Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 297: Cô bé này, thật không làm người khác bớt lo được!(1,2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ồ, khoa này là khoa nhi.
Chư Quốc Bình vừa nghe, đã vui xoắn lên, viện trưởng đại nhân thương xót thuộc hạ như thế, xem tình hình chắc sẽ thêm người vào khoa khổ nhất rồi đây, thế là không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
- Khoa nhi?
Thịnh Triều Cẩm có chút hứng thú hỏi.
- Vâng, là khoa nhi.
Chư Quốc Bình ngồi thẳng hơn một chút, nghiêm mặt nói:
- Cái khoa nhì này à, tình hình hiện tại tương đối nghiêm trọng, không chỉ ở viện mình, mà ở rất nhiều viện khác cũng như thế, thường xuyên xảy ra việc điều trị sai sót, mạo hiểm cao, vừa khổ vừa mệt không nói, hiệu quả và lợi ích lại không cao, bởi vì trẻ con rất ít khi dùng thuốc.
Thịnh Triều Cẩm gật gật đầu, ông ta cũng biết, thu nhập hiện tại của bệnh viện, cái khoản thuốc thang chiếm một tỉ lệ quan trọng.
Chư Quốc Bình thấy Thịnh Triều Cẩm thừa nhận, thêm phần dũng khí nói:
- Quý trước, lúc ngài chưa đến, khoa nhi đã có cả mười vụ sai sót điều trị cơ, còn đưa nhau ra pháp luật nữa đấy.
Thịnh Triều Cẩm kinh ngạc nói:
- Nhiều thế cơ à? Như thế có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của viện mình không?
- Ảnh hưởng là có, nhưng ngược lại mà nói, bệnh viện Ngô Đồng mình vẫn coi là làm tương đối tốt, như mấy bệnh viện Nhân Dân với bệnh viện Thị Trung ở thị trấn so với chúng ta còn nhiều gấp mấy lần, chủ yếu là vấn đề giải quyết với phụ huynh.
Chư Quốc Bình vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thịnh Triều Cẩm, thấy mặt hắn lộ rõ vẻ vô cùng hứng thú, thầm nghĩ, hay nhân cơ hội này nhắc luôn đến những khó khăn trong công việc, cũng là để lãnh đạo biết được mình vất vả như thế nào không phải sao?
Ngày trước Trương viện trưởng vẫn nhiệm chức, rất nhiều sự việc đều do ông cụ tự mình ra chỉ thị, chỉ điểm, bây giờ thì hay rồi, đổi sang Thịnh Triều Cẩm, hoàn toàn là người ngoài ngành, thế là gánh nặng nghiệp vụ đổ hết lên người viện phó này.
- Thịnh viện trưởng, lấy một ví dụ nhé, nếu khoa nhi có một bé bị bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, thì bình thường sẽ tạo thành mâu thuẫn điều trị trong bệnh viện.
Chư Quốc Bình nói.
Thịnh Triều Cẩm có chút không hiểu:
- Thái độ của các người tích cực lên một chút, chữa khỏi bệnh cho bé, như thế không phải ổn thỏa rồi sao?
Chư Quốc Bình nhất thời cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ: ngài có đúng là đứng nói chuyện mà lưng không đau không? Tuy nhiên ông sẽ không dại gì mà nói ra những ý nghĩ khinh thường trong bụng, lập tức giải thích một cách nghiêm túc:
- Nhi đồng với người thành niên không giống nhau, bất kể anh chữa thế nào, thái độ tốt bao nhiêu, trừ khi anh cứu được đứa trẻ, hơn nữa lại không để lại bất kỳ một di chứng nào, nếu không phụ huynh đứa bé nhất định sẽ kiện anh không cứu, phụ huynh muốn kiện anh, anh cứu sống đứa trẻ rồi nhưng nó lại biến thành ngây ngây dại dại, để lại di chứng, phụ huynh cũng vấn muốn kiện anh, đôi khi có lúc, phụ huynh sợ lưu lại di chứng, ngẫm lại nói chúng tôi không cứu nữa, nhưng ôm con về nhà hai hôm sau vẫn chưa chết, bọn họ cũng vẫn sẽ kiện anh, nói anh dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi từ bỏ? Còn có....
