Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 234: Lần đầu tiên nữ sinh ngoan ngoãn trèo tường
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruye
-Không phải tưởng tượng như vậy, đó là thế nào?
Nhạc Tửu Tịch khiển trách nói:
- Được lắm, Diệp Thanh, không thể tưởng được ngươi là đồ cầm thú như vậy, không ngờ thừa dịp Vi Vi bệnh nặng nhân cơ hội mà sàm sỡ với cô ấy!
-Choáng, ta nào có đâu chứ? Vừa rồi thật là hiểu lầm, ta...
Diệp Thanh vẻ lo lắng, vừa rồi nằm ở trên người Chu Vi hôn nàng, mà còn nói không có chuyện gì, ai tin được, cho dù có giải thích thế nào thì cũng khó mà giải thích rõ ràng được !
-Chúng tôi quả thật không có chuyện gì, vừa rồi có tro bụi vào trong mắt tôi, Diệp Thanh mới xem giúp tôi, nào ngờ, vừa lúc các ngườii mở cửa đi vào, cho nên các người mới thấy cảnh tượng như vậy.
Chu Vi đột nhiên từ trong chăn nhô đầu ra, nghiêm túc nói. Dung nhan nàng thanh thuần, lời nói của nàng dường như rất có sức thuyết phục, Nhạc Tửu Tịch và Nhan Tuyết Khâm ngay lập tức tin.
Nhạc Tửu Tịch nói:
-Ta là tin tưởng lời nói của cô, chỉ sợ một số kẻ rắp tâm bất lương, cố ý nhân cơ hội chiếm đoạt cô thôi!
Nói xong, liền nhìn biểu tỷ liếc mắt một cái, thầm nghĩ, chuyện này thật không hay , không chừng chị họ lại bị đau lòng , ôi, thật là khó xử khi gặp phải chuyện này !
Nhan Tuyết Khâm khẽ mỉm cười, không một chút để ý tới chuyện vừa rồi, ngồi bên giường Chu Vi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thân thiết hỏi han:
- Thế nào, còn đau nhiều không?
Diệp Thanh nói:
- Ta vừa trị liệu cho cô ấy, cổ họng nhanh nhất một tuần có thể khôi phục lại như trước, vẫn còn kịp tham gia vòng chung kết !
Nhan Tuyết Khâm, Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi ba người lập tức vui vẻ không ngừng, nhất là Chu Vi, vui mừng đến rơi lệ, không biết nói cái gì, tuy trước kia nàng hy vọng vào chuyện này lắm, nhưng kỳ thật không có sự chuẩn bị, không thể lường trước được, Diệp Thanh có thể mang đến cho nàng một tin vui như vậy.
-Diệp Thanh, cảm ơn anh!
Chu Vi nằm ở trên giường chớp chớp mắt.
-Không cần khách khí, hai ta đều là bạn mà!
Diệp Thanh cười nói.
Nhan Tuyết Khâm nhớ tới hắn cũng từng nói những lời này với mình, không khỏi trong lòng hơi buồn cười, người này, với ai cũng đều nói nhừng lời này.
Sau đó, Diệp Thanh dặn dò Chu Vi trong lúc dưỡng bệnh cần phải chú ý -cái này cái kia, liền cáo từ rời đi, Nhan Tuyết Khâm cũng cùng hắn rời khỏi, Nhạc Tửu Tịch vốn là bạn học cùng Chu Vi, và ở ký túc xá cùng nàng , lúc này ở lại chăm sóc Chu Vi.
-Vi Vi, cậu thành thật nói đi, cậu và Diệp Thanh thật sự không có gì chứ?
Nhìn thấy chị họ và Diệp Thanh đang đi ra ngoài, Nhạc Tửu Tịch rón rén như kẻ trộm mà đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Chu Vi,nhìn chằm chằm trong mắt nàng nhỏ giọng hỏi.
-Thực không có, cậu nghĩ ngợi linh tinhcái gì vậy?
Chu Vi gắt giọng. Mặc dù chúng ta ở trong phòng kín, nói những chuyện này cũng khiến cô có chút xấu hổ, tên Diệp Thanh kia, từng cầm chân của ta vẻ rất yêu thích không muốnbuông tay, nhìn như một vật quý báu. Tuy nhiên, đó cũng là một nam nhân bình thường nếu có phản ứng như vậy cũng là phải thôi? Bản thân ta cũng vậy thôi nếu nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật tuyệt tác, cũng sẽ không kìm nổi muốn sờ mãi . Ta và Diệp Thanh, kỳ thật rất trong sạch!
