Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 247: Không biết là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ nữa?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Tiểu Hổ, em không còn nói lắp nữa rồi sao?
Lý Tiểu Miêu phản ứng kịp thời, nhảy cẫng lên rồi ôm lấy mặt em giai mình, kêu lên như phát điên vậy.
- Chị, chị làm sao thế? anh Diệp Thanh vẫn đứng bên cạnh nhìn kìa.
Lý Tiểu Hổ như cảm thấy ngượng ngùng vậy, mặt cũng ửng đỏ lên.
Tuy lời nói của cậu lưu loát hơn nhiều những ngữ khí và thần thái vẫn như đứa bé mấy tuổi vậy, khuôn mặt lại rất giống với Lý Tiểu Miêu nên nhìn cũng rất đáng yêu.
- Oa, còn biết ngượng ngùng nữa.
Lý Tiểu Miêu cảm thấy em mình cũng đã trưởng thành hơn rồi, không thể làm như trước kia được, liền cười nói:
- Chị mừng thay cho em, tự nhiên không còn nói lắp nữa.
Lý Tiểu Hổ nói:
- Em cũng không biết nữa, vừa nãy anh Diệp Thanh châm cứu cho em, em cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác như những kinh mạch trong não đều được đả thông rồi, sau đó nói không còn lắp bắp nữa.
Lý Tiểu Miêu vui mừng cầm lấy tay Lý Tiểu Hổ, chạy vào bếp:
- Đi nào, mau tới nói cho mẹ biết, mẹ chắc chắn sẽ vui lắm đó.
Một lát sau, trong bếp vang ra những tiếng cười nói vẻ rất vui mừng của ba người, nhất là Lý Tiểu Miêu.
Lý Đại Trung vẻ mặt cảm kích cầm hai tay Diệp Thanh, mắt cũng ngấn lệ, lắp bắp nói:
- Tiểu Diệp à, lần này chú phải cảm ơn con thế nào đây? Chú chỉ còn dập đầu cảm ơn con thôi.
Nói xong liền quỳ xuống.
Tất nhiên Diệp Thanh không dám nhận rồi, vội vàng ngăn lại, mỉm cười nói:
- Chú Lý, chú khách khí quá rồi, cháu và Tiểu Miêu là bạn thân mà, em của Tiểu Miêu cũng là em của cháu mà.
Lý Đại Trung vẫn cứ quỳ xuống, Diệp Thanh cố lôi ông ấy lên, hai người đang giằng co nhau thì Lý Tiểu Miêu đưa Lý Tiểu Hổ thất thần chạy vào nói:
- Diệp Thanh, cậu xem này, Tiểu Hổ lại nói lắp nữa rồi.
Quả nhiên, chợt nghe Lý Tiểu Hổ khóc nức nở hô:
- Anh, anh Diệ ... Thanh, em nói lại... lại không lưu loát rồi.
Vẻ mặt lo sợ và đáng thương nữa.
- Chú Lý, chữa bệnh là quan trọng hơn cả.
Cuối cùng Diệp Thanh cũng tìm được cớ, ngăn được Lý Đại Trung, Lý Đại Trung cũng thấy con mình như vậy nên không còn chậm trễ nữa, vội đứng sang một bên, để không gian cho Diệp Thanh chẩn bệnh
- Tiểu Hổ, em ngồi xuống, để anh châm cứu cho em xem thế nào.
Diệp Thanh vẫy tay, mỉm cười nói.
Loại này bệnh, bắt mạch không thể thấy được, chỉ có thể vận dụng chân khí mà kiểm tra thôi, vừa nãy cậu cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lát Thương Lê chân khí cũng đã hồi phục được phần nào, để vận châm thì không ổn nhưng để chẩn bệnh thì vẫn ổn.
- Dạ, dạ!
Lý Tiểu Hổ lại như một đứa trẻ như lúc trước.
Diệp Thanh lại sát trùng kim, lần nữa lại châm vào huyệt Ấn đường của Lý Tiểu Hổ, dựa vào Thương Lê chân khí, một lần nữa lại tìm được những tổ chức tế bào hoại tử trong não, cẩn thận kiểm tra.
Hai bố con Lý Đại Trung và Lý Tiểu Miêu ngay cả thở cũng phải thở nhẹ nhàng, đứng yên lặng một bên.
…
- Hóa ra là vậy!
Diệp Thanh nhíu mày lại, không ngừng suy ngẫm, cuối cùng, sau chừng mười phút, có vẻ thấy được cái huyền diệu gì đó, có cảm giác như đã tỉnh ngộ ra một điều gì đó.
Vốn, tổ chức tế bào hoại tử trong não của Lý Tiểu Hổ nằm ở vị trí đại não trái, vị trí này có rất nhiều dây thần kinh phụ trách ngôn ngữ, những dây thần kinh này lại bị những tế bào hoại tử đè vào và làm đứt đoạn, do vậy, những đoạn dây thần kinh này bị tổn thương dẫn tới ngô nngữ của Lý Tiểu Hổ không được lưu loát
Cái lý luận này, cậu đã từng được xem qua trong Y Linh bảo tháp, lúc này có ngay thực tiễn liền phân tích ngay, trong lòng cũng thấy tự tin hơn.
