Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 227: Quen bạn mới
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Sao, không có việc gì thì không được tới thăm anh sao?
Nhan Tuyết Khâm tủm tỉm, hơi trách móc nói.
-Mà sau này không được gọi tôi là tiểu thư Nhan nữa, tôi sẽ giận đấy.
Diệp Thanh cười nói:
-Vậy về sau sẽ gọi cô là Tuyết Khâm nhé.
-Coi như anh biết điều!
Lúc này Nhan Tuyết Khâm mới tươi cười rạng rỡ.
Tiếp đến, Diệp Thanh mời Nhan Tuyết Khâm vào phòng ngồi, pha trà hoa nhài thơm nức, tất nhiên là trà của Ninh Não Nhi. Đấng đại nam nhi như hắn, cuộc sống rất giản dị, bình thường kiếm đâu ra những thứ như thế.
-Thế nào, Diệp Thanh, ở phòng này thoải mái chứ?
Nhan Tuyết Khâm ngồi trên sofa vừa rồi còn bừa bộn, đón lấy trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, hỏi. Ánh đèn rọi qua khung cửa kính chiếu sáng lấp lánh, làm hiện rõ một đôi mắt sáng trong làm rung động lòng người.
-Ừ, cũng được. Ở đây rất tốt, nhất là về chiếu sáng.
Diệp Thanh gật đầu nói.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Thật ra tôi qua đây cũng không có việc gì, chỉ là trong lòng rất vui, muốn tới thăm anh. Diệp Thanh, tôi rất cảm ơn anh đã chữa bệnh cho bà tôi.
Diệp Thanh xua tay, khiêm tốn đáp:
-Không cần phải khách khí như vậy. Trị bệnh cứu vốn dĩ là trách nhiệm của bác sĩ mà. Hơn nữa tôi vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn cho bà cô mà.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Vậy là đã tốt lắm rồi. Bố tôi biết chuyện cũng vui lắm, còn khen ngợi y thuật của anh trước mặt đồng nghiệp nữa.
-Hì hì!
Trong lòng Diệp Thanh sướng lắm, nghĩ đồng nghiệp của bí thư Nhan là ai nào, còn không phải là các vị đức cao vọng trọng ở cấp tỉnh hay sao. Haha, lần này thì mở mày mở mặt rồi nhé, hắn hơi ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai.
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Chiều nay tôi đi bốc thuốc cho bà theo đơn của anh nên muốn tới thỉnh giáo một chút. Lúc sắc thuốc thông thường cần phải chú ý những điểm gì ạ?
Nói rồi cô nhìn Diệp Thanh, ánh mắt khẩn cầu, mong chờ trông y như cô học trò nhỏ nghe thầy giáo giảng bài vậy.
Bất chợt Diệp Thanh có cảm giác lâng lâng. Nhìn kìa người ta là giảng viên đại học, là nữ tiến sĩ mà còn tới thỉnh giáo mình, cho nên hắn đã rủ rỉ nói tất những gì mình biết một cách chi tiết nhất cho Nhan Tuyết Khâm nghe.
-Thật ra sắc thuốc cũng là một môn học.
Diệp Thanh nói.
...
Nhan Tuyết Khâm liên tục gật đầu, rồi còn lấy cả iphone4 ra ghi chép lại những điểm quan trọng. Cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ, bài giảng “truyền nghề” cũng kết thúc.
-À, hai người bạn cùng phòng của anh đâu rồi?
Nhan Tuyết Khâm nhìn khắp phòng, không thấy mấy cô gái kia đâu, cũng không nghe tiếng động nên không khỏi hiếu kì hỏi Diệp Thanh. Không phải hai nam một nữ sao, không lẽ mới sớm thế đã ngủ rồi sao?
-Ồ, họ đi dạo phố vẫn chưa về.
Diệp Thanh không giỏi nói dối, mắt chớp chớp, nói tiếp:
-Thật ra phòng này là thuê cho hai người họ, tôi chỉ ở tạm đây vài ngày thôi rồi sau đó sẽ quay về Phù Liễu.