- Không có là tốt rồi! Ta chỉ hỏi vậy thôi! Nhạc Tửu Tịch nhợt nhạt cườivẻ đáng yêu lại hiện trên khuôn mặt.
Chu Vi đột nhiên hỏi:
- Tửu Tịch, cậu không thích Diệp Thanh chứ ?
- Choáng, sao có thể như thế được!
Nhạc Tửu Tịch lập tức lắc đầu, nói:
- Là ta muốn tác hợp hắn với chị họ của ta !
- Á ? cô giáo Nhan sao? Nhưng, tuổi bọn họ chênh lệch nhau quá nhiều!
Chu Vi ngạc nhiên.
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Không có vấn đề gì, chị họ tuy rằng so với Diệp Thanh lớn tuổi hơn chút, nhưng dung nhanh nàng như người trẻ tuổi, không một chút già nua! Ta thấy Diệp Thanh là một gã cũng bảnh bao, chị họ đối với hắn dường như cũng có chút thiện cảm, ta đã nghĩ tác hợp cho hai người bọn họ một chút.
Chu Vi nói:
-Ta cũng hy vọng cô Nhan có được hạnh phúc!
Nhưng nàng nghe Nhạc Tửu Tịch nói qua , cô Nhan hồng nhan bạc mệnh, ngày kết hôn, chồng bị tai nạn xe và bị chết, vẫn sống cảnh quả phụ tới bây giờ.
-Tửu Tịch, cậu nói cô Nhan vẫn còn là con gái sao?
Chu Vi trừng mắt nhìn, con ngươi hơi có chút tinh quái hỏi.
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Đương nhiên là thế rồi! Chị họ vẫn giữ mình trong sạch!
- Thật hay giả vậy?
- Làm sao mà giả được? Một lần chính biểu tỷ nói cho ta nghe, nàng nói chưa từng có làm chuyện đó. Cho dù cùng bạn trai trước kia, cũng chỉ giới hạn là cầm tay, ôm hôn! Ôi, như thế là một khuê nữ hoa cúc, thế cũng là đã quá tốt cho tên tiểu tử họ Diệp kia rồi!
Chu Vi nói:
- Cậu nói xem hai người họ bây giờ ở bên ngoài làm gì? Là mỗi người đi một ngả, hay là đi hẹn hò ?
Nhạc Tửu Tịch lắc lắc đầu:
- Cũng rất khó nói, cái tên Diệp Thanh kia lá gan quá nhỏ, không biết chủ động đâu!
-Ừ ừ!
Chu Vi liên tiếp gật đầu, cũng là nhớ tới thời điểm lúc trước hắn với mình, hắn cũng không dám ngắm trộm mình!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Phía nam viên của đại học Ninh Thành, Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm vai sóng vai đi giữa phong cảnh như bức tranh ở trong vườn trường.
-Diệp Thanh, ta mời ngươi ăn cơm!
Nhan Tuyết Khâm nhìn thời gian, cũng đến năm giờ chiều, liền thản nhiên cười, nói.
- Được, Đi ăn cái gì? Diệp Thanh hỏi.
Nhan Tuyết Khâm: "..."
Người này một chút cũng không biết khước từ, một cô gái mời hắn ăn cơm, không ngờ trả lời một cách sảng khoái như vậy? Tuy nhiên cũng chứng minh người này rất thẳng thắn, không có tâm địa gian xảo, cũng không có ý định gì với ta.
Nếu có ý định, lúc này đã chủ động mời ta, Nhan Tuyết Khâm trong lòng mơ hồ trong lòng cũng hơi thất vọng.
-Nếu không biết ăn cái gì thì vào căng tin, bên trong đồ ăn cũng không tệ lắm, ta gần như mỗi buổi tối đều ăn ở đó!
Nhan Tuyết Khâm cười nói.
Diệp Thanh nói:
-Được, căn tin ở đây ta chưa ăn lần nào, vừa lúc thể nghiệm một chút.
