Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 298: Mọi việc đã có anh!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Mái tóc cô đen dài xõa xuống tự nhiên phóng khoáng, không tết bím rối đuôi ngựa hay búi cao như mọi ngày, mà tùy ý thả ra, buông xuống một cách mềm mại, rất hợp với hai má trắng nõn như ngọc sứ tinh xảo, mặc dù uống rượu có vài phần “phóng khoáng”, nhưng không hề hiện lên một chút phóng đãng nào, trái lại trông lại có một vẻ thục nữ, thùy mỵ.
Diệp Thanh hơi chau mày, con nha đầu này không ngờ lại còn uống rượu, thôi, thích uống thì uống đi, mà uống nhiều như thế làm gì? Có chuyện gì không vui à? Nhỡ uống say rồi biết làm thế nào? Con gái một thân một mình, không bị lũ dâm dê kia sàm sỡ mới lạ đấy! Haizz, may mà hôm nay mình đến.
Diệp Thanh trong lòng vui mừng không ngớt, có chút cảm giác như mình đang là anh hùng nghĩa hiệp cứu mỹ nhân yếu đuối.
An Tiểu Trúc rót thêm một chén, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, nhìn bóng dáng mỹ lệ sâu kín ấy chỉ thấy một nỗi cô quạnh, lạc lõng, Diệp Thanh không khỏi xót xa, con nha đầu này chắc vẫn đang lo buồn vì chuyện của chủ tịch An đây.
Thôi kệ cô bé, uống say thì mọi chuyện đã có mình lo liệu đây rồi.
Đang lúc muốn ra nói chuyện thì lại thấy một đám người tiến đang về phía cô bé.
Thân hình đó mặc dù uy mãnh nhưng lại có chút ẻo lả đàn bà, Diệp Thanh cũng biết hắn là ai. Chính là con trai Cục trưởng Cục công an thành phố Phù Liễu – Điền Uy Uy, sống cùng một khu với An Tiếu Trúc, tên tiểu tử này cũng có ý với An Tiếu Trúc chắc muốn làm trâu già ăn cỏ non đây. Nghĩ đến đây trong lòng cậu cảm thấy một chút ghen tuông mơ hồ, liền liếc xéo người đàn ông kia một cái.
Nhưng trong ánh sáng lờ mờ, âm thanh ầm ỹ của quán bar, An Tiểu Trúc và đám người của Điền Uy Uy đều không biết đến sự có mặt của cậu.
- Trúc Trúc, sao lại một mình ngồi đây uống rượu giải sầu thế này?
Giọng nói lanh lảnh, chói tai như hoạn quan, Điền Uy Uy mỉm cười bước lại, ngồi xuống đối diện với An Tiếu Trúc, đứng sau lưng hắn là đám đàn em, bộ dạng cũng đều là bọn dân chơi trác táng, nhìn An Tiếu Trúc đầy vẻ kinh thường.
Diệp Thanh không cần nghĩ cũng đủ biết, bố An Tiếu Trúc đoán chừng không chỉ cao hơn bố mẹ của lũ tiểu tử này một cấp, bình thường muốn nịnh bợ cũng chẳng nịnh nổi, bây giờ thấy An gia thất thế mà vui sướng, đắc ý cũng là chuyện bình thường.
- Tôi uống rượu thì liên quan quái gì tới anh?
An Tiếu Trúc ghê ghớm cười nhẹ giễu cợt, giọng nói có phần khinh bỉ.
Điền Uy Uy tức khắc nhíu mày, trong lòng không vui, thầm nghĩ:
- Ngày trước cô cự tuyệt tôi đã đành, bây giờ bố cô rớt đài rồi, mà cô vẫn còn kiêu ngạo như thế, đúng là không biết điều.
Tên tiểu đệ bên cạnh nhìn hắn hiểu ý, tức khắc đứng dậy chế nhạo An Tiếu Trúc.
- Mẹ kiếp, mày lại còn lên mặt sao?
- Đúng đấy, một con tiện nhân, mày tưởng mày vẫn là công chúa của thành phố Phù Liễu này chắc?
- Nếu không phải anh Uy thích mày, muốn giữ thể diện cho mày, mày lại còn không biết điều à?
- Điền Uy Uy, đây là bản lĩnh của mày à?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tiếu Trúc xầm xuống, lạnh lùng quát hỏi.
- Mày dùng cái khẩu khí gì nói chuyện với anh Uy của chúng tao thế?
