Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 272 Búp bê đáng thương
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Diệp Thanh, em nhớ bố em.
Trầm mặc mấy phút đồng hồ, An Tiếu Trúc nói.
- Bố em chắc chắn cũng nhớ em.
- Anh làm sao biết, nói không chừng ông đang nhớ … nhớ Chung Hàn Mai chứ?
An Tiếu Trúc chu chu miệng.
Diệp Thanh muốn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ an ủi nói:
- Hai người đều là hai người phụ nữ quan trọng nhất của ông, ông đương nhiên vừa nhớ em lại vừa nhớ cô ấy, một bầu bạn, một con gái, quan hệ không giống nhau, lại không mâu thuẫn.
An Tiếu Trúc nói:
- Em cũng biết, nhưng, em không vui được, nhìn thấy phụ nữ đó là thấy phiền lòng, em không hy vọng cô ấy tham gia vào cuộc sống nhà em.
Diệp Thanh nói:
- Vậy nhưng bố em cũng là đàn ông, ông cũng cần người đàn bà chứ!
- Sao anh cũng thế nhỉ?
Lưu manh nha?
An Tiếu Trúc khinh miệt nói.
Diệp Thanh quả thực buồn bực chết được:
- Anh mà lưu manh hả? Bố em cũng là một người bình thường thôi, bất kể là tâm lý hay là sinh lý, đều cần có được người đàn bà, em phải hiểu đạo lý đó.
- Đạo lý lưu manh!
- ...
Diệp Thanh thiếu chút nữa nghẹn , tức giận nói.
- Xin cô, chúng tôi phải theo góc độ khoa học, anh là bác sỹ đấy?
- Bác sỹ lưu manh.
- ...
Diệp Thanh lần này thật sự nghẹn.
- Đuối lý hả?
An Tiếu Trúc đắc ý cười.
- Thôi, không nói chuyện với em nữa, anh ngủ đây.
Diệp Thanh tức giận, dù sao mình cũng là đấng quân tử, y đức cao thượng như thế, y thuật tuyệt diệu như thế, không ngờ lại bị người ta nói thành “bác sỹ lưu manh?” Cho dù nói trước đây mình có sai với cô ấy, nhưng cũng không phải minhd cố ý , hơn nữa chuyện xảy ra đã bao lâu kia, sớm nên quên rồi. Sau khi mình lo cho cô ấy, cô ấy lại đùa giỡn gọi là lưu manh sao? Có lưu manh nào mà ở cùng nhà với cô lại quy củ như vậy sao?
Diệp Thanh càng nghĩ càng giận, động chút đã bị gọi là lưu manh ? Anh đây thuần khiết như trang giấy trắng vậy.
...
- Sao thế, giận nữa cơ à?
Mấy phút đồng hồ yên lặng liền, An Tiếu Trúc cười nói, bên trong tiếng nói chứa một chút ý xin lỗi.
- Không giận!
Diệp Thanh lắc đầu.
- Chắc chắn anh tức giận.
An Tiếu Trúc cắn răng nói.
- Anh không giận.
Diệp Thanh phủ nhận
- Anh giận, anh giận rồi mà, anh là đồ hẹp hòi.
Diệp Thanh:
- Được rồi, anh thừa nhận, anh tức giận, em đã vừa lòng chưa?
- Ừ, lúc này mới đúng, không nên hơi một tí thì nói dối, về sau anh sẽ thành người chuyên nói dối, về sau sẽ nói một trăm thậm chí một ngàn lời nói dối để lấp liếm đấy.
An Tiếu Trúc nói với Diệp Thanh giống như đang giáo huấn trẻ con vậy.
Diệp Thanh chu miệng đáp:
- Anh đây khi học đại học, em còn chưa tốt nghiệp tiểu học đâu, cái tiểu nha đầu, ý gì chứ, anh đây ăn muối so với em ăn gạo còn nhiều hơn, đường đời trải qua so với em đi qua đường đều dài hơn, còn cần em nói đạo lý loại này?
- Trường đại học cái con khỉ, chỉ là trường cao đẳng thôi.
An Tiếu Trúc đắc ý đả kích cậu nói.
Diệp Thanh lại bị nghẹn, ngửa đầu thầm than, ôi, không học được một trường đại học thật lớn, trường trọng điểm, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng anh đây.
An Tiếu Trúc trốn ở trong chăn che miệng cười trộm, không kìm nổi ra tiếng cười rất nhỏ “ha ha”, tiểu tử này, nên đả kích anh ta, miễn cho anh ta tìm không ra cớ, hơn nữa, ai khiến anh ta trước kia ức hiếp mình, tuy nhiên, nói chuyện phiếm cùng tên này cũng vui vẻ thật, An Tiếu Trúc tạm thời quên mất đau khổ trong lòng.
- Cô thích cười thì cười đi, nhịn nhiều không tốt.
Diệp Thanh chỉ là thử chút, hơi giận một chút liền thôi, lúc này tự giễu cười, nói như không thèm quan tâm.
