Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 332: Cần làm thế nào thì làm như thế!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Đến đây nguy to rồi.
Cao Tiểu Cường bị dọa đến run sợ lẩy bẩy cả người, bởi vì trong gia tộc nhà hắn, hắn ta không có địa vị gì, tài sản nhà họ cao bị anh họ hắn là Cao quản lý, Cao Tiểu Cường không cam tâm chịu đựng, thế là nhảy vào đường dây của Thịnh Tuấn Phong, thành mộ tay sai bán hàng trắng dưới tay của hắn, sự việc đến ngày hôm này, họ Cao trong quan trường cũng chẳng có căn cơ gì, không biết chừng Thịnh Tuấn Phong cùng những người khác lại đẩy hắn ra đỡ đạn cũng nên, chuyện như thế này trước đây cũng không phải là chưa từng có.
- Hừm.
Điền Vĩ Vĩ, nhìn lướt qua Diệp Thanh một cái, mặt đầy vẻ khó chịu, ông mày là cục trưởng cục công an, lại thêm nữa, cái hộp đêm này lại là của nhà hắn, đúng là to gan thật.
Hà Diễm Xung, Dương Lâm và tất cả những người Tỉnh Thành đến từ những gia đình có thế lực và quyền quý khác đều không có vẻ lo ngại gì, nhìn đều Diệp Thanh mấy cái rồi thi thoảng lại ánh mặt lại có vẻ như tức tối, càng không thèm để ý đến nhưng cảnh sát đang làm nhiệm vụ kia, trong bụng nghĩ chúng mày không bắt được tao không thành sao.
Không cần biết là họ Hứa hay họ Dương, nhưng hai họ lớn này chỉ cần động đậy tay chân một cái thì, cả tỉnh Giang Nam đều phải run sợ, nhưng mà ở đây, lại là cảnh sát ở một thành phố nhỏ như Phù Liễu lại dám đắn đo bắt bớ.
Thịnh Tuấn Phong sau khi kinh sợ đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, cái bộ óc của hắn lại không ngừng suy nghĩ, tìm xem có đối sách nào không, cân nhắc suy xét xem sao để chuyển bại thành thắng, giúp bản thân thoát khỏi tình thế này, rồi sau đó liền hướng ánh mắt về phía Điền Vĩ Vĩ ra hiệu, Điền Vĩ Vĩ suy nghĩ một lúc rồi lò dò lấy điện thoại ra vụng trộm gọi cho Dương Hỏa Thành, để ông ta đem người tới, đem thật nhiều người đến trước đã.
Ít nhất thì vẫn cần phải nắm quyền chủ động trong tay đúng không nào?
Tuy rằng tiếng nói của Điền Vĩ Vĩ không to, lại thêm vào ở đại sảnh âm thanh cũng khá là ồn ào, nhưng Diệp Thanh và Vương Binh cũng không phải là không biết đến hành động nhỏ nhặt đó của hắn là làm gì, nhưng nói cho cùng thì bây giờ cũng đâu có quyền cấm người khác gọi điện thoại, cho dù hắn có không gọi điện thoại đi nữa thì tin tức cũng đa đến tai nhưng vị tai to mặt lớn khác rồi.
- Bây giờ chỉ có hy vọng thị trưởng An nhanh chóng đem người đến đây thôi.
Diệp Thanh và Vương Binh nhìn nhau thầm nghĩ trong bụng, rồi sao đó Vương Binh liền phân công cho Trình Thiết cùng với những người khác tiến hành kiểm tra và xét hỏi những nam nữ thanh niên ở trong đại sảnh, và viết ghi chép.
Thinh Tuấn Phong dương như đang chờ đợi điều gì đó, thế là trong lúc này rất là thành thực, ngoan ngoãn cùng với Điền Vĩ Vĩ, Cao Tiểu cường cùng những người khác lặng yên đứng đằng sau đám người kia.
Ước chừng tầm mười phút sau, “hú óa hú óa” còi xe cảnh sát lại một lần nữa vang lên, nghe tiếng còi sợ rằng lần này đến đây có đến hơn chục chiếc xe cảnh sát quá, thế là Điền Vĩ Vĩ vội vàng vui mừng nhảy cẫng lên, hắn biết, nhất định là Dương Hỏa Thành đưa người đến kịp rồi, ha ha, thằng nhóc Vương Binh đáng chết, cùng với tên ôn con Diệp Thanh kia, lần này ốm đòn với tao.
