Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 337: Đàn ông cũng rên?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Vậy em tiếp tục làm bài đi, anh đi tắm rửa đã, chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Thanh đứng lên, đi vào phòng vệ sinh.
- Đừng đi.
An Tiếu Trúc nhẹ nhàng kéo tay áo hắn lại.
- Sao thế?
Diệp Thanh quay đầu hỏi.
Đột nhiên An Tiếu Trúc chồm lên, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt xinh đẹp vùi trong ngực hắn,cái tai và cái cổ đẹp tuyệt trần cũng xấu hổ đển đỏ bừng, nhìn cũng không dám nhìn.
- Ách
Hai tay Diệp Thanh duỗi ra, không biết làm sao, duỗi ra vài lần cuối cùng khẽ ôm lấy người trong lòng ngực.
- Diệp Thanh, chị Tiểu Linh muốn, em cũng muốn, anh không thể nhất bên trọng nhất bên khinh.
An Tiếu Trúc khóc nức nở, than thở nói.
- Ngốc nghếch vậy, nói lời ngu ngốc gì đấy.
Diệp Thanh bỗng chốc bị cô cười đùa, tức giận nói. đó không phải là lời của trẻ còn là gì? Giống như lúc nhỏ anh lớn chia kẹo, mình muốn mấy viên, Diệp Tĩnh liền muốn như thế, thiếu một viên không được, mè nheo, khóc nhè.
- Choáng, nói với em làm gì, anh không thể bất công, không công bằng.
An Tiếu Trúc đẩy hắn ra, tức giận hằm hằm nói.
- Em cũng học được ở đâu hả, còn không không bằng.
Diệp Thanh bất ngờ cảm thấy, lời hay này như mưa lộ, hi hi.
- Hừ, em không quan tâm, anh đối với chị Tiểu Linh thế nào cũng phải đối với em như thế.
An Tiếu Trúc bĩu môi, tức giận, trong giận dữ vô cùng lộ ra nét đáng yêu, khiến người không nén nổi lòng thương tiếc.
Diệp Thanh buồn cười nói”
- Nhưng, em còn là học sinh cấp ba, phải coi trọng học hành, biết không? Anh sợ ảnh hưởng đến học tập của em.
- Dạ…
An Tiếu Trúc nghĩ một chút, như thật sự phân tâm, nhưng, mình chỉ có thể ở một bên ngưỡng mộ nhìn hắn và chị Tiểu Linh tốt đẹp, trong lòng có chút không cam lòng.
- Em còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm cũng hiểu nhiều
Diệp Thanh vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
- Chăm chỉ học hành nhé, việc hai ta, đợi em đỗ đại học hãy nói?
- Ồ
An Tiếu Trúc rõ ràng có chút uể oải, trong lòng thầm tự so sánh ưu điểm và khuyết điểm của mình với Mã Tiểu Linh, cảm thấy mình cũng không kém chị Tiểu Linh, dù là dáng người hay khuôn mặt.
- Được rồi được rồi, làm bài tập đi, anh đi tắm đây.
Diệp Thanh thấy rốt cuộc cũng lay động được, cười véo véo cằm nhọn cô ấy, trơn nhẵn như ngọc, cảm xúc rất tốt đồng thời không nén nổi liếc một cái tay chỉ lên đôi môi đỏ mềm mại phía trên, miệng nhỏ nhắn như quả anh đào tinh xảo mê người, mơ hồ tỏa ra hương thơm ngọt ngào, con tim không khỏi bất ngờ rung động, trong mắt càng sáng, cô bé này ngày càng xinh đẹp, thực mê chết người.
- Ha ha.
Mắt An Tiếu Trúc tinh anh vô cùng, lập tức tóm được tâm tư nhu mì này của Diệp Thanh, lúc này dũng khí tăng nhiều, lòng tin gấp bội bỗng chốc nhảy lên, tay chân nhất tề , cánh tay mảnh dẻ ôm lấy cổ Diệp Thanh, đùi quấn chặt vào lưng Diệp Thanh, cả người như cây tầm gửi vào Diệp Thanh.
- Làm gì hả, đừng láo, nhanh làm bài đi.
Tư thế quá mờ ảo, Tiểu Diệp Thanh cũng có chút dục vọng ngo ngoe, Diệp Thanh không khỏi hơi choáng, sợ mình kiềm chế không nổi, bỗng chốc trào dâng hành vi dã thú, vì thế vội quát lớn, di chuyển lực chú ý.
- Ha ha, không đi phải như thế giữ anh.
An Tiếu Trúc ôm cổ Diệp Thanh, vui vẻ cười, cảm nhận được khí dương cương quen thuộc , đầu óc nhất thời mê đi, không người cái miệng như cánh hoa này mãnh liệt mổ về phía trước dính chặt miệng của Diệp Thanh.
- A.
Diệp Thanh không kìm nổi rên lên tiếng.
Ai nói đàn ông sẽ không rên chứ?