Vừa nói vậy, An Tiếu Trúc ngược lại không cười nữa, thầm nghĩ, anh bảo em cười thì em phải cười à? Anh cho là em là người thế nào?
...
- Diệp Thanh, anh nói bố em liệu có xảy ra chuyện gì không?
Chỉ chốc lát sau, An Tiếu Trúc lại nghĩ tới bố cô, lo lắng nói.
Diệp Thanh nói:
- Hẳn là không có việc gì , sự tình điều tra rõ ràng là xong ... Nghe anh nói này, em và bố em sẽ không sao.
An Tiếu Trúc trầm mặc một lát, liền thầm nói:
- Khi em còn nhỏ bố em rất yêu em, cho dù em yêu cầu cái gì, chỉ cần không phải rất vô lý, chỉ cần ông có thể làm được, đều tận lực giúp em đạt được.
- Mẹ em đâu?
Diệp Thanh hỏi.
- Chưa thấy qua mấy lần, từ khi em hiểu chuyện, hai người bọn họ hình như đã ly hôn , sau đó mẹ đi Mĩ , hiện tại cũng có con riêng và gia đình riêng, hàng năm bà cho em số tiền tiêu vặt nhất định, tuy rằng không ít, khoảng tám triệu đô la Mỹ, nhưng rất ít quan tâm em, bà là mẹ người khác, không phải là mẹ của em.
An Tiếu Trúc có chút oán giận nói.
Dưới giường, Diệp Thanh bị rung động, trời, chỉ tiền tiêu vặt còn hơn tám triệu, mà là đô la Mỹ, khó trách có được xe thể thao rất xịn, gần ngàn vạn. Hơn nữa, nghe giọng điệu này, có vẻ không thèm quan tâm tám triệu kia, quả thực chỉ là một đống con số thôi.
Ừ, An tiểu thư này, là thiên kim có tiền, tương lai nói không chừng còn có thể nhận được rất nhiều tài sản, có được số tài sản này, ít nhất có thể phấn đấu ít đi ba mươi năm, mà không năm mươi năm, tám mươi năm, cả đời cũng không cần phấn đấu nữa.
Diệp Thanh nhớ lời của mấy bạn học ngày còn học đại học thường nói, thầm nghĩ, trước mặt anh đây không phải là cơ hội hiếm có như vậy sao?
Tuy nhiên, cậu cũng chỉ là trong lòng nói chơi mà thôi, Diệp Thanh của chúng ta, là người thế nào, sao có thể coi trọng tiền tài hơn cả cảm tình? Như vậy thật quá tầm thường.
An Tiếu Trúc ít khi có người đồng ý nghe cô nói hết, bình thường cô cũng không cùng người khác nói suy nghĩ trong lòng, hôm nay quả là nhờ bóng đêm, cô với Diệp Thanh lại có thứ tình cảm không biết là gì, dường như hưng phấn, liền tiếp tục nói:
- Ôi, như trí nhớ của em, em luôn đi theo bố, là ông cực khổ nuôi em khôn lớn. Ông là một người đàn ông vĩ đại, nuôi đứa con bướng bỉnh như em, lại là con gái, quả thật rất không dễ dàng.
- Đúng thế, bố em là một người đàn ông tốt, hiện tại em đã trưởng thành, cũng nên quan tâm cuộc sống cá nhân của ông, ông ấy muốn kết hôn, em hãy đồng ý đi?
Diệp Thanh nhân cơ hội khuyên cô, ý đồ hóa giải cô nàng này và mẹ kế tương lai Chung Hàn Mai. Dù sao, “gia hòa vạn sự hưng” mà.
An Tiếu Trúc không để ý tới cậu, dường như không nghe được chút ý tứ trong lời nói của cậu, tiếp tục nói:
- Năm em mười hai tuổi, em dậy thì, là lần đầu tiên, anh là bác sỹ anh có biết không, em lúc ấy không hiểu chuyện, sợ chết, quần cũng chưa kéo, liền từ nhà vệ sinh chạy ra, hỏi bố em, vì sao phía dưới lại chảy máu, có phải sắp chết hay không, lúc ấy bố liền thở dài một hơi, an ủi em, nói không cần lo lắng, đây là hiện tượng bình thường, em hỏi ông sao lại thế này, ông sống chết không chịu nói, chỉ nói đến khi em trưởng thành em sẽ biết, sau đó giúp em cởi quần áo ra để giặt, khi giặt đồ càng không ngừng thở dài thườn thượt.
Diệp Thanh cũng thở dài một hơi, cậu đương nhiên biết, không phải là lần đầu tiên có kinh nguyệt sao, ngẫm lại tình huống ngay lúc đó, đều biết rằng An Đông Phóng rất đáng thương, một người đàn ông, lại phải giúp con gái giặt quần lót dính máu, lại không có phương tiện cũng không có kinh nghiệm giáo dục cô một cách chính xác, nên chú ý việc gì, vốn dĩ đáng lẽ đều mẹ cô bé làm.
