Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 357: Lễ kỷ niệm sáu năm thành lập bệnh viện Ngô Đồng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Tới cuối năm, đại hội đường nhân dân thành phố Phù Liễu lại một lần náo nhiệt hẳn, mỗi ngày đều có rất nhiều đơn vị tổ chức mừng tất niên ở đây, tổng kết công việc chỉ là danh nghĩa thôi, còn ăn uống vui chơi giải trí mới là chủ yếu.
Nếu tổng kết công việc thì tới những chỗ này làm cái gì chứ. Một phòng họp nhỏ, có vài ông lãnh đạo, thì chỉ cần nửa ngày là xong việc.
Hôm nay, tới ngày bệnh viện Ngô Đồng đã đặt trước đây ba tháng để tổ chức tổng kết cuối năm và làm lễ mừng sáu năm thành lập bệnh viện, những việc gì cần làm thì viện trưởng Trương đã chỉ thị từ trước đó nửa năm rồi.
Không có cách nào khác, những cán bộ công nhân viên bệnh viện Ngô Đồng quả thực là rất đông, mặc dù vẫn còn những nhân viên phải trực ở bệnh viện, nhưng tụ tập ở đây cũng phải tới bảy tám trăm người, lại thêm những khách mời, những nghệ sĩ biểu diễn, những người trong giới y học, chuyên gia, lãnh đạo nhà máy dược..., nếu gộp hết vào cũng phải tới ngàn người, quy mô rất hoành tráng.
Khách sạn hơi nhỏ một chút, cũng không thể có yến hội lớn, để dung nạp bao nhiêu người này được, nếu phân ra làm nhiều phòng thì không khí sẽ mất đi cái náo nhiệt.
Tám giờ sáng Diệp Thanh và Trương Hạo Bác mặc những bộ véc rất lịch sự, đứng ở trước cửa đại hội đường nhân dân để đón tiếp khách mời, những người không có vai vế thì làm sao được đứng ra đón tiếp khách quý chứ.
Trương Hạo Bác được Diệp Thanh mời về, một lần nữa quản lý bệnh viện Ngô Đồng, còn Diệp Thanh, thì sang năm chuẩn bị xây thêm một phân viện ở Ninh Thành.
Hi hi, anh không làm viện trưởng, anh sẽ xây dựng phân viện bên ngoài còn hoành tráng hơn nữa cơ.
Thực ra, Diệp Thanh sớm đã có ý tưởng này rồi, đang định thời gian tới sẽ bàn bác với Trương Hạo Bác, không ngờ Trương Hạo Bác dường như đã đoán được ý nguyện của Diệp Thanh, nên đã đề xuất trước cả Diệp Thanh.
Hai người quả là rất hợp ý nhau.
Hiện tại những quyết sách ở bệnh viện Ngô Đồng đều do Trương Hạo Bác và Diệp Thanh làm chủ, cổ phần của hai người gộp lại đã chiếm 82% rồi, Thịnh Triều Cẩm có 10% còn 8% là cổ phần của một chuyên gia người Mỹ tên là Jason.
Lễ mừng bệnh viện Ngô Đồng tròn sáu tuổi, hoạt động rất long trọng, hôm nay Jacson cũng đưa cả vợ tới dự, nghe nói hai người đã hạ cánh xuống sân bay rồi, chắc lúc nữa là tới đây thôi, trình độ tiếng anh của Diệp Thanh không tốt lắm, không biết phải nói chuyện gì với hai vị khách nước ngoài kia, trong lòng cũng thấy hồi hộp lo âu.
Về phần Thịnh Triều Cẩm, những cuộc hội họp này thì đánh chết hắn cũng không tới, còn về phần xây dựng thêm phân viện thì cũng chẳng cần phải hỏi ý kiến hắn làm gì, nhưng đối với Jacson thì cũng nên thông báo một tiếng, xem ý kiến của anh ta thế nào, gì gì cũng tỏ ra tôn trọng họ một chút.
