Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 262: Vào phòng bạn gái đòi hỏi quá đáng!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- ách …
Diệp Thanh mím miệng, trong lòng bồn chồn, Ninh Não Nhi giúp ta xử lí mọi việc của công ty, không thể để Tiểu Linh biết được ? Xem lời nói này sao nghe thế nào cũng cảm thấy đầy mờ ám?
- Hừm!
Mã Tiểu Linh khẽ hừm một tiếng, không để ý hắn nữa, trong lòng có chút khó chịu, đừng cho rằng em không biết, nếu anh thật sự có quan hệ với người đẹp yêu tinh đó, không tha cho anh đâu!
- Được đó , anh đưa em về nhà nhé.
Diệp Thanh nhanh chóng chuyển đề tài, ngượng ngùng nói.
- Hừm!
Mã Tiểu Linh nói chung không thể giận hắn, thở dài, lắc đầu cười, nguýt lườm hắn, xinh đẹp tuyệt trần, sau đó xoay người tiến vào xe, Diệp Thanh từ bên kia theo sát leo lên.
Diệp Thanh vốn muốn lên xe, trước tiên ôm cô lại hôn một cái hãy nói, nhưng người còn chưa ngồi vững, Mã Tiểu Linh đã khởi động xe chạy, Diệp Thanh sợ xảy ra chuyện không may, liền ngoan ngoãn không động đậy chân tay, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Mã Tiểu Linh !
Cô bé này, ngày càng đẹp! cái trán nhẵn bóng như ngọc, hàng lông mày phóng khoáng như lá liễu, hàng mi dài cong , một đôi mắt to sáng, nhanh nhẹn, vô cùng trong sáng, vừa khẽ chuyển động , thì sóng ánh sáng vô tận, cái mũi nhỏ rất đẹp, cái miệng nhỏ mềm mại như cánh hoa tỏa ngát hương!
Ngũ quan tinh tú, khuôn mặt trắng bóc thanh tú lại càng thêm đẹp , hơn nữa lại có thêm mái tóc ngắn mê người, quả thực mê hoặc người khác đến cùng cực, khuôn mặt này có thể dụ người phạm tội, chưa nói đến cái yểu điệu nhô lên, lõm vào kia cũng tràn đầy hơi thở vận động của thân thể đang tuổi xuân yêu kiều.
- ừng ực!
Diệp Thanh không kìm nổi, nuốt nước bọt, trong lòng ngứa ngáy khó chịu! cái gì , đây là bạn gái của mình, người con gái mà mình yêu thương, kẻ gây tai họa, nếu không sớm có được trong tay, quả thực là thiên lý khó dung!.
Mã Tiểu Linh chép chép miệng, vẻ mặt khao khát của hắn sớm đã bị cô nhìn thấu rồi, hơi mừng thầm đồng thời cũng hơi thẹn thùng.
Cô giả bộ chuyên tâm lái xe, không dám quay đầu lại nhìn Diệp Thanh, hai người đều như con nai tơ ngơ ngác , cả chặng đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến tầng dưới của nhà Mã Tiểu Linh .
- lát nữa anh tự lái xe về nhé?
Mã Tiểu Linh dừng xe xong, tắt đèn, kéo tay phanh lại, nghiêng đầu hỏi.
- Này , anh lái xe về nhé!.
Diệp Thanh muốn nói lại thôi.
- Vâng?
Mã Tiểu Linh nhìn hắn chằm chằm, khẽ nhếch môi đỏ mọng, có chút hơi hồi hộp, tên khốn này thật ra cũng rất đẹp trai, hắn muốn hôn tạm biệt mình không ?
- Này , anh có thể đi lên đó ngồi chơi một chút không ?
Diệp Thanh nghĩ hồi lâu, mặt dày mày dạn nói ra.
Mã Tiểu Linh gật đầu:
- Được, ba mẹ em chắc vẫn chưa ngủ đâu, được dịp nói chuyện với anh, hi hi!
- Choáng, vậy, thôi!
Vốn dĩ, Diệp Thanh nghĩ nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nhất định ngủ rồi, hắn có thể lén đến phòng Mã Tiểu Linh, uống cốc cà phê rồi đi, cái này cũng không hi vọng rồi.
- Ha ha, đùa anh thôi! Ba mẹ em đi du lịch rồi!
Mã Tiểu Linh long lanh cười , nhẹ nhàng liếc hắn một cái, có chút ngượng ngùng nói.
- Hả!
Diệp Thanh lập tức mừng khôn xiết, đó không phải thầm bảo hắn đêm nay có thể ngủ lại đây sao?
- Nghĩ linh tinh cái gì vậy? cho phép anh lên ngồi 5 phút!
Mã Tiểu Linh vỗ nhẹ đầu hắn một cái, tức giận khiển trách, sau đó đẩy cửa xe, đi lên tầng.
