Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 287: Ngày tuyết du lãm Trung Sơn
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Tiểu Diệp, đừng khách khí, ngồi đi.
Nhan Cảnh Sâm nhiệt tình tiếp đón Diệp Thanh, lại đích thân pha hai chén trà thượng đẳng Vũ tiền Long tỉnh.
- Cảm ơn Bí thư Nhan.
Diệp Thanh nhận chén trà nóng hương ngào ngạt, khách khí nói. Thầm nghĩ, Nhan Cảnh Sâm nhất định muốn cảm ơn mình, nói không chừng còn đưa ra trọng lễ,mình nhất định phải từ chối, nói thế nào cũng không thể nhận.
- Tiểu Diệp, cậu và Tuyết Khâm quen biết nhau bao lâu rồi?
Không ngờ, Nhan Cảnh Sâm không nói cảm tạ, bất ngờ hỏi cái này, khiến Diệp Thanh có chút ngạc nhiên, Tuy nhiên nghĩ lại một chút, có thể lãnh đạo đều có thói quen lôi việc nhà thân thiết hòa ái đã, lập tức mỉm cười, thật thà đáp:
- Mấy thấng rồi, lần trước quen ở Thành phố Phù Liễu .
- Ồ!
Nhan Cảnh Sâm tỉnh ngộ, nói:
- Lần trước, Tuyết Khâm ở Thành phố Phù Liễu đổ bệnh, bệnh truyền nhiễm, đáng tiếc lúc đó bác có việc, không thể phân thân, không đi thăm nom được, xem ra, chính cậu điều trị cho nó hả?
- Dạ
Diệp Thanh gật đầu nói
- Lần trước, bệch dịch ở Bệnh viện Ngô Đồng thật là nguy hiểm, rất nhiều y tá cũng bị lây bệnh, may mà cứu nguy được .
Liền thuật lại đại khái tình hình lúc đó.
Nhan Cảnh Sâm sớm đã nghe đám người Tần Ưu Quốc báo cáo qua, nhưng lúc này nghe được lòng vẫn như trước dâng trào, hối hận dâng trào, nghĩ đến lúc đó, con gái mình suýt nữa không còn, đồng thời trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác áy náy, tự trách mình, vì việc công mà không đi thăm nom con gái, phải biết rằng, nếu không có Diệp Thanh e rằng hối hận cả đời.
- Tiểu Diệp, ân tình của cậu đối với Nhan gia chúng tôi quá lớn rồi
Nhan Cảnh Sâm nhìn Diệp Thanh, xúc động nói, suy nghĩ, dựa vào ơn cứu mạng hai lần này nếu Tuyết Khâm để ý hắn, dù tiểu tử này nhỏ tuổi hơn, mình cũng không phản đối, hơn nữa, con gái mình thủ tiết nhiều năm cũng khổ tâm chút.
Ngữ khí đối với Diệp Thanh càng thân thiết hơn, đối đãi như con cháu trong nhà, sau đó lại hỏi tuổi, bằng cấp, công việc, hoàn cảnh gia đình của Diệp Thanh, mọi thứ cẩn thận, quả thực không khác điều tra hộ khẩu.
Tuy Diệp Thanh có hút không nhẫn nại, nhưng rất lễ phép, còn thành thực trả lời, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi oán thầm, sao Bí thư Nhan này như bà mẹ lắm điều, lẽ nào còn sợ ta lừa sao? Hồn nhiên không biết, người ta là nhạc phụ đang tìm chàng rể, vợ của ông sớm qua đời, thân mẫu lại trọng bệnh, việc này đành phải đích thân ra tay.
Diệp Thanh đắn đo, phải tìm lí do ra sao, nhắc đến việc của cha An Tiếu Trúc, nghĩ một hồi, không biết mở lời thế nào, nói cho cùng hắn là người e ngại, tuy bây giờ đã dũng cảm hơn, nhưng chung quy không dám mở lơi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, Nhan Cảnh Sâm kêu lên:
- Vào đi.
Sau đó cửa bị đẩy khẽ, tiến vào là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, mặc âu phục giày da, như dáng Thư kí, vừa vào cửa, có vẻ kinh ngạc liếc Diệp Thanh một cái, sau đó cung kính nói với Nhan Cảnh Sâm :
- Bí thư Nhan…
Lời nói một nửa lại thôi, khóe mắt sáng quét về Diệp Thanh.
Nhan Cảnh Sâm phất phất tay, nói:
- Tiểu Diệp là người của tuyết khâm, có chuyện gì cứ nói ra.
Trong mắt người đàn ông trung niên càng ngạc nhiên, mình theo Bí thư Nhan lâu như vậy, chưa từng thấy ông tin tưởng đứa trẻ ranh như vậy, lập tức nói:
- Vừa nãy Ban tổ chức đã fax một văn kiện qua đây, liên quan đến vấn đề chọn người của tân nhiệm Chủ tịch Thành phố Phù Liễu, muốn xin ngài quyết định.
Nói xong liền đưa lại một bản thảo, bên trên cò có đóng dấu rõ ràng.
