Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 231: Các ngươi đều đi, ta cũng đi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruye
-Ngươi dựa vào cái gì mà tra hỏi?
Đàm Thiến Thiến rùng mình, theo bản năng kéo chiếc túi giấu lại phía sau, giống như bảo vệ bảo bối.
-Không cho kiểm tra chính là chột dạ!
Diệp Thanh đúng lý hợp tình nói.
-Ai chột dạ a? Ngươi mới chột dạ, cả nhà ngươi đều chột dạ!
Đàm Thiến Thiến chột dạ mà hét lớn.
Trần Hâm tất nhiên là tin tưởng bằng hữu của cô, lúc này đứng ra nói:
- Túi của con gái làm sao có thể để con trai tùy tiện xem xét được? Thầm nghĩ, trong túi Thiến Thiến nói không chừng có cái băng vệ sinh, bao cao su...Để con trai nhìn thấy thì không hay cho lắm!
Vương Trí Bằng cũng nói:
- Diệp Thanh, cậu đừng quá đáng quá!
Tuy rằng anh ấy có chút thiện cảm với Diệp Thanh, nhưng dù sao cũng không quen cậu lắm, căn bản là không thểđứng về phe cậu! Hơn nữa, mấy ngày trước còn bị cậu lấy đi mấy vạn tệ, tuy rằng nói đó là tiền bồi thường cho cậu, mình cũng không quan tâm đến chút tiền này, nhưng trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái?
Diệp Thanh nhìn sắc mặt, lại kết hợp lúc trước Đàm Thiến Thiến dùng vỏ chuối. Tình cảnh Âm Chu Vi, trong lòng càng chắc chắc, lúc này quát lạnh nói:
- Nếu ta muốn tra thì sao? Nói xong, liền tiến về phía trước tới gần một bước, đằng đằng sát khí!
- Cậu dám? Nhan Tuyết Minh sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm cậu, lúc này lập tức đi tới trước người Đàm Thiến Thiến, hét lớn một tiếng, nói:
- Họ Diệp kia , cậu thật sự là kẻ kiêu ngạo, ngay cả bạn gái của tôi cậu cũng dám đổ oan?
Diệp Thanh nói:
- Tôi không có đổ oan, tôi chỉ là hoài nghi, chỉ là hoài nghi hiểu không? Nếu cô ấy trong lòng thật sự không có gì, thì hãy đưa cái túi cho tôi kiểm tra! Nếu để ý tôi là đàn ông, thì cũng có thể đưa cho bạn tôi kiểm tra! Nói xong, liền chỉ vào Ninh Não Nhi!
Ninh Não Nhi lập tức trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ, anh chàng này, hay là có chứng cớ gì, bằng không, sao lại không gọi Trần Du, không gọi Nhan Tuyết Khâm, không gọi Nhạc Tửu Tịch đến? Ha hả! Anh chàng này, thật hiểu phụ nữ, thật muốn hôn một cái! Không khỏi liếm liếm cái môi đỏ mọng.
- Kiểm tra cái đầu cậu! Nhan Tuyết Minh cười lạnh một tiếng, giọng điệu hung ác nói:
- Họ Diệp kia, cậu lần trước phá hỏng cái lốp xe anh họ tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, hai món nợ này sẽ tính toán luôn!
Tính như thế nào? Anh nói đi! Diệp Thanh liếc mắt một cái, ngoắc ngoắc ngón tay, cười nhạt nói.
Tiểu tử này, thật đúng là trời đánh, tuyệt không biết tri ân báo đáp, anh mày tốt xấu cho bà nội ngươi tục mệnh một năm được rồi? Ôi, cùng hắn so nhất với tỷ tỷ, sao có thể sống cùng một chỗ?
Hừ! Nhan Tuyết Minh hừ lạnh một tiếng, nhưng không có dũng khí đánh nhau với Diệp Thanh, lấy điện thoại cầm tay ra gọi, nghe nội dung, hình như là gọi cho một cục trưởng nào đó ở phân cục Cổ Lâu!
Diệp Thanh lập tức trong lòng khinh miệt không ngừng, người như thế, cũng chỉ biết dựa vào thân thế của gia đình! Dựa vào lực lượng cảnh sát? Đó là dùng để giữ gìn trị an thành thị thật là tốt, cũng không phải là của nhà ngươi mở ?