Tên thanh niên đầu đầy bím tóc bên cạnh quát lớn.
Điền Uy Uy trong lòng vô cùng hả hê, khóe miệng nở một tia cười đắc chí, trong chớp mắt, lại giả vờ không vui, ngoảnh đầu lại nổi giận nói:
- Mày im miệng cho tao!
Sau đó, cười với An Tiếu Trúc, nói:
- Trúc Trúc, đừng chấp chúng nó làm gì, đều là một đám trẻ con không hiểu chuyện, đi đi, anh mời em xem phim.
- Không đi!
An Tiếu Trúc quay đầu sang chỗ khác, mặc kệ hắn.
- Thế anh cùng em uống rượu nhé
Điền Uy Uy vừa cười vừa nói, trong lòng lại kích động vô cùng, mày cũng chỉ là đồ chơi cỏn con thôi, con tiện nhân, tối nay không chuốc say mày rồi ăn tươi nuốt sống mày, Lão Tử sống lâu như thế cũng coi như uổng.
- Không cần, xin anh đi chỗ khác cho.
An Tiếu Trúc dường như hiểu rõ được tâm địa thối ta của tên Điền Uy Uy, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, giữa con mắt ánh lên một tia nhìn kinh miệt, chán ghét, nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Tên đầu tết bím lại to tiếng chửi mắng:
- Vẫn còn coi mình là công chúa thật cơ đấy? Tao khinh!
Một thằng khác lại nói:
- Anh Uy, cần gì phải khách khí với nó chứ, cái con chua ngoa này, không cho nó một trận nhớ đời thì nó còn không biết nó đang ở đâu.
- Cút hết cho tao
An Tiếu Trúc nổi giận, đột nhiên đứng lên, cầm chai rượu đập vào bàn.
- Xoảng
Cô nàng này, nhìn vậy mà tay cũng khỏe ghớm, chai rượu chớp mắt đã vỡ tan, rượu văng tóe tứ phương, phước cho tên Điền Uy Uy né được nhanh, nhưng trên người hắn cũng bị rượu bắn vào không ít.
Âm thanh vỡ vụn vừa rứt, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của nam nữ xung quanh, nhưng cũng chỉ hỗn loạn một chút xíu, rồi việc ai người đó làm, quán bar là thế, mỗi ngày đều có những chuyện như này, ai hơi đâu mà quản chứ.
Bảo vệ cũng chẳng đến, thiết nghĩ cũng vì đều biết thân phận của Điền Uy Uy.
- Anh Uy, con ả này lại còn dám đứng trước mặt anh la lối om sòm.
- Anh em đâu, lên, cho nó một trận.
Bọn tiểu đệ đứng sau Điền Uy Uy hùng hùng hổ hổ, nhao nhao xắn ống tay áo định xông lên phía trước, thì Diệp Thanh bất thình lình đứng dậy.
- Mẹ kiếp, có tao ở đây, chúng mày thử động vào một sợi lông của nhỏ An xem?
Cùng lúc đó, xa xa, một cô gái tiếp bia lo lắng nhìn lại, ánh mắt sợ hãi, nhưng nghĩ một lúc, cô không chút do dự bước tới.
- Bỏ đi, chúng ta đi chỗ khác
Điền Uy Uy có chút mất hứng nhìn liếc An Tiếu Trúc một cái rồi quay người rời đi.
Diệp Thanh lại ngồi xuống chỗ cũ, cô gái bán bia cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi tiêu thụ bia của công ty mình.
- Anh Uy, phụ nữ là phải thu phục, anh phong độ như thế này, đừng để con ả đó được đằng chân lân đằng đầu
Một tên tiểu đệ đi sau Điền Uy Uy tức giận bất bình nói.
- Ôi giời, bỏ đi
Điền Uy Uy khoát khoát tay, có chút buồn bực nói.
- Quân tử không chấp đàn bà, hôm nay tâm trạng cô ta không tốt, tìm cơ hội khác lại đến dụ dỗ sau. Các anh em, ta tìm cho các chú mấy cô xinh xinh vui vẻ một chút nhé.
Không phải Điền Uy Uy thực sự rộng lượng như thế, chẳng qua trong lòng vẫn có vài phần e dè, việc của An Đông Phóng vẫn chưa định, nếu nhỡ có cơ hội xoay chuyển thì biết làm thế nào? Đến lúc ấy không phải tự mình giết mình sao? Hơn nữa mẹ của An Tiếu Trúc là tỷ phú ở Mỹ, nghe nói cũng có thế lực khổng lồ, mà hắn cũng là một trong số ít những kẻ nắm rõ được tình hình.