-Ồ!
Nhan Tuyết Khâm vô tình đưa mắt tới chỗ vừa rồi Ninh Não Nhi đánh rơi khăn tắm, hình như nó còn tỏa ra một hương thơm nhè nhẹ, mùi trên cơ thể con gái.
-Tên Diệp Thanh này không thành thật!
Trong bụng Nhan Tuyết Khâm thầm trách.
-Việc của người ta mình quan tâm nhiều thế làm gì, thôi mau đi đi, đừng có làm phiền truyện hay ho của người khác. Haha, không biết là cô nào trong hai cô nhỉ?
Nhan Tuyết Khâm nghĩ tới đây thất mặt mình cũng nong nóng. Nhưng nghĩ tới người ta có đôi có cặp, còn mình thì giường đơn gối chiếc bao năm, hôn nhân thất bại thì lại thầm thở dài, rầu rĩ dời đi.
Tiễn Nhan Tuyết Khâm rồi, Diệp Thanh phải đi tắm ngay. Chứ còn định thế nào nữa. Không thể cứ mặt dày xông vào phòng Ninh Não Nhi và Trần Du lần nữa. Lúc nãy là việc ngoài ý muốn, suýt chút nữa đã ấy Ninh Não Nhi, không biết cô ấy có giận không nữa. Thêm nữa còn con nhỏ Trần Du dâm đãng đó nữa, làm sao dám mặt dày vào đây. Con nhỏ đó nhất định sẽ lôi mình ra làm trò cười.
... ... ... ... ... ... ... ...
Ninh Thành, đường Bắc Kinh Đông là trung tâm thương nghiệp phát triển nhất Nam Lâm. Từ đường đi bộ mới xây, đi thêm hai trạm nữa là tới hồ Huyền Vũ, chùa Kê Minh với lịch sử hơn nghìn năm, xây dựng từ thời Tây Tấm, nằm trên đỉnh Lộc Sơn, phía đông núi Kê Lung, là một trong những chùa cổ nhất của Ninh Thành.
Chỉ cần nhìn cây ngô đồng to lớn cần rất nhiều người mới ôm được, và cả cây bạch quả từ thời Minh là có thể biết lịch sử lâu dài của con đường này.
Đài truyền hình Giang Nam cũng tọa lạc trên con đường này, vị trí địa lí đáng gọi là được trời ưu ái.
Khoảng hơn bảy giờ, Diệp Thanh đưa Ninh Não Nhi và Trần Du tới quảng trường Cố Lâu đối diện với đài truyền hình Giang Nam. Ninh Não Nhi và Trần Du tay nắm chặt lấy nhau, đi phía trước thì thầm nói mấy chuyện riêng tư. Còn Diệp Thanh thì đi phía sau, trông cứ như bám đuôi vậy.
Có thể theo hầu hai mĩ nữ như vậy người khác làm gì đủ tư cách. Được thưởng thức cơ thể quyến rũ của hai mĩ nữ đi trước, Diệp Thanh đã no mắt lắm rồi, làm gì có chút nào buồn phiền.
-Chẹp chẹp, cơ thể Não Nhi đúng là càng ngày càng đẹp. Chỗ nào nên ưỡn ra đã ưỡn, chỗ nào nên thụt vào cũng đã thụt. Tăng thêm một phần là thành béo mà bớt đi một phân lại thành gầy, đúng là một cơ thể hoàn mĩ.
Diệp Thanh nhìn chăm chăm cơ thể Ninh Não Nhi. Bất chợt nhớ lại chuyện tối qua. Cơ thể trắng sáng như một viên ngọc không tì vết này đã bị mình mặc sức mài dũa, “con ong nhỏ tiểu Diệp thanh” mặc sức quậy tung “nhị hoa”, mặc sức hút mất bao mật ngọt. Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thanh lại xốn xang, nuốt nước miếng ừng ực.