Lúc này nếu An Tiếu Trúc ở đây, nhất định sẽ ......, gì chứ, An Công chúa cảu chúng ta tuy rằng gia thế hiển hách, làThiên Kim Tiểu Thư cảuChủ tịch thành phố, nhưng chưa bao giờ dựa vào địa vị của bố mình để lên mặt với người khác! Người này với người kia so sánh, ngay lập tức nhìn ra chênh lệch cao thấp.
- Tuyết Minh, em thật hồ đồ quá ! Nhan Tuyết Khâm nhìn không được , khuôn mặt xinh đẹp bao phủ một tầng sương lạnh, quát lớn này đứa em không hiểu chuyện!
- Em làm gì mà hồ đồ chứ? Chị, sao chị lại đứng về phía người ngoài thế?
Nhan Tuyết Minh không phục mà kêu la nói, trong lòng có vài phần u oán, chị gái mình vì một người đàn ông, ở trước mặt mọi người làm ta mất mặt. Nhìn về phía Diệp Thanh, ánh mắt càng oán độc, cái thằng khốn nạn này, muốn chiếm đoạt chị gái mình hay sao? Chị gái tao sao có thể để mày dễ dàng động tới vậy sao?
Người chung quanh ồ lên bàn luận, củ chuối thật, hai chị em tranh giành hay sao vậy, một người thì vì chị gái của mình, một người thì vì người đàn ông của mình, có nhiều trò để xem rồi đây.
Đương nhiên, những người này đều cho rằng Diệp Thanh là người đàn ông của Nhan Tuyết Khâm, cũng chẳng qua là xuất phát từ tâm lý rồi đoán mò mà thôi, điều đáng nói, nếu không là như thế này, thì tại sao vì một người ngoài mà ức hiếp chính em trai ruột mình sao? Đã không phải là người ngoài, thì cũng là người của cô ấy rồi.
- Cậu ấy là người ân nhân cứu mạng của em đó!
Nhan Tuyết Khâm tức giận nói, tai đỏ bừng lên.
- Em …
Nhan Tuyết Minh còn muốn tranh cãi, nhưng lập tức bị Nhan Tuyết Khâm đánh gãy lời của hắn.
- Em cái gì? ! Nghiêm túc cho chị một tý được không!
Tính tình hiền lành của Nhan Tuyết Khâm không còn thấy nữa, thay vào đó là một gương mặt nghiêm khắc, thật giống như một giáo viên dạy bảo những học sinh không nghe lời!
- Chị …
Nhan Tuyết Minh há mồm muốn nói, hắn nhìn tchị gái liếc mắt một cái, liền muốn nói ra cái gì lại thôi. Trong lòng lại bị đè nén không ngừng, tên họ Diệp này không biết cho tỷ tỷ ăn cái gì, không ngờ một lòng hướng về hắn! đàn bà ở ngoài chỉ biết tới người đàn ông của mình thôi, lẽ nào hắn đã hớp hồn chị gái mình rồi sao?
Đàm Thiến Thiến biết người biết ta, Nhan Tuyết Minh chính mình tự xưng là là Ninh Thành đệ nhất Thái Tử, ta còn tưởng rằng sẽ hoành tráng lắm chứ, hắn gặp được tỷ tỷ, không ngờ liền héo quắt như vậy? Hừ, một chút khí thế đàn ông đều không có! Thôi đi, ta đã biết sớm có mưu đồ, nhân cơ hội chuồn mất, cho dù chuồn không xong, đem cái bình nhỏ đựng a- xít sun-phu-ric dấu vào chỗ nào cũng được, tưởng lừa được người khác lấy đi! Nghĩ đến đây, liền vụng trộm nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa.
-Muốn chạy đi đâu? Hãy lục soát cái túi cho ta!
Diệp Thanh vẫn chú ý tới động tĩnh của nàng, lúc này đột nhiên có tiếng động, lúc Đàm Thiếu Thiến muốn chuồn, liền đem nàng túm trở lại, cùng lúc đó, lấy bàn tay đoạt lại cái túi!
-Ngươi đưa cái túi cho ta, đưa cái túi cho ta!
