà có lực, rõ ràng là “Thường mạch” mà.
“Thường mạch” hay gọi là “Bình mạch”, là chỉ mạch của người bình thường trong lúc khỏe mạnh, khí huyết sung mãn, các cơ quan tráng kiện, âm dương cân bằng, hoạt động bình thường, nói cách khác, Lí Tiểu Hổ rất khỏe mạnh, hoặc chí ít là không thấy bệnh gì từ mạch này.
-Sao rồi?
Lí Tiểu Miêu lo lắng nhìn Diệp Thanh. Lí Đại Trung và Phương Ngọc Liên cũng rất ngóng đợi, chỉ mong Diệp Thanh có thể hóa giải được bệnh cho cậu con trai bảo bối của mình.
Lí Tiểu Hổ thì vô tâm, không hề để ý đến người nhà đang lo lắng, tay vơ lấy táo, đút vào mồm nhai rau ráu, mặt cười ngây ngô, vô tư lự.
-Ài, tôi nhận ra được bệnh!
Diệp Thanh lưỡng lự một lúc, rất hổ thẹn nói ra sự thật.
-Sao cơ?
Ba người nhà họ Lí rất thất vọng.
Diệp Thanh cười ngượng:
-Đừng lo, để tôi thử bắt lại lần nữa xem sao.
Lúc ấy, hắn lén mở đồng hồ công nghệ cao ra, lập tức một con chíp điện tử cực nhỏ, mắt thường không thấy được, bay ra, thâm nhập vào người Lí Tiểu Hổ. Chỉ trong chớp mắt, đã đi hết một vòng cơ thể cậu bé.
Chiếc đồng hồ đó của Diệp Thanh giờ có thể nói là rất mạnh, không biết đã tích hợp được bao nhiêu chức năng. Bất kể bệnh lớn bệnh nhỏ, chỉ cần để nó kiểm tra là có thể lập tức tim ra bệnh. Đương nhiên để có được một dụng cụ cao cấp thế này thì giá phải trả cũng không nhỏ. Nếu không phải nhờ có đợt dịch vừa rồi thì thì hắn cũng chẳng giàu có thế này, cũng coi như là mất cái nọ được cái kia.
Chỉ riêng việc đưa được Mã Tiểu Linh trở về từ tay Diêm Vương, Tiểu Vũ Nhi đã tặng thưởng cho hắn 5 điểm Y Linh rồi. Tìm ra loại mới cũng được thưởng điểm, sau đó còn cứu chữa cho bao nhiêu người sắp chết nữa, số điểm Y Linh nhận được nhiêu vô khối. Trừ đi phần vốn phải bỏ ra, số điểm còn lại đã là gần 3000 điểm. Có thể nói, trước giờ Diệp Thanh chưa từng có nhiều điểm thế bao giờ.
Ban đầu, chiếc đồng hồ của hắn cũng không có chức năng quét não bộ. Vì để xem bệnh cho Lí Tiểu Hổ, hắn đã bỏ điểm Y Linh ra đổi. Lúc trước hắn không dùng là vì không muốn phụ thuộc quá nhiều vào những vật như thế, dù sao đó không phải là tài năng thực của bản thân.
-Ting!
Rất nhanh chóng, Diệp Thanh đã có kết quả chẩn đoán. Có thể thấy, bên trong đại não của Lí Tiểu Hổ có một bộ phận màu sắc hỗn loạn. Bề mặt là màu đỏ thẫm, điểm thêm những nốt đen, lấm chấm nhưng dày đặc. Nhìn kĩ hơn, thật đáng sợ, đó là một cục máu đông đã được tích tụ từ lâu, trông y như một miếng đậu hũ rắc đầy phân chuột, khiến người khác kinh hãi, sợ không dám nhìn.
-Cậu bé đáng thương!
Diệp Thanh thở dài một tiếng
-Tiểu Hổ, bình thường em có bị đau đầu không?
Diệp Thanh xoa đầu Tiểu Hổ, cười hỏi.
-Không ạ, đầu, đầu em không đau.
Lí Tiểu Hổ nhe răng cười, trông mặt rất ngây ngô.
-Diệp Thanh anh tìm ra rồi à?
Lí Tiểu Miêu hồ hởi hỏi. Cô và Diệp Thanh quá thân nhau, chỉ cần nghe lời nói, nhìn nét mặt là biết Diệp Thanh đã có kết quả.
-Ừ.
Diệp Thanh gật đầu, đáp.
-Một phần não của Tiểu Hổ đã bị hoạt tử, thêm nữa là có cục máu đông, đây cũng là nguyên nhân khiến trí tuệ cậu bé chậm phát triển. Nhưng có điều, trước giờ cậu bé không cảm thấy đau, thật khiến người khác cảm thấy kì lạ.