Chư Quốc Bình liến thoắng liến thoắng nói, rồi dừng lại nhấp một ngụp trà, tiếp tục kể khổ, miêu tả khoa nhi cứ như là địa ngục trần gian vậy, giống như là bác sĩ khoa nhi đều không còn cách nào mà sống tiếp nữa, thế mà lại khiến cho Thịnh Triều Cẩm mở cờ trong bụng, hì hì, quả đúng là một nơi tốt, tên tiểu tử Diệp Thanh đến thì quá hợp.
Thịnh Triều Cẩm tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng dù gì thân cũng là viện trưởng, thêm vào đây lại là bệnh viện của gia đình, vẫn phải biểu hiện ra phong thái của viện trưởng, tức thì cổ vũ Chư Quốc Bình nói:
- Lão Chư à, công việc tuy vất vả, nhưng vẫn phải làm mà, không thể chỉ vì một chút khó khăn mà đã kêu khổ kêu mệt, bác sỹ chúng ta phục thương cứu tử, bản thân cũng đã là một nghề vô cùng cực nhọc.
- Vâng vâng vâng, viện trưởng nói quả không sai, quay về nhất định tôi sẽ truyền đạt tinh thần của ngài với các đồng sự, làm tốt công tác tư tưởng cho các bác sỹ, công việc mà, phải vui vẻ mà làm, một lòng nghĩ cho bệnh nhân, không thể suy nghĩ tiêu cực, đặc biệt là công việc của chúng ta mà làm việc theo cảm xúc rất dễ gây ra việc lớn.
Chư Quốc Bình lập tức thừa nhận sai lầm của mình đồng thời thể hiện thái độ hối lỗi, sau đó thăm dò hỏi:
- Viện trưởng, hiện tại chức chủ nhiệm khoa y đang trống, chủ nhiệm Lô hai hôm trước đã từ chức rồi, từ đó đến nay vẫn chưa sắp xếp người...
Thịnh Triều Cẩm liền cười nói:
- Thế lão Chư, ông đã tìm được người thích hợp chưa?
Chư Quốc Bình trầm ngâm một lát, giả vờ đang lao tâm khổ tứ nghĩ ngợi, giờ mới nói:
- Phó chủ nhiệm khoa nhi Hoàng Húc Quân, tinh thông nghiệp vụ, năng lực quản lý rất tốt, quá trình học tập cũng vô cùng xuất sắc, còn là thủ khoa khoa y của đại học Ninh Thành đấy, làm việc biết co biết duỗi, tôi thấy hay là cho người trẻ một cơ hội, đề bạt anh ta đi?
Thịnh Triều Cẩm nói:
- Hoàng Húc Quân vừa mới lên chức phó chủ nhiệm chưa được nửa năm nhỉ?
Ông tuy tiếp quản bệnh viện Ngô Đồng chưa được bao lâu, nhưng tài liệu của những người phụ trách các khoa ông đều đã nắm rõ như lòng bàn tay, biết tên Hoàng Húc Quân cách đây không lâu vẫn còn là bác sỹ chủ trị khoa nhi của bệnh viện Ngô Đồng, sau đó cùng đám Diệp Thanh đi chữa bệnh từ thiện ở khu vùng núi trại Cửu Long, sau khi quay về mới thăng chức làm phó chủ nhiệm, nói ra cũng chỉ là hưởng nhờ tiếng của Diệp Thanh.
Chữa bệnh thì ông không biết, bời thế mới coi quyền điều động nhân sự là công việc trọng điểm, làm viện trưởng, nói trắng ra cũng là quản lý người, chỉ cần quản người tốt, tất cả tư có người dưới đi lo liệu, điểm này ông lại khác hoàn toàn với Trương Hạo Bác việc gì cũng thích tự mình lo liệu, Trương Hạo Bác dù sao cũng là một danh y được đào tạo chính quy.
Chư Quốc Bình gật đầu, nói:
- Đúng là chưa đến nửa năm, nhưng tiểu Hoàng con người này từ lúc làm phó chủ nhiệm đến nay luôn luôn cẩn trọng, đoàn kết với đồng nghiệp, năng lực đúng là cũng có, hơn nữa hiện tại khoa nhi quả thực cũng thiếu người, để tìm được một người tài có thể gánh vác được trách nhiệm này thực khó.
