Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 226: lau súng bóp cò
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Da mặt trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn, sống mũi thanh tú, đôi môi mềm mại như là cánh hoa, do hoảng loạn, bối rối, ngượng ngùn mà khẽ hé mở, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt Diệp Thanh.
Đặc biệt là, đôi gò Bồng Đảo đẫy đà, do vừa mới đứng dậy nên không ngừng nhấp nhô, khẽ chạm vào bộ ngực rắn chắc của Diệp Thanh. Eo của cô thon nhỏ, sờ vào rất có cảm giác, Diệp Thanh không kìm được cảm giác muốn chạm thêm vào đó để cảm nhận được cảm mềm mại dễ chịu.
-Phì phò
Mặt Ninh Não Nhi đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi gò Bồng Đảo không ngừng nhấp nhô, tất cả đều bày ra trước mắt Diệp Thanh, tim cô đập thình thịch, nghĩ bụng, đúng là lợn lành chữa thành lợn què, chẳng lẽ lần này lại để cho anh ta xơi mất sao? Trong lòng lại vô cùng căng thẳng nhưng có đôi phần hy vọng.
Diệp Thanh đột ngột ôm chặt lấy Ninh Não Nhi, muốn tan chảy cả người vào trong cơ thể tuyệt đẹp của cô, tiếp đó, hắn bước tới một bước, ôm lấy cơ thể của Ninh Não Nhi cùng văng lên, sau đó hắn đè cô xuống ghế sô pha gần đấy.
"Ực "
Diệp Thanh nuốt nước miếng, không thể kìm nén hơn được nữa, ép môi xuống, giữ chặt lấy đôi môi đỏ mọng của Ninh Não Nhi, thở gấp, chiếm vội, một hương thơm ngọt bay tới, khiến hắn không nén được kêu lên một tiếng.
-Ô, ô
Họ Ninh bị Diệp Thanh cưỡng hôn, thật sự thấy rất khó thở, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
-Không, không
Ninh Não Nhi vùng vẫy đứng lên, hai tay dồn sức kháng cự lại Diệp Thanh, nhưng cơ thể lại mềm nhũn ra không nghe lời nữa, không còn chút sức lực nào. Nhất là ở vùng cấm, nước trào ra, róc rách, càng khiến lòng người mê đắm.
Diệp Thanh vẫn mặc sức hôn hít Ninh Não Nhi. Lưỡi hắn đã chui tọt vào miệng cô nàng, như cá trôi từ sông ra biển. Hai tay đặt lên ngực Ninh Não Nhi, hắn nằm dài trên người cô, thật mềm mại, thật ấm áp, khiến người ta cứ muốn chìm đắm mãi trong đó, vĩnh viễn không ra nữa.
Ninh Não Nhi cảm giác được một sự khoái lạc khó nói nên không nỡ đẩy Diệp Thanh ra nữa. Chỉ hi vọng hắn có thể dùng thêm chút sức, tiến thêm một bước nữa.
-Á
Ninh Não Nhi không kìm nổi kêu lên tiếng, ánh mắt hiện lên vẻ say đắm, mông lung.
-Đừng... á, Ngư Nhi còn ở trong phòng.
Ninh Não Nhi nói nhỏ, vừa muốn vừa xấu hổ, vừa muốn thôi. Mình cứ nóito thế này, Ngư Nhi còn không nghe thấy sao. Mình và Diệp Thanh làm trò này trong phòng khách, ngày mai làm sao gặp người khác đây?
Nhưng mà, người đàn ông này đã đặt tên lên cung rồi, hắn nhìn thấy cái tuyệt mĩ của mình rồi, hắn còn nhịn nổi sao, lại chẳng không cuống lên ấy à. Hắn đã đi được nửa đường rồi, lẽ nào còn bắt hắn quay về, có đổi lại là mình cũng không làm được.
Ninh Não Nhi sắp không xong rồi, sắp rơi vào tay giặc rồi.
-Á
Miệng ả khẽ mỡ, kêu lên một tiếng kinh ngạc, cảm thấy thân dưới của Diệp Thanh hơi nóng và cương cứng, quần hắn đã tụt ra, nòng súng đã chạm tới nhụy hoa, từng đợt, từng đợt điện truyền qua, khiến cô ả ngứa ran, như ngựa phải cầm cương vậy.
-Á
Nào, tên tiểu nam nhân kia, hãy dùng vũ khí của người chiếm lấy thân thể của ta đi.