Nhưng nghĩ lại, Diệp Thanh hiểu ra nhiều điều. Não người có rất nhiều bí ẩn, đến y học thế giới cũng không biết hết chứ nói gì đến mình.
-Vậy giờ nên làm thế nào? Có thể chữa được không?
Phương Ngọc Liên vừa mừng vừa kinh ngạc, hỏi dồn.
-Bác sĩ Diệp, đành phiền cậu rồi.
Lí Đại Trung vô cùng sung sướng. Nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ lo âu, bất lực. Vui vì đã tìm ra nguyên nhân gây bệnh, nhưng buồn vì muốn khám bệnh lại không có tiền. Tuy ông không phải người có học thức, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết chữa những bệnh về não, tiền thuốc nhất định rất đắt. Cho dù Diệp Thanh nể mặt Miêu Miêu, không thu tiền khám bệnh, thì tiền thuốc cũng không thể bắt người ta trả nốt.
-Ai dà, cũng chỉ còn cách sớm chuẩn bị đi thôi. Dù bằng cách nào, bán gan bán thận, ta cũng phải cứu lấy con trai ta.
Lí Đại Trung nhủ thầm.
-Vâng, để cháu châm cứu cho em, hoạt huyết tán ứ trước đã.
Diệp Thanh lấy ra từ túi áo một cây kim nhỏ, và một chai thủy tinh có chứa bông tẩm cồn diệt khuẩn, rồi quay sang nói với Lí Tiểu Hổ:
-Tiểu Hổ này, anh sẽ lấy kim châm cứu cho em, em có sợ không?
-Em, em không sợ
Lí Tiểu Hổ ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.
-Ồ, vậy sao? Đau lắm đấy.
Diệp Thanh vẫn cố đùa.
Mặt Lí Tiểu Hổ lập tức lộ ra nét sợ hãi. Nhưng chỉ hơi do dự một chút, nó lại cắn chặt răng, nói:
-Anh Diệp, Diệp Thanh, Tiểu Hổ không sợ đau. Em, em biết là anh vì tốt cho em. Nếu nếu như em sợ đau không cho anh châm, thì bệnh, bệnh sẽ không khỏi được, bố bố mẹ và chị, chị sẽ đau lòng lắm. Cho, cho nên Tiểu Hổ không sợ.
Lời này nói ra, tuy lắp bắp, giọng nói thì ngô nghê như của đứa trẻ con nhưng thật cảm động. Lí Tiểu Miêu nhất thời không kìm nén được, nước mắt chảy ra, tay xoa má Lí Tiểu Hổ, vừa khóc vừa nói:
-Tiểu Hổ ngoan quá.
Trong lòng cô thật ra vui lắm:
-Em của chị đâu có ngốc, không ngốc chút nào, đứa nào dám bảo em ngốc, bà cô này liều với nó.
Lí Đại Trung và Phương Tiểu Liên cảm thấy được mừng vui vô cùng, lén lấy tay lau nước mắt, lòng thầm nghĩ, đứa trẻ này, bề ngoài trông thì ngốc nghếch, không ngờ lại hiểu chuyện như thế, cũng không uống công hai ông bà già chịu khổ chịu cực nuôi nấng nó mười mấy năm nay.
Diệp Thanh cũng gật đầu mỉm cười, cậu bé Lí Tiểu Hổ này tuy trí não chậm phát triển, nhưng so với nhiều kẻ trưởng thành khỏe mạnh khác thì hiểu chuyện hơn nhiều, ngẫm ra thì con nhà nghèo sớm chín chắn thật.
-Nào, để anh châm cứu cho em, yên tâm, anh châm không đau chút nào đâu. Chỉ như muỗi chích một cái thôi.
-Được, được ạ. Anh Diệp Thanh.
Lí Tiểu Hổ ưỡn ngực, mắt nhắm nghiền, như kiểu xem thường cái chết, khiến ba người nhà họ Lí cười mãi không thôi. Đứa trẻ này thật đáng yêu.
-Vậy anh châm nhé. Tiểu Hổ, nếu cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói ngay cho anh biết nhé.
Diệp Thanh dùng cồn lau sạch điểm giao giữa hai lông mày, rồi dùng kim nhè nhẹ châm, huyệt này người ta gọi là huyệt Ấn Đường.
Cây kim này dài ba tấc sáu, mảnh mai, đầu kim như y như vòi hút của muỗi, sắc bén, thích hợp để phù chính khư tà.
Diệp Thanh sử dụng thủ pháp huyền bí của Thương Lê thần pháp, vừa đưa kim vào là châm đúng ngay huyệt Ấn Đường, đưa xuống thêm chút nữa, gần một phần ba cây kim đã nằm đúng chỗ.
Đứng nhìn cảnh ấy, ba người họ Lí sợ khiếp vía.
