Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 241: Vương lão sư, sau vài ngày cho ngài tin tức tốt!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh nhìn nhìn phía dưới cao cao như lều trại khởi động liếc mắt một cái, nói:
- Nhưng... Ca vấn đề còn chưa giải quyết!
Bất kể cái gì, mau giúp ta mặc vào, ... Ở văn phòng cũng không thành. Mã Tiểu Linh nói xong câu cuối cùng, chính mình cảm giác được trái tim “Bùm bùm”, quả thực sắp nhảy ra.
Diệp Thanh lập tức mừng rỡ, ha hả, ở văn phòng không được, ở chỗ khác có thể !
Tiểu Linh, buổi tối ta đi tìm ngươi ! Diệp Thanh vẻ mặt mong mỏi nói.
Tìm cái đầu ngươi, tên tiểu tử lưu manh! Mã Tiểu Linh hờn dỗi một tiếng, mang theo ngượng ngùng vô tận, sau đó bất đắc dĩ mà, cầu xin nói, Ngươi, ngươi mau giúp ta mặc quần áo mặc vào, ta cả người tê dại, khiến không còn một chút sức lực!
A? Diệp Thanh lúc này mới ý thức được, chính mình đem nàng ức hiếp được có bao nhiêu độc ! Cảm thấy áy náy, vội vàng giúp nàng mặc quần áo vào, cẩn thận săn sóc đến cực điểm! Tuy nhiên, trong lòng lại hơi hơi có chút đắc ý, ha hả, không thể tưởng được ca không ngờ dũng mãnh như thế, chỉ dùng đầu lưỡi có thể khiến Tiểu Linh này thanh thuần ngọc nữ bị thuyết phục, nếu là sử xuất hung khí, đại chiến tám trăm hiệp, chỉ sợ nàng sẽ ngất quá khứ đi?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó, chợt nghe Lý Tiểu Miêu ở bên ngoài kêu:
- Tiểu Linh tỷ, Diệp Thanh, các ngươi có trong đó không ?
Mã Tiểu Linh lập tức giật mình kinh hãi, thật là may mắn, vừa mới kết thúc, bằng không đang lúc kinh luyên Tiểu Miêu lại đây, cũng khiến nàng nghe được động tĩnh? Kia còn không được mất chết người nha!
Mau, ôm ta đến trên ghế đi, hai chân ta vô lực, tê dại đi không được. Mã Tiểu Linh bối rối không ngừng, nhỏ giọng thúc giục nói.
Được! Diệp Thanh thấy nàng khẩn trương như vậy, sợ người khác phát hiện, có chút buồn cười, tuy nhiên hiện tại đã không kịp giúp nàng cài nút thắt trên ngực, liền vội vàng mang áo khoác đưa cho nàng mặc vào, sau đó liền ôm thân thể mềm nhũn mềm mại, phóng tới chỗ ngồi.
Ngươi đi mở cửa xấu lắm! Mã Tiểu Linh trắng nhợt liếc mắt nhìn DiệpThanh một cái, sau đó liền đoan ngồi trên ghế, cầm lấy một văn kiện kẹp cẩn thẩn lật xem, nhìn xem tập trung tinh thần, lại còn gật gật đầu, bộ dạng thật giống như luôn đang nghiên cứu một ca bệnh! Kỳ thật trái tim của nàng vẫn chưa hết thổn thức, vẫn đang loạn nhảy, trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra. Cảnh tượng nhu mì !
Diệp Thanh ngồi ở chiếc ghế tiếp khách trên bàn trà lấy ra cái khăn giấy, một bên là lau mặt mình, một bên liền đi mở cửa. Vừa rồi, tuy rằng chính mình dùng miệng ngăn chặn Tiểu Linh phun ra nhiệt dịch, nhưng tình thế cấp bách, còn có rất nhiều phun tung toé ở trên mặt, lúc này đương nhiên phải lau nhanh, bằng không bị người khác nhìn ra, thì thật là xấu hổ!
