Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 334: chiếc xe biến hình Transformers
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh hắng giọng nói:
- Cũng muộn rồi, chúng ta nên sớm rời khỏi đây thôi.
- Được à.
Mã Tiểu Linh vui vẻ trả lời, để lộ ra hàm răng trắng bóng vô cùng đáng yêu.
- Được thôi.
An Tiếu Trúc cũng vui vẻ kêu lên, giọng nói trong trẻo nghe như tiếng chim vàng anh vậy.
Câu nói của hai cô gái này phát ra gần như là đồng thời, An Tiếu Trúc lại một lần nữa chột dạ, chỉ tay về phia sau mình, là Tiểu Tuyết nói:
- Cô ấy sau chuyện này bị sốc không nhẹ, chúng ta nên đưa cô ấy về trước đi.
Trong lòng Tiểu Tuyết cảm thấy vô cùng kì lạ, nhìn Mã Tiểu Linh rồi lại nhìn An Tiếu Trúc, sau đó lại nhìn Diệp Thanh, rồi sau đo nghĩ ngợi, chẳng lẽ cô nàng An Tiếu Trúc này cũng thích Diệp Thanh rồi sao?
Thế là trong lòng bất chợt có chút kinh ngạc, rồi cảm thấy như mất một cái gì đó, tuy rằng cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp nhưng mà nếu đem so sánh với Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc thì đúng là vẫn có phần thua thiệt hơn một chút, anh Diệp Thanh bên cạnh có hai báu vật đẹp như vậy thì chắc không có để tâm động lòng đến mình rồi.
Buồn bực à, cảm thấy mất mát à.
- Tiểu Tuyết đừng sợ.
Mã Tiểu Linh thấy gương mặt thất thần của Tiểu Tuyết, lại nghĩ rằng là do cú sốc lúc trước, nên trong lòng còn lo sợ, thế là đương lúc đí đi lên phia trước nắm lấy tay cô ấy an ủi nói, nói cho cùng thì Mã Tiểu Linh cũng là chị lớn, tất nhiên là phải quan tâm đến những cô gái non nớt như thế kia rồi.
- Chị Tiểu Linh chúng ta đi thôi, ngồi xe của chị nhé.
An Tiếu Trúc thấy Mã Tiểu Linh buôn tay Diệp Thanh ra, không hiểu thế nào mà trong lòng lại thấy vui vui, thế là liền nói.
Tiểu Linh gật gật đầu, kéo tau Tiểu Tuyết, lại ngoái sang nhìn An Tiếu Trúc, rồi sao đó liếc qua Diệp Thanh một cái, bốn người hướng về phía xe qua Mã Tiểu Linh mà đi. Tất nhiên là Diệp Thanh cũng hơi lo sợ đi ngay phía sau.
Kỳ thực, một người đàn ông mà có đến ba người đẹp vây qua, đúng là không biết bao nhiêu người hâm mô anh ta nữa, anh ta đúng là đang có phúc mà không biết.
- Ôi, lúc trước ở đây có cái chợ đêm, lại có rất nhiều quầy hàng nữa, chỉ tiếc là vừa rồi cảnh sát đến, lại có thêm cả cảnh sát vũ trang nữa, bắt đi một đống người như vây, dọa cho bọn họ cũng sợ chạy hết rồi.
An Tiếu Trúc cảm thấy đói bụng liền liếc mắt nhìn ột lượt cái chợ đêm hỗn độn không còn một bóng người, nên vô cùng nuối tiếc nói.
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Hay là em qua nhà chị, chị làm mì trứng gà chơ em ăn.
- Không cần đâu, không cần đâu, muộn quá rồi.
An Tiếu Trúc nói đoạn, liếc mắt nhìn trộm Diệp Thanh một cái, con ngươi đen bóng lơ đãng quyến rũ kí đều bị Tiểu Tuyết nhìn thấy hết.
Tiểu Tuyết càng thêm chắc chăn, cái cô nàng An Tiếu Trúc này chắc chắn có tình ý gì với Diệp Thanh rồi, đáng tiếc người ta đã có bạn gái rồi, sao mà cậu phải như vậy nữa chứ, có khổ không à, đương lúc đó cũng có chút thông cảm như là mình cũng bị rơi vào cảnh ngộ trên vậy. Nhưng mà tình cảm của thiếu nữ mới lớn mà, một phút rung động, mê mê tỉnh tỉnh, chỉ mấy hôm là lại nhạt nhòa ngay.