Trong lòng Diệp Thanh liền rùng mình, mí mắt không khỏi chớp chớp, có chút lo lắng, muốn đứng dậy nói chuyện, lại cảm thấy quá quá lỗ mãng, nén chịu.
- Ồ, Chủ tịch Tỉnh Dương xem qua chưa?
Nhan Cảnh Sâm liếc Diệp Thanh một cái, nhận văn kiện xem.
- Chủ tịch Tỉnh Dương xem qua rồi, ông hướng vào Lưu Mạch Xương.
Người đàn ông kia nói.
Diệp Thanh cúi đầu, mặt dài như quả mướp đắng vậy, lo lắng vô cùng, thầm nghĩ, tân nhiệm Chủ tịch Tỉnh này cũng phải Bổ nhiệm rồi, tình hình Chủ tịch Thành phố An không ổn rồi? điều này không thể được, không thể được, ta tin vào nhân phẩm của Chủ tịch An, hơn nữa, nể mặt An Tiếu Trúc, cũng nhất định nói vài câu giúp cha cô, mới được, nếu không thì sau này hối hận cả đời.
- Vâng, Lưu Mạch Xương người này cũng là viên tướng tài.
Nhan Cảnh Sâm nói xong, lại tò mò lướt một lần nữa Diệp Thanh ngồi không yên, mỉm cười cân nhắc, mặt lộ vẻ cổ quái, trầm ngâm nói:
- Việc của An Đông Phương còn chưa tra rõ, vội vàng sắp xếp Tân nhiệm Chủ tịch phải chăng quá tắc trách một chút, ta thấy hãy để đó đã.
Người đàn ông đó có chút tò mò, Bí thư Nhân tuy không cùng đường với Chủ tịch Dương, nhưng Lưu Mạch Xương người này nói ra cũng tính là thân cận của Bí thư Nhan, Chủ tịch Dương đó là muốn hòa giải quan hệ của ha người, sao Bí thư Nhan vẫn cự tuyệt vậy? An Đông Phương cũng không thân cận với Bí thư Nhan mấy?
Diệp Thanh lúc này mới thở phào, Nhan Cảnh Sâm nếu thâm ý mà liếc hắn một cái, quay đầu cười nói:
- Được rồi, Tiểu Lưu à, việc này cứ như thế, cậu trước hết làm như thế.
- Vâng.
Người đàn ông đó vô cùng cung kính dời đi, khẽ đóng cửa lại
- Bí thư Nhan, Chủ Tịch Thành phố An luôn luôn tác phong thanh liêm, hơn nữa trong nhà cũng không thiếu tiền, tuyệt đối không thể tham ô.
Diệp Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn nói.
- Ồ, cậu và hắn rất thân sao?
Nhan Cảnh Sâm cười hỏi.
Diệp Thanh nói:
- Em gái cháu và con gái của Chủ tịch Thành phố An là bạn học, quan hệ hai đứa rất tốt, cho nên cháu biết rất rõ. Khả năng ngài cũng không biết, Mẹ của An Tiếu Trúc là phú thương lớn của Mỹ, mỗi năm cho cô ấy chút tiền lẻ cũng là tám triệu USD, An gia tuyệt đối không thể tham ô chút tiền như vậy.
- Đúng không?
Nhan Cảnh Sâm lộ ra vẻ trầm tư, lời này nếu là thật, xem ra tình hình rất phức tạp, người dưới giúp tuyết khâm, cả ngày tranh đấu, không được thanh nhàn.
- Được rồi, việc này ta sẽ trọng điểm quan tâm, có tham ô hay không, đợi tra rõ hãy nói.
Nhan Cảnh Sâm đứng dậy, cười nói:
- Tiểu Diệp, ta còn việc công phải làm, không thể ngồi cùng với cậu nữa, để Tuyết Khâm dẫn cậu đi vòng quanh, phong cảnh của Tử Kim Sơn này rất tuyệt, đặc biệt là leo núi ngày tuyết, càng tuyệt hơn, hợp với các thanh niên trẻ các con.
Lời này nói ra, Diệp Thanh cũng có chút động lòng. Sớm đã nghe nói danh thắng Tử Kim Sơn, nhưng vẫn không có thời gian đi, hôm nay không phải may mắn sao? Đúng lúc tuyết rơi, cơ hội thật tốt.
- Vâng vâng, đúng rồi, Bí thư Nhan, ngài đi cẩn thận. thầm nghĩ, việc của cha An Tiếu Trúc đoán chừng có tám phần hi vọng, chỉ cần Bí thư Nhan coi trọng là được rồi, hây hây, cuối cùng chuyến đi này cũng không tệ, hình như Bí thư Nhan sớm đã đoán được tâm ý của mình rồi, vừa nãy nói “ hãy gác lại” e rằng là cố ý thế, chưa thấy người đàn ông kia sau khi nghe thấy sắc mặt là lạ sao.
