Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 294: Nguy
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh lầm bầm nói:
- Sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Loại người này có đánh chết cũng là đáng kiếp.
Nhưng hắn cũng chỉ mạnh mồm nói vậy chứ trong bụng cũng biết có chừng mực. Ở thành phố Ninh Thành này, người quen không nhiều, sao hắn dám tùy tiện gây chuyện. Cho nên lúc nãy hắn đạp tên kia cũng không phải là vào chỗ hiểm. Cái thằng béo kia da thịt dày, giỏi lắm cũng chỉ là thương tí ngoài da. Nếu không phải đang say, chắc nó đá nhảy dựng lên từ lâu rồi.
Chu Vi hơi sợ hãi nói:
- Chúng ta mau đi đi thì hơn.
Diệp Thanh nghĩ cũng phải, lát nữa nhỡ cảnh sát tới, tuy rằng mình có lí, cũng không làm hắn bị trọng thương, không có gì phải sợ. Nhưng ít nhiều gì cũng là một chuyện rắc rối. Đang định đi thì có hai đám người chạy tới. Nhìn trang phục, một nhóm là giám đốc nhà hàng và hai người bảo vệ, còn nhóm kia là khách của nhà hàng
- Sao lại thế này
Một người thanh niên dáng vẻ là đại thiếu gia chạy lại, mặt lạnh tanh, nhìn nhìn tên béo đang nằm trên đất, rồi lại nhìn Diệp Thanh, quát hỏi.
Diệp Thanh hoảng hốt, giật mình:
- Ôi trời, sao người này lại giống Hà Phẩm Dật đến thế. Mình còn tưởng là ma quỷ sống lại ấy chứ.
Nhưng rất rõ ràng, người này không hề quen Diệp Thanh, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi, tiếp tới ánh mắt dừng ở phía Chu Vi, có phần kinh ngạc nói:
- Là em hả?
Chu Vi cũng khá ngạc nhiên, chào hỏi:
- Chào chủ tịch Hà.
Diệp Thanh càng thêm mơ hồi. Sao Chu Vi lại quen người này. Người này trông thì cũng đẹp trai đấy, nhưng đôi mắt và hàng lông mày trông rất hiểm ác và còn ngang ngược, trịnh thượng còn hơn cả Hà Phẩm Siêu, khiến người khác không có cảm tình lắm.
Chu Vi giới thiệu:
- Đây là chủ tịch Hà Giao Xung của công ti băng đĩa Điệp Luyến Hoa, có thể coi là ông chủ của em.
Diệp Thanh và Ninh Não Nhi lúc này mới bừng tỉnh.
- Chủ tịch Hà, người này..., ...
Chu Vi chỉ chỉ tên béo đang chết bẹp trên đất, ngượng ngùng nói:
- Lúc nãy ông ta chòng ghẹo em, định giở trò, nên bạn em mới đánh ông ấy.
Cô cũng không rõ quan hệ giữa tên béo kia và Hà Giao Xung là gì, nên chỉ có thể úp mở như vậy.
Tên béo nằm chết bẹp trên đất, hừ một tiếng rồi nhìn sang phía Hà Giao Xung, cũng đã tỉnh táo được vài phần, trở mình bò dậy, cười ngượng nói:
- Cậu Xung, tôi...
Vốn hắn định đổ tội cho mấy người Diệp Thanh, nhưng lời chưa kịp nói ra đã vội nuốt trở lại. Chứ còn gì nữa, mình làm gì có cái phẩm chất đấy. Chủ tịch Hà lại còn chẳng biết rõ sao. Những lời lúc nãy Chu Vi nói hắn đã nghe thấy. Ở công ty Điệp Luyến Hoa, gây rối với nghệ sĩ nhất là nghệ sĩ nữ là điều cấm kị. Bởi vì không giữ nổi nghệ sĩ sẽ bị cậu Xung để ý. Ôi, xem cái óc lợn của mình này, uống mấy ngụm rượu là trở nên hồ đồ rồi. Đến nghệ sĩ của công ti cũng không biết rõ.
- Thôi được rồi. Anh mới từ Đài Loan về, không biết Tiểu Chu cũng là bình thường. Sau này nhớ rõ cho tôi, đừng có bôi xấu hình ảnh công ti.
Hà Giao Xung mặt nặng trịch, lớn tiếng giáo huấn.
- Vâng vâng thưa cậu Xung. Sau này tôi không dám nữa.
Tên béo khom lưng, gật đầu lia lịa
- Tiểu Chu này, hôm nay để em phải sợ hãi rồi. Hay là để anh mời em một bữa cơm rau dưa cho đỡ sợ nhé.