Diệp Thanh vội vàng theo sát sau, Mã Tiểu Linh mím đôi môi đỏ mọng, không thèm quay đầu, chỉ dùng tay khẽ ấn trên thìa khóa xe, lập tức “ đích” một tiếng, xe đã khóa lại.
- Đêm nay thời tiết lành lạnh.
Diệp Thanh đuổi theo, vội vàng không được, bất ngờ tán gẫu thời tiết.
- Ha ha.
Mã Tiểu Linh cười cười, cố ý không để ý hắn, Diệp Thanh liền ngượng ngùng không biết nên nói gì .
- Đồ ngốc này, sao như gỗ vậy! Có lúc nói rất nhiều, có lúc không rên nổi một tiếng!
…
- Nè , đôi dép lê này anh đi
Vào trong cửa, Mã Tiểu Linh vừa thay giầy vừa ném một đôi dép lê bông màu xanh cho Diệp Thanh.
- Tiểu Linh à, ba mẹ em đi du lịch đâu vậy?
Đi bao lâu?
Diệp Thanh hỏi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Đi Cửu Trại Câu, đã đi ba bốn hôm rồi, đoán chừng ngày kia sẽ về. Hai người kết hôn 30 năm rồi.
- Ồ
Diệp Thanh giật mình, hơi có chút hối hận, sớm biết như vậy, ta sớm qua đây rồi!
- Anh muốn uống gì, em đi lấy
- Muốn uống nước miếng của em.
- … háo sắc…
Diệp Thanh như sói chồm tới.
- A !
Mã Tiểu Linh thét kinh hãi, hoảng hốt chạy trốn, đáng tiếc, lúc này trong nhà mình không có ai cả, thân pháp của Diệp Thanh nhanh vô cùng, nhanh như chớp, Mã Tiểu Linh làm sao tránh kịp, lập tức bị Diệp Thanh ôm vào trong lòng, trong đôi tay ma lực vùng vẫy chạy, đôi môi nóng bỏng ấn qua.
- Sao vội như thế?
Mã Tiểu Linh giãy giụa vài cái, đôi môi đỏ mọng bị chiếm lĩnh, ấp a ấp úng không có cách nào nói chuyện, đành phải ôm Diệp Thanh, mặc cho hắn, trong kỹ xảo của Diệp Thanh , Mã Tiểu Linh tình cảm trào dâng, bắt đầu nhiệt liệt đáp lại, môi của hai người dính chặt vào nhau như keo như sơn vào một chỗ, đầu lưỡi thăm dò trong miệng đối phương, như linh xà giao quấn.
…
Lâu sau, khao khát của đôi nam nữ vẫn chưa dời khỏi miệng nhau.
- Đủ chưa?
Mã Tiểu Linh khẽ thở, đôi mắt quyến rũ mơ màng một tầng hơi sương, khẽ cười nói.
- Chưa, cả đời vẫn chưa đủ!
Diệp Thanh nói xong, dùng đầu lưỡi liếm vào đôi môi đỏ của cô, Mã Tiểu Linh vội tránh, mặt đỏ bừng, ban nãy chỗ dưới đã ướt át, nếu tiếp tục, mình e rằng rơi vào tay giặc rồi!
- Thật không chịu nổi anh, anh cần phải về rồi!
- Không về, đêm nay anh ở lại đây!
- Nghĩ mới tuyệt làm sao!
- Anh sẽ ở lại!
- … vậy tùy anh, dù sao trong phòng khách cũng có sô pha, nếu anh không sợ lạnh.
- Có em ở cạnh, sợ gì lạnh hả!
- Choáng, tôi nói trước với anh rồi, không được làm hỏng chủ ý!
- Ừ ừ ừ!
Diệp Thanh liền vội vàng gật đầu, nghĩ thầm, không làm hỏng chủ ý, hôn hít sờ soạng có thể chứ .
- Em đi tắm đây, máy tính ở trong phòng em, anh có thể lướt web.
Mã Tiểu Linh đẩy hắn ra, đi lấy quần áo để tắm.
- Anh cùng tắm với em nhé!
Diệp Thanh mặt dày mày dạn nói.
Có lẽ chinh phục là bản tính trời sinh của đàn ông, lúc này hắn nói vài câu này, không ngờ một chút cũng không ngượng, vẻ mặt cợt nhả, rất tự nhiên.
- Tắm cái đầu anh!
Mã Tiểu Linh gõ nhẹ đầu hắn, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa rất cẩn thận!
Diệp Thanh lắc đầu cười, vội vội vàng vàng đi vào khuê phòng của Mã Tiểu Linh.
Căn phòng này tuy hắn lần đầu tiên đến, nhưng lần đầu tiên đợi ở nơi này, mặc sức quan sát, tha hồ thưởng thức!
