Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 212: Hắn là ai mà dám làm thế với em
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh lại lấy kim châm vào huyệt Ấn Đường cho Lí Tiểu Hổ. Lần này hắn làm rất nhẹ nhàng. Nhưng hắn không dám động tới cục máu đông đó nữa, đành để nghĩ cách giải quyết sau vậy.
Còn bây giờ, hắn dùng Thương Lê thần kim kích thích cho những tế bào chưa bị chết sống lại đã. Nhưng tế bào này có sống lại thì mới có cơ hội dần dần hóa giải được cục máu đông kia.
Thương Lê chân khí thật là kì diệu. Nhưng trường hợp của Lí Tiểu Hổ thật sự là rất phức tạp, lại còn liên quan đến não. Nhận được bài học vừa nãy, nên lần này Diệp Thanh rất thận trọng, châm cứu mất nửa tiếng đồng hồ. Diệp Thanh cảm thấy, dường như toàn bộ sức lực của cơ thể phải siêu thoát đi vậy.
-Nào, uống chút nước đi.
Diệp Thanh vừa cất kim xong thì Lí Tiểu Miêu rất dịu dàng, bưng tới một li trà ngon vừa mới pha.
-Cảm ơn!
Diệp Thanh đón lấy, uống ừng ực mãi mới ngừng lại nói:
-Bên này của Tiểu Hổ là do hệ thống não bộ bị tổn thương, dẫn tới não bộ không thể phát triển hoàn toàn, khiến cho hoạt động phát triển trí tuệ bị dừng lại ở một giai đoạn thấp. Trong y học gọi là trí tuệ chậm phát triển. Cách chữa trị cũng đơn giản thôi, chỉ cần trị khỏi cho những phần não bị tổn thương thì việc phục hồi về sau sẽ không có gì phải bàn nữa.
Nghe xong câu này, ba người nhà họ Lí mừng lắm, cảm ơn mãi không thôi.
-Hì hì, đợi cháu chữa khỏi hoàn toàn cho Tiểu Hổ rồi mọi người có nói cảm ơn cũng chưa muộn.
Diệp Thanh hơi ngượng ngùng, uống một hớp trà rồi lại nói tiếp:
-Có một số lí luận y học cho răng con người có hai loại trí tuệ: trí tuệ thông thường và trí tuệ tiềm ẩn. Như Tiểu Hổ thì trí tuệ thông thường đã bị mất nhưng vẫn còn trí tuệ tiềm ẩn, được gọi là bồi đắp sinh lí. Trước đây cũng từng có báo cáo nói rằng có một số ít trẻ nhỏ có trở ngại về trí tuệ, nhưng trong một số phương diện nào đó lại rất có lợi thế, đa phần là ở khả năng ghi nhớ, ví dụ như là đã nhìn thấy thì không bao giờ quên nữa chẳng hạn. Như Tiểu Hổ, muốn tung con sáu là được con sáu thì là một trường hợp rất hiếm gặp. Nếu như sau này được chăm sóc tốt, nói không chừng sẽ trở thành một năng khiếu riêng có ấy chứ.
Lí Tiểu Miêu sung sướng hỏi:
-Sẽ không phải là dị năng đấy chứ.
Diệp Thanh không hài lòng nhìn Lí Tiểu Miêu nói:
-Cô nói linh tinh gì thế, đủ rồi đấy nhé.
Lí Tiểu Miêu lè lưỡi, nói thầm:
-Dù sao cũng là một khả năng, người khác nào ai có!
Nghe thấy câu ấy, Lí Tiểu Hổ nhảy cẫng lên như trẻ con nói:
-Chị, chị, em có khả năng rồi à, ha ha, xem, xem em đánh quái thú đây.
-Ha ha, em nghĩ mình là Atlman hay sao mà đòi đánh quái thú?
Lí Tiểu Miêu vỗ nhẹ cái má phúng phính của cậu bé.
Diệp Thanh nhìn hai chị em họ vui đùa thì cảm thấy ấm áp vô cùng. Lúc nhỏ mình, anh cả và em Tĩnh không phải cũng vui như thế này sao.
-Ở đây cháu có ba lọ thuốc dưỡng nào, có khoảng bảy tám mươi viên, chế theo phương thuốc tổ truyền của gia đình, trải qua ba mươi sáu công đoạn, chế biến cẩn thận kĩ lưỡng mới ra được. Thuốc này khá tốt cho việc tăng tế bào não. Mỗi ngày hai lần sáng tối, mỗi lần một viên. Cô cứ đúng giờ cho em uống, cháu tin sẽ có hiệu quá tốt.
Diệp Thanh lấy ra ba bình nhỏ bằng sứ Thanh Hoa, đưa cho Phương Ngọc Liên, nói.
Số thuốc này là hắn đã dùng một số điểm Y Linh để đổi lấy ở Diệu Thủ Cảnh. Lúc đầu hắn cũng đã nghĩ tới thuốc dưỡng não, nhưng những thuốc phải dùng đều đắt quá, Diệp Thanh nghĩ tới gia cản Lí Tiểu Miêu bần hàn, nên đành thôi, đổi sang loại thuốc khác.