Sau khi Trương Hạo Bác trở về bệnh viện, dưới kiến nghị của Diệp Thanh, dứt khóa cho thôi việc viện phó Chư Quốc Bình, phó chủ nhiệm khoa tim ngực ngoại Bạch Tinh, chủ nhiệm y sư Phan Quảng Tư, khiến cả bệnh viện đều vô cùng ngạc nhiên, khiến uy danh của Diệp Thanh ngày càng được nâng cao, cũng dần dần đuổi kịp Trương Hạo Bác rồi, trở thành nhân vật số hai của bệnh viện Ngô Đồng.
Do thái độ của Hoàng Húc Quân cũng biến chuyển, tuy quan hệ với đồng nghiệp không tốt cho lắm, nhưng nhân phẩm thì cũng tạm được, bản chất không xấu chỉ do bị lôi kéo thôi, nên được giữ lại làm phó chủ nhiệm khoa nhi, xem thái độ và hiệu quả công việc có gì biến chuyển nữa không.
Diệp Thanh lại không biết, chính vì sự độ lượng của cậu lần này, khiến Hoàng Húc Quân vô cùng chăm chỉ và tận lực, làm việc quên hết thời gian, cũng làm được rất nhiều việc cho khoa nhi, và có một sự nghiệm vững chắc ở đây, nhiều năm sau, Hoàng Húc Quân nghĩ lại những chuyện năm này, sẽ cảm động vì lòng độ lượng của Diệp Thanh lắm, rất khôm phục trí tuệ và lòng khoan dung của cậu, đương nhiên, đây chỉ là nghĩ về sau này thôi.
Cùng lúc này, dưới sự đề cử của Diệp Thanh, chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn, được bổ nhiệm làm phó viện trưởng bệnh viện Ngô Đồng, tiếp quản chiếc ghế của Chư Quốc Bình để lại, còn Hàn Hưng Dân thì được bầu làm chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Lão Trịnh trước kia cũng đã là viện phó của một bệnh viện công lập rồi, là một phó chủ nhiệm y sư, tương đương với chức phó giáo sư, nếu chỉ ngồi khám ở khoa cấp cứu thì không biết trọng dụng nhân tài rồi, tuy ông ấy đã về hưu nhiều năm nay, nhưng sức khỏe thì vẫn rất tốt, còn có thể lăn lộn được bảy tám năm nữa ý chứ.
Về phần Hàn Hưng Dân, vốn là chủ nhiệm khoa nội, cũng là một chuyên gia, bất kể là quản lý hay là trình độ y thuật, đều rất ok, tuy lần này điều chuyển, nhưng địa vị của khoa cấp cứu không đơn thuần như những phòng khoa nghiệp vụ khác, phải nói là một trong những khoa chủ chốt của bệnh viện.
Mã Tiểu Linh không làm chủ nhiệm ở khoa cấp cứu nữa, ắt đi theo Diệp Thanh, tới phân viện ở Ninh Thành, thiên hạ vô địch, phu xướng phụ tùy mà, đương nhiên phải làm ra ngô ra khoai thì mới nói chuyện được, để một mình Diệp Thanh mây mưa ở Ninh Thành thì không yên tâm nên Mã Tiểu Linh mới đi theo.
Cô lại không biết, ngay cả ở Phù Liễu này, tên tiểu tử này cô còn chẳng quản được nữa là, trời sinh háo sắc, nếu đàn ông mà không ham sắc thì không phải đàn ông rồi.
- Ái dà dà, viện trưởng Khâu, anh Lưu, bác sĩ Đinh, bác sĩ Uất, bác sĩ Bao, hoan nghênh mọi người quang lâm.
Viện trưởng bệnh viện nhân đân thành phố Khâu Nghệ Hàm, dẫn theo chủ nhiệm y sư đầu ngành của bệnh viện nhân dân Lưu Quốc Khôn và ba vị chuyên gia, tay cầm cờ và lễ vật, mỉm cười đi tới, Trương Hạo Bác lập tức ra nghênh đón, Diệp Thanh cũng tiến lên theo, trong đám người này cậu chỉ quen mỗi Lưu Quốc Khôn còn ba người nam và một người nữ kia mới gặp lần đầu.