A, là Tiểu Miêu, có chuyện gì sao? Diệp Thanh mở cửa, đem khăn tay vò nát cuộn tròn ở lòng bàn tay, bộ dạng như đang làm cái gì đó, vẻ mặt thản nhiên mà mỉm cười hỏi nói.
Diệp Thanh, buổi sáng ngươi đã tới rồi sao, như thế nào vừa lên ngọ cũng không gặp người của ngươi đâu! Lý Tiểu Miêu nhìn thấy Diệp Thanh khá cao hứng, cười ha hả mà đưa ra một phần văn kiện, Đây là vừa rồi bộ phận hành chính đưa tới, Diệp Thanh, chúc mừng ngươi chính thức được bổ nhiệm làm chủ nhiệm khoa cấp chẩn!
Diệp Thanh tiếp nhận văn kiện, không phải bệnh viện đã thông báo bổ nhiệm rồi sao, có Trương Hạo Bác tự tay viết ký tên, còn có con dấu đỏ, lập tức vui vẻ mời Lý Tiểu Miêu vào trong, cũng rót nước mời nàng.
Tiểu Linh tỷ, về sau ngươi và Diệp Thanh lại cùng là vợ chồng nữa rồi a! Lý Tiểu Miêu đi tới, lôi kéo Mã Tiểu Linh hì hì cười nói.
Mã Tiểu Linh trên mặt rực hồng còn chưa hết, trong quần áo dây ngực còn chưa cài lưng cũng không hệ hảo đâu, bị nàng vừa nói “ Cùng là vợ chồng”, lập tức mặt lại đỏ lên, gắt giọng:
- Ai cùng hắn vợ chồng, đừng nói bừa!
Ai. Tiểu Linh tỷ, ngươi thẹn thùng kìa! Lý Tiểu Miêu cười trêu nói.
Diệp Thanh ở một bên nhìn xem thú vị, thầm nghĩ:
- Nàng đang thẹn thùng, rõ ràng đang ửng hồng lên rồi ?
Mã Tiểu Linh: “...”
Được rồi, không quấy rầy các ngươi, ta đi trước a! Lý Tiểu Miêu nhìn Mã Tiểu Linh, nhìn Diệp Thanh, lại hút hút cái mũi, đột nhiên cảm giác được trong không khí còn sót lại một hương vị thoang thoảng muội đến cực điểm, ngay lập tức biết mình tới không đúng lúc, khẩn trương tìm lấy cái cớ chuồn mất.
...
Diệp Thanh, ngươi nói vừa rồi Tiểu Miêu có phải hay không phát hiện được cái gì ? Lý Tiểu Miêu vừa đi, Mã Tiểu Linh còn có chút lo lắng hỏi han.
Diệp Thanh nói:
- Nàng có thể phát hiện được cái gì, cho dù phát hiện, chúng ta nam nữ yêu nhau cũng là bình thường thôi, chính là ở thời điểm này không thích hợp thôi ...
Ngươi cũng biết sao ? Thật sự là bị ngươi hại chết ! Mã Tiểu Linh trợn mặt nhìn hắn một chút, ngượng ngùng nói, Phía dưới biến thành rối tinh rối mù, nếu chẳng may bị nhiễm bệnh thì làm sao?
Diệp Thanh nói:
- Sẽ không nhiễm bệnh đâu, ngươi đi gột rửa là được! Nghĩ thầm rằng, khó trách phía dưới Tiểu Linh không có chút mùi vị khác lạ, chỗ kín đáo thận trọng vệ sinh như là một nhân tố trọng yếu.
Bây giờ đang đi làm, làm thế nào mà rửa, hay là buổi tối đi.
Nhắc tới đến muộn, Diệp Thanh liền cao hứng, thầm nghĩ, mình và Tiểu Linh kết giao lâu như vậy, là nên đem nàng ăn luôn !
Còn muốn cái gì nữa, còn không mau đi xem sư mẫu ngươi thế nào!