Phương Ngọc Liên nhận lấy thuốc, cảm động không biết nói gì hơn, chỉ thì thầm:
-Bác sĩ Diệp, chúng tôi biết cảm ơn cậu thế nào đây, vừa khám bệnh vửa cho thuốc...
Lí Đại Trung nước mắt lưng tròng, nói:
-Bác sĩ Diệp, ân tình này quá lớn. Lão Lí tôi chẳng có tài cán gì, chỉ có mỗi tính mạng này, sau này nếu bác sĩ Diệp có gì sai bảo, tôi nhất định sẽ làm tới nơi tới chốn. À phải, sau này Tiểu Hổ khỏi bệnh, tôi cũng sẽ cho nó đi hầu hạ cậu, rót trà rót nước gì cũng được.
Diệp Thanh thầm nghĩ, một thằng con trai á, cháu chẳng cần đâu. Nếu như để Lí Tiểu Miêu tới thì còn tạm được. Đương nhiên đây chỉ là trong lòng đùa chút thôi, chứ cho Tiểu Miêu tới thật thì hắn cũng ngại phải biết.
-Chú Lí, cô Phương, hai người khách khí quá! Không phải cháu đã nói rồi sao, em của Tiểu Miêu cũng là em của cháu, chúng ta không cần phải xem nhau như người ngoài.
Diệp Thanh xua tay liên tục, miệng cười hì hì.
Lí Tiểu Miêu nhìn Diệp Thanh, cắn nhẹ môi, trong mắt thấp thoáng hiện lên nét mơ hồ, nhưng không nói gì cả.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Vậy thế nào, hay hai người ngồi trước đi, tôi ở đằng sau ngủ một lát.
Vừa thấy Trần Du bước vào, Diệp Thanh vội vàng đùn đẩy.
-Sao thế, sợ tôi ăn thịt anh chắc.
Cô nàng Trần Du chân dài, xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, mắt đầy tình ý.
Diệp Thanh trong lòng hậm hực, lần này có đánh chết hắn cũng không ngồi với Trần Du nữa. Tránh cô ả lợi dụng cơ hội lấy chân sờ soạng người mình. Khó chịu chết đi được.
Còn nữa, lần này ngồi xe ít nhất cũng phải mất bốn tiếng rưỡi nữa chứ.
Mấy người họ vào thành phố tỉnh để xem một nhà máy bỏ không mà Ninh Não Nhi định thuê lại để đặt trụ sở công ti mĩ phẩm. Họ muốn đặt ở thành phố của tỉnh là bởi nghĩ tới kế hoạch phát triểu lâu dài. Tuy Phù Liễu không tệ, nhưng thật sự là thành phố này nhỏ quá. Sau này nếu công ti muốn phát triển mạnh hơn, lớn hơn, muốn vươn ra quốc tế thì ở thành phố lớn chắc chắn sẽ thuận tiện hơn.
Trần Du là thư kí tổng giám đốc, cũng là bạn Ninh Não Nhi. Hai người này trước giờ gắn với nhau như hình với bóng. Còn Diệp Thanh lại là chủ tịch hội đồng quản trị. Việc gì cũng phải đợi hắn quyết định sau cùng nên đương nhiên càng không thể thiếu.
-Hai người này, trước mặt tôi mà còn liếc mắt đưa tình đấy hả!
Ninh Não Nhi ngồi ở ghế lái, thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, vẻ mặt không hài lòng, nhìn Trần Du, nói với giọng ghen tuông.
-Ồ, tổng giám đốc Ninh của chúng ta đang ghen đấy à. Trần Du ngồi ở ghế lái phụ, cười nhạo.
-Xì, ai ghen chứ. Trước mặt tôi, cô có làm gì gì với anh ấy đi chăng nữa, tôi cũng coi như không nhìn thấy.
Ninh Não Nhi bĩu môi, nhưng trong lòng cảm thấy hơi không hài lòng. Diệp Thanh là do mình quen trước, là bạn của mình. Thế mà suốt ngày bị con đàn bà Trần Du này ve vãn, mình đúng là thiệt to rồi.
-Cô đúng là miệng nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo. Ánh mắt cô bán đứng cô rồi kìa.
Trần Du nhìn thẳng vào mắt Ninh Não Nhi, cười ha hả.
Diệp Thanh có chút không chịu nổi, Trần Du thật là kẻ giỏi trêu chọc người khác, ả đang thách thức lí trí và tình cảm của ta rồi đây. Cho nên, hắn ho vài tiếng, rồi nói vọng lên phía trước:
-Này, này, ở đây còn có đàn ông đấy nhé. Hai nàng thục nữ giữ hình tượng đi nhé. Nói những chuyện bí mật trong khuê phòng, tốt xấu gì cũng phải ý tứ chút chứ.