Trong lòng thầm nghĩ, trường này sau này em gái mình sẽ học ở đây, nên cũng phải biết một chút trước chứ. Nhan Tuyết Khâm cô gái này cũng khá lợi hại, con gái Bí thư Tỉnh ủy, trong nhà cũng không phải không có tiền, như thế nào mỗi ngày ăn ở căng tin? Chẳng lẽ là quá lười, không muốn nấu cơm?
-Có mỗi mình tôi, nấu cơm có chút phiền toái. Thỉnh thoảng mới về nhà cùng ăn cơm với bố mẹ.
Nhan Tuyết Khâm dường như có thể đoán được ý nghĩ của Diệp Thanh, mở miệng giải thích nói.
Diệp Thanh gật đầu, nói:
- Cũng đi chợ mua rau mua đồ ăn, mua về còn phải rửa, phải nấu, phải để ý tới, đến khi nấu xong cũng đến tám giờ, hơn nữa khi làm xong, toàn thân cũng mệt mỏi không muốn ăn nữa !
-Ha ha.
Nhan Tuyết Khâm liền cười, cười đến phong tư lay động, nói:
- Xem ra ngươi việc này cũng không thích thú lắm!
- Ôi, một mình cũng chẳng còn cách nào, tự mình làm một hai lần, lần sau cũng chán làm luôn!
Diệp Thanh nhìn Nhan Tuyết Khâm liếc mắt một cái, hỏi:
- Chị Tuyết Khâm, chị vẫn chưa kết hôn sao?
Lời hỏi này, đúng là chẳng có chút văn hóa gì cả, hình như là muốn nói mình già rồi sao không kết hôn đi?điều này khiến những cô gái thích đẹp thích sĩ diện tức phải biết.
Quả nhiên, Nhan Tuyết Khâm vẻ mặt liền ảm đạm nói:
- Ôi, đừng nói nữa!
- Xin lỗi nhé!
Thế mới biết trong lời nói của Diệp Thanh, có một bí mật mang theo ẩn núp hàm nghĩa.
-Không liên quan đến ngươi, do mệnh của tôi khổ,
. Hai người tới một chỗ cây hạnh nhân trong vườn, trong vườn màu vàng óng ánh được đèn đường chiếu rọi xuống rạng rỡ, xa hoa.
Làm sao vậy? Diệp Thanh hỏi.
"..." Nhan Tuyết Khâm mấp máy môi nhẹ nhàng, yên lặng mà đi đường, cảm xúc dường như trùng xuống.
-A, căn tin tới rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!
Diệp Thanh khẩn trương chuyển hướng đề tài, chỉ vào ngôi nhà năm sáu tầng phía trước nói, mặt trên viết "Ninh Đại căng tin" bốn chữ to, xa xa có thể thấy!
-Ừ, được, mời ngươi ăn đầu cá, hương vị cũng không tồi!
Hai người đi tới gần, cũng không lên lầu, mà đi tới tầng ngầm tầng một, tầng trệt này là căng tin thứ nhất, chủ yếu nhận khoán từ tiểu thương bên ngoài, giá cả và hoàn cảnh đều có thể chấp nhận, ít nhất đối với người lười nấu cơm, người đàn ông độc thân mà nói cũng không tệ chút nào.
-Hôm nay ta mời ngươi, hôm nào ngươi lại mời ta!
Nhan Tuyết Khâm và Diệp Thanh mỗi người lấy một chút thức ăn, liền bưng cái đĩa ở trong đại sảnh mà tìm một chỗ ngồi xuống, mặc dù vừa mới xem là năm giờ, nhưng bên trong đám người đã nhộn nhịp.
Diệp Thanh tập trung vào ăn cũng không có để ý, chỉ cảm thấy những thứ này giá cả cũng không đắt đỏ, Nhan Tuyết Khâm vừa ăn vừa nói chuyện, ăn khoảng nửa giờ thì rời khỏi căng tin.
- Đi, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh một chút ở trong trường!
Diệp Thanh nói:
- Mấy ngày hôm trước đã tới đây rồi !
Nhan Tuyết Khâm hỏi:
- Vậy ngươi đi qua lầu Đại học Bắc Kinh chưa ?
- Ách, chưa đi qua!