Rất nhanh, Mã Tiểu Linh liền khởi động xe, Diệp Thanh ngồi ghế phụ bên cạnh, An Tiếu Trúc và Tiểu Tuyết đương nhiên là ngồi hàng sau, trước tiên là đưa Tiểu Tuyết về nhà, rồi sau đó là đưa An Tiếu Trúc về nhà, và cuối cùng là Diệp Thanh đưa Mã Tiểu Linh về nhà.
Đương nhiên là người lái xe vẫn là Mã Tiểu Linh, cái anh chàng Diệp Thanh này đến bằng lái cũng còn chưa có.
Trên đường đi, Mã Tiểu Linh hỏi Diệp Thanh một chút về sự việc ở bên trong hộp đêm, Diệp Thanh chủ động nói luôn một mạch, sinh động thông suốt về tình hình bên trong đó, còn về những phần nhạy cảm thì anh ta cũng chỉ lướt qua chứ không dám đề cập nhiều.
Tất cả đều là kể về bản thân Diệp Thanh, tự kết mình uy phong như thế nào, anh dũng cứu người ra làm sao, anh chàng này đúng là cũng có lúc mặt dày ghê à, vẫn còn chưa hết, khoác lác xong nhìn có vẻ còn có phần giống với cả mấy bà bán rau ngoài chợ nữa đây.
- A ha ha, vậy thì anh thật đúng không phải là người nữa rồi, đến đạn mà cũng né được.
Mã Tiểu Linh vừa lái xe vừa nhìn Diệp Thanh, khóe miệng cong cong gợi lên sự hấp dẫn mê lòng người, nhưng mà thần sắc thì rõ ràng là không tin.
Cái anh này nói phét hơi quá đà rồi đây phải không? Chắc chỉ thiếu điều chưa biết bay thôi.
- Choáng, anh nói thật mà.
Diệp Thanh trong lòng khó chịu, nói thật như thế mà cũng không ai tin, chẳng lẽ vừa rồi chém gió ác quá sao? Sớm biết thế thì đã không cho thêm mấy cái phần khoa trương râu ria vào làm gì, làm cho câu truyện vốn thật thành ra là giả dối.
- Là thật mới lạ.
Mã Tiểu Linh hơi mỉm cười, dung nhan kiều diễm, tựa như một đoa hoa tuyết nở rộ, cả người tràn lên một mùi hương thơm ngát, khiến Diệp Thanh một lần nữa mê mẩn ngất ngây, đến ánh mắt của nàng cũng có phần mê hoặc.
Nhanh chóng hai người đã đến Nhất Trung Phù Liễu, Mã Tiểu Linh đảo hướng ở cổng trường xoa thẻ, rồi từ từ đi vào bãi đỗ xe, Diệp Thanh tò mò nhìn sang, Mã Tiểu Linh liền giải thích:
- Chỗ để xe nhà em để cho người khác mượn dùng rồi, mấy ngày nay em đều để xe ở trường.
Bố cô ấy là phó hiệu trưởng nên làm một cái giấy thông hành để xe trong trường cũng quá là đơn giản, mà đỗ xe cũng không mất tiền.
Vào đêm đông, đặc biệt lạnh và trong trẻo, nhất là trên bầu trời đêm với ánh trăng sáng trong cao vút.
Mọi học sinh đều đã sớm đi ôn bài về hết, khuôn viên trường học trở lên yên tĩnh lạ thường, Mã Tiểu Linh đánh xe đỗ vào chỗ thường đỗ, bên phải một con đường của trường học, hai bên cây đường cây cối san sát, phía trước là một cái hồ nước nhỏ, gió nhẹ lất phất, ánh trăng như tràn ra, quầng trăng sáng vằng vặc, phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng, có thể sánh ngang với lâm viên.