-Não Nhi yêu quí!
Diệp Thanh không nhịn được, bước nhanh lên mấy bước, đuổi kịp Ninh Não Nhi và Trần Du, hắn đưa tay, định nắm lấy cánh tay mềm mại của Ninh Não Nhi.
Không ngờ Ninh Não Nhi như có mắt ở đằng sau, cười mỉm, trốn mất.
-Ngư Nhi lại đây, chúng mình chụp ảnh chung đi.
Nói rồi cô ném máy ảnh cho Diệp Thanh mặt đang tiu ngỉu, rồi kéo Trần Du tới một bức tượng điêu khắc rất độc đáo tạo dáng.
-Diệp Thanh, chụp cho đẹp vào đấy. Não Nhi mất công làm đỏm kĩ lắm đấy nhé.
Trần Du cười hi hi, nói.
-Ai làm đỏm, cô làm đỏm thì có ấy.
Ninh Não Nhi véo Trần Du một cái, cười mắng. Thần sắc trông vẫn ung dung như mọi ngày, cứ như đêm qua chưa hề xẩy ra chuyện gì vậy.
...
-Một, hai, ba. Rồi. Thêm tấm nữa nhé.
Diệp Thanh chụp ảnh cho hai người họ, trong lòng cảm thấy lạ lạ, rất buồn bực. Cô gái này, sao lại như vậy. Cứ vờ như không có chuyện gì vậy. Lẽ nào không phải tối qua tôi đã làm chuyện đó với cô. Lẽ nào không phải hai chúng ta đã suýt hợp thành làm một. Sao lại cứ như gần như xa, nửa nóng nửa lạnh vậy, thật làm người ta khó nghĩ.
Tuy bình thường Ninh Não Nhi vẫn nói cười với hắn, lúc nào cũng nói muốn làm của riêng của hắn, nhưng Diệp Thanh cũng có thể cảm nhận thấy, cô gái này trong lòng đã có ngăn cách. Cho dù tối qua có xảy ra chuyện gì, thậm chí suýt nữa còn thành chuyện thật, nhưng hôm nay lại coi nhau như hai người bạn.
Diệp Thanh cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp. Hoàn toàn không nhìn thấy trong đôi mắt đẹp đẽ đó một nét giả dối nào.
Trần Du kéo tay Ninh Não Nhi, cắn nhẹ vào tai Ninh Não Nhi, thì thầm:
-Não Nhi, lúc nãy hắn định túm tay cô, cô lại giả vờ giả vịt lẩn đi. Haha, tối qua đã cởi sạch rồi, sờ cũng sờ rồi, gần gũi cũng gần gũi rồi, còn xấu hổ gì nữa?
Trong bụng ả lại nghĩ, nếu là mình, nhất định đã nắm ngay lấy tay hắn, rõ là thích lắm sao còn phải tự làm khổ bản thân. Đời người ngắn ngủi phải cố mà hưởng thụ niềm vui đi chứ.
-Cô thì biết cái gì!
Ninh Não Nhi giận dữ trừng mắt nhìn, nhưng trong lòng thì hơi đắc ý.
-Haha, đương nhiên là tôi biết, còn không phải là lạt mềm buộc chặt sao?
Trần Du nhìn Diệp Thanh, hóm hỉnh nói.
-Xì, tôi chẳng vô vị vậy đâu.
Ninh Não Nhi bĩu môi, kéo Trần Du tiếp tục tản bộ. Còn Diệp Thanh thì bị bỏ mặc đằng sau.
-Thế thì vì sao?
Trần Du vẫn không hiểu, hỏi tiếp.
-Đã thích hắn, thì để hắn nắng tay đi. Hay thế này, tối tôi không về nữa, để phòng lại cho hai người. Hai người muốn làm gì thì làm, phòng bếp, phòng khách, bồn tắm, sofa, giường đôi, kể cả ban công, hai người muốn “đánh trận” ở đâu thì “đánh trận” ở đó, cứ thỏa sức hưởng thụ thế giới riêng của hai người, nhé.