Quả nhiên, An Tiếu Trúc nói:
- Từ đó về sau, ông luôn luôn hỏi em, nói tìm cho em người mẹ kế như thế nào, trước sau em vẫn lắc đầu, cự tuyệt, còn giận ông, sau đó, ông liền không bao giờ ... hỏi nữa.
Diệp Thanh nói:
- Bố em muốn tìm mẹ kế, chỉ sợ không đơn giản là vì tìm một người đàn bà, chắc chắn còn là vì em đó.
An Tiếu Trúc không phục nói:
- Em giờ đã trưởng thành, không cần mẹ kế chăm sóc, ông còn tìm đàn bà làm gì?
- ...
Diệp Thanh lại bị nghẹn, quả thực rất thông cảm với An Đông Phóng, có con gái bốc đồng như vậy, muốn tìm tình nhân cũng khó, buồn bực thật lâu sau, mới nói:
- Anh thấy cô Chung và bố em cũng đã ở chung rất nhiều năm , cũng là muốn thấy em trưởng thành, biết điều , mới tính chuyện công khai quan hệ, bọn họ cũng không dễ dàng.
- Bố em hy sinh vì em nhiều như vậy, ông muốn chút hạnh phúc lúc tuổi già đều không được sao? Em lại không muốn cho ông ấy có cơ hội này?
- Anh thấy cô Chung cũng tốt, thoạt nhìn khá đoan chính, khá hiền thục.
- Hơn nữa, sớm muộn gì em cũng phải lập gia đình , đến lúc đó bố em một mình lẻ loi hiu quạnh, em có thể chịu được sao?
- Tiếu Trúc, Tiếu Trúc...
Nhìn thấy An Tiếu Trúc đã lâu không hé răng, Diệp Thanh còn tưởng rằng cô đã ngủ, thầm nghĩ, mình tận tình khuyên bảo giảng nhiều như vậy, nói thừa à, không được, nhất định phải lôi cô bé dậy, nói cho hết với em một lần.
- Em đang nghe đây...
An Tiếu Trúc mang theo giọng mũi nhỏ giọng hừ hừ nói.
- A, ha ha…
Diệp Thanh lập tức hứng thú, không phải ngủ, tất nhiên là bị lời nói của mình đả động không ít, liền tiếp tục nói.
- Tiếu Trúc, hôm nào tìm một cơ hội, em vàcô Chung nói chuyện cho thoải mái, bố em thấy em biết điều như vậy, nhất định sẽ vui vẻ lắm.
- Ô ô, bố em còn chưa biết có thể đi ra hay không đâu...
An Tiếu Trúc lại khóc lên, không ngừng nức nở, thương tâm đến cực điểm.
Diệp Thanh vụng nói, càng an ủi, người ta càng khóc lớn hơn, Diệp Thanh không phải làm pháp lý, đành phải đứng lên giường nhẹ ôm cô, An Tiếu Trúc phá lệ không đẩy cậu cắn cậu bóp cậu, ngược lại xà vào trong lòng ngực cậu, khóc được là rất nhẹ lòng, nghe mà thương tâm, thấy mà rơi lệ.
- Ổn rồi, đừng khóc, ngày mai anh sẽ đi quanh hỏi han, tìm người quan hệ, hỏi thăm một chút xem tình hình bố em.
Diệp Thanh thông cảm vô cùng, thương tiếc đến cực điểm, vỗ nhẹ bả vai gầy yếu của cô, càng không ngừng an ủi nói.
- Ôi, cô bé đáng thương này!
Trong lòng Diệp Thanh cảm thán.
Lập tức lại nghĩ đến, An Đông Phóng đúng là ủng hộ mình quá lớn, không cần nói gì khác, sự kiện lần trước trong bệnh viện, nếu không có An Chủ tịch, chỉ sợ mình cũng không có một cơ hội thi triển những điều học được, viện trưởng Trương cũng sớm bị miễn chức viện trưởng bệnh viện Ngô Đồng, đã bị nghiêm khắc xử phạt , sao có thể cho cậu cơ hội lập công chuộc tội? Cậu lúc ấy đã thấy được, Tần Ưu Quốc, Thịnh Triều Huy và La Văn Châu đúng là không hề muốn giúp mình vàviện trưởng Trương.
Hơn nữa, mình và Tiếu Trúc dù sao cũng có từng có nhân duyên, tuy nói chỉ có mấy giờ ngắn ngủi, nhưng một đêm vợ chồng trăm năm nên nghĩa, cho dù mình không cố tình, đoạt mất lần đầu tiên của con gái người ta, nợ cô gái ấy không phải nhỏ, vì chuyện của ông ấy mà bôn ba chạy vạy cũng là nên.
Dần dần, tiếng khóc của An Tiếu Trúc liền nhỏ đi, hai người vô tình lại ngủ quên.