Thịnh Tuấn Phong cười nhạt, tự như thoải moái ra rất nhiều, còn Cao Tiểu Cường thì vẫn cứ buồn buồn không vui, không cần biết kết quả cuối cùng là như thế nào, hắn chắc chắn là không thoát được rồi.
HÀ Diễm Xung và Dương Lâm, hai đại thiếu gia đến từ Tỉnh Thành, đều có một chút lơ đãng, chỉ nghĩ xem một lát nữa làm sao để nhanh thoát ra khỏi chỗ này, ở cái chỗ này, lại ở trong trường hợp trên, bị cảnh sát hỏi ra thân phận thật của mình, đúng là một chuyện không mấy gì hay ho, nếu mà bị những bề trên trong nhà mà biết được thì chắc chắn là có thành kiến với họ rồi.
- Bao vây hết tất cả lại cho tôi.
Bên ngoài cửa vọng vào tiếng nói tục tằn của một gã đàn ông trung niên, chính là Dương Hỏa Thành cục trưởng phân cục khu Nam Hà thành phố Phù Liễu, vị trí mà cái hộp đêm “Thịnh Thế Dạ Yến” này lại nằm ngay trong khu vực mà ông ta quản lý.
- Những người còn lại, đi theo tôi.
Tiếp theo đó Dương Hỏa Thành lại ra lệnh, rất nhanh, tiến vào trong đó đến ba mươi, bốn mươi cảnh sát được trang bị vũ trang, rất hùng hổ, vừa mới bước vào liền bao vây chặt lấy tất cả mọi người, đến ngay cả người của Vương Binh cũng bị những họng súng đen ngòm chĩa vào.
- Cục trưởng Dương, ông như thế này là ý gì?
Vương Binh đương nhiên là nhận ra người này, thế là lúc đó sắc mặt khó chịu, lạnh lùng hỏi.
Dương Hỏa Thành nói:
- Khu vực Nam Hà này là trong phạm vi quản lý cảu tôi, thế thên vụ án này tất nhiên là do tôi đến tiếp nhận, đội trưởng Vương, phiền anh đưa người của anh rút khỏi đây, tránh khỏi lát nữa cục trưởng Điền đến đây thì chúng ta lại khó ăn khó nói à.
- Không được.
Đương lúc đó Vương Binh liền xua tay, lời lẽ cự tuyệt nghiêm khắc.
- Vương Binh, anh muốn tạo phản sao? Trước mặt tôi mà anh cũng dám chống đối à?
Dương Hỏa Thành khó chịu, trong bụng nghĩ, tuy rằng không có cùng một phân cục nhưng ông mày ít nhiều gì cũng hơn mày mấy cấp, không ngờ mày lại không chịu nghe lệnh? Ông mày chỉnh mày luôn.
Vương Binh cười nói:
- Vụ án này cũng không phải là một vụ án nhỏ, mà hơn nữa tôi cũng đã điều tra được một nửa, nghi ngờ rằng có liên quan đến vụ buôn lậu hàng trắng mà cục của chúng tôi đang phụ trách, anh xem.
Nói đoạn liền chỉ tay vào đống bột trắng trắng nhỏ nằm ngay dưới đất kia, Dương Hỏa Thành ngay lúc đó cứng họng, vụ việc này đúng là do phân cục công an Đông Hồ phụ trách, những phân cục khác cũng không có được động tay vào, trừ khi lại một lần nữa phân công.
Diệp Thanh dựng ngón tay cái lên hướng về phía Vương Binh, trong bụng nghĩ, cái tên họ Dương này là con chó của Điền Vĩ Vĩ à, hiện trường mà đưa cho hắn, không khéo việc to hóa thành việc nhỏ, việc nhỏ lại hóa thành không có việc gì, ít nhất thì Thịnh Tuấn Phong, Điền Vĩ Vĩ cùng nhưng người khác cũng không có gặp rắc rối gì.
- Ha ha, đội trưởng Vương, tuy rằng là nói như vậy, nhưng mà cũng phải là hai bên chúng ta cùng hiệp lực phối hợp với nhau mới phải chứ.
Dương Hỏa Thành dịu giọng, lại một lần nữa đưa ra đề nghị, tuy nói là hai bên hợp tác, nhưng mà người bên hắn đông, quyền chủ động không phải là vẫn nằm trong tay hắn sao.