-Cái đồ phóng đãng này, cậu coi tôi là người thế nào hả?
Ninh Não Nhi e thẹn lườm ả Trần Du một cái rồi cười nói:
-Tôi không phải loại người dễ dãi đó đâu. Còn nữa, người ta cũng có bạn gái rồi cơ mà.
-Haha, đúng là cô không phải là người dễ dãi, nhưng một khi đã dễ dãi thì không còn là người nữa.
Đôi môi gợi cảm của Trần Du cong cớn lên, nói tiếp:
-Có bạn gái rồi thì sao, cứ tranh cướp đại đi. Tôi nói thẳng, làm gì có ai hấp dẫn được như cô.
-Thôi đi, đừng nói chuyện này nữa. Diệp Thanh sắp đuổi tới nơi rồi kìa.
Ninh Não Nhi ra hiệu cho Trần Du đừng nói nữa.
-Thế thì tùy cô.
Trần Du lè lưỡi nói.
Diệp Thanh bước tới nói:
-Bạn tôi bảo chúng ta mau tới kìa. Chính là cái cô đã tặng tôi vé đó, còn cả chị họ cô ấy nữa, hai cô cũng biết cả, là hàng xóm của chúng ta, Nhan Tuyết Khâm ấy.
Trần Du nói:
-Đương nhiên là biết rồi. Chính là cô nàng kì đà cản mũi tối qua chứ gì?
-...
Cả Diệp Thanh và Ninh Não Nhi đều không nói gì, xấu hổ vô cùng.
...
-Kìa, Diệp Thanh, sao giờ anh mới tới?
Ba người vừa tới tầng một tòa nhà Đài truyền hình Giang Nam thì thấy một cô gái khoảng mười mấy tuổi, nước da hồng hào, đáng yêu đang đứng ở góc rẽ vẫy tay gọi họ. Diệp Thanh liền dẫn hai cô kia đi tới.
-Hì hì, 6h20 chúng tôi đã ra khỏi nhà, đi dạo một lát ngoài công viên và quảng trường Cố Lâu nên đến muộn một chút.
Diệp Thanh cười nói.
-Đây là hai người bạn của anh đấy ạ.
Lạc Tửu Tịch nhìn Ninh Não Nhi và Trần Du, hơi bất ngờ, trong bụng thầm nghĩ, sao anh ta lại đưa hai cô gái này theo? Mình còn tưởng anh ta và chị mình có quan hệ gì cơ đấy. Mình lại còn định làm chị vui.
Đã thế hai cô này đều là tuyệt sắc giai nhân, nhất là cái cô mặt trái xoan kia, quả là ngây thơ đáng yêu, đúng loại con trai thích nhất. Đã vậy nước da còn trắng mịn màng như màu sữa, xem ra còn trắng đẹp hơn mình.
-Chào em, cảm ơn em đã cho bọn chị vé.
Ninh Não Nhi tươi cười chào hỏi cô em gái nhỏ, tuy nhiên trong lòng thì có chút không thoải mái. Cái tên tiểu nam nhân này, không biết tại sao tới đâu cũng không thiếu nổi phụ nữ? Đã thế còn toàn là mĩ nữ nữa chứ. Cô gái nhỏ này lông mi cong dài, sức trẻ ngời ngời, thật mê đắm lòng người.
Lạc Tửu Tịch mau chóng quay lại câu chuyện, cô không kìm lại được, ngợi khen:
-Ôi, hai chị xinh quá.
Tuy là cô đã từng nhìn qua nhiều mĩ nữ, bản thân cô cũng là một người xinh đẹp, nhưng vẫn vẻ đẹp tươi như hoa của Ninh Não Nhi và Trần Du chinh phục. Đã thế hai cô gái này còn có được thân hình quyến rũ mà cô không có được, một người thì ngây thơ đáng yêu, mũm mĩm xinh xắn, người kia thì chân dài, môi cong gợi cảm.