Lời này đúng là có hương vị của sự dối trá, khoa nhi mặc dù có khổ, đãi ngộ của bệnh viện Ngô Đồng vẫn có tính cạnh tranh cao, cũng có một số chuyên gia nổi tiếng y thuật cao siêu ở khoa này, chỉ có điều đều không biết nịnh nọt như Hoàng Húc Quân, biết lấy lòng Chư Quốc Bình mà thôi.
Thịnh Triều Cẩm cười cười, cũng không vạch trần tên họ Chư, chỉ khéo léo từ chối:
- Lão Chư à, luận về lai lịch, luận về tiếng tăm, Hoàng Húc Quân đều không đủ điều kiện để thăng chức, tôi thấy hay là cứ để hắn tiếp tục ở cương vị phó chủ nhiệm khoa, rèn luyện thêm một thời gian đi.
- Ừ , tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của viện trưởng ngài.
Chư Quốc Bình dù rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn cười hỏi:
- Vậy người được chọn làm chủ nhiệm thì sao? Từ bộ phận khác điều sang, hay tuyển từ ngoài vào?
Thầm nghĩ, kiểu gì cũng không thể để trống như thế này mãi được, khoa nhi vốn dĩ phức tạp, lại không có người quản việc, sau này sẽ phiền chết mình mất.
Thịnh Triều Cẩm khóe miệng cong lên, một tia cười độc ác lóe lên, cầm cốc trà nhấp một ngụm, cười nói:
- Khó khăn của khoa nhi tôi cũng biết rồi, có lẽ vẫn phải thêm người, tôi thấy tên tiểu tử Diệp Thanh không tồi, y thuật cao, cầu tiến, năng lực tổ chức cũng tốt, để hắn làm chủ nhiệm khoa nhi ông thấy thế nào?
Vừa nói xong, Chư Quốc Bình tức khắc trở lên mơ hồ, kinh ngạc cực độ, Diệp Thanh? Không phải từng có xích mích với Thịnh tổng sao? Thịnh viện trưởng có thời gian còn hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi mà, làm sao mà trong nháy mắt đã muốn đề bạt hắn rồi?
Do dự một lúc, nói:
- Viện trưởng, Diệp Thanh với Hoàng Húc Quân hai người có lẽ không ưa nhau cho lắm, điều sang sợ lại phát sinh xung đột với phó chủ nhiệm, có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của khoa không?
Thịnh Triều Cẩm lại càng vui mừng, thầm nghĩ, chính là không đúng đường mới tốt, vẫy vẫy tay, không thèm để ý:
- Công là công, tư là tư, tôi tin là hai người trẻ đó nhất định sẽ phân rõ đâu là cái quan trọng, hơn nữa, không phải vẫn còn phó viện trưởng ông trông nom sao, sau này, nhìn thấy ai không đúng thì cứ thẳng thắn mà phê bình họ.
Trong lòng cười lạnh, cái tên Diệp Thanh này, nếu dám mượn việc công làm việc tư, ảnh hưởng đến công việc và uy tín của bệnh viện, xem lão tử đây không hành chết ngươi mới lạ, chỉ lo không tìm được cơ hội mà ra tay.
Kỳ thực, ngay lúc nghe nói khoa nhi bệnh viện sự cố điều trị vô cùng nhiều, đã quyết định cho Diệp Thanh sang rồi, đừng nói mười vụ, chỉ cần có một vụ nho nhỏ, hơi nghiêm trọng một chút đã có thể lập tưc đưa Diệp Thanh ra chịu trận rồi.
Như vậy thu phục mọi người chắc không thành vấn đề, cũng không sợ tên tiểu tử này làm loạn khắp nơi, tên tiểu tử, tuy mạng lưới quan hệ có vẻ mạnh, ngay cả An thị trưởng còn cực lực ủng hộ hắn, có điều đến lúc đó, bệnh viện có chứng cớ, nên không sợ, đã thế, tên tiểu tử này đã ký hợp đồng năm năm với bệnh viện Ngô Đồng , không tìm một cái cớ đường đường chính chính, thì cũng khó mà khai trừ được.
Việc đã định, Chư Quốc Bình cũng không dám nói thêm điều gì, lập tức cười nịnh rồi cáo từ, ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, khóe môi đột chợt cười bừng tỉnh.
Lòng thầm nghĩ, Diệp Thanh y thuật cao siêu, muốn tìm lông bới vết trong việc chữa bệnh của hắn quả là khá khó, kế hoạch này viện trưởng bắt tay từ góc độ quản lý nhân sự thì mình không tin cái thằng chân đất chui từ nông thôn ra này còn có thể thu dọn tốt cái khoa nhi đang loạn xị không?