Trần Du liếc nhìn hắn, cười mỉm:
-Ý tứ gì chứ, cứ nhìn quan hệ giữa ba chúng ta xem, là ai với ai nào.
Diệp Thanh ngỡ ngàng, hỏi:
-Quan hệ gì?
-Xời, lại còn giả bộ nữa.
Trần Du bĩu môi, mặt khinh khỉnh.
-Thế nào gọi là giả bộ?
Diệp Thanh đúng là oan muốn chết mà.
-Không nói chuyện này nữa. Ông chủ chẳng hiểu gì cả.
Diệp Thanh càng mơ hồ, trong đầu hiện ra một dấu hỏi lớn. Là bạn bè thôi mà, cao hơn thì là cấp trên và nhân viên, ngoài ra còn quan hệ gì được nữa.
-Trời ạ!
Trần Du nhìn Diệp Thanh, cười nói:
-Là ông chủ và bồ nhí đó... Anh là ông chủ, còn hai người chúng em là của riêng anh.
Diệp Thanh lơ mơ! Ngồi nghệt ra, lau mồ hôi.
-Tôi ngủ đây, chừng nào tới gọi tôi.
Nói rồi, hắn nằm xuống ghế sau, tiện tay vớ lấy một tớ tạp chí che lên mặt, tim vẫn đập thình thịch.
Ả Trần Du này, nói ra không biết lời nào là thật, lời nào là giả. Là đùa hay thật. Cứ nghĩ tới thân hình cân đối, cặp chân dài, đôi môi đỏ mọng của ả, rồi còn cả vẻ đẹp tuyệt vời, thân hình gợi cảm của Ninh Não Nhi nữa chứ, tim Diệp Thanh lại đập thình thịch. Cái loại sâu mọt hại nước hại dân như Ninh Não Nhi tạm thời không nói, còn về ả Trần Du này, đích thị là loại lừa lọc đàn ông.
Ninh Não Nhi cũng bị Trần Du làm cho mặt đỏ ửng, cười như nắc nẻ, giọng nhỏ nhẹ trách móc:
-Cô đúng là Ngư Nhi dâm đãng chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả. Cái gì mà của riêng với chả bồ nhí. Cô thích làm bồ nhí của anh ấy thì cứ làm, đừng có lôi tôi vào. Người ta đã có bạn gái rồi đấy nhé.
-Có bạn gái rồi thì sao, có thể giành lại được mà.
Trần Du cười nói, giọng đầy ẩn ý.
Ninh Não Nhi bị cô ả chọc đúng tim đen, mặt lại đỏ, vội vàng chuyển chủ đề:
-Được rồi, được rồi. Xem cô dọa Diệp Thanh kài. Tôi còn phải lái xe đấy, cô ngồi yên đi nhé.
Trần Du cười nói:
-Anh ấy sẽ sợ sao? Là giả vờ đấy. Trong lòng lại chẳng muốn quá đi chứ.
Diệp Thanh không nói nửa lời, trốn dưới tờ tạp chí cười thầm, cô ả thật sự đã nói trúng tim đen của hắn.
Trần Du lại thở dài, chép chép miệng, nói ra một không khiến Diệp Thanh suýt chút nữa thì nhảy bật dậy, ả nói:
-Tên này đạo đức giả, chẳng có gì vui cả.
Lòng tự trọng của Diệp Thanh bị đả kích nặng nề. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhị được, tiếp tục ngủ. Ôi, ả đàn bà này thật quá nguy hiểm, chọc tức ả không được, trốn cũng không xong.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ninh Não Nhi là kẻ ưa tốc độ. Lên đến đường cao tốc, cô ả phóng một phát lên đến 160km/h, “vụt”, chiếc xe màu cam lao đi vun vút, vượt hết xe này đến xe kia.
Đột nhiên, Trần Du thốt lên:
-Não Nhi, cô thật lợi hại, thật có phòng cách, vừa rồi còn vượt được một con Lamborghini hay xe thể thao gì đó.
Ninh Não Nhi khẽ mỉm cười, đáp:
-Loại xe thể thao này, cũng thường thôi.
Đang đắc ý, Trần Du lại thét lên, chỉ vào gương, nói gấp:
-Không hay, không hay rồi, cái xe Lamborghini đó đang đuổi theo kìa, muốn đấu lại cô đó, có lẽ kẻ đó không phục rồi.
Ninh Não Nhi nói:
-Có gì mà không phục chứ, tôi chạy đường tôi, hắn chạy đường hắn, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi, đâu phải tôi cố ý muốn đua với hắn.
-Kít!!!
Thân xe rung lắc, khiến Diệp Thanh lăn xuống sàn xe.
-Sao thế, sao thế.
Diệp Thanh đầu óc mơ màng, đang mơ mộng đẹp một vua hai hậu.
-Kẻ khốn nào dám tông vào đuôi xe cô kìa!
Trần Du tức giận nói.