An Tiếu Trúc dường như cảm thấy được cổ vũ, thừa dịp truy kích, bỗng chốc mở hàm của Diệp Thanh, cái đầu lưỡi ẩm ướt trượt đi thăm dò bên trong.
Diệp Thanh ngây ra, không biết trời đất thế nào, không rõ ngày đêm, trong mắt chỉ có cô gái xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu, Diệp Thanh bỗng chốc rơi vào tay giặc, không ngờ bị An Tiếu Trúc cưỡng hôn.
…
Năm phút sau, An Tiếu Trúc hô hấp cũng có chút không thể, vì thể nhảy lên, đẩy Diệp Thanh ra, hài lòng vỗ vỗ tay, cười khanh khách:
- Anh nhanh đi tắm đi, em phải tiếp tục làm bài đây.
Vì thế, mang theo điệu cười nhạt duyên dáng, vô cùng ngọt ngào, quay người ngồi xuống, cầm lấy bút và bài tập, chăm chỉ làm, dường như vừa xong chưa xảy ra cảnh tượng tươi đẹp như thế.
Diệp Thanh vẫn đang say, như mộng như ảo, miệng gần như vẫn lưu lại nước bọt tràn đầy hương lan kia, ngọt ngào sảng khoái vô cùng.
Bây giờ sao thế nhỉ, học sinh cấp ba hiện giờ cũng thoải mái chủ động như thế sao? Còn cho rằng mấy nữ sinh kia chỉ lén xem trộm mình và Mã Tiểu Linh sớm đã thành thục vậy, tình cảm là hiện tượng phổ biến.
Lại có chút buồn bực sao lại bị con bé này cưỡng ép chứ? Sao mày ngốc như vậy, không biết phản kháng? Phản kháng mới thực sự ngốc.
Con bé này lòng báo thù rất mạnh, mình trước đây cưỡng ép quan hệ cô ấy, cô ấy bây giờ lại cưỡng ép thất lễ lại, báo thù lại báo thù, ừ , nha đầu, chúng ta hòa nhay rồi, anh đối với em không áy náy nữa.
- Còn không đi tắm đi, ở đây làm gì hả?
An Tiếu Trúc cảm giác bất thường, quay đầu nhìn, thấy ánh mắt ngây dại của Diệp Thanh, nước miếng chảy dòng dòng, thực như thiểu năng trí tuệ, trong lòng không khỏi cười thầm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức giả vờ giận dữ quát, thầm nói, tên nhãi này tố chất tâm lý thực kém. Nhớ ngày đó chị bị ép quan hệ, cũng không ngây ngẩn nghư vậy, thật là đầu đất ha ha.
Diệp Thanh ngượng ngùng sờ sờ miệng, xoa xao chỗ nước chảy ra, liền vội chui vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát tiếng nước chảy “ rầm ào ào ào” truyền lại, Diệp Thanh vui sướng tắm sạch.
Có thể không vui sướng sao, vừa mới chào một đại mỹ nhân, khiến huyết mạch người khác trào dâng, cảnh tượng vẫn còn đọng lại trong mắt, dư âm vẫn còn, về đến nhà lại có một tiểu mỹ nhân tặng cho nụ hôn ngọt ngào. Đây là việc vui cỡ nào? Diệp Thanh thầm nói, e rằng các hoàng đế cổ đại cũng không trải qua như thế.
Suy nghĩ này cũng có chút hơi quá, Hoàng đế cổ đại xem như là ông chủ lớn giàu có, cũng có tam thê tứ thiếp, chẳng qua không nhất định có tuyệt sắc như Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc mà thôi.
An Tiếu Trúc nghe thấy Diệp Thanh ở trong nhà vệ sinh hát, không khỏi chép chép miệng, coi anh vui vẻ kìa, trái ôm phải ấp đúng không? Nghĩ rất hay.
- Ta vừa rồi thực sự là đầu óc hồ đồ rồi, soa chủ động như vậy? Xấu hổ quá, sau này còn không bị hắn xem thường, hơn nhữa, trước đây ra cũng bị hắn cưỡng ép chuyện đó rồi.
An Tiếu Trúc nghĩ như thế, lại hối hận, rất sợ sự chủ động, dũng khí của mình bị Diệp Thanh coi thường rồi, không những không tốt trái lại còn bị hắn khinh thường.
- Tuy nhiên, nếu vì thế mà hắn coi thường mình, coi khinh ta, vậy cũng không xứng đáng với tình yêu thật tâm giả ý của ta, lẽ nào hắn cũng không phân rõ sao?
An Tiếu Trúc lắc đầu cười, vùi đầu làm bài tập.
Làm được một lúc, lại bất ngờ ngẩng đầu kêu than:
- Ôi, nếu chị Tiểu Linh biết ta cướp đoạt người đàn ông của chị ấy, sợ là sẽ tuyệt giao với ta.