- Không được.
Vương Binh lại một lần nữa xua tay nói:
- Mong cục trưởng Dương ủng hộ công tác của chúng tôi, còn về phần kết quả xử lý, chúng tôi sẽ thông báo ngay.
Dương Hỏa Thành thực sự nóng giận rồi, liền quát lớn:
- Vương Binh, anh muốn ngang nhiên kháng lại mệnh lệnh?
Gân xanh trên trán nổi lên, vẫy tay một cái, liền có rất nhiều họng súng hướng tới, ngắm thẳng vào Vương Binh, Diệp Thanh cùng nhưng người khác, Vương Binh và Trình Thiết cũng không có tỏ ra cam chịu yếu thế, cũng hướng họng súng quay về phía Dương Hỏa Thành và người của hắn.
Hai bên ngắm thẳng vào nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta cũng sẵn sàng tinh thần, nhưng không phải là để chiến đấu, mà là để chạy cho nhanh, bụng nghĩ:
- Mẹ nó, bao nhiêu là súng ống thế kia, nếu mà bắn loạn cào cào cả lên thì thân thủ của anh mày có cao đến mấy cũng không có thoát được à.
Mấy tên bảo vệ cùng những ả gái ở trong hộp đêm này cũng lấy lại dần lại được tinh thần, có một chút to gan, động đậy mốn mượn cơ hội này chạy trốn.
- Tất cả đều đứng lại hết cho tao, ai mà dám chạy, ông mày một viên cho mày đi luôn.
Vương Binh vô cùng tức giận, giương súng ngắm bắn thẳng vào chân một tên bảo vệ đang định chạy ra phía cửa hộp đêm, tên bảo vệ đó bị trúng đạn ngã quỵ xuống đất ôm chân kêu la vô cùng thảm thiết không dám đứng dậy, còn những người khác thì bị dọa cho sợ tới mức giật bắn người lại.
- Vương Binh, anh to gan thật, dám công khai dung súng bắn bị thương người khác?
Dương Hỏa Thành lớn tiếng chất vấn nói.
Vương Binh Tức giận nói:
- Ông không có mắt sao, vừa rồi không thấy thằng ôn đó nó muốn bỏ chạy sao?
Dương Hỏa Thành khựng lại, không muốn bắt bẻ vấn đề đó nữa, liếc mắt nhìn qua hắn một cái rồi quát lớn:
- Vương Binh, anh thật sự không từ bỏ sao?
- Không.
- Chưa bắt được phạm nhân mà cảnh sát lại xung đột với nhau, truyện này mà đồn ra ngoài thì cũng không hay đâu!
Dương Hỏa Thanh uy hiếp nói.
Vương Binh trong bụng nghĩ, cho dù có mang tiếng xấu thì cũng là ông mang tiếng thôi, ai nói ông làm quan to cơ, thế là đương lúc cười ha ha, lớn giọng nói:
- Có bản lĩnh thì ông bắn tôi đi, nếu không thì đừng có mà đứng ở đây nhiều lời nữa.
Diệp Thanh trong lòng thầm tán dương, cái anh Vương này cũng cương trực quá cơ, không có nhìn thấy sát ý trong mắt của Dương Hỏa Thành sao, không biết chừng hắn chỉ đợi mỗi câu nói đó của anh thôi đấy.
Quả nhiên Dương Hỏa Thành vẫy tay chỉ đạo thuộc hạ triển khai hoat động vũ trang chiếm lại hiện trường.
ở đại sảnh lúc đó vô cùng căng thẳng, chỉ có điều lúc này không ai dám mở màn tiếng súng đầu tiên.
Đúng lúc này một âm thanh hùng hồn vang lên:
- Ai dám hành động tuy tiện.
Âm thanh này vô cùng sung mãn, tràn đầy uy nghiêm, tiếp theo đó là có đến bảy tám chục chiến sĩ võ cảnh có vũ trang, lao vào, ngay lập tức khống chế toàn bộ hiện trường, đại sảnh lúc này có vẻ hơi chật chội.
Dương Hỏa Thành cùng người của mình đều bị tước vũ khí.