- Đó là cột mốt xây dựng Ninh đại! Nói xong, Nhan Tuyết Khâm liền rủ rỉ giới thiệu, Tòa lầu này được khởi công xây dựng từ năm 1917, do kiến trúc sư người Mĩ Meyer thiết kế, chọn cách xây dựng truyền thống Trung Quốc thiết kế, đồng thời lại kết hợp với bố cục phương tây, ở phái nam lầu t chính trung bộ, xây dựng có một tòa cao 5 tầng hình vuông toà nhà hình tháp, đem đại lầu ngăn thành đôi ,toà nhà hình tháp đỉnh chóp mái che hình chữ thập, trên thực tế là gác chuông Tây Dương một loại biến hình! Điều đáng quý nhất chính là, toàn tòa lầu đã có 600 năm lịch sử, trên tường vẫn còn rất nhiều cây cối mọc bám vào, vẻ rất cổ kính.
Diệp Thanh nói:
- Vậy chẳng phải là phong cách cổ xưa và rất dày dặn? Ta còn thực chưa xem qua, khả năng ngày đó chưa từng đi qua nơi này! Đi, dẫn ta đi xem!
-Được!
Nhan Tuyết Khâm vui vẻ đáp.
Nhưng khi hai người tới lầu Đại học Bắc Kinh, bên trong đã khóa cửa, không có cách nào, đây là trụ sở làm việc, khả năng tất cả nhân viên làm việc ở đây đều đã về nghỉ.
- Chỉ có thể ở bên ngoài nhìn, không bằng ngồi ở tầng 5 trên đỉnh tòa nhà hình tháp, nhìn toàn bộ cảnh đêm Ninh đại từ xa, vô cùng thích thú!
Nhan Tuyết Khâm có chút tiếc nuối nói.
Diệp Thanh nói:
- Nếu thật sự muốn đi, bây giờ có thể đi !
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Đi như thế nào? Trèo tường? Đi cửa sổ?
Diệp Thanh quan sát vài lần, nói:
- Trèo tường đi.
-Sao?
Nhan Tuyết Khâm ngạc nhiên, nàng nghĩ đó là lời nói giỡn, thuận miệng nói, nào ngờ Diệp Thanh nói thật ! Coi vẻ mặt hắn rất thật, tuyệt đối không giỡn !
-Như vậy không tốt đâu? Bị người ta bắt được thì làm thế nào?
Nhan Tuyết Khâm lo lắng hỏi han.
Bắt đượchãy tính!
Diệp Thanh dương dương tự đắc, chẳng hề để ý.
Nhan Tuyết Khâm: "..."
Diệp Thanh nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, ta rất bản lĩnh, sao có thể bị người khác bắt được?
Nhan Tuyết Khâm do dự nói:
- Hay là bỏ đi, ngày mai lại đến!
-Đừng đợi nữa, đi thôi!
Diệp Thanh không khỏi phân trần, một tay ôm lấy chiếc eo thon của Nhan Tuyết Khâm, chân khẽ đạp nhẹ xuống đất, người đã nhãy cao lên rồi, giống như thanh long thăng thiên vậy.
-A!
Nhan Tuyết Khâm thở nhẹ một tiếng, ngay lập tức cảm giác thân thể như bay giữa không trung, sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng Diệp Thanh, vùi đầu vào ngực hắn không dám nhìn xuống!
Diệp Thanh một tay bám lấy cái dây, chân dùng sức ở trên vách tường mà giẫm, nmột lần nữa lại nhảy lên, tới nóc tòa nhà hình tháp bên cạnh , sau đó lấy tay quờ quờ, bắt lấy được mái hiên, sau đó nhẹ nhàng chốngxuống, hai người liền nhảy lên được trên nóc nhà!
Lên được đến đỉnh, Nhan Tuyết Khâm lúc này mới mở mắt:
-Nhưng, cách toà nhà hình tháp cũng phải cao vài mét !
Nói xong lời này, ngay lập tức không nói gì nữa , cao như vậy Diệp Thanh có thể trở mình với đến được, chẳng lẽ không nhảy tiếp tới toà nhà hình tháp sao?
Quả nhiên, Diệp Thanh liền tiếp tục ôm nàng, ở trên nóc nhà chạy ngược lên, đi đến toà nhà hình tháp bên cạnh, lại bám vào vách tường mà trèo lên! Dây leo rậm rạp, giăng khắp nơi, không biết có bao nhiêu sợi phải chịu tải sức nặng hai người, không ngờ cũng không bị xé đoạn!