Sau đó, cô dẫn bọn Diệp Thanh đi tới trường quay số một.
Trần Du lén ôm qua eo Ninh Não Nhi, nói thầm:
-Não Nhi, cô lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rồi kìa, ồ, không phải một mà là hai.
Nói rồi giơ tay chỉ về đầu kia hành lang.
Ninh Não Nhi nhìn theo tay chỉ, bắt gặp một cô gái khí chất trang nhã, khuôn mặt thanh tú, đeo một cặp kính đỏ, cử chỉ nho nhã, bước đi ung dung, đầy vẻ tri thức đang mỉm cười đi về phía họ. Thì ra đó chính là cô gái hôm trước cho mình thuê phòng, giảng viên đại học Ninh Thành, Nhan Tuyết Khâm. Nghe Diệp Thanh nói, hình như cô ấy còn là con gái bí thư tỉnh ủy nữa cơ.
Nhan Tuyết Khâm bước tới, nhập hội cùng bọn Diệp Thanh. Rồi được Lạc Tửu Tịch dẫn đường, mấy người vừa đi vừa nói chuyện, hướng tới trường quay số một.
Nhan Tuyết Khâm nửa vô tình, nửa cố ý nhìn Ninh Não Nhi và Trần Du, rồi nhớ lại chuyện tối qua nhìn thấy cái khăn tắm rơi trong phòng khách. Trong bụng nghĩ không biết là cô nào có quan hệ với Diệp Thanh nhỉ?
Không cần nói, trực giác của phụ nữa rất mẫn cảm. Chỉ cần dựa vào một chiếc khăn tắm rơi trên sàn cũng đoán được bảy tám phần câu chuyện. Đúng là mình tự nhiên tới thăm là lỡ dở chuyện tốt của người ta.
Đã tới cửa trường quay, bên trong sân khấu vẫn chưa dựng xong, rất nhiều nhân viên đoàn vẫn còn đang chỉnh sửa này kia, dàn dựng sân khấu linh tinh. Nên mấy người Diệp Thanh đứng ngoài hành lang vừa đợi vừa nói chuyện.
-Tửu Tịch, cô giáo Nhan, mời hai người ăn kem, cảm ơn hai người đã tới dự ạ.
Một cô bé nom rất trong sáng chạy ra từ chỗ rẽ, tay cầm ba cái kem ốc quế.
Nhưng vừa nhìn thấy có năm người tất cả, thì ngơ ngác. Lạc Tửu Tịch không phải nói chỉ có hai người thôi sao, sao lại có thêm ba người nữa. Xem ra là bạn tốt của Tửu Tịch và cô giáo Nhan. Cho nên cô bé rất ngại. Chứ còn gì nữa, chỉ mua có mỗi ba cây kem. Lần này thì ê mặt rồi.
-Hi hi, cảm ơn nhé.
Lạc Tửu Tịch lập tức giải vây giúp cô bé, đón lấy kem đưa cho Ninh Não Nhi và Trần Du. Bụng nghĩ, người ta là khách, mình không thể ăn còn để người ta nhìn được.
Cô bé kia cũng đưa cây kem của mình cho Diệp Thanh. Rồi ngượng ngùng nói:
-Không biết có anh chị tới, nên em mua thiếu rồi.
-Không sao đâu, em ăn đi. Anh là con trai, không ăn thì có sao.
Diệp Thanh cười nói, liếc nhìn cô bé đón tiếp nhiệt tình, hắn thấy cô bé này có một vẻ trong sáng hiếm có, vừa như nước tinh khiết, vừa như đóa sen mới nở, như một chú chim non không tì vết.
-Em chính là Chu Vi phải không.
Diệp Thanh lập tức đoán ra, cô bé này chính là bạn học của Lạc Tửu Tịch, cùng tên với Tiểu Chu, Chu Vi.