Đàm Thiến Thiến lo lắng đến độ gần khóc, đuổi theo kêu to, đáng tiếc, dù sao nàng cũng là một cô gái, làm sao có thể đuổi được với Diệp Thanh chứ?
Vương Trí Bằng nháy mắt, lập tức, trong đám người liền nhảy lên đi ra ba gã bảo vệ tháo vát, vây truy chặn đường Diệp Thanh, ba người này, ai nấy thân thủ cao cường, cơ bắp cuồn cuộn, tóm lấy tay Diệp Thanh, một người tung bát cực quyền, lao về phía Dt, đám người lập tức lui lại rất xa, để tránh khỏi vạ lây tới mình.
Nhưng Diệp Thanh lại không sợ chút nào, Diệp Thanh khá lắm, một mình chơi ba người, cầm cái túi, nhảy qua trái, bộ pháp huyền ảo, thân hình như điện, thỉnh thoảng lấy tay chỉ đâm vào chỗ hiểm, đúng là ba gã nam tử tháo vát, tự xưng là cao thủ, đánh nhau kịch liệt, ngay cả Diệp Thanh nửa góc áo cũng bị xé rách!
- Não Nhi, tiếp lấy nè!
Bỗng nhiên, Diệp Thanh một nhảy dựng lên, như rồng cuốn hổ chồm, hai tay hướng về phía trước tà tà ném đi, lập tức, cái túi liền hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay thẳng hướng Ninh Não Nhi!
Bốp!
Cái túi đã bay đến trước người Ninh Não Nhi, bỗng nhiên đứng lại, sau đó tự do rơi xuống, Ninh Não Nhi giơ tay chộp lấy.
-Chiêu này được, khéo léo đến tốt cùng !
Vương Trí Bằng nhìn xem khẽ gật đầu, thầm nghĩ, không thể tưởng tượng được Diệp Thanh này là cao thủ tiềm tàng, quả thực là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ ba gã to cao như vậy mà không thể thu phục hắn dưới tay.
Vương Trí Bằng và ba gã thuộc hạ bị Diệp Thanh giằng co ngăn lại, căn bản cũng không thể ra tay chặn lại, Nhan Tuyết Minh và Đàm Thiến Thiến thấy mấy gã này đánh nhau, cũng đứng lại xem, chỉ thấy Ninh Não Nhi đang mở cái túi ra.
-Mọi người xem, đây là cái gì?
Ninh Não Nhi kéo cái khóa ra, từ trong cái túi lấy ra một bình nhỏ plastic, cũng không biết có phải là a- xít sun-phu-ric hay không , dù sao cũng liền trực tiếp dơ lên, lớn tiếng quát to! Thầm nghĩ, cho dù có phải hay không, nếu Diệp Thanh đã nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi.
-A!
Đàm Thiến Thiến không kìm nổi kinh hô một tiếng, đầu óc như mê muội, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, giống như một thùng nước tuyết mùa đông để lên đầu, quả thực từ đầu đến chân, lạnh thấu !
-Quả nhiên là đúng!
Ninh Não Nhi xem xét bộ dạng quá hoảng hốt, tự mình làm sao có thể không biết, lập tức lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, đồng thời, trong lòng nghĩ càng khâm phục Diệp Thanh hơn ! Người này, qua cử chỉ biết Đàm Thiến Thiến hạ độc sao?
Diệp Thanh thấy việc lớn đã thành, thân hình nhảy lên, trong nháy mắt liền nhảy tới bên người Ninh Não Nhi, cầm lấy cái chai. Ba gã hộ vệ công phu xấu hổ đến lắc mình trở ra, trong lòng nổi giận đến cực điểm, quả thực muốn tìm một kẽ hở mà chui vào!
Mẹ kiếp , ba tên đánh một đều đánh không lại, giống như thằng hề làm trò cười, người ta nhìn một cái, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cỡ nào thong dong tự tại, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng thích ý, đây mới là cao thủ chân chính ! những người này, thật sự là công phu luyện đến mức tuyệt đỉnh rồi !