Quán rượu Lam vực.
Ánh đèn mờ ào, âm nhạc rụng rời, đúng là chốn ăn chơi trác táng.
Đây là quán bar xa hoa nhất, quy mô lớn nhất thị trấn Phù Liễu, có một không hai, tọa lạc ở trung tâm thành phố đường Vân Giang, khai trương ba năm trước, làm ăn luôn luôn phát đạt, ngày nào cũng người chật như nêm, đương nhiền đa phần đều là thanh niên, công an rồi ngay cả dân xã hội đen cũng chưa có ai dám đến gây rối.
Diệp Thanh ngồi trong một góc tối mờ mờ, gọi ba chai bia, vừa uống vừa quan sát trai gái trong quán, trong lòng không ngừng suy tư.
Theo như Chung Tĩnh Nghi kể, cô gái đó chính trong quán bar này bị người khác cướng bức lôi đi, tiêm ma túy, từ đó dính vào thứ đồ ma quỷ này, không thể tự kiềm chế được, thậm chí còn bị kẻ khác khống chế làm việc có lỗi với Ninh Não Nhi.
Anh nghe Vương Binh từng nói, thành phố Phù Liễu rất có khả năng ẩn náu một mạng lưới buôn ma túy vô cùng lớn mạnh, liên tưởng đến tai ương mà Chung Tĩnh Nghi gặp phải, bây giờ Diệp Thanh đang hoài nghi Thịnh gia mới là trùm buôn ma túy lớn nhất Phủ Liễu, không có chứng cứ gì, chỉ là anh nhìn không được ưa mắt, trong lòng có cảm giác như vậy.
Nếu đã là hoài nghi, đương nhiên không có chứng cứ, anh mặc dù có quan hệ rất thân với Vương Binh, nhưng đội hình sự cũng sẽ không vì những lời nói phiến diện này mà tự tiện hành động, xét cho cùng, Thịnh gia ở Phú Liễu này thâm căn cố đế, cũng không phải dễ chọc vào.
Vả lại, chẳng may rút dây động rừng thì hỏng bét rồi, thế là Diệp Thanh đành một thân một mình đến đây, định thăm dò tình hình trước, làm quen địa bàn đã rồi nói sau, quán bar này dưới tên sở hữu của Thịnh Tuấn Đỉnh, nói không chừng có thể trở thành điểm đột phá ?
Tên tiểu tử này, dám ức hiếp Não Nhi và bạn bè của cô ấy như vậy, còn lừa gạt cướp mất cả bệnh viện Ngô Đồng, lại thêm việc chèn ép mình, sao có thể chịu để yên cho hắn được?
Diệp Thanh tuy rằng xưa này tính tình ôn hòa, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác vài phần yếu ớt, nhìn thấy con gái lạ còn có chút ngại ngùng xấu hổ, nhưng thực chất bên trong lại là một người không để một hạt cát nào trong mắt, tính tình có vài phần nóng nảy, bằng không mới biết được chút võ thuật anh cũng không dám ẩu đả với người ta.
Ngày trước ở nhà nhường nhịn chị dâu, rồi tự mâu thuẫn, thế là hiểu chuyện, tỏ ra lấy đại cục làm trọng, là không muốn cãi nhau đến độ gia đình không hòa hợp, cái gọi là nhà với hòa khí gia đình, có bậc là cha mẹ nào không cả nhà hòa thuận , đoàn kết. Hơn nữa đại tẩu có khắc nghiệt nữa, nhỏ nhen nữa, cũng chẳng phải là người thân máu mủ, vẫn phải giữ thể diện cho anh cả.
Mà cái tên Thịnh Tuấn Phong, rõ ràng là không phải tốt đẹp gì, không nói cái khác, chỉ cần nhìn cái tên vệ sỹ râu ria lôi thôi nhếch nhác của hắn là đủ biết, con người này chắc chắn có rất nhiều chuyện đen tối mà nuốn cướp bệnh viện Ngô Đồng, tống cổ Thịnh Tuấn Phong, chỉ còn cách dỡ bỏ bộ mặt giả của Thịnh gia.