Trong đầu không khỏi hiện ra tư thế oai hùng mà hào sảng của Mã Tiểu Linh, trên con đường chữa bệnh cứu người đã chăm sóc mình, không dám kêu ca gì, sau khi trở về còn động viên và an ủi mình, cùng nói chuyện vui vẻ với mình, cùng đi dạo, mua sắm, mua đồ, ăn uống, dạy mình các kiến thức của nữ tính, giữ sức khỏe, hòa hợp lẫn nhau, như hình với bóng, cảm giác như chị cả, lại như mẹ của mình, đối với mình thật tốt, khiến mình có vài phần áy náy.
- Thôi đi, vẫn phải nghe lời Diệp Thanh, học tập quan trọng hơn, những chuyện phiền lòng này sau này không nói nữa, luôn có biện pháp giải quyết.
An Tiếu Trúc cũng là người rất nhanh nhạy, rất nhanh liền vứt bỏ các ý nghĩ vớ vẩn, lần nữa đi sâu và trạng thái chăm chỉ học tập.
….
Khoảng 30 phút sau, Diệp Thanh gội đầu, tắm xong, lau khô người bước ra, mới phát hiện An Tiếu Trúc đã làm xong bài rồi, đã chui vào trong chăn ngủ rồi, dùng chăn che lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa.
- Cô bé này có thể là lúc sau nhớ lại, có chút thẹn thùng, không dám gặp người đây, ha ha.
Diệp Thanh kéo góc chăn đắp lại cho cô, sau đó mở tủ, lấy ra chăn đệm lần trước, tiếp tục dải ra đất.
Trên giường, An Tiếu Trúc vẫn không nhúc nhíc, tuy nhắm chặt mắt, thực ra hoàn toàn chưa ngủ, con tim thực sự loạn nhịp.
An Tiếu Trúc bé nhỏ mặc cả bộ màu đỏ, bất ngờ nhảy từ trong đầu ra, vẻ mặt u oán chỉ vào Diệp Thanh đang dải chăn quát:
- Tên khốn này, lẽ nào ta chút hấp dẫn như vậy cũng không có sao? Ngươi không muốn ôm ta ngủ sao?
Lập tức lại có một người mặc áo trắng, còn hơn thiên sứ, qua cả Tiên nữ như người không ăn chay lại là An Tiếu Trúc bé nhỏ hiểu chuyện cũng nhảy từ trong đầu ra. Phản bác nói:
- Cũng không đúng, người ta sợ ảnh hưởng đến học tập, là tôn trọng ngươi, bảo vệ ngươi, hiểu không?
- Ôi, phiền chết rồi.
Trong chăn An Tiếu Trúc nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của chính mình, cắn một cái, hai An Tiếu Trúc nhỏ bé kia đã bị biến mất.
Đang buồn bực, bất ngờ một cơ thể thân quen luồn vào trong chăn, ôm chặt lấy mình, khí ấm kia, nồng nhiệt tràn đầy khiến người ta ký ức còn mới, lần đầu tiên của con gái, có thể không khắc sâu sao?
- Anh làm gì hả?
Người An Tiếu Trúc động đậy cũng không dám nhúc nhích, tiếng như muỗi, kèm chút âm mũi vô cùng e thẹn nói, tên khốn kia, tay lớn không ngờ để ở trên bụng dưới của mình, thật là to gan.
- Ha ha, trên đất lạnh lắm, anh mới lên giường ngủ.
Diệp Thanh tắt đèn, mượn bóng tối giúp đỡ, da mặt dầy lập tức tăng vô số.
- …
An Tiếu Trúc không hé răng, khẽ cắn môi, chầm chậm, cơ thể bắt đầu khẽ run rẩy.
Diệp Thanh tựa đầu vào, hôn như bão, sau đó dịu dàng nói:
- Ngủ thôi, khuy rồi, ngày mai em còn phải đi học.
Sau đó mới không động đậy nữa, thực sự quy củ vô cùng.
Sau đó, cơ thể lo lắng của An Tiếu Trúc dần dần hồi phục lại, trong chốc lát, hô hâp đã đều đều, ngân nga đi sâu vào giấc mộng ngọt ngào.
Còn Diệp Thanh vẫn không ngủ, khó chịu ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân, gì cũng không dám làm, đổi lại là bạn bạn ngủ ngon được sao?
Hắn không phải không có sức lực, tuy đã cùng Mã Tiểu Linh ở trên xe vật lộn rồi, nhưng vẫn như cũ dồi dào vô cùng, cũng đủ khoảng bẩy tám lần, dù sao đang tuổi trẻ cường tráng, tinh lực tiềm tàng vô hạn mà, học lâu Thương lê chân khí, hình như ngay cả khả năng trong mặt kia cũng mạnh mẽ lên.
Chẳng qua, hắn có chút cảm giác tội lỗi, hiện giờ An Tiếu Trúc vẫn còn nhỏ như vậy, sao lại xấu hổ ức hiếp cô ấy được? Hung khí của mình cường tráng như vậy, con bé đó có thể chịu được sao? Nhớ mang máng lần trước dương thịnh âm suy cô ấy hình như khóc như mưa, luôn miệng kêu đau…