Nhan Tuyết Khâm nhìn ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ:
- Diệp Thanh này, thật sự là càng ngày càng làm cho người ta bất ngờ , công phu không ngờ cao minh như thế! Cũng phải thôi, từ xưa tới nay y thuật và võ thuật có phân biệt đâu, những người học y cũng biết ít nhiều chút võ thuật, và những người học võ thì cũng nghiên cứu chút y thuật nữa.
Nhà nàng học thức yên bác, lại là giáo sư đại học, xem qua rất nhiều kỳ môn tạp thư, tự nhiên biết "Y võ chẳng phân biệt được ", biết được cao thủ chân chính, thậm chí có thể tự nghĩ ra võ công, mà rất nhiều người tập võ cũng thường thay hàng xóm xem bệnh xoa bóp.
Ví dụ như, bên trong công phu có một đường Thiết Sa Chưởng, đơn giản nhất cũng rất khó luyện, cần rất nhiều dược vật phụ trợ, còn dùng ngoại lực và nội lực nữa, nếu bằng không, tuyệt đối luyện không ra công phu chân chính! Ngoài ra, luyện võ cũng hội tụ nhiều loại nội thương, cái này cần đến dược vật phụ trợ và điều trị, dần dà, tự nhiên đúng dược lý y lý .
-Mọi người xem, đây là chiếc bình nhỏ đựng a- xít sun-phu-ric !
Diệp Thanh tiếp nhận cái chai từ tay Ninh Não Nhi, chợt mở cái lắp, lập tức một mùi gay gay truyền đến, ngay lập tức xác định, dùng giấy thử pH chấm một giọt chất lỏng trong bình, quả nhiên đỏ sậm như máu, nhìn thấy ghê người!
Lúc này đám người ồ lên!
- Củ chuối thật, đúng là a-xit mạnh!
- Đúng vậy, đỏ như vậy, giá trị pH tuyệt đối thấp hơn! Mật độ còn không biết nhiều thế nào nữa, nói không chừng là nồng a- xít sun-phu-ric!
- Cô gái này, đúng là quá quắt quá.
- Khiêu vũ thì rất lẳng lơ , vừa thấy đã biết là thứ không ra gì rồi! Quả nhiên, tâm địa thật sự ác độc!
Chu Vi thật sự là thảm, gặp ai không gặp, lại gặp đúng những loại người này, mà hai người họ lại còn là bạn học nữa chứ.
- Đúng đó, bạn học, nên không biết thế nào mà phòng bị được! Nếu muốn hại ngươi, cơ hội lcó thiếu gì đâu!
- Cái cô Đàm Thiến Thiến này, thật ghê tởm ! Nhìn thấy Chu Vi vẫn rất buồn bã, trong lòng chắc chắn không thoải mái chút nào.
- Ta sớm nói rồi, Đàm Thiến Thiến không phải người tốt, các ngươi không tin, hiện tại đã biết rồi sao?
- Ôi, Đàm Thiến Thiến ơi Đàm Thiến Thiến, ngươi bỉ ổi thế, khiến chúng ta vẫn hâm mộ tin ngươi, sao ngươi có thể dùng cái đó?
- Ta thề, về sau không bao giờ ủng hộ Đàm Thiến Thiến ! Sẽ ủng hộ Chu Vi!
Vi Vi Công chúa, tôi ủng cô!
Ta cũng ủng hộ cô!
- Các ngươi thực ghê tởm, hai gã đàn ông ủng hộ cái gì chứ!
- Choáng, ngươi còn không có tư cách ủng hộ đâu!
- Các ngươi suy nghĩ thực tà ác!
- Đừng ầm ĩ , mau nhìn, cảnh sát đã đến!
…
-Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Vài tên mặc chế phục cảnh sát vừa tiến vào, hiện trường lập tức im lặng, Diệp Thanh trong lòng thầm than, như lúc ở Phù Liễu khi có cảnh sát tới y rằng có Vương Binh và Lão Trịnh, sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi đâu.
-Ôi Nhan thiếu!
Tên cảnh sát đi đầu vừa thấy Nhan Tuyết Minh, liền lập tức nhiệt tình chào hỏi, bắt tay, hiển nhiên là sớm nhận ra!
Nhan Tuyết Minh lạnh lùng cười, chỉ vào Diệp Thanh nói:
- Tên tiểu tử kia lấy của anh họ tôi một trăm ngàn tệ, lại còn đâm thủng lốp xe của tôi nữa, còn đánh cả tôi, các người xem thế nào đi.