Diệp Thanh ngồi trong góc một lúc, bèn xách chai bia sang chỗ khác ngồi, định đổi vị trí, đại sảnh này quá lơn, chỉ ngồi một chỗ, khả năng sẽ bỏ qua rất nhiều thông tin.
Sản nhảy to như vậy, bao nhiêu nam nam, mỹ nữ uốn éo vòng eo, đặc biệt là mấy cô gái, đa phần đều mặc những bộ quàn áo gợi cảm, cái eo thon mềm uốn lượn như rắn lộ ra ngoài, dưới ánh đèn mập mờ, nhấp nháy, trắng bóng, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn, đây cũng là một phong cảnh mỹ lệ đấy chứ?
Lúc Diệp Thanh từ bên cạnh băng qua, ánh mắt không kìm được dằn lại liếc mắt vài lần, sự hấp dẫn khác phái, âu cũng là nhân gian thường tình.
- Ek , tên kia làm sao thế?
Diệp Thanh lại ngồi vào một góc ngửa đầu lên tu một hớp bia, không ngờ lại hiện ra một người có chút quen thân.
Người này, quần áo chỉnh tề, tướng mạo khôi ngô, chiếc trán rộng trông như tể tướng, đúng là lần trước tại Ninh Thành Thủy Vân Các gặp qua một lần – Hà gia tam công tử Hà Diễm Xung, cũng chính là ông chủ của công ty Điệp Liên Hoa mà Chu Vay đang thu âm.
- Sao hắn lại đến Ninh Thành?
Diệp Thanh kẽ cau mày, ánh mắt nhìn qua mấy người đứng bên cạnh tên này, ba bốn tên thanh niên bộ dạng trông giống như đại thiếu gia này, đoán chừng đều là bọn ăn chơi trác táng, đang tụ họp với nhau đây, chỉ không biết là người bản địa đất Phú Liễu hay cùng Hà Diễm Xung đến Ninh Thành.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua, cũng lười chảng muốn để ý, tiếp tục làm việc chính của mình, ánh mắt không ngừng soi xét , hi vọng sẽ tìm ra một chút dấu vết.
- Hì, cừ thật, quả là có rồi
Giác quan thứ sáu nhạy bén, sau khi quan sát tỷ mỷ, cuối cùng cũng thật để anh phát hiện ra rất nhiều những tên thanh niên dáng vẻ chen lấn lén lút nhét nhét túi gì nho nhỏ, không phải giao dịch ma túy thì còn có thể là cái gì nữa, định bụng gọi điện cho Vương Binh bảo hắn đến bắt, nhưng lại cảm thấy băn khoan, Thịnh gia thế mạnh,có bắt cái bọn tẹp nhem này cũng chẳng làm gì được Thịnh gia, e rằng lại bứt dây động rừng, đã làm thì làm đến cùng, nên bắt tay từ đâu đây?
- Mang một chai Hennessy đến đây.
Đột nhiên, một giọng nữ thanh lịch truyền đến, may mà trong quán bar âm thanh rung trời, ồn ào vô cùng, chủ nhân của âm thanh cách đây cũng không gần, tiếng nói cũng không quá lơn, thế nhưng thu hút sự chú ý của Diệp Thanh trước tiên:
- Tiếu Trúc.
Tức khắc ngoảnh đầu nhìn sang, quả nhiên, nhìn thấy một thân hình con gái gầy cao, ngồi ở một cái bàn cách đó 5 – 6 mét trở ra, gọi tên bồi bàn bên cạnh, đúng là An Tiếu Trúc.
- Cô nàng này, làm sao mà lại chạy đến quán bar thế này?
Diệp Thanh cau mày, trong lòng có chút tức giận, đang là học sinh cấp ba, lại sắp thi đại học rồi, không ở nhà chăm chỉ học tập, chạy đến quán bar uống rượu gì chứ, trông xấu một chút thì chẳng sao, đằng này lại xinh như thế kia, trong quán bar vàng thau lẫn lộn, rất dễ bị bắt nạt biết không hả?
Cô bé này, thật không khiến cho người ta yên tâm.
- Rượu của cô, mời dùng
Rất nhanh, bồi bàn đã mang một chai rượu đỏ vơi một cốc chân dài đến, mở ra, giúp An Tiếu Trúc rót nửa cốc rượu, duỗi tay ra mời, sau đó rời đi.
An Tiếu Trúc tao nhã nâng chén rượu lên, nhẹ ngửa, uống một ngụm cạn sạch...