An Tiếu Trúc nhìn những miếng thủy tinh và rượu văng vãi trên bàn, ngồi đờ đẫn, đôi môi đỏ khẽ cắn, trong mắt ánh lệ mơ hồ. Rất nhanh, bồi bàn chạy đến thu dọn sạch sẽ, ánh mắt nhìn An Tiếu Trúc có phần tò mò.
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tao móc mắt mày ra bây giờ!
An Tiếu Trúc trừng mắt lên, phẫn nộ quát lớn. Tên bồi bàn giật mình hoảng sợ, vội vàng thu dọn sạch, rồi chạy mất.
Diệp Thanh lại thở dài, bước lại, cầm rượu đặt lên bàn, ngồi xuống:
- Sao mà nóng giận thế? Em cứ như thế rất dễ chịu thiệt đấy.
Một đứa con gái, la hét om sòm với đàn ông, lại ở cái nơi hỗn loạn này, nếu chẳng may người ta đánh em thật thì em làm làm thế nào? Gọi cảnh sát cũng chẳng kịp nữa là, cô bé ngốc này đúng là chẳng làm cho người ta bớt lo được.
- Cần anh lo chắc ?
An Tiếu Trúc nhìn thấy Diệp Thanh, hai mắt tức khắc ánh lên, song lập tức lại tối đi, mím môi, quay mặt đi nói.
Diệp Thanh tiếp lời :
- Nếu bố em mà biết được bộ dạng bây giờ của em chắc chắn sẽ lo lắng chết mất.
- Ai cần anh lo?
An Tiếu Trúc vẫn cứng đầu cứng cổ nói, cái cằm nhọn theo thói quen lại hếch lên, thầm nghĩ: anh là gì của tôi chứ, quan tâm nhiều như thế để làm gì? Tuy nhiên, bề ngoài thì nói vậy nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy một cảm giác ngọt lịm, dịu dàng, ấm áp. Khóe miệng theo đó thoáng phác họa một nét cười, chợt lóe qua, rồi lại cố kìm xuống.
- Ha ha, được, anh không quản em, anh uống rượu.
Diệp Thanh còn lâu mới đinh tranh luận với con tiểu nha đầu này, cầm chai lên uống ừng ực ừng ực, thật là quá đã.
- Ê , lúc nãy có người bắt nạt em, anh làm gì mà không đứng lên thể hả?
An Tiểu Trúc không kìm được hỏi, thầm nghĩ, tên tiểu tử này thật xấu tính.
Diệp Thanh đặt chai rượu xuống, cười nói:
- Cần thiết sự xuất hiện của anh sao? An đại công chúa của chúng ta chỉ cần một chai thôi là đã dọa đám lưu manh đó chạy mất dép rồi đâu nữa.
- Được lắm, anh thích chế nhạo em?
An Tiếu Trúc trong tức khắc mặc kệ tất cả, một nắm đấm đánh sang kẻ đối diện, khóe mắt ánh cười, phong tình quyến rũ.
Diệp Thanh thản nhiên chịu đánh, cười lớn nói:
- Với lực này, vừa hay đủ, nếu đấm vào vai thì chỉ coi như xoa thôi.
- Anh đi chết đi
An Tiếu Trúc cuối cùng cũng “ hì hì” cười lên một tiếng, giơ tay ra nói:
- Đưa rượu cho em uống
- Hả? Anh chỉ có mỗi chai này thôi.
Diệp Thanh lấy làm lạ nói.
- Đồ keo kiệt
An Tiếu Trúc mím môi nói.
Diệp Thanh bực mình, anh đây mới không phải keo kiệt nhớ, tức khắc thấy hơi ngượng ngùng, chỉ chai rượu lắp bắp nói:
- Cái này, cái này.. anh vừa uống qua rồi...
- Em còn chẳng sợ anh sợ cái gì chứ?
An Tiếu Trúc trong nháy mắt đã cướp mất chai rượu, ngửa cổ tu một mạch, miệng chai còn lưu lại một cảm giác âm ấm, có lẽ là hơi ấm của Diệp Thanh, An Tiếu Trúc nhớ lại những giây phút ái ân lần trước của cô với Diệp Thanh, khuôn mặt xing đẹp đùng một cái đã đỏ ửng lên như trái táo rồi.
- Khụ, khụ, khụ....