Thật to gan, ngay cả Nhan thiếu cũng dám bắt nạt? Tên đi đầu cảnh sát lập tức đi tới, sa sầm mặt, hướng Diệp Thanh quát:
- Mời theo chúng ta đi một chuyến, phối hợp điều tra!
Diệp Thanh tất nhiên sẽ không đi, khinh cười một tiếng, nói:
- Ta xem các ngươi có muốn làm rõ ràng chuyện ở chỗ này không?
- Ngươi!
Tên cảnh sát lập tức cảm thấy không hài lòng, tuy nhiên thấy chung quanh nhiều người, không dám làm tới, chỉ phải kiên trì chịu đựng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Đồng thời, trong lòng hơi hơi có một giận dữ, Lão Tử mở miệng mời người, chưa từng ai dám cự tuyệt , tiểu tử ngươi, thực đui mù, khi trở về đồn công an, ngươi sẽ lãnh đủ đó.
Diệp Thanh nói:
- Nơi này có người hạ độc, đem a- xít sun-phu-ric cho vào chén trà của một cô gái, kết quả làm cho cổ họng đối phương bị tổn thương nghiêm trọng, tính mạng thiếu chút nữa đã không còn!
-Là ai?
Tên cảnh sát trong lòng vui vẻ, đây là vụ đại án khó có được, lập được công trạng, hắn tỏ ra rất thích thú, hoàn toàn không để ý đến người bị thương.
- Là cô ấy!
Diệp Thanh chỉ ra Đàm Thiến Thiến, nói:
- Chính là cô ấy hạ độc, thiếu chút nữa làm người khác bị câm để hãm hại người tham gia thi tuyển cùng mình.
Nhan Tuyết Minh quát:
- Tên họ Diệp kia, sao ngươi vu oan cho người tốt !
Tên cảnh sát kia ngay lập tức đau khổ, mẹ kiếp, đó là người người của Nhan Thiếu, làm sao mình dám động tới chứ? Không khỏi cười khổ một tiếng, hướng Diệp Thanh hỏi:
- Người bị hại đâu?
Diệp Thanh chỉ vào Chu Vi nói:
- Đó, chính là cô gái này!
Chu Vi liền gật gật đầu.
Tên cảnh sát kỳ quái nói:
- Làm sao không đến bệnh viện, há miệng ta xem nàng có thật sự cổ họng bị tổn thương hay không?
Diệp Thanh thật muốn đánh hắn, ngẫm nghĩ một chút rồi nhịn xuống, hoàn cảnh vừa xảy ra trước mặt mọi người, tội danh cũng không nhỏ, nếu là cảnh tối lửa tắt đèn, còn có thể nhân cơ hội cho hắn bài học:
- Ta là thầy thuốc, nàng đương nhiên được ta trị, đáng tiếc cổ họng lại khó để khôi phục nguyên trạng!
Nếu không nói nghiêm trọng một chút, Đàm Thiến Thiến kia sao có thể đem ra công lý? Nhưng, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi nghe nói như thế, lại lo lắng, Diệp Thanh nhìn các nàng liền nháy mắt, hai người đều là người thông minh, lập tức liền hiểu được dụng ý của hắn, lập tức nghe theo.
- Sao cậu biết chính là cô ấy hạ độc? và làm sao biết đó là a- xít sun-phu-ric?
Tên cảnh sát liếc mắt dò xét Nhan Tuyết Minh t một cái, quay đầu, hơi có chút bất đắc dĩ hỏi han.
-Ngươi là đồ ngốc à ! Nhân chứng, vật chứng đều có cả, còn muốn hỏi nhiều như vậy!
Đương nhiên, chỉ có điều trong lòng Diệp Thanh tức giận mắng lớn, đối phương là cảnh sát, bên hông có súng có gậy, sau lưng còn có đội quân hùng mạnh, hắn làm sao dám trước mặt mọi người mắng người khác là đồ ngốc, chỉ phải cố gắng kiên trì chịu đựng mà đem sự tình vừa qua kể lại tỉ mỉ nói lại một lần!
Đám người xem cũng đều mở miệng ủng hộ Diệp Thanh!