Đây là căn phòng ngập tràn hơi thở của con gái, các vật trang trí rất đẹp. ngay cả trên màn hình máy tính cũng dán rất nhiều tranh ảnh phim hoạt hình, có hoa cỏ, động vật, vô cùng đáng yêu! Trên bàn còn để một chậu trúc phú quý, xanh um, sức sống bừng bừng! đồ đạc trong phòng tuy nhiều, nhưng bày biện rất gọn gàng, đem lại cho người cảm giác sạch sẽ tinh khiết, không giống như phòng của mình, loạn lung tung chăn màn.
- ôi, thật thoải mái!
Diệp Thanh bật máy tính, không lên mạng ngay mà ngả người ra sau, ngã chỏng vó vào giường đầy hương mềm mại mà vô cùng rộng lớn.
- Đây là nơi mà mỗi ngày Tiểu Linh đều ngủ, chậc chậc , tràn đầy hương vị ngọt ngào, vẫn còn có chút mùi hương của đặc trưng của cơ thể cô ấy, thật thơm!
Diệp Thanh nhấc chăn lên, hít một hơi sâu, để hưởng thụ.
Sau đó, hắn đứng dậy lên mạng nghe nhạc chờ đợi giây phút người đẹp Mã Tiểu Linh tắm xong đi ra.
- A, sao không phải là khăn tắm?
Mã Tiểu Linh đẩy cửa vào, Diệp Thanh thấy cô mặc quần áo ngủ rất chỉnh tề, không khỏi tò mò hỏi.
- Khăn tắm để lại cho anh rồi, không phải anh không có quần áo thay sao!
Mã Tiểu Linh cười nhạt, khuôn mặt hơi ửng hồng, thực ra, cô không thích khăn tắm, thói quen này được hình thành rất sớm, lúc đó ngực nhỏ, quấn khăn tắm nhìn không đẹp lắm, tuy chỉ một mình mình thưởng thức!
Lại nói tiếp, còn may mà, cái tên khốn này không biết từ đâu có được mấy viên hoàn dược, không ngờ thật kì diệu, khiến mình chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, đỉnh tuyết lê có thể tự hào, cũng có thể mặc váy quây rồi!
- Anh quấn khăn tắm?
Diệp Thanh lập tức suy nghĩ, vậy thành bộ dạng gì.
- Ha ha, không có cách nào, áo ngủ của ba em sớm đem đi rồi!
Mã Tiểu Linh trêu tức nói. Thật ra, trong nhà vẫn còn quần áo nam , chẳng qua cô ác ý, chỉ muốn xem dáng vẻ khó chịu lúc Diệp Thanh quấn khăn tắm thôi.
- Được, quấn thì quần, ai sợ ai, anh có thể tốt rồi, bên trong anh trống thật!
Diệp Thanh nói kèm theo vài phần uy hiếp.
- Nè, cũng chưa sờ qua!
Mã Tiểu Linh đỏ mặt nói, thẳng thắn nhìn Diệp Thanh, đôi mắt quyến rũ như tơ, tràn đầy hương vị hấp dẫn, khắc phong tình này như mê hoặc, yêu kiều như thế suýt nữa khiến “ Tiểu Diệp Thanh” đứng như trời chồng ở đó.
Trong đầu Diệp Thanh đột nhiên nhảy dựng, vội vàng xoay người đi vào phòng vệ sinh, không xoay người không được, “ Tiểu Diệp Thanh” có chút rục rịch, muộn một chút, e rằng lập tức muốn nhảy lên tạo phản!
- ào ào ào ào
- ào ào ào ào
Diệp Thanh vừa hát vừa tắm nhanh, nhanh chóng, cơ thể hùng tráng tắm rất sạch sẽ, nhất là cái khối bên dưới kia, càng cẩn thận kì cọ thật sạch, hắn bụng ta suy bụng người, đoán rằng lúc nãy Tiểu Linh nhất định cũng muốn làm như thế.
Sau đó, Diệp Thanh liền quấn khăn tắm, xấu hổ đi ra ngoài, vừa vào phòng, Mã Tiểu Linh liền kinh ngạc kêu lên.
- A , sao anh lại thô lỗ như vậy?
Mã Tiểu Linh chỉ vào bên dưới hắn nói.
Diệp Thanh tủi thân nói:
- Dù anh làm thế nào, nó cũng không xuống dưới, càng muốn làm lều trại, anh làm sao được?
- Choáng, anh nhất định cố ý mà!
- Hi hi, vậy em giúp anh cái!
Diệp Thanh nói xong, như một trận gió lao tới, khăn tắm rơi xuống đất, thân thể cường tráng trắng nõn lộ hết.
- Bùm!
Diệp Thanh quấn theo cơ thể của Mã Tiểu Linh, cùng bổ nhào vào giường lớn, hơi thể trở nên mơ hồ.