Chỉ thấy người kia là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, lông mày rậm, ánh mắt tinh tường, tuy rằng trường kỳ nằm trên giường bệnh, cơ thể có gầy gò, nhưng bây giờ đã khỏi bệnh, sắc mặt hồng hào, xung quanh người phát ra một luồng uy lực lạ lùng, nhìn qua là biết người này xuất thâ từ quân ngũ.
Đây chính là một bệnh nhân trước kia của Diệp Thanh, đội trưởng chi đội cảnh sát vũ trang trước kia của thành phố Phù Liễu, bây giờ là tư lệnh khu cảnh bị kiêm thường vụ thành ủy Phù Liễu, Trương Kim Thụ, lý lịch tương đối sâu, đức cao vọng trọng.
- Cựu lãnh đạo.
Vương Binh lập tức vui mừng, nhanh chóng thu súng lại, chạy lên phía trước nghênh đón, không ngờ dẫn đầu đội cảnh sát vũ trang là một vị đội trưởng có quen biết với Vương Binh, hướng về phía Vương Binh mỉm cười gật đầu, đương nhiên là không hạn chế sự tự do của anh ta.
Diệp Thanh cũng theo sát, thế là bị những cảnh sát vũ trang kia chặn lại, Vương Binh liền quay đầu lại nói:
- Đây là bác sĩ Diệp Thanh ở bệnh viện Ngô Đồng, bệnh của lãnh đạo chúng ta được chữa khỏi là nhờ anh ta đấy.
Những chiến sĩ cảnh sát vũ trang đó liền lập tức nâng súng, tỏ thái độ kính nể.
- Cựu lãnh đọa, sao ngài lại đến đây.
Vương Binh vui mừng phấn khích bắt chặt hai tay Trương Kim Thụ nói.
- Ha ha, Tiểu Vương, làm tốt lắm, đúng không hổ là lính mà tôi dẫn dắt.
Trương Kim Thụ nhìn một lượt đại sảnh ước chừng có đến bảy tám chục ả mặc quần áo hở hang, rồi lại đến một đống bột trắng to như nấm mồ, lại còn thêm cả, xích sắt, doi điện, dao, ống sắt, và các loại vũ khí khác, liền chau mày, sau đó vỗ vai Vương Binh cười ha ha.
- À à, đây đều là tiểu huynh Diệp Thanh thông báo thông tin kịp thời à.
Vương Binh chỉ về phía Diệp Thanh tán dương nói.
Diệp Thanh lúc này mới cũng kính nói:
- Tư lệnh Trương à, ngài đến thật đúng lúc quá, nếu mà chậm thêm một bước nữa thì hậu quả không biết sẽ như thế nào nữa.
- Bọn chúng dám?
Trương Kim Thụ trợn mắt nhìn Dương Hỏa Thành cùng người của hắn, rồi hướng về phía Diệp Thanh vui mừng mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp à, cậu được đấy, văn võ song toàn, đúng là một tài năng.
- Cám ơn Trương Thúc khích lệ.
Diệp Thanh khiêm tốn nói. Bây giờ thì đổi cách xưng hô thành thúc thúc, thế là vô hình kéo gần khoảng cách lại.
- Sếp ơi, bây giờ chúng ta làm gì đây?
Vương Binh hỏi.
- Cần phải làm như thế nào thì làm như thế.
Trương Kim Thúc vẫy tay chỉ đạo.
Vương Binh liên vui mừng, hướng về phía người của mình lớn tiếng nói:
- Đều nghe rõ cả rồi chứ, tiếp tục công tác đi.
Thế là Trình Thiết và nhưng người khác đều hoan hô vui mừng trở lại với công việc, tiếp tục khám xét lấy khẩu cung càng nhiệt tình hơn, có bao nhiêu là cảnh sát vũ trang ở đây, thì sợ đếch gì ba chục cảnh sát của Dương Hỏa Thành cơ chứ?
Hai bên đêu không còn là ở cùng một cấp độ nữa, lợi thế đã nghiêng hẳn về phía Vương Binh.
Quảng trường trước cửa hộp đêm này đỗ đầy xe cảnh sát, lại được cả cảnh sát vũ trang phòng vệ ở bên ngoài nữa. Mã Tiểu Linh ở một góc xa quan sát tình hình càng ngày càng ồn ào, mà Diệp Thanh vân chưa thấy ra ngoài, thế là không nóng vội xuống xe đi về hướng hộp đêm kia.
Vừa mới đi đến gần thì bị mấy tay cảnh sát có vũ trang chặn lại.