Trong thâm tâm Ninh Não Nhi đột nhiên xuất hiện ra một ý nghĩ nên hay không nên. Yd nghĩ đó vang lên, khiến cô ả vừa hoảng vừa rối, trước giờ cô chưa từng trải qua cảnh này bao giờ.
Cửa phòng ngủ không biết từ lúc nào đã hé mở, Trần Du trốn phía sau, ánh mắt lấp lánh theo dõi sự việc diễn ra ngoài kia, mặt ửng hồng
-Hai kẻ này, thật coi mình như không tồn tại, dám làm lộ liễu thế kia chứ.
-Não Nhi đáng chết, phóng đáng như vậy, cố ý dụ dỗ Diệp Thanh đây mà, haha.
-Chẹp chẹp, sắp vào tới nơi rồi. Oa, Diệp Thanh trông thật hùng tráng, đúng là không nhận ra.
Đôi tay Trần Du cũng không nhịn được bắt đầu vuốt ve cơ thể mình.
-Thôi đi, cho tên tiểu tử này đi. Con gái mà, dù sao cũng phải có lần đầu tiên.
Ninh Não Nhi cuối cùng cũng khuất phục được con người bên trong, thả lòng để Diệp Thanh tiến vào trong. Cô ôm lấy hắn, hai châm dần dâì mở ra để cho tiểu Diệp Thanh vào.
Diệp Thanh kêu nhẹ một tiếng, giơ súng, sẵn sàng vào trận.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa động nhiên vang lên
-Đính đong!
Diệp Thanh giật mình sợ hại, rồi tiếp tới có chút giận giữ, ai không biết, đúng lúc quan trọng tới phá rối.
Ninh Não Nhi rất không muốn bỏ, vẫn ôm chặt lấy Diệp Thanh, hi vọng hắn đừng để ý người ngoài kia, tiếp tục xâm chiếm cô.
-Diệp Thanh, anh có nhà không
Ngoài kia có tiếng Nhan Tuyết Khâm đang gọi, giọng lảnh lót như sáo trúc.
-Cóm có
Nghe thấy tiếng người quen, Diệp Thanh không còn cách nào khác, phòng đang sáng đèn, không thể vờ là không có ai ở nhà, nên đành phải nhảy dậy, chỉnh trang quần áo, đi ra cửa.
Hừ, Ninh Não Nhi bĩu môi, xấu hổ, khó xử, có chút thiệt thoài, một tay ôm ngực, một tay che thân dưới, chạy vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Trần Du đã cười hi hi hỏi:
-Não Nhi ngoan, cảm giác thế nào?
Mất mặt quá!
Ninh Não Nhi mặt nóng phừng phừng, cảm giác như kiểu tám chín mươi độ vậy. Giận lắm quay sang lườm Trần Du, rồi chui thẳng vào chăn, tiếp đến trùm lấy đầu, thế là trốn cả người trong đó như thể không dám gặp ai nữa vậy.
-Ô kìa, còn thẹn sao?
Trần Du cũng chui theo vào chăn, quấn lấy Ninh Não Nhi, sờ mó lung tung người cô nàng, rồi cười cười:
-Cô em ơi, hôm này đã làm được gì rồi, kể tôi nghe đi, có sướng không?
-Sướng cái đầu cô ấy.
Ninh Não Nhi đẩy ả ra, xấu hổ mắng:
-Đồ phóng đãng, muốn sướng cô tự đi tìm hắn đi.
-Tìm thì tìm, chỉ sợ cô ghen thôi.
Trần Du tự xoa ngực mình, nói nhở:
-Dựa vào của cải của tôi, lẽ nào đưa tới tận cửa rồi, Diệp Thanh còn không nhận sao?
-Không nói với cô nữa, tôi ngủ đây.
Ninh Não Nhi quay người lại, trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện lúc nãy vừa xảy ra.
." ... ... ... ... ... ... ...
Cùng lúc ấy, trong phòng khách, Diệp Thanh đang sửa lại quần áo, nhất là cái quần xộc xệch kia, vừa mới cởi ra chưa kịp làm gì đã phải đút lại vào. Sau đó hắn ra mở cửa cho Nhan Tuyết Khâm.
-Ồ cô Nhan, có chuyện gì không?
Diệp Thanh ra vẻ rất tự nhiên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là đang ngồi xem ti vi thôi, mỉm cười nói.