Hà Giao Xung quay đầu lại, cười nói.
Chu Vi vội xua tay, khéo léo từ chối:
- Không cần, không cần đâu. Em vừa ăn với bạn rồi, còn đang no căng đây.
Nói rồi chỉ tay về phía Diệp Thanh và Ninh Não Nhi.
- Ồ, vậy để hôm khác nhé. Hi vọng em có thể sớm ra đĩa.
Hà Giao Xung cười cười, nói vài câu với mấy người có vẻ ông chủ cùng đi rồi cáo từ. Trước lúc đi còn vô tình liếc nhìn Diệp Thanh, vẻ mặt chợt lóe lên vẻ gay go.
Tục ngữ nói vuốt đánh chó ngó mặt chủ mà. Thằng nhóc này dám đánh người của mình, rõ là không nể mặt mình, nhưng giờ còn mấy người khách phải tiếp, nên không có thời gian đối phó với mày.
Tên béo lau vết máu trên trán, che bụng, vẫn ham hố nhìn theo bộ ngự căng tròn của Ninh Não Nhi, rồi lẽo đẽo bỏ đi.
- Hừ, cha mày, thằng cặn bã này, sao mà háo sắc đến thế.
Diệp Thanh đương nhiên vô cùng khó chịu. Thằng béo đáng chết này , vừa nãy vô lễ với Chu Vi, giờ lại dán mắt vào ngực Ninh Não Nhi. Mĩ nữ bên người ông mày là để cho mày nhìn cho sướng mắt đấy hả.
Đôi mắt long lanh của Ninh Não Nhi hiện lên nét vui v, hờn dỗi nói:
- Không phải anh cũng vậy sao?
Chu Vi và Lạc Tửu Tịch liền nhìn theo, nhất là Lạc Tửu Tịch, đôi môi đỏ mọng và lúm đồng tiền khẽ cười, trong mắt đầy ý tám thành, khiến người ta xấu hổ không để đâu cho hết.
Diệp Thanh không nhịn nổi, ho sặc sụa, nói:
- Sao giống nhau được, anh đây chính nhân quân tử thế cơ mà, nhìn không chớp mắt.
Ninh Não Nhi cười nói:
- Đúng thế, anh nhìn không chớp mắt vì bình thường đều nhìn chằm chằm vào người ta.
- Giời ạ, làm gì có.
Diệp Thanh đó mặt, ngọng líu, lại chẳng phải thế sao. Vừa nãy cũng có lúc quên mất hình tượng, nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo của Ninh Não Nhi, ánh mắt nóng bỏng, rõ là muốn ăn ngay còn gì. Không chừng đã bị Chu Vi và Lạc Tửu Tịch nhìn thấy, ài, thật là mất hình tượng quá.
Lấy xe xong, mấy người quay về. Diệp Thanh ngồi trên xe nghĩ ngợi mãi. Lần trước hắn chỗ tóc hắn chém đứt từ người Nguyễn Diễm Thu, Vương Binh cũng đã điều tra rõ ràng, đó chính là tình nhân của con trai lớn nhà họ Hà, Hà Minh Sơn, đồng thời cũng là mẹ đẻ của Hà Phẩm Dật. Chỉ vì nhà họ Hà thế lực lớn, và Nguyễn Diễm Thi lại từng là sát thủ nổi tiếng từ xưa, giỏi ẩn dật, thích sát, nên tạm thời chưa bắt được mụ. Bản thân mình là bác sĩ nên càng không có cách nào khác. Cái tên Hà Giao Xung này giống y như đúng Hà Phẩm Dật, là nào là anh em cũng cha khác mẹ của hắn.
Thằng béo kia lại là tay chân của Hà Giao Xung, sau này Chu Vi làm việc ở công ti băng đĩa đó, không biết có bị ức hiếp không?
Bệnh viện Ngô Đồng, khoa cấp cứu
- Chủ nhiệm Mã, không hay rồi, không hay rồi.
Mã Tiểu Linh đang ở trong phòng làm việc tổng kết tình hình công tác tháng thì y tá Tiểu Quyên cuống cuồng chạy đến, kêu ro.
- Sao thế? Sao mà hoảng hốt thế kia?
Mã Tiểu Linh khẽ nhíu mày, quay đầu lại hỏi.
Y tá Tiểu Quyên lo lắng đến nổi trán đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển, nói:
- Không hay rồi. Vừa rồi có một có một phụ nữ mang thai bị ngã hay làm sao đó nên sinh sớm, được chuyển vào khoa cấp cứu. Chị Khởi đang đỡ đẻ cho bà ấy. Nhưng ai ngờ bà ấy bị béo phì, đứa bé sinh ra cũng to quá, vai bị mắc lại, mãi không chịu ra. Chị Khởi cũng không còn cách nào, nên bảo em tới báo với chị.