Bản thân Trương Hạo Bác bảo dưỡng rất tốt, tuy bốn mươi năm tuổi rồi, nhưng bụng không to như bụng bia, mặc một bộ véc rất lịch sự màu đen, hiện lên vẻ rất lịch lãm, phong độ, nhìn rất đẹp zai.
Còn Diệp Thanh, mặc bộ véc màu trắng, cài một bông hoa hồng trước ngực, nhìn rất đẹp trai, tươi tắn, nho nhã, cũng lộ chút đứng đắn ra dáng, phong độ ngày càng khởi sắc hơn.
Cái gọi là cư di khí, dưỡng di thể, nhiều năm cậu nghiên cứu y thuật, trong người có nhiều tuyệt kỹ y thuật, mang trên người vẻ thản nhiên và tự tin thì không ai có thể học được.
...
Nhìn cậu mặc bộ véc màu trắng vẻ rất hào hoa lãng tử.
Đối với buổi kỷ niệm này, yêu cầu càng nghiên túc càng tốt.
Thường những người mặc bộ véc màu trắng thì khó mà hiện vẻ kinh diễm được, trong cuộc sống thường nhật rất ít người mặc bộ véc màu trắng mà tô thêm vẻ phong độ được.
Nếu không tin, mi cứ thử mặc bộ véc trắng vào mà coi, mặc thêm chiếc quần âu màu đen, thắc chiếc nơ màu đen, xem có giống người phục vụ trong quán ăn không, nếu không giống, thì chúc mừng cậu, chắc chắn là đẹp trai quá rồi, lúc đó thì hãy so sánh với Diệp Thanh này nhé.
Trong hàng ngàn vạn người, thì Diệp Thanh lại phù hợp với tông màu trắng.
Mặc bộ véc trắng, chiếc quần âu màu đen, đôi giày da màu nâu, hiện lên vẻ rất cao nhã, như cây ngọc đón gió, như thần tiên giáng trần, trong hoàn cảnh và khí tiết này có khi còn phong độ hơn cả Trương Hạo Bác nữa ý chứ.
Không có cách nào khác, Diệp Thanh còn trẻ phong độ hơn cũng đúng thôi, Trương Hạo Bác liếc nhìn Diệp Thanh một cái, vẻ rất khâm phục thầm nghĩ, lúc mình tuổi trẻ cũng phong độ như vậy, nhưng vẫn không thể so với Diệp Thanh được.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, có trang phục đẹp, thì càng tôn lên khí chất, hình tượng lập tức được tôn lên theo, bộ véc của Diệp Thanh cũng tiêu tốn ba trăm ngàn tệ đó chứ bỡn gì, lại thêm giày, áo cánh, áo len, tất, đồng hồ đeo tay, tòn bộ gộp lại, cũng phải trăm ngàn tệ đó, chính là Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc hai người đó giúp Diệp Thanh phối đồ đó.
Về phần Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, Diệp Thanh cũng không tiếc vung tiền, dù sao một ngày dạo phố, có tiêu hết ba trăm tệ cũng không sao, dù gì mình cũng đang giàu mà, tiêu chút đỉnh này cũng không thấy tiếc.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cũng không quản tiêu tốn, dù sao tên tiểu tử này cũng đã thắng bạc được bảy tám triệu tệ cơ mà, hơn nữa công ty hóa mỹ phẩn ở thành phố cũng làm ăn có lãi, lương ở bệnh viện Ngô Đồng cũng cao, thì tiền đối với hắn cũng không thành vấn đề rồi, bây giờ cũng được xếp vào hàng đại gia chứ bỡn đâu.
Sau khi viện trưởng bệnh viện nhân dân Khâu Nghệ Hàm nói dăm ba câu xã giao với Trương Hạo Bác, rồi đưa sự chú ý chuyển qua Diệp Thanh, ánh mắt sáng lên, bắt tay Diệp Thanh, cười ha hả nói với Trương Hạo Bác:
- Lão Trương à, chàng trai này chính là bệnh viện anh tuyển được thần y đó sao? Tên Diệp Thanh nhỉ? Ha ha, quả nhiên là nhân tài, diện mạo cũng hiên ngang quá nhỉ.
Trương Hạo Bác liền cười lớn rồi giới thiệu:
- Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Diệp không những đẹp trai, y thuật thì cũng vô song luôn.