Phải biết rằng, huyệt Ấn Đường là một trong ba huyệt hiểm trên cơ thể người. Chỉ cần lỡ tay một chút thôi cũng khiến người ta hôn mê hoặc tử vong. Chưa kể Diệp Thanh dùng một cây kim dài như thế, lại còn châm vào rất sâu.
Lí Đại Trung dụi dụi mắt, lo lắng vô cùng. Nhưng dù gì ông cũng là đàn ông, gan lớn, nên nhìn rất chăm chú, chỉ sợ bỏ lỡ mất tình tiết nào. Trong lòng ông hết lời ngợi khen, bác sĩ Diệp y thuật thật cao minh, đúng là được mở rông tầm mắt. Nếu đổi sang ông bác sĩ khác, e là Hổ Nhi nhà mình đã chết lâu rồi.
Phương Ngọc Liên xót con, nhưng không đi quá xa để lúc nào không nhịn được còn ngoái lại nhìn.
Lí Tiểu Miêu thở gấp, ngực phập phồng. Cô phải lấy tay che miệng cố nhịn, sợ phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến việc châm cứu của Diệp Thanh, lại tự mình hại chết em trai mình.
-Mọi người đừng lo lắng, không sao đâu.
Diệp Thanh mỉm cười, tay ung dung xoay nhẹ cây kim, miệng an ủi ba người nhà họ Lí.
-Tiểu Hổ, em có đau không?
Lí Tiểu Miêu rốt cục không nhìn được, buột miệng hỏi.
-Chị, chị, em không đau, chỉ, chỉ là em hơi lạnh, như que kem í!
Lí Tiểu Hổ nhắm chặt mắt, không dám mở nữa, khóe miệng nó xuất hiện nụ cười. Cảm giác sợ hãi lo lắng lúc trước đã bớt đi được vài phần rồi.
Nghe thằng bé nói vâyh, ba người nhà họ Lí mới thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Diệp Thanh nhẹ nhàng xoay kim, cùng lúc vận Thương Lê thần khí, chạy qua bàn tay, truyền qua cây kim, chậm rãi, nhẹ nhàng chạy vào trong não Lí Tiểu Hổ, trong suốt đường đi, đã tìm ra một bộ phận như miếng đậu phụ non, không ngừng nhúc nhích, lập tức thẩm thấu qua.
Ngay sau đó, dùng Thương Lê chân khí bao vây lấy phần máu tụ có màu đen xám, dùng nhu kích tấn cống nó, hi vọng có thể hóa giải.
Nhưng không thể ngờ, cục máu đông đó không thể dùng lực phá. Vừa dùng lực, Lí Tiểu Hổ đã hét to:
-Á, đau quá, đau, đau, đau!
Gân trán nổi lên, ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, mấy người nhà họ Lí sợ quá, đồng loạt đứng bật dậy.
Diệp Thanh vội tản chân khí ra, “vỗ về” đại não của Tiểu Hổ. Dần dần, Tiểu Hổ ngừng kêu, chỉ thở phì phò, có vẻ rất khó chịu.
-Cái này khó chữa đây!
Diệp Thanh chau mày, có vẻ như đã bó tay. Máu đông trong não, e là những loại thuốc thông thường không thể đánh tan được. Đã thế thuốc còn có ba phần là độc, sao có thể tùy tiện dùng chứ, cho dù là thảo dược cũng không được.
Những bác sĩ dùng thuốc kiểu đó là vô trách nhiệm với bệnh nhân. Nếu không phải không có cách nào khác tốt hơn thì cũng là tự cho mình là đúng, tự cho là mình đang dùng những biện pháp tiên tiến.
Diệp Thanh là người thế nào chứ? Hắn là người nắm trong tay tháp Y Linh thần diệu, là người từng đọc qua tất cả những tuyệt kĩ y thuật từ cổ chí kim, từ đông sang tây, sao có thể dùng thuốc một cách thấp kém như thế được chứ!
-Diệp Thanh, em tôi...
Lí Tiểu Miêu rút khăn giấy, lau mồ hôi cho Lí Tiểu Hổ, rồi lau cho Diệp Thanh, miệng lo lắng hỏi.
Diệp Thanh đáp:
-Không sao đâu, để tôi thử lại lần nữa.
Nói rồi lại vận khí, thử công phá lần nữa.
Thêm lần nữa, Lí Tiểu Hổ nghiến chặt răng, nhưng rồi không chịu nổi, khóc ầm lên. Nhưng Diệp Thanh quyết tâm làm mạnh tay hơn. “Ào”, cục máu đông vỡ ra. Lí Tiểu Hổ nghiêng đầu, ngã vật xuống. Diệp Thanh vội vàng dang tay ra đỡ, ôm cậu bé vào lòng.