Chị Khởi mà Tiểu Quyên nhắc tới là bác sĩ phòng phụ sản của khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng Ngụy Tư Khởi, cũng mới tốt nghiệp chưa được một năm đã được thăng lên chức bác sĩ chính. Đối với mấy chuyện đỡ đẻ này tuy là có thành thục nhưng vẫn còn thiếu điêu luyện.
- Hả?
Mã Tiếu Linh lúc đầu cũng giật thót mình, nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại:
- Đi nào, tới xem thế nào.
Bước chân đi rất gấp gáp, cô người cao lớn, chân dài, bước đi nhanh làm cho y tá Tiểu Quyên theo không kịp, đành phải chạy theo sau.
- Ối, ối,.... tôi đau chết mất, đau quá...
Vẫn còn chưa tới phòng sản, Mã Tiểu Linh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kêu đến khàn cả giọng.
Ngoài cửa, một người đàn ông cổ đeo đầy dây chuyền vàng, cao to, vẻ mặt lo lắng, đi đi lại lại trong hành lang, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Bồ Tát phù hộ, Quan Nhị ca phù hộ, vợ và con trai tôi nhất định sẽ bình an vô sự.
Dễ thấy người đàn ông này là kẻ trọng nam khinh nữ. Con còn chưa sinh ra đã kết luận là con trai.
- Sao lại thế này?
Mã Tiểu Linh đẩy cửa vào, chất vấn bác sĩ phụ trách Ngụy Tư Khởi.
Phía sau, người đàn ông cổ đeo đầy vòng kia cũng muốn chạy theo vào, lập tức bị y tá Tiểu Quyên ở phía sau chặn lại:
- Anh ơi, đây là phòng sản, anh vào không tiện.
Nói rồi, liền lách người vào, rồi đóng chặt cửa lại. Người đàn ông kia không còn cách nào, lại nôn nóng quay trở ra.
- Chủ nhiệm Mã, cuối cùng chị cũng tới.
Ngụy Tư Khởi nhìn thấy Mã Tiểu Linh, như tìm thấy được cứu tinh, vội vãng nói:
- Đứa béo mới sinh bị mắc lại, em đã dùng nhiều biện pháp trợ sản mà vẫn không thấy tác dụng, chị mau xem phải làm thế nào.
Mã Tiểu Linh liền đeo găng tay vào, cúi xuống kiểm tra kĩ đứa bé và đường sinh của người mẹ.
Thấy đứa bé đầu đã ra nhưng vai còn bị mắc lại, ép chặt đường cung cấp khí, tình hình vô cùng nguy kịch.
Thông thường mà nói, nếu cân nặng của đứa bé nặng quá 25kg
Mà đứa bé này, chỉ dựa vào phần đã ra có thể biết e là phải trên 6kg, thêm nữa vai rất rộng, không khó sinh mới lạ. Nếu là bình thường sẽ cho kiểm tra cẩn thận, dựa vào tình hình mới sắp xếp hình thức sinh. Nhưng người này lại là cấp cứu, đưa vào đột ngột, thêm nữa kinh nghiệm của Ngụy Tư Khởi không đủ nên mới gây ra tình huống khó xử này.
Ngụy Tư Khởi lúng túng đứng sang một bên, hiện rõ vẻ hoang mang, lo lắng, sợ bị Mã Tiểu Linh mắng và cũng lo lắng cho sản phụ và đứa bé.
Nhưng Mã Tiểu Linh lúc này không còn thời gian để mắng ai, mặt cô trầm ngâm suy nghĩ.
- Không còn thời gian nữa, còn không nhanh tay, thai nhi sẽ chết.
Mã Tiểu Linh nhanh như chớp, vừa mới nhìn một cái, chưa tới năm giây sau đã đưa ra quyết định, cô đã quyết định dùng sức nắn lại xươn cho đứa bé, “răng rắc”, những người xung quanh nhìn mà sợ phát khiếp.
Mã Tiểu Linh ra tay nhanh như chớp dùng hết các biện pháp trợ sản, chỉ nghe xoạch một tiếng đứa bé đã được lôi ra như người ta nhổ củ cải vậy.
- Oa, oa, oa,...
Tiếng đứa bé khóc vang cả căn phòng, cũng không biết là do tới thế giới mới đáng sợ quá hay bởi đau do xương bị bẻ gãy.