Diệp Thanh vừa nghĩ xong, liền vận dúng nốt những chân khí còn lại trong người, rồi kích hoạt những tế bào hoại tử trong não của Lý Tiểu Hổ, đả thông những dây thần kinh ngôn ngữ trong đầu cậu.
Lần châm này, cũng mất chừng nửa tiếng, suýt chút nữa Diệp Thanh ngất.
- Diệp Thanh, Tiểu Hổ thế nào rồi?
Lý Tiểu Miêu thấy Diệp Thanh thu châm, liền nhìn cậu hỏi.
Diệp Thanh nói:
- Tiểu Hổ, em nói thử xem!
- Em...!
Lý Tiểu Hổ thấy lo sợ, vẻ không dám nói, sợ lại một lần nữa nói lắp.
- Nam tử hán đại trượng phu, dũng cảm lên một chút.
Diệp Thanh nhìn cậu vẻ cổ vũ nói.
Lúc này Lý Tiểu Hổ mới mở miệng, rồi gọi tên những người trong phòng:
- Anh Diệp Thanh, chị Miêu Miêu, bố.
Nói rất rõ rằng, vô cùng lưu loát.
- Anh Diệp Thanh, chị Miêu Miêu, bố.
Lý Tiểu Hổ vui mừng gọi một lần nữa.
Lập tức, mấy người trong phòng một lần nữa lai vui mừng lên.
- Oa, tốt quá rồi.
- Tiểu Hổ à, cuối cùng con cũng nói lưu loát được rồi.
…
- Diệp Thanh, em trai tôi làm sao thế?
Lý Tiểu Miêu hiếu kỳ hỏi. Lý Đại Trung và Lý Tiểu Hổ cũng nhìn cậu, nghe học sinh tiểu học không hiểu câu hỏi, hỏi thầy giáo vậy.
Diệp Thanh mỉm cười nói:
- Thực ra, cái này là do những dây thần kinh ngôn ngữ của Tiểu Hổ bị những tổ chức tế bào hoại tử làm tổn thương mà dẫn tới thôi, chỉ cần luyện nói nhiều là khỏi thôi.
Nhưng cũng là vấn đề di truyền và chức năng của não gặp chướng ngại mà dẫn tới.
Những câu này, do trình độ văn hóa của Lý Đại Trung không được cao lắm, nghe như vịt nghe sấm vậy, Lý Tiểu Hổ thì thiểu não, nghe cũng chẳng hiểu gì, lúc đó cũng chỉ biết gật đầu, trong lòng thầm thán phục Diệp Thanh lắm, cảm thấy kiến thức của cậu thật phong phú.
- Diệp Thanh, vậy em giai tôi do chức năng của não kém nên gây ra sao?
Lý Tiểu Miêu hỏi. Tìm được nguyên nhân gây bệnh là tốt vậy, chỉ sợ không tìm được nguyên nhân thì mới khó chữa thôi.
- Đúng vậy!
Diệp Thanh gật đầu, tiếp tục giới thiệu:
- Ở bán cầu não trái của Tiểu Hổ có những tổ chức tế bào bị hoại tử, đãn tới sự phát triển của não bị hạn chế, từ đó dẫn tới những hoạt động khác của não và cơ thể mất dần đi.
Lý Đại Trung lo lắng hỏi han:
- Tiểu Diệp à, bây giờ Tiểu Hổ đã chữa được cái gốc chưa vậy? Bệnh này cần phải uống thuốc gì vậy?
Diệp Thanh cười nói:
- Vừa nãy cháu dùng châm cưu châm và vận khí rồi, cơ bản không sao rồi, không phải uống thuốc đâu, mấy ngày nữa cháu đến khám lại là ổn thôi.
- Tiểu Diệp, quả thật cảm ơn cháu nhiều lắm.
Lý Đại Trung lại nói.
Diệp Thanh vội xua tay, nói:
- Chú à, cháu đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, không phải khách khí với cháu thế đâu, chú cứ làm như vậy cháu rất ngại.
Lý Đại Trung có chút khó xử, sờ sờ đầu rồi ha hả cười nói:
- Đây đều là những câu trong tâm khảm mà, không nói ra thì khó chịu lắm.
Diệp Thanh nói:
- Nếu muốn cảm ơn, đợi Tiểu Hổ hoàn toàn hồi phục rồi cảm ơn cũng được, bệnh tình của cậu ấy còn phức tạp lắm, cháu phải nghiên cứu thêm nữa mới được.
Lý Tiểu Miêu nói:
- Diệp Thanh cậu cũng đừng khiêm tốn quá, y thuật của cậu tôi còn không biết sao? Cứ từ từ mà chữa không vội được, bây giờ đã có những tiến triển tốt như vậy rồi, chúng tôi cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.