Lưu Quốc Khôn đùa nói:
- Người như Lão Trương chỉ thích tuyển những y bác sĩ đẹp trai và xinh gái thôi, anh đi một vòng quanh bệnh viện mà xem, có mười bác sĩ nữ thì có tới tám người xinh đẹp rồi.
Trương Hạo Bác chỉ vào Lưu Quốc Không cười nói:
- Cậu ý à, đã ngần này tuổi rồi, cũng ghê gớm lắm nhé, không ngờ lại chú ý tới những nữ bác sĩ xinh đẹp của bệnh viện chúng tôi rồi.
Lưu Quốc Khôn vỗ vỗ vào chiếc bụng bia của mình, cười lớn nói:
- Đức hạnh của tôi giống như người phụ nữ đến tháng sinh đẻ vậy, làm gì có người đẹp nào để ý tới tôi chứ, đâu như anh, nhìn vẫn phong độ như kia làm sao tôi so sánh kịp chứ.
Đàn ông ngồi tán phét với nhau, cho dù là đã có tuổi thì cũng chém gió những chuyện này thôi, đây cũng được coi là thói hư tật xấu của đàn ông vậy, Diệp Thanh đoán, phụ nữ chắc cũng vậy thôi, cho dù là trung niên, nếu đã ngồi với nhau, chắc cũng sẽ tám những chuyện của đàn ông mà thôi, đây cũng là lẽ thường tình mà.
- Khụ khụ.
Diệp Thanh không có thói quen bị đàn ông cầm tay lâu như vậy, nhưng dù gì người ta cũng là bề trên, ngần này tuổi đầu, bắt tay mình cũng là tỏ vẻ thân thiết và hòa nhã, nên cũng không lỡ buông ra, chỉ khiêm tốn nói:
- Cảm ơn viện trưởng Khâu và các vị đã tới dự, thần y thì không dám nhận, tôi còn phải học hỏi các vị tiền bối rất nhiều mà.
Thấy Diệp Thanh còn trẻ tuổi mà y thuật lại rất cao, nhưng lại không hề tỏ ra kiêu căng, vài chuyên gia cũng gật dầu dúi dụi, tỏ vẻ tán thưởng, thầm nghĩ, chàng trai trẻ tuổi này cũng được đấy chứ, sau này chắc cũng không phải là nhân vật tầm thường đâu.
Tiếp theo, Diệp Thanh lại được Trương Hạo Bác tiến tới rồi bắt tay với Lưu Quốc Khôn và mọi người, rồi chào hỏi xã giao, tỏ vẻ hoan nghênh các vị tới dự buổi lễ hôm nay.
Đón những vị khách này vào bên trong, Diệp Thanh và Trương Hạo Bác vừa thở phào lại nhìn thấy viện trưởng Dư Học Văn của bệnh viện Đông Y thành phố ddax theo mấy vị bác sĩ đi tới, Dư Học Văn năm nay cũng đã sáu mươi ba tuổi rồi, râu mọc rất dài, mặc bộ trang phục thời Hán, cũng được coi là một trong những bô lão của ngành Đông Y.
Theo sau là vài vị bác sĩ đông y, già có trẻ có, trong đó cũng có những người mà trước kia Diệp Thanh có gặp mặt qua, ví dụ như chuyên gia dược Mặc Sơ Đồng, lại còn có người trước kia làm lãnh đạo của cậu, sau này còn làm khó dễ cậu nữa, Lý Quý Lăng.
Hai người lại đi ra nghênh tiếp.
Người như Mạc Sơ Đồng, y thuật rất thâm siêu, nghiên cứu rất sâu lĩnh vực bệnh độc học, đã từng công tác ở khoa truyền nhiễm bệnh viện Ngô Đồng rồi, Diệp Thanh cũng rất có hảo cảm với hắn, sau khi chào hỏi viện trưởng Dư Học Văn, liền nắm hai tay của lão cười nói:
- Bác sĩ Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi, cảm ơn ông lần trước đã có những giúp đỡ to lớn.
Chẳng thèm nhòm ngó gì tới tên Lý Quế Lăng kia.