Buổi trưa, Nhan Tuyết Khâm đến căn tin bệnh viện mua rất nhiều món ngon, tự tay bón cho nội cô ăn, sau đó lại ăn cùng Diệp Thanh, ăn xong, hai người đi Tuyết Thiên du lãm Tư Kim Sơn, dù sao, buổi chiều Nhan Tuyết Khâm không lên lớp, Diệp Thanh càng nhàn hạ.
- Tử Kim Sơn lại có tên là Chung Sơn là khu phong cảnh nổi tiếng nhất của Ninh Thành, dưới núi có Hồ Huyền Vũ và thành cổ, non, nước, tường thành thành một thể, ba đỉnh liên kết thành “ Hùm cứ long bàn” long bàn bên trong chính là nói Tử Kim Sơn.
Dọc theo đường tuyết trắng xóa, ngay cả các bậc thang lên núi sớm đã không thấy rõ, bị lớp tuyết dày che phủ, Nhan Tuyết Khâm đi giày trượt tuyết rất dày, mặc áo khoác nỉ, mắt trắng răng sáng, duyên dáng yêu kiều, như một đóa sen trắng kì ảo trong tuyết, rõ ràng thanh nhã, hết sức động lòng người, vừa đi vừa nói các điển cố của Tử Kim Sơn cho Diệp Thanh.
Người ta là Giảng viên Đại học, nói có sách mách có chứng, nghe thấy Diệp Thanh cũng có say đắm, trong lòng cảm thán, không như tài nữ.
- Oa, có người tuyết
Di chuyển đến một khúc cong, bên đường bất ngờ xuất hiện một cặp người tuyết, cao lớn, dày dày, trên cổ còn thắt nơ con bướm nilong, vô cùng đáng yêu, rõ ràng người leo núi trước đã đắp lên.
- Diệp Thanh, chụp ảnh cho tôi nhé.
Nhan Tuyết Khâm lập tức vui sướng chạy đến, dựa sát vào người tuyết, tạo rất nhiều tư thế, nói với Diệp Thanh.
- Được.
Diệp Thanh cầm lấy máy chụp ảnh, cũng không tính, thừa dịp chưa chuẩn bị xong liền chụp bẩy tám tấm vô cùng đáng yêu, đặc biệt một tấm trong đó, cười rạng rỡ, dường như toàn bộ cảnh tuyết cũng tăng thêm sinh động.
- Sao cậu lại thế hả, tôi còn chưa chuân bị xong.
Nhan tuyết khâm khó chịu lộ ra vẻ hờn dỗi.
- Được rồi, được rôi đã chụp đẹp rồi, cô rất đẹp.
Diệp Thanh vội vàng đưa máy chụp, Nhan Tuyết Khâm đếm lật xem quả nhiên cũng không tồi, cười nói:
- Diệp Thanh, không ngờ cậu còn là cao thủ chụp ảnh nữa.
- Cao thủ bình thường.
Diệp Thanh khiêm tốn xua tay, tuy hắn bình thường không nghiên cứu gì, nhưng hắn nghiền ngẫm các tuyệt kĩ châm cứu rất lâu cái gọi là “ nhất pháp thông, vạn lý minh”, cũng luyện được” mau tay nhanh mắt”.
- Ha ha, tôi cũng chụp cho cậu vài tấm.
- Không cần đâu, không cần đâu, tôi không thích chụp ảnh.
Diệp Thanh sợ tới mức vội bỏ chạy, loại này chỉ cần tạo dáng nhất định xấu chết, vẻ mặt khô khan, đó là bản tính trời sinh,
- Ha ha, không để ta chụp thì ta lén chụp,
Nhan Tuyết Khâm tính như trẻ con, con ngươi sáng đen cong thành hình trăng lưỡi liềm, cầm lấy máy chụp lén chụp vài tấm bóng dáng cường tráng của Diệp Thanh, tuy cô không có con mắt nhanh nhạy như Diệp Thanh, nhưng kỹ thuật cũng rất tài, phối cảnh cũng làm được đúng chỗ, ảnh chụp ra cũng rất đẹp, thầm cười, đi về hướng Diệp Thanh.
- Còn bao lâu mới lên đỉnh hả?
Diệp Thanh thưởng thức quỳnh chi ngọc thụ ven đường, ngân trang tố bao, chỉ cảm thấy thiên cũng cũng không được như thế.
- Còn một nửa hành trình nữa, núi này cao 448 M. đỉnh núi là Đầu Đà Lĩnh, ngược qua là “ minh hiếu lăng” , bậc thang dốc đứng, lại bị tuyết bao trùm, Nhan Tuyết Khâm trượt chân xuống dưới, ngã xuống dưới, Diệp Thanh vội duỗi tay kéo lấy cánh tay cô.
- Cảm ơn!
Nhan Tuyết Khâm mượn lực này cố đứng vững thân mình, thở dài, khuôn mặt xinh đẹp không đỏ lên, trong lòng hơi thầm trách, sao đỏ mặt như thế? Làm như một tiểu cô nương, lẽ nào, thật sự đã thích tiểu tử này sao? Vậy không thể được, không thể được, hắn quá nhỏ, làm em trai ta cũng không đủ.