Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 220 tình cờ gặp Nhan Tuyết Khâm
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Vậy các cô cậu trang trí lắp đặt mất bao lâu? Nếu lâu quá thì không được.
Trì Chiêu Dương một lần nữa thầm khen ngợi sự khôn khéo của Ninh Não Nhi, “miễn kỳ thuê” là ông cố y không viết vào, chính là muốn lừa những người không biết, ai ngờ lại bị cô Ninh Não Nhi này nhìn một cái đã phát hiện ra.
Ninh Não Nhi nói:
-Nếu chúng tôi trang hoàng thì phải dựa theo chuẩn quốc gia gmp, xây dựng làm sạch phân xưởng, thiết bị thông gió, hệ thống nước, tường vách, vv. Đều phải làm lại từ đầu, nhưng chúng tôi sẽ cố làm kịp thời hạn, nhanh chóng sắp xếp.
Nói xong cô xem kỹ lại từng hạng mục rồi tính cho Trì Chiêu Dương xem, tưởng chừng như là cô đã tính toán từ trước, nói vanh vách đâu ra đấy. Cuối cùng thì tổng kết lại, nói:
-Ít nhất là phải mất ba tháng.
-Được!
Trì Chiêu Dương đồng y một cách dứt khoát! Ông đã hoàn toàn không còn ý kiến gì nữa. Cách cô phân tích, cách cô nói vanh vách đâu vào đấy, thể hiện cô không phải là người phụ nữ giỏi bình thường. Với lại, ba tháng miễn tiền thuê cũng không phải là quá dài, cái người trước ở Chiết Giang còn đòi nửa năm.
Sau đó, Ninh Não Nhi lại cúi đầu xem lại một lần nữa, cô là tay kỳ cựu trên thương trường, đi thuê nhà không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm dày dặn, chỉ cần nhìn một cái là cũng có thể phát hiện ra những cái bẫy, những điều khoản không có lợi cho mình trong hợp đồng. Sau đó, nếu lại đưa ra thêm vài ý kiến nữa, thì tất cả đều là điểm hiểm yếu.
Trì Chiêu Dương trong lòng hiểu rất rõ, thầm khen ngợi Ninh Não Nhi có ánh mắt sắc bén, ông không có ý kiến gì nữa. Ông khẽ cười, đồng thời từng khoản một bổ sung thêm vào cột chú thích những nội dung còn thiếu, sau đó dưới sự xác nhận của hai bên là không còn sai sót gì nữa, hợp đồng được kí kết và bắt đầu có hiệu lực.
Diệp Thanh thầm nghĩ, hay là Não Nhi rất có năng lực, nếu đổi lại là mình làm, kiểu gì cũng bị lảo già họ Trì này lừa. Hài, y thuật thì ta tinh thông, làm ăn buôn bán kiếm tiền, phụ nữ vẫn giỏi hơn. Bản thân mình số đỏ, lại có thể dễ dàng giải quyết được công việc như vậy. Anh đang nghĩ, sau này có thể nhượng quyền làm chủ cho cô.
Ninh Não Nhi dựa theo quy định của hợp đồng, lấy ra một vạn làm tiền đặt cọc, nói:
-Số còn lại, vài ngày sau tôi sẽ gửi qua tài khoản ngân hàng trên mạng, ông yên tâm, tuyệt đối không chậm trễ.
Trì chiêu dương đương nhiên là đồng ý.
...
-Ôi, cuối cùng công việc cũng giải quyết một cách êm đẹp
Diệp Thanh, Ninh Não Nhi và Trần Du tạm biết Trì Chiêu Dương, lấy hết chìa khóa của tất cả các phòng, liền lên xe đi về thành phố, Ninh Não Nhi vừa lái xe vừa than vãn.