- Ở chỗ này cấy cối xanh tươi, mát mẻ, mùa hè đên lại thêm nhiều loại chim, bướm bay lượn, cành liễu rủ xuống bờ hồ, lúc còn nhỏ em thường chạy ra đây đọc sách.
Mã Tiểu Linh nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sỗ, trong lòng bỗng có vài phần hoài niệm về quá khứ.
Tiểu Linh tắt động cơ xe, tựa vào thành ghế da, vẻ mặt tư lự thoải mái, trong một không gian như vậy, diện mạo của cô ấy hiện lên thật lung linh kiều diễm, cái áo da màu hồng bó sát ôm chặt lấy thân hình cô ấy, để lộ ra khuôn ngực, nhô lên, tôn thêm đường eo thon thả, lả lướt, những điền nét mới hấp dẫn, những đường cong mới gợi cảm làm sao, làm cho Diệp Thanh bất giác trong một lúc ngẩn người ra chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy.
- Gì đây, chưa được nhìn bao giờ sao?
Mã Tiểu Linh chú ý đến cái đầu heo Diệp Thanh kia, trong tim mừng thầm, rồi cúi đầu xuống, cắn nhẹ đôi môi hồng như muốn hờn dỗi nói. Rồi đột nhiên mạnh bạo ngẩng đầu lên hướng về phía Diệp Thanh, đôi mắt long lanh, ném một ánh mắt mê hồn về phía Diệp Thanh, mê mệt đến chết người.
Đến lúc này, trong lòng Diệp Thanh cũng tràn đầy lửa tình, cảm xúc càng mãnh liệt, miệng khô rát,...
Anh ta tuy rằng ở trong hộp đêm cứu người nhưng trước bao nhiêu người đẹp kiều diễm, nói không có động lòng thì là giả dối, hơn nữa lại có thêm cả Tiểu Tuyết một thiếu nữ mới lớn, vòng eo nhỏ xinh, đôi chân dài thon thả và một bộ đế(mông) cong cuộn hấp dẫn, trong chiếc váy ngắn gợi cảm ở ngay cạnh mình.
Lại nói, trong lúc tình thế nguy cấp ở sau cái ghế sô pha ấy, bất đắc dĩ đem Tiểu Tuyết đè ngay dưới thân mình, ít nhiều cũng có chút cảm giác, đương lúc đó tuy rằng không có ý nghĩ tà dâm gì, nhưng về sau, đương nhiên là cũng có chút cảm giác à.
Đáng nói nhất là lúc này Mã Tiểu Linh hỏi chuyện thì lại đem tất tần tật sự tình ở bên trong như thế nào kể ra, hổi ức lại một lần nữa được lặp lại, thế là những ấn tượng và cảm giác lúc đó lại được trỗi dậy thêm một lần nữa, thì không nóng người lên làm sao được?
Nhưng mà Diệp Thanh cũng là người nhã nhặn, có tri thức, tuy rằng nhiệt huyết trong người dâng lên cồn cào, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, Mã Tiểu Linh thấy được bộ dạng khác thường của Diệp Thanh, tim bắt đầu đập loạn, nghĩ bụng, cái tên vô lại này, khống định làm chuyện đó trên xe đấy chứ? đây lại là trong trường học nữa đấy.
Nàng không ngăn được ánh mắt như rực lửa của Diệp Thanh, cảm giác thân thể mình như mềm nhũn ra, ngại ngùng cúi đầu xuống.
Diệp Thanh cuối cùng cũng vẫn là không khống chế được, đưa tay ra nhẹ nhàng nâng căm Mã Tiểu Linh lên, rồi ghé đầu đến gần, nhẹ nhàng hôn lên má của cô ấy.
Gương mặt xinh đẹp như ngọc, làm cho người khác khó mà cưỡng lại được, Diệp Thanh dùng đầu lưỡi mân mê chậm rãi, hôn nhẹ lên gương mặt của cô ấy, rồi bắt đầu hôn lên mũi, mắt, trán và ...
- Làm gì thế, anh dâm quá à.
Mã Tiểu Linh bắt đầu có một chút ngại ngùng, muốn cười lên, quay đầu lại lẩn chốn, nhưng mà lúc sau miệng của Diệp Thanh cũng đến, phong ấn luôn đôi môi hông mềm mại kia, cô ấy chỉ “ư ư ư” nói không lên lời.