Lý Đại Trung cũng nói:
- Đúng vậy, Tiểu Hổ không nói lắp , cả nhà chúng ta không biết vui mừng thế nào đâu! Tiểu Hổ, mau, cảm ơn anh đi!
Lý Tiểu Hổ lập tức nghe lời:
- Cảm ơn anh Diệp Thanh, cảm ơn anh Diệp Thanh, y thuật của anh thật tuyệt vời, đợi bệnh của em khỏi, em sẽ theo anh học y nhé.
Lý Đại Trung lập tức lườm cậu một cái nói:
- Con ý à, anh Diệp Thanh bận thế làm sao có thời gian mà chỉ bảo con chứ.
Thực ra, ông sợ Diệp Thanh coi thường con trai mình, cứ thử nghĩ xem, ương ương dở dở bao nhiêu năm nay, cho dù có khỏi đi chăng nữa, nhưng trí lực thì như học sinh tiểu học thôi, nếu theo người ta học y, người ta không chê nhưng tự mình cũng thấy ngại ý chứ.
Nào ngỡ, Diệp Thanh cười híp mắt sờ đầu Lý Tiểu Hổ, khen ngợi nói:
- Em nghĩ được như vậy là tốt rồi, anh đồng ý, đợi em khỏi bệnh sẽ nhận em là đồ đệ.
- Ha ha, vậy thì tốt quá rồi, con có thể bái sư rồi, có thể bái sư rồi.
Lý Tiểu Hổ vui như tết vậy, nhảy cẫng rồi kêu lên.
Lý Tiểu Miêu thấy em mình vui mừng như vậy, lại nhìn Diệp Thanh, không biết phải cảm ơn Diệp Thanh thế nào nữa, thầm nghĩ:
- Hài, phải nói trên đời này người có thể chữa khỏi bệnh cho em giai mình chỉ có Diệp Thanh thôi, cậu này đúng là đều gặp phải những kỳ tích, cũng mong cậu ấy có thể tạo ra kỳ tích trên chính bệnh tật của em trai mình, chỉ có điều nhà họ Lý ta nợ cậu ấy nhiều quá.
... ... ... ... ... ... ... ...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh liền tới khoa ngoại tim ngực báo danh, người gặp đầu tiên chính là chủ nhiệm khoa Ngũ Thiệu Hưng rồi.
Ngũ Thiệu Hưng có lẽ sinh ra ở thành phố Thiệu Hưng nên lấy tên thành phố đặt luôn là tên mình, là một chuyên gia đã hơn năm mươi tuổi rồi, sắc mặt hồng hào, luôn nở nụ cười trên môi, nhìn bộ dạng rất hòa nhã gần gũi, cũng có cảm tình với Diệp Thanh, không những pha trà mời cậu còn bảo cậu vào ngồi nữa.
- Diệp Thanh à, cậu hạ mình tới khoa ngoại tim ngực chúng tôi, Lão Ngũ tôi quả thực rất vui mừng.
Ngũ Thiệu Hưng cười híp mắt nói..
Diệp Thanh uống một ngụm trà nói:
- Không có gì là hạ mình cả, đây cũng là sự sắp xếp của bệnh viện mà. Hơn nữa, đối với Tây y, nhất là những phẫu thuật ngoại khoa, quả thật tôi còn thiếu sót nhiều lắm, đây cũng là một cơ hội hiếm có, sau này mong chủ nhiệm Ngũ quan tâm hơn.
Cậu là người như vậy, người khác khách khí với mình thì mình khách khí lại với người ta thôi.
Ngũ Thiệu Hưng gật đầu lia lịa, thầm nghĩ, quả thật chàng trai này cũng rất tốt, tâm tính tốt, nếu mà là những chàng trai khác, từ một chủ nhiệm biến thành một bác sĩ thực tập, chắc chẳng ai chấp nhận được, đây chẳng phải sự nhục nhã lắm sao.
Lúc này cười ha hả nói:
- Đối với công việc của cậu, tôi sắp xếp thế này, phó chủ nhiệm khoa ngoại tim ngực Bạch Tinh, trước kia chẳng phải cùng đi khám từ thiện ở Cửu Long trại đó sao, cũng gọi là người quen rồi, tôi định để cậu vào tổ của cậu ấy, hai người đều là những người trẻ tuổi, trước kia cũng đã từng hợp tác với nhau, thương ngày cũng hay nói chuyện với nhau, nhất định sẽ làm tốt công việc của mình thôi.
Diệp Thanh rùng mình, không sai, cái tên Bạch Tinh đã từng cùng mình đi khám từ thiện ở Cửu Long trại, nhưng hắn và Hoàng Húc Quân, Hà Phẩm Dật rất thân thiết với nhau, ba người họ là một bè cả, đều đối đầu với mình, lần này chủ nhiệm Ngũ lại để mình cùng tổ với hắn, không biết là hồ đồ hay là giả hồ đồ đây.