Trần Du cho chỗ tựa lưng hạ xuống thấp, ung dung nằm lên trên, nói:
-Đúng thế, việc hôm qua đã không thuận lợi rồi, lúc đấy tôi cũng nghĩ, xong rồi, mới ra trận mà đã không may như thế, lần này đi Ninh Thanh không chừng còn xảy ra nhiều chuyện không hay đây.
Ninh Não Nhi khẽ liếc trộm Diệp Thanh qua kính chiếu hậu, không nhịn nổi cười nói:
-Xem ra có những lúc có con trai cũng thuận tiện, như hôm qua y, nếu lúc xe đổ mà không có Diệp Thanh thì tôi với cô không biết sẽ ra sao. Hôm nay cũng vậy, nếu mà chỉ có hai chúng ta với ông chủ Trì trong nhà xưởng to như vậy, lại chẳng khiến cho người ta không yên tâm.
Trần Du nói:
-Đúng thế, xem ra, sau này bất kể việc gì cũng phải cho Diệp Thanh đi cùng. Với lại, anh này cũng khá yên tâm, ở cùng một phòng cũng chẳng sao.
Diệp Thanh chẹp chẹp miệng, có chút ấm ức không phục nói:
-Nói kiểu gì vậy, thế nào được gọi là có thể yên tâm, em xem anh là cừu non chắc. Nói cho các em biết, anh là sói đấy. Sói dâm dê! Lời nói nghe có vẻ rất hung ác.
Tuy nhiên Trần Du không thấy sợ chút nào, ngoắc ngón tay với vẻ xem thường nói:
-Đến đây, đến đây...Sao? Anh không dám à? Xì, Anh thì dù có làm thật thì bọn em cũng đẩy ngã được anh. Haha.
"..."
Diệp Thanh trên mặt có chút không vui. Trong bụng nghĩ, anh rõ uổng công làm người tốt, vốn tưởng quan tâm bảo vệ các em, ai ngờ lại tạo ra cái ấn tượng xấu như thế. Hài, đúng là không bằng cầm thú! Làm đàn ông đã khó, làm người đàn ông tốt còn khó hơn.”
-Được rồi đấy, Ngư Nhi, đừng trêu anh ấy nữa, nếu cô còn trêu anh ấy, anh ấy sẽ chui xuống gầm ghế đấy.
Ninh Não Nhi vội vàng giúp Diệp Thanh giải vây, nói lảng sang chuyện khác:
-Ngư Nhi, cô nói xem xung quanh khu đại học Ninh Thành ấy thê nào?
Nhà máy thì đã thuê được rồi, họ dự định ở đấy tác chiến lâu dài, tiếp theo còn phải chỉnh sửa trang hoàng lại phòng ốc, thuê nhân công, mua các thiết bị, nguyên vật liệu, thử sản xuất, tiêu thụ, quảng cáo...bao nhiêu là việc, nếu đi lại giữa Phù Liễu và Ninh Thành thì có vẻ không ổn lắm, nên định thuê một căn hộ ở đấy.
-Hay lắm, môi trường xung quanh đại học Ninh Thành cũng tốt lắm, vừa ở trung tâm thành phố, thuận tiện mua bán, vừa gần công xưởng, lái xe cùng lắm mất nửa tiếng.
Trần Du rất vui vẻ tán thành.
-Chúng ta còn phải đợi Tổng giám đốc Diệp gật đầu nữa, tiền này là của công ty mà.
Ninh Não Nhi khẽ cười, trong lòng có cảm giác khác lạ. Dùng tiền của anh ta thuê phòng cho mình ở, cảm giác sao giống như là được chu cấp bao dưỡng vậy.”
-Tôi đương nhiên là đồng ý rồi, chỉ cần các cô ở thoải mái là ok.
Diệp Thanh cười nói, trong lòng nghĩ, thuê phòng bên đại học Ninh Thành cũng tốt, Tiểu Ninh khuyên Diệp Tĩnh sau này thì vào trường đấy, làm anh như mình đây cũng có thể đi xem trước tình hình.
