Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 359: Mỹ nhân tề tụ
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm;
Diệp Thanh mãi mới định thần được, trong lòng không khỏi nhộn nhạo.
Cái cô bé này, không biết từ khi nào lại to gan như vậy, giữ chốn đông người thế này mà dám gọi thân mật thế nhỉ, khiến người khác phải chú ý.
Lại liếc nhìn cô nàng một chút, diện mạo chẳng khác gì tiên giáng trần.
Mã Tiểu Linh liền rùng mình, tuy quan hệ giữa Diệp Thanh và An Tiếu Trúc đã tốt đẹp hơn trước rất nhiều, cũng được coi như bạn bè bình thường rồi, nhưng bình thường đều gọi Diệp Thanh, Diệp Thanh, gọi thẳng tên luôn, sao hôm nay gọi có vẻ ngọt ngào thế.
Mình nghe còn thấy rởn cả người, huống chi tên tiểu tử này. Bây giờ chắc đang ngất ngây con gà tây rồi, lẽ nào quan hệ của bọn họ đã có sự biến chuyển một cách ngoạn mục chăng.
Tất nhiên Diệp Thanh cũng rất kinh ngạc rồi, nhìn An Tiếu Trúc, ánh mắt chớp chớp, thầm nghĩ, cái cô bé An Tiếu Trúc này, chẳng nhẽ kết mình rồi sao? Trong giọng nói hàm chứa vẻ yêu đương thì phải.
Nhưng, anh cũng đã có người yêu rồi, còn cô bé ngốc nghếch này, không phải phi thuyền rơi xuống phát hỏa đó chứ? Cũng may anh không phải là người lăng nhăng không thì đã xơi em rồi, lúc đó em thiệt thôi, anh chẳng mất gì.
Nào ngờ cô nàng bạn học của em gái mình An Tiếu Trúc đã bị anh trai cô xơi từ lâu rồi, trong lòng cô bé cứ nghĩ anh trai Diệp Thanh của mình là người còn ngây thơ lắm.
An Tiếu Trúc dường như không phát hiện ra những ánh mắt kinh ngạc của hai người con gái này, cười cười nói:
- Em và Diệp Tĩnh là bạn cùng học mà, anh là anh trai của cô ấy thì em cũng gọi anh là anh thôi, chắc gọi như vậy anh cũng không bị thiệt thòi gì chứ.
- Không sao không sao.
Diệp Thanh vội vàng xua tay, cười ngường ngùng, thầm nghĩ, anh không sợ thiệt chỉ sợ cô em thiệt thòi mà thôi.
- Đi nào, Tiếu Trúc, Tiểu Tĩnh, chị dẫn hai em vào bên trong.
Mã Tiểu Linh dù gì cũng là chị của hai cô bé này, quan hệ với An Tiếu Trúc cũng rất tốt, chỉ có điều tự nhiên thấy có chút chút gì khác khác, nên cũng không suy xét làm gì, lúc đó liền cười tươi, một tay dẫn một người bước vào đại sảnh.
Đúng lúc này, một chiếc SUV hào nhoáng, không biết hiệu gì, hình như là Porsche Cayenne, vô cùng bắt mắt, độ ở bãi đỗ xe, tiếp theo đó, cửa xe mở ra, nhảy xuống cả một đám người.
- Đợi bao lâu, cuối cùng mọi người cũng tới dự.
Diệp Thanh vừa thấy, vội mỉm cười ra tiếp đón, đây đều là người quen như Nhan Tuyết Khâm, Vương Trí Bằng, Trần Hâm, Chu Vi, Nhạc Tửu Tịch, toàn bộ đều từ thành phố trực thuộc tỉnh tới.
- Đúng là đàn ông, một người mà có tận bốn cô đi theo.
Diệp Thanh đi tới, nhình quanh Vương Trí Bằng một lượt, không khỏi có chút đố kỵ và khâm phục.
Thực ra, trong đó Trần Hâm là người yêu của Vương Trí Bằng, còn ba người kia, Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi, Nhạc Tửu Tịch, đều tiện xe mà đi cùng thôi, cũng chẳng có quan hệ lằng nhằng với Vương Trí Bằng là mấy, nhưng mấy người này cũng có chút ái muội với Diệp Thanh đấy chứ.
- Diệp Thanh, chúc mừng chúc mừng nhé.
Nhan Tuyết Khâm đi bước ra trước, cười rất tươi nói.
- Ha ha, mọi người đến tham dự là tôi vui lắm rồi.
Diệp Thanh nhìn Nhan Tuyết Khâm, một giảng viên đại học, đeo một chiếc kính gọng màu đỏ, mắt to răng trắng, khí chất thoát tục, quả đúng là người đẹp có khác, rồi lai liếc nhìn cô gái rất thánh thiện thuần khiết như nước suối, là một trong những ca sĩ cũng có tiếng trong giới nghệ sĩ, được rất nhiều fan hâm mộ đeo bám, tương lại rất sang lạng được gọi là tiểu diva Chu Vi, rồi lại liếc nhìn cô gái có đôi lông mi thật dài, khi cười hiện rõ hai chiếc má núm đồng tiền rất đáng yêu, Nhạc Tửu Tịch, tự nhiên trong lòng thấy chột dạ, cảm thấy có chút hối hận.