Mọi người đổ dồn mắt về phía đó, chỉ thấy mặt Lí Tiểu Hổ tím ngắt, mắt nhắm nghiền, nằm thẳng đơ, không nghe tiếng thở, trông cứ như là người đã chết vậy.
-Hổ Nhi ơi!
Lí Đại Trung và Phương Tiểu Liên hoảng hốt, cúi gập người xuống, nắm chặt lấy cánh tay và quần áo Lí Tiểu Hổ, gào khóc thảm thiết.
Lí Tiểu Miêu lờ mờ hiều ra:
- Tiểu Hổ chết như vậy sao? Là mình hại chết em rồi!
Diệp Thanh cũng hoảng sợ, lẽ nào lại thế này. Mình đã làm chết Lí Tiểu Hổ rồi sao? Cũng là tại mình bất cẩn, tại mình quá tự phụ. Tự cho là đã chữa được bệnh cho vài người thì không có bệnh nào không chữa được, tự cho mình đã là thần y rồi.
Lần này thì hay rồi, gây ra chuyện liên quan đến mạng người, sau này làm sao đối mặt với Lí Tiểu Miêu đây!
...
...
Vẫn là Diệp Thanh phản ứng nhanh lẹ. Hắn dùng tay đặt vào vị trí tim của Lí Tiểu Hổ, bỗng nhiên hắn cảm thấy tim cậu bé vẫn còn đập. “Thịch, thich, thich”. Tuy yếu và chậm nhưng vẫn còn cơ hội sống phải không?
Diệp Thanh sung sướng vô hạn. Hãy còn may, cậu bé vẫn còn cơ cứu được. Mình đã nói mà, sao chưa gì đã chết được chứ. Bị ba người nhà họ Lí dọa cho sợ chết khiếp đi được. Nhưng mà, sau này cũng phải nhớ, mạng người không phải chuyện nhỏ, nhất thiết không được quá xúc động mà gây ra họa, càng không được cho rằng bản thân đạt được một vài thành tích mà kiêu căng, bất cẩn.
Từ tốn, thận trọng, dùng y thuật để chữa bách bệnh, ày, vẫn là cha nuôi mình nói đúng.
-Hổ Nhi ơi, Hổ Nhi của mẹ, sao con có thể bỏ mẹ mà đi như thế này hả con?
Mẹ Lí Tiểu Miêu, Phương Ngọc Liên, nước mắt chảy ròng ròng, lòng đau như cắt, khiến người khác nghe thấy thì xót xa, nhìn thấy thì muốn chảy nước mắt theo.
Cha Lí Tiểu Miêu, Lí Đại Trung ngồi sụp xuống, hai bàn tay chai sạm ôm lấy mặt, nước mắt tuôn chảy. Tuy không nghe thấy tiếng khóc nhưng ông đau lòng cũng chẳng kém gì Phương Ngọc Liên.
Diệp Thanh áy náy nói:
-Chú Lí, cô Phương, Tiểu Miêu, mọi người đừng lo lắng, Tiểu Hổ, cậu ấy không sao đâu.
Nói rồi, hắn dùng tay ấn nhé huyệt Thủy câu của Lí Tiểu Hổ, chỉ sau ba lượt, Lí Tiểu Hổ kêu a một tiếng, rồi dần tỉnh lại. Sắc mặt tím ngắt cũng dần biến mất.
Thấy vậy, ba người nhà họ Lí liền ngừng khóc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Lí Tiểu Miêu ngừng khóc mỉm cười, mặt xấu hổ, quay sang nhìn Diệp Thanh, nói:
-Bố, mẹ, nhà mình lo lắng quá rồi, vừa rồi làm Diệp Thanh sợ đấy ạ.
Phương Ngọc Liên lau nước mắt, nói:
-Cũng là mẹ lo cho em con thôi. Vừa nãy cũng giống như khi bà con qua đời vậy, trong đầu mẹ chẳng nghĩ được gì hết, mẹ không chịu nổi nên mới òa khóc.
Lí Đại Trung cũng ngượng ngùng cười nói:
-Ồn ào mãi, đổ cả nhà cửa. Bác sĩ Diệp, thật sự là chúng tôi không kìm chế được. Vừa nãy thấy Hổ Nhi ngã nhào, mặt biến sắc, không nghe thấy tiếng thở đâu, thật sự là giống bà nó ngày trước bị đột quỵ mà qua đời vậy. Hai vợ chồng tôi thật sự là sợ quá.
Diệp Thanh đáp:
-Không sao, không sao đâu ạ. Cũng là tại cháu. Vừa nãy cháu cũng hơi mạnh tay quá. Vâng, bệnh này của Tiểu Hổ phải từ từ điều trị. Nhưng cô chú cũng đừng lo lắng quá. Nhất định cháu sẽ chữa khỏi cho em.