- Đồng chí cảnh sát, chuyện này tận mắt chúng ta nhìn thấy, không giả được !
- Đúng đó ! Nếu không có bàn tay thần diệu của vị Diệp thầy thuốc này, Vi Vi công chúa bây giờ chỉ sợ không nói được rồi !
- Nếu không tin, các ngươi nhìn trên mặt đất vẫn còn vết máu vừa nôn, chính Vi Vi Công chúa vừa nôn ra !
- Cổ họng bị cháy hộc ra máu! Diệp thầy thuốc còn dùng giấy pH thử kiểm tra, cho dù không phải là a-xít sun-phu-ric, cũng là loại axit mạnh !
- Thật ngốc ! Các ngươi bình tĩnh suy xét, phân tích một chút rồi sẽ biết thôi mà?
- Tôi là bác sĩ của bệnh viện Cổ Lâu, đúng thời điểm gặp chuyện không may, ta cũng thay cô gái này kiểm tra, đích thật là cổ họng tổn thương nghiêm trọng, chỉ sợ dây thanh đều hủy diệt, có thể nhanh như vậy mở miệng nói chuyện, thật đúng là kỳ tích! Nhưng cũng không thể lấy lý do này giải thoát cho hung thủ!
- Đúng đó ! Phải quyết liệt yêu cầu nghiêm trị hung thủ, để lấy công bằng cho Vi Vi Công chúa.
- Nghiêm trị hung thủ! Trả lại công bằng cho Vi Vi!
-Vì tình riêng mà làm trái pháp luật, các ngươi không phải là người!
Tên cảnh sát nghe nói như thế, vô cùng khó chịu, nhưng đối phương tránh ở trong đám người nói bậy, hắn căn bản là không biết đối phương là người nào.
-Tất cả im lặng, không ồn ào nữa!
Tên cảnh sát quát lạnh nói.
Lúc này, đài truyền hình Giang Nam vừa đến đưa hình ảnh lên đài, tên cảnh sát nhỏ giọng mà nói vài câu, tên cảnh sát ánh mắt liền nhìn xuống Nhan Tuyết Khâm, gặp đối phương đang lạnh lùng mà nhìn chính mình, trong lòng liền rùng mình, đã sớm nghe nói thiên kim tiểu thư nhà họ Nhan rồi, kỳ thật không dám động vào, , t. Tuy nhiên, Nhan Tuyết Minh cũng không thể đắc tội, xem ra, vụ này khó rồi đây !
-Như vậy đi, ba ngươi đều theo ta trở về điều tra!
Tên cảnh sát chỉ Diệp Thanh, Chu Vi và Đàm Thiến Thiến, nói.
-Vậy được.
Diệp Thanh đã chuẩn bị, gật đầu nói.
Đàm Thiến Thiến sợ tới mức hoa dung thất sắc, lôi kéo cánh tay Nhan Tuyết Minh lay động nói:
- Tuyết Minh ca ca, ngươi nhất định phải cứu cứu ta, ta không muốn ngồi tù!
Nhan Tuyết Minh vỗ vỗ bả vai nàng, dịu dàng an ủi nói:
- Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ sẽ không bắt em được đâu !
Đàm Thiến Thiến lúc này mới vơi đi chút vẻ sợ hãi, tuy nhiên lập tức liền cảm thấy một mảnh ảm đạm phía trước, xảy ra sự việc này, ngày mai nhất định báo sẽ đăng, trên tivi, nói không chừng trên inte cũng sẽ truyền khắp, làm sao có thể gặp được mọi người, về sau cuộc thi kia chỉ sợ cũng không đủ tư cách tham gia!
-Diệp Thanh, ta đi theo ngươi!
Ninh Não Nhi lo lắng nói.
Trần Du nói:
- Ta cũng đi!
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Các ngươi đều đi, tất nhiên ta cũng là muốn đi !
Nhan Tuyết Khâm nói:
-Ta cũng đi !
Trong lòng lại nghĩ, nếu vài tên cảnh sát dám giở trò quỷ, ức hiếp Diệp Thanh, ta tất nhiên không tha cho bọn họ! Cục trưởng cục cảnh sát Cổ Lầu mình cũng thân thiết mà !