Mình có vấn đề gì à? Sao mời lắm người đẹp tới đây làm chi vậy? Không biết chừng Mã Tiểu Linh lại cho rằng mình ở ngoài cũng lăng nhăng lắm, đúng là lo nghĩ không được chu đáo rồi, sao lại để bọn họ gặp nhau như thế này chứ.
Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi thậm chí Nhạc Tửu Tịch, ít nhiều gì cũng đã trở qua chút ái muội với mình, nhỡ bị bại lộ thì làm thế nào bây giờ? Đúng là chưa có nhiều kinh nghiệm có khác, cũng may là Ninh Não Nhi và Trần Du không tới, nếu không thì náo nhiệt phải biết, ặc ặc.
Đang nghĩ tới hai người con gái đó, thì điện thoại vang lên, chính là Ninh Não Nhi gửi tin nhắn tới, chúc mừng cậu trở thành cô đông lớn, sang năm xây dựng phân viện ở Ninh Thành sẽ còn hoành tráng hơn bệnh viện bây giờ, vốn dĩ cô ấy và Trần Du định cùng nhau tới, chỉ có điều gần đây nhà máy bận quá, nên không thể tới được, hi vọng Diệp Thanh đừng trách, cuối còn có động tác hôn gió nữa chứ.
Diệp Thanh đọc xong, vội xóa ngay đi, không khỏi có vài giọt mồ hôi trên chảy xuống, thầm nghĩ, cái cô Ninh Não Nhi này không ngờ cũng biết giỡn đùa với mình đó chứ, nếu để Tiểu Linh biết được thì nguy to.
- Sao vậy?
Mã Tiểu Linh thấy sắc mặc cậu lạ lạ, vội hỏi.
- Oạch, buổi sáng trúng gió lạnh, cơ thể không được khỏe cho lắm, khụ khụ.
Diệp Thanh ho hai tiếng rồi nói.
- Ồ, vậy anh cũng nên nghĩ ngơi cho tốt vào, có phải uống thuốc không, em đi lấy cho anh?
Mã Tiểu Linh quan tâm nói, thực ra, tay cô cũng đã đặt sau lưng cậu từ lâu rồi, véo mạnh một cái, này thì không khỏe à, anh định lừa ai chứ hả, trong lòng anh biết rõ nhất.
Cô cũng là một cô gái cực kỳ sắc sảo và thông minh, mắt nhìn về mấy người con gái kia, biết rằng ít nhiều gì cũng có quan hệ với tên tiểu tử này, nhưng lúc này bản thân là người yêu danh chính môn thuận, nên cũng chẳng cần phải đắn đo với bọn họ làm gì, chỉ cố tỏ ra hồ đồ coi như không có chuyện gì, đợi sau khi xong buổi lễ hôm nay phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Lại còn Tiếu Trúc nữa, hình như cũng có chút gì gì với hắn thì phải, cho dù có hay không cũng phải hỏi cho ra nhẽ, hừ, đồ ăn tạp, ngay cả học sinh cấp ba còn không tha, đúng là tồi tệ quá chừng.
Diệp Tĩnh kinh ngạc nhìn đám người đang nói chuyện rất rôm rả, và vây quanh Diệp Thanh, kinh ngạc đến nổi miệng cứ há hốc ra, thầm nghĩ, bao nhiêu người đẹp ở đây, đều là bạn thân của anh ấy sao, không quá ba mươi người và cũng không dưới mười tám người được, trời ạ, chẳng nhẽ anh ấy lại không được giao tiếp với bạn khác giới sao.
Không được không được, tối nay phải gọi điện cho mẹ nói chuyện mới được, bảo mẹ đừng tìm đối tượng để anh hai gặp mặt nữa, người yêu của anh ấy, ý, bạn khác giới của anh ấy cả đống đây này, chọn còn chẳng hết nữa là.
- Ha ha, Nhan tiểu thư, chắc em cũng gặp qua rồi, lần trước còn nằm ở viện chúng ta mà, lúc anh ở công ti trên thành phố cũng được cô ấy giúp đỡ nhiều.
Diệp Thanh vội chuyển đề tài, bắt đầu giơi thiệu, mặt cười tươi tỉnh, nhưng sao nhìn chẳng có chút tự nhiên gì cả.
Lập tức Nhạc Tửu Tịch cảm thấy chị họ mình không có giá lắm, vốn nghĩ chị họ mình tới đây, Diệp Thanh lập tức sẽ cũng phụng như cô chúa nữ hoàng chứ, nào ngờ, lại dám gọi là Nhan tiểu thư, lúc ở trong thành phố thì một câu Tuyết Khâm hai câu Tuyết Khâm, rõ ràng là không muốn cho người con gái tóc ngắn kia biết rồi, lẽ nào đây là người yêu của hắn sao? Hừ, có người yêu rồi lại còn mồi chài chị họ mình, đúng là đồ lăng nhăng.
- Chào bác sĩ Mã, cảm ơn chị lần trước đã chăm sóc cho tôi.
Nhan Tuyết Khâm cũng có ấn tượng rất sâu sắc với Mã Tiểu Linh, lúc này liền mỉm cười, đưa một tay ra.
- Không có gì, đó là trách nhiệm của tôi mà, tôi còn phải cảm ơn chị vì đã chăm sóc cho Diệp Thanh nữa chứ.
Mã Tiểu Linh mỉm cười rồi đưa tay bắt tay