An Tiếu Trúc suy nghĩ mông lung, thoáng cái đã nghĩ đi đâu rồi, nhất thời bị sặc rượu, đặt chai rượu xuống, miệng ho sặc sụa, Diệp Thanh vội vàng giúp vỗ lưng, nói :
- Em thật là, không uống chậm một chút được à?
- Khụ khụ khụ...
An Tiếu Trúc vẫn không ngừng ho, mặt đỏ lên, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết, cũng may là đang ho, nếu không mặt tự dưng đỏ au au lại không biết giải thích thế nào.
- Tiếu Trúc, cậu uống cốc trà đi, đừng uống rượu nữa.
Câu này không phải Diệp Thanh nói, mà lại là một cô bán bia nói.
Cô gái này, tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc bộ y phục quảng cáo bia của xưởng bia, trông rất trẻ trung xinh xắn, tràn đầy sức sống, đang bưng một ly trà nóng hổi bước đến, đưa cho An Tiếu Trúc nói.
- Tiểu Tuyết..khụ khụ.. sao cậu lại ở đây?
An Tiếu Trúc cuối cùng cũng bình thường lại, không ho nữa, nhìn cô gái đó có phần kinh ngạc nói.
- Mình làm thêm ở đây, cậu cũng biết nhà tớ tương đối nghèo, sắp không trả nổi tiền học rồi.
Tiểu Tuyết đưa cốc trà lại, nói.
- Cám ơn
An Tiếu Trúc cầm lấy cốc trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại hít sâu một lúc, sắc mặt cũng hồi phục lại màu trắng nõn.
- Không cần khách sáo, chúng ta đều là bạn học mà, việc của bố bạn mình cũng nghe nói rồi, người tốt nhất định sẽ được ông trời giúp đỡ, cậu đừng quá lo lắng.
- Ừ, cám ơn cậu nhé Tiểu Tuyết.
An Tiếu Trúc hơi cảm thấy áy này, cô bạn này, trên lớp là học sinh kém, lại hay trốn học, bản thân là lớp trưởng cô cũng hay phê bình Tiểu Tuyết, không ngờ lại đến đây làm thêm, càng khiến cô day dứt hơn là từ sau khi gia đình có chuyện, rất nhiều bạn bè bình thường nhiệt tình với cô, bây giờ lại tìm cách tránh xa cô, nhưng Tiểu Tuyết lại vẫn đối tốt với cô như vậy.
- Anh ta là..?
Tiểu Tuyết chảu miệng về phía Diệp Thanh, ánh mắt có phần lo lắng.
An Tiếu Trúc cười nói:
- Yên tâm đi, anh ấy là anh trai của Diệp Tĩnh, tên Diệp Thanh, là người rất thật thà, không bắt nạt tớ đâu.
Diệp Thanh tự dưng cảm thấy buồn bực, anh trưởng đây trông thật thà lắm sao?
Mẹ nó, hình như cũng có chút thật, có điều câu cuối cùng thì nói đúng rồi đấy, anh đúng là trước nay chưa bao giờ bắt nạt em, một lần duy nhất là bị người ta cho uông thuốc, chỉ cần nhớ lại thôi con tim đã lập tức loạn nhịp, giống như con nai con đâm lung tung, ngay bản thân cũng không thể nào tin được đã từng đi quá giới hạn với một cô bé vị thành niên xinh đẹp này, chỉ nghĩ thôi cũng đã dấy lên một cảm giác tội lỗi.
Hì hì, ngữ khí lúc nãy của cô bé, rõ ràng là đối với mình có vài phần tin cậy, chắc là đã tha thứ cho mình rồi đây.
- Đang nghĩ lung tung cái gì thế?
An Tiếu Trúc đập vào chán cậu một cái thật đau, tức giận nói.
- Ái, cô bạn học của em đâu rồi? Đi rồi à?
Diệp Thanh lấy lại tinh thần, mới biết cô gái lúc nãy sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
- Choáng, người ta đi rồi mà cũng không biết.
An Tiếu Trúc liền cười vui vẻ trêu chọc cậu, vừa này cái tên đểu này ánh mắt ngây dại, nhìn chằm chằm, lại cứ tưởng anh ta động lòng với Tiểu Tuyết rồi cơ, xem ra rõ ràng là không phải, hihi.
- A
Thình lình, tiếng thét chói tai của một cô gái từ xa vọng lại, An Tiếu Trúc bỗng nhiên biến sắc..
- Tiểu Tuyết?...