Chờ ngươi cùng đi!
Ta cả người tê dại!
Vậy ta giúp ngươi xoa bóp !
Được, tuy nhiên cũng không được quấy rối ta nữa !
Yên tâm đi, công phu xoa bóp của ta ngươi cũng biết rồi đấy, cam đoan chỉ năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút đồng hồ, nàng có thể tự nhiên đi lại !
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Vương lão sư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào sư mẫu nàng... Bên trong phòng khoa cấp chẩn, Vương sư mẫu đã qua được cơn nguy kịch, đang chuyến biến tốt dần, Diệp Thanh hướng Vương Thiện Tài hỏi.
Ôi, cũng bởi bì chuyện thay đổi công tác ! Vương Thiện Tài thở một hơi thật dài, liền từ sâu thẳm mà nói.
Hoá ra, Phù Liễu Thất Trung ngày càng xuống dốc, hứa nhiều vị giáo sư đều mắc mưu thăng chức, Vương Thiện Tài vài lần xin chuyển giáo cũng chưa phê, tính tình hắn lại không muốn đi chạy quan hệ, cho nên hai bên liền cãi nhau . Vương Thiện Tài trong lòng buồn bực, nhất thời nói lời quá đáng, Vương sư mẫu bị kích động, thừa dịp hắn không ở nhà, liền uống nửa lọ thuốc trừ sâu !
Vương lão sư, ngài muốn chuyển người tới trường học ở đâu? Diệp Thanh hỏi.
Vương Thiện Tài nói:
- Có thể chuyển đến Phù Liễu Nhất Trung là tốt nhất, tuy nhiên xin vài lần đều không có âm tín!
Mã Tiểu Linh nói:
- Kỳ thật loại chuyện này chỉ cần hai trường học đều đồng ý, cục Giáo dục cũng cho phép sang ngang như vậy mà.
Diệp Thanh lập tức sáng ngời trước mắt, vẻ mặt cảm kích mà nhìn về phía Mã Tiểu Linh:
- Vương lão sư trước kia đối với ta vô cùng tốt, hơn nữa trình độ dạy học rất khá !
Mã Tiểu Linh tức giận mà lườm hắn một cái, thầm nghĩ chuyện của ngươi chẳng lẽ ta còn sẽ không quan tâm sao?
Vương thiện tài kinh ngạc nhìn hai người này, hỏi:
- Diệp Thanh, nàng phải… Xem hai đứa nhỏ mắt đi mày lại tiếu bộ dáng, tám phần là người yêu!
Quả nhiên, Diệp Thanh liền gật gật đầu, nói:
- Nàng là bạn gái ta, Mã Tiểu Linh, cũng là phó chủ nhiệm khoa cấp chẩn!
Vương thiện tài ngay lập tức vô cùng cao hứng, liên tục nói Diệp Thanh tìm được bạn gái tốt ! Hắn là người từng trải, lại, nhiều năm công tác dạy học, chuyện Diệp Thanh thầm mến Hứa Tinh tinh, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, hiện tại chính mình đắc ý đệ tử không chỉ có sự nghiệp thành công, nhân duyên rốt cục cũng tìm được một nửa rồi, hắn như thế nào có thể không vui mừng?
Diệp Thanh giới thiệu nói:
- Phụ thân Tiểu Linh là phó hiệu trưởng Đỡ Liễu Nhất Trung, sau này nói chuyện với hắn một chút, hẳn là không thành vấn đề !
Ồ? Nhưng Mã Chấn Hoa? Vương Thiện Tài vui sướng hỏi han. Đỡ Liễu Nhất Trung là một người thân cận với hiệu trưởng họ Mã , hơn nữa, cũng là quản lý nhân sự ở đây, có Diệp Thanh từ giữa hoà giải, sự tình tất nhiên có thể thành! Chỉ có điều cảm thấy hơi có chút hổ thẹn, già rồi, còn muốn dựa vào học sinh!