Dù sao việc chọn một ngôi trường tốt cũng rất quan trọng, không như bản thân mình trước kia, đến trước lúc đăng kí thi đến trường như thê nào cũng không biết, cứ thế mà đi thi, giống như là lấy vợ thời xưa vậy.
Hơn nữa nếu mà về sau Diêp Tĩnh thật sự học ở đây, thì bình thường vào cuối tuần được nghỉ cũng có thể đến chỗ Ninh Não Nhi chơi, cùng ăn cơm, cũng dễ chăm lo.
Một lát sau đã đến đường Hán Khẩu, con đường này nằm giữa Bắc Viên và Nam Viên trong khuôn viên của trường Ninh Thành, học sinh đi tới đi lui, hỏi thử một người cũng đều là thạc sĩ với tiến sĩ cả.
-Chúng ta đi vào trong trường tìm thông tin cho thuê nhà đi.
Ninh Não Nhi dừng xe ở công trường, cùng đi vào Nam Viên với Diệp Thanh và Trần Du.
Ninh Não Nhi giới thiệu nói:
-Nam Viên là khu sinh hoạt, Bắc Viên là khu dạy học, trước kia em đến đây chơi rồi, em có bạn học thạc sĩ ở đây, nhưng sau đó bạn ấy lại đi du học
Diệp Thanh hỏi:
-Nam hay nữ?
-Nam!
Ninh Não Nhi tức giận lườm hắn một cái, nghĩ bụng, anh là gì của tôi, xía vào làm gì?
Trần Du liền cười khanh khách không thôi.
Bọn họ dạo một vòng ở Nam Viên, nhìn thấy không it các tờ rơi cho thuê phòng, nhưng mấy cái đều là ở ghép, đều là ở với người yêu hoặc ở ghép với nam, đều không được. Xinh đẹp như Ninh Não Nhi với Trần Du mà ở chung với bọn con trai đấy, cho dù 2 cô không ý kiến gì thì Diệp Thanh cũng không đồng y, bụng nghĩ, chẳng lẽ mình vô thức đã coi hai người họ thành của riêng mình?
Sau đó vất vả lắm họ mới tìm được một nhà 3 có phòng, ở khu Nam Tú, bên cho thuê nói đấy là khu ở của giáo viên trường Ninh Thành, mội trường an ninh đều rất tốt, Ninh Não Nhi định thuê cả, cô với Trần Du mỗi người một phòng, Diệp thanh mới đồng y.
Sau đó vừa đi đến khu Nam Tú vừa hỏi thăm, hóa ra khu đấy thông với Bắc Viên, có thể đi từ cổng phía tây của nhà thể dục.
Phong cảnh trong khu Bắc Viên rất đẹp, kiến trúc mái vòm cổ kính, thể hiện rõ bề dày lịch sử, còn có rất nhiều những cây bạch quả, cây to và cao, không rõ là trồng từ bao giờ, trên cây những quả bạch quả chi chít, hương thơm ngào ngạt...
Đi một lát đã đến nơi, số 301/ 6 khu Nam Tú.
"Tính tong, tính tong, tính tong.”
Sau ba tiếng chuông cửa, vẫn không có người, Ninh Não Nhi gọi số của chủ nhà, không ngờ, cửa phòng 302 đột nhiên mở ra, đi ra là một cô gái đeo kính, trông rất tri thức, cô có một vẻ đẹp thanh thoát.
-A ~, là cô sao?
-Sao lại là anh?
Diệp Thanh và cô gái kia đều ngẩn người ra!
Trần Du chép chép miệng, bụng nghĩ, cái tên Diệp Thanh này, sao toàn quen được gái đẹp, chẳng có ai hơi xấu một chút cả. Lần này thì Ninh Não Nhi chắc hẳn không vui rồi.
Quả nhiên, Ninh Não Nhi liền hơi có chút ghen tuông hỏi:
-Diệp Thanh bạn anh à?