Diệp Thanh như vượn và khỉ, mặc dù dẫn theo một người cũng đi như bay, rất nhanh, hai người liền đứng ở trên đỉnh toà nhà hình tháp!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Nghe nói, năm đó Tưởng Giới Thạch đã đứng ở chỗ này nói chuyện !
-Phải không vậy?
Diệp Thanh hỏi, bằng cấp của cậu không cao, cũng không học ở đây, nên cũng không biết những tin tức ở đây mấy.
Nhan Tuyết Khâm nhìn ngọn đèn dầu rã rời cảnh đêm Ninh Đại, tâm tình vô cùng vui sướng, nói:
- Đương nhiên, Tưởng Giới Thạch từng ở từ tháng 2 năm 1943 tới tháng 8 năm 1944, đảm nhiệm chức hiệu trưởng ở đây một năm rưỡi đó.
Diệp Thanh thầm nghĩ, trường có bề dày lịch sử thế này, thảo nào Tiểu Linh giới thiệu cho Diệp Tĩnh đăng ký học ở đây!
-Tuyết Khâm tỷ, Ninh Đại điểm vào trường thường là bao nhiêu?
Diệp Thanh hỏi.
- Ít nhất cũng phải 630 điểm.
Nhan Tuyết Khâm kỳ quái hỏi:
- Cậu muốn thi vào đây sao?
Diệp Thanh xua tay nói:
- Không phải, ta chỉ là thầy thuốc, thi vào đây làm gì, là muội muội ta thi, nàng năm nay học cấp ba!
-Ồ, đến lúc đó tôi sẽ đăng ký đội tình nguyện, ta sẽ giúp nàng tham khảo một chút đại học này tôi biết rõ mà!
Nhan Tuyết Khâm giật mình, còn không biết tiểu tử này có một muội muội.
- Ừ, nhất định nhất định, đến lúc đó phải phiền toái ngươi!
-Nói cái gì phiền toái không phiền toái , ngươi trước cứu mạng của ta, sau cứu bà nội ta, Nhan gia chúng tôi nợ ngươi rất nhiều, ta cũng không biết báo đáp ngươi như thế nào.
Nhan Tuyết Khâm nhìn hắn một cái, chân thành tha thiết nói.
Diệp Thanh cười nói:
- Trị bệnh cứu người chính là bổn phận thầy thuốc, ta chưa từng có trông cậy vào các ngươi hồi báo đáp!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Bây giờ rất ít thầy thuốc y đức cao thượng như ngươi! Có một số thầy thuốc, người ta trả tiền thiếu một chút cũng nhất định không toàn lực cứu người, thậm chí cố ý kéo dài bệnh tình bệnh nhân, kiếm thêm chút tiền!
Diệp Thanh cười ha hả nói :
- Từ xưa đến này vẫn còn tập tục xấu, bất cứ ngành nào cũng có người này người nọ mà!
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Nhất là những người làm quan , thanh quan có tham quan cũng có, tuy nhiên tham quan chăc chắn nhiều hơn một chút !
Diệp Thanh nói:
- Chúng ta ngồi xuống đi, buổi tối đứng ở chỗ này, phía dưới có người nhìn lên thì khó coi lắm !
Nhan Tuyết Khâm cười nói:
- Cũng không phải sao? Nhất là ánh sáng không được rõ, người ta còn tưởng rằng có quỷ chứ!
Thế là cùng Diệp Thanh sóng vai ngồi ở trên tảng đá ban công thượng, nội tâm mơ hồ có một chút kích động.
Nói thật, từ nhỏ nàng là một đứa bé ngoan, lớn lên lại là một học sinh giỏi, tốt nghiệp được giữ lại trường làm giáo viên, luôn là gương một người tốt, chưa từng trải qua những chuyện nào khác! Lần đầu tiên đi theo Diệp Thanh trèo tường, có vài phần mới mẻ, thích thú và cảm giác làm kẻ trộm.
-Cẩn thận!
Diệp Thanh đột nhiên king hãi, liền lao về phía Nhan Tuyết Khâm, ấn cô xuống tảng đá, cùng lúc này một tiếng pằng vang lên, quay lại nhìn thì thấy trên tường có một lỗ thủng do đạn bắn vào, quả thật rất nguy hiểm.