Đúng vậy, Vương lão sư ngài biết cha ta sao? Mã Tiểu Linh cười nói.
Ha hả, nghe nói qua, chưa thấy qua mặt! Vương thiện tài quan sát Mã Tiểu Linh một chút, chỉ thấy cô gái này con mắt sáng, răng trắng tinh, mặt mày như vẽ, ngũ quan tinh xảo vô cùng, …………………….., không khỏi liên tục gật đầu, càng thay Diệp Thanh cao hứng!
Mã Tiểu Linh bị hắn nhìn thoáng có hơi chút ngượng ngùng, đỏ mặt, khẽ cười nói:
- Vương lão sư, ngài cứ yên tâm, qua vài ngày báo cho ngài tin tức tốt!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tầng hành chính trong phòng hội nghị ở Ngô Đồng Y Viện.
Hôm nay, Trương Hạo Bác cảm thấy mơ hồ có chút không hợp lý, mọi việc đang êm đẹp sao lại mời họp hội đồng cổ đông? Cuối năm chia hoa hồng lúc này vẫn còn quá sớm, hơn nữa, gần đây bệnh viện cũng không có xảy ra chuyện đại sự gì? Cho dù lần trước bệnh độc bạo, nguy cấp như vậy, thời khắc tồn vong,... Lão huynh đệ có tìm đến cửa đâu!
Ha ha, lão Quách, lão Sài, lão Hoắc, lão Xa, lão Đặng, mấy huynh đệ chugns ta đã lâu không gặp! Trương Hạo Bác vừa vào cửa, chỉ thấy năm lão trung niên nam tử ngồi ở phòng họp cùng uống trà nói chuyện phiếm, không khỏi cười ha ha, nhiệt tình chào hỏi.
Ha hả, lão Trương, Trong vài lão huynh đệ chúng ta chỉ có ngươi càng già càng dẻo dai, phong thái không hề già đi chút nào! Quách Văn Sáng đi lên đón tiếp, vỗ bả vai Trương Hạo Bác cười ha hả nói. Tuy nhiên thấy thế nào, đều cảm giác hắn tươi cười có chút miễn cưỡng.
Mặt khác vài tên nam tử cũng đều đứng lên gật đầu ra hiệu, vẻ mặt bên trong mơ hồ lộ ra vài phần xấu hổ, đã không còn cái loại huynh đệ tụ hội, không có gì giấu nhau như trước kia!
Làm sao vậy, vài ngày không thấy, thấy ta xa lạ sao ? Trương Hạo Bác càng cảm thấy cổ quái, tuy nhiên thanh sắc không thay đổi, tỏ ra vui đùa nói.
Lão Quách, cũng là ngươi nói! Trong đó một gã sắc mặt đen tối, thoạt nhìn lão nhân cực kỳ nghiêm túc, kêu Đặng cao kiến, khoát tay, hướng Quách Văn Sáng kêu lên. Vài người trong bọn họ, cũng chỉ có Quách Văn Sáng da mặt dày nhất, rất thích hợp làm chuyện loại này!
“...” Quách Văn Sáng vẻ tươi cười biến mất, đắng mặt , cứ mỗi lần đều đến lượt ta sao?
Trương Hạo Bác sắc mặt chìm xuống dưới, vẫy tay:
Hãy ngồi xuống hãy ngồi xuống, chúng ta là lão huynh đệ, cho dù có cái gì hiềm khích, đều có thể ngồi xuống cùng nhau nói chuyện?
“Cái lão Trương kia, các huynh đệ xin lỗi ngươi! Quách Văn Sáng cân nhắc một chút, thầm nghĩ, không khác gì người vợ xấu gặp cha mẹ chồng, liền giao trái tim nhất hoành, đem tình hình thực tế run lên nói ra!
Làm sao vậy? Trương Hạo Bác không hiểu ra sao, thầm nghĩ, tám phần không phải là chuyện tốt!