-Ừ, chắc thế, trước gặp ở bệnh viện, bệnh nhân của tôi.
Diệp Thanh giải thích.
-Tôi là Nhan Tuyết Khâm, Bác sĩ Diệp trước có có cứu sống tôi. Chính là cái lần bệnh truyền nhiễm y, không biết là các cô có biết không?
Nhan Tuyết Khâm là tiến sĩ, giảng viên đại học, đương nhiên là rất thông minh, cô chỉ qua quan sát nét mặt, cũng biết là sự xuất hiện của mình sẽ gây ra áp lực tâm lí cho ai đó, do đó, vốn định gọi trực tiếp tên Diệp Thanh, sau đó liền đổi lại goi bác sĩ Diệp. Với lại, cô với Diệp Thanh chưa từng gặp mặt, anh ta lại từng cứu sống mạng mình, goi là bác sĩ Diệp cũng là bình thường.
-Ồ
~Ninh Não Nhi và Trần Du lúc này mới hiểu ra. Ninh Não Nhi cảm thấy xấu hổ, sao thế này, sao lại có thể nhỏ nhen giống như tên này cơ chứ? Đến cả một người bệnh nhân cũ cũng hỏi?
Trần Du che miệng cười, thầm nghĩ, Não Nhi lần này thật là lấn sâu vào rồi, còn tính toán so đo hơn thiệt nữa.
Nhan Tuyết Khâm cười nói:
-Mọi người là đến thuê phòng hả? Vừa nãy là tôi nhận điện thoại.
Diệp Thanh hỏi:
-Phòng này là của cô à?
Trong bụng thầm than vãn. Người ta là con gái của bí thư tỉnh có khác, là giáo viên của trường mà cũng là 2 nhà.
-Không phải, đây là phòng của đồng nghiệp tôi.
Nhan Tuyết Khâm chỉ phòng 302 nói:
-Tôi ở phòng đối diện, giờ cô ấy đang ở nước ngoài, có nhờ tôi trông hộ phòng. Nào, tôi dẫn mọi người đi xem phòng nhé.
Nói rồi, cô cầm chìa khóa mở cửa phòng ra.
-Phòng này trang trí cũng khá đẹp, bình thường dọn dẹp sạch sẽ lắm.
Nhanh Tuyết Khâm dẫn ba người đi tham quan phòng, vừa đi vừa giới thiệu.
Ninh Não Nhi và Trần Du sau khi xem xong, đều rất vừa , liền bàn chuyện giá cả.
Nhan Tuyết Khâm nhìn Diệp Thanh một cái, nói:
-Bác sĩ Diệp đã cứu mạng tôi, phòng này tôi chỉ lấy giá thấp, 1500 một tháng. Thấp hơn thì không được, bởi dù sao cũng là phòng của đồng nghiệp.
-Thế nào?
Trần Du hỏi Ninh Não Nhi.
Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh nói:
-Cũng được.
Sau đó hai bên liền ký kết hợp đồng.
Nhan Tuyết Khâm thấy hơi lạ, tại sao thuê phòng còn phải hỏi ý kiến Diệp Thanh, lẽ nào 3 người định ở chung? Tên bác sĩ Diệp này đúng là phước lớn.
Sau đó, trả tiền đặt cọc, Nhan Tuyết Khâm đưa chìa khóa, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái đầu lại nhìn Diệp Thanh một cái, muốn nói gì đó mà lại thôi.
-Cô Nhan, cô có gì muốn nói cứ nói, mọi người đều là bạn cả.
Diệp Thanh thấy lạ hỏi..
Nhan Tuyết Khâm cân nhắc một chút, rồi lại trở vào trong, nói:
-Là như này, bệnh bà nội tôi đã hết thuốc chữa, bác sĩ nói chỉ có thể sống thêm được một tháng nữa, tôi nghĩ bác sĩ Diệp tay nghề hơn người, nói không chừng còn có cách chữa...