...
Bọn họ trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, lưỡi của cặp tình nhân này như thăm dò trong miệng nhau, không gian bên trong xe trở lên đẹp vô cùng, như trợ hứng thêm cho đôi uyên ương kia.
- Anh đừng có đưa tay sờ soạn lung tung, lạnh.
Không được chừng mười phút sau, Diệp Thanh luồn tay vào bên trong chiếc áo da của cô ấy, muốn được bắt lấy cặp tuyết lê kia, nhưng ngay lập tức bị Tiểu Linh chặn lại.
- Để em bật điều hòa lên.
Mã Tiểu Linh vô cùng xấu hổ đấy anh ta ra, đôi mắt long lanh thoáng liếc qua, xinh đẹp kiều diễm vô cùng.
Rất nhanh, không khí bên trong xe bắt đầu ấm dần lên, Diệp Thanh ôm cô ấy vào trong lòng. Sưởi ấm cho đôi tay của mình trước, đên khi không còn quá lạnh nữa, lại ngang nhiên tiếp tục...
Xoa, bóp, nắn, sờ, ấn, cẩm giác thật là... nõn nà, mềm mại như ngọc lê, cho dù bàn tay của Diệp Thanh có to là vậy nhưng cũng không thể nắm trọn được.
- A
~Mã Tiểu Linh không kìm nổi, rên nhẹ một tiếng, cái miệng xinh xinh cắn nhẹ đôi môi của mình, đôi mắt xinh đẹp ke nhắm chặt lại, hàng lông mi run rẩy, đôi môi dường như tràn đầy khát vọng... Để cho Diệp Thanh kéo, đẩy, trần đầy ngọn lửa tình.
Diệp Thanh nào có thế chịu được lâu hơn, lại một lần nữa không có khách khí gì, dựng đứng lên, cảm giác “ sướng” đến cực điểm.
Chắc trên thế giới chuyện vui nhất cũng như chuyện này chăng.
...
Khoảng nửa tiếng sau, cả chiếc xe như trao đảo, rồi bắt đầy rung lên, âm thanh ồn ào này mơ hồ được truyền đi giữa một không gian tĩnh lặng trong đêm thế này.
Ánh trăng sáng trên bầu trời kia như là cảm thấy ngai ngùng khi nhìn thấy cảnh tượng này nên cũng trốn sâu vào những tầng mây thật dày
...
Đột nhiên từ xa vọng lại tiếng nói líu ríu của mấy nữ học sinh ở trong trường, tất cả đều mặc đồng phục, rộng thùng thình, những bộ đồng phục này tuy rằng không được làm một cách tinh sao, nhưng chúng cũng không dấu hết được cái nét thanh xuân của những nữ sinh cấp ba này.
- Hôm này thật là vui, cám ơn các bạn đã mừng sinh nhật với mình.
Một nữ sinh gương mặt hồng hào, tươi sáng, trên mặt cười tươi như hoa, đôi mắt to đẹp như trăng liềm, mỉm cười nói.
- A ha, chúng ta đều cùng một ký túc xa cả mà, nên như thế chứ, lần sau sinh nhật mình các bạn cũng phải chúc mừng mình nhé.
Một cô bé vóc dáng thấp lùn, có hơi chút giống trẻ con, nhưng được cái làn da tráng nõn, reo lên nói.
- Chỉ tiếc là không có anh chàng đẹp trai nào đến cả.
Một cô bé xinh xắn khác nghe chừng có vẻ tiếc nuối nói.
- Choãng, các chị em đều đến kỳ động đậy rồi à, mẹ mình vẫn thương nói, nên chăm chỉ học hành, còn chuyện yêu đương thì để lên đại học rồi tính sau.
Một cô bé đeo kính, phong độ như của một tri thức lên giọng dạy bảo nói.
- A! Các cậu nhìn xem, sao cái xe kia tự dưng lại dung lê bần bật như vậy à?
Đột nhiên cô bé nhân vật chính của bữa sinh nhật hôm này chỉ tay về phía chiếc xe của Mã Tiểu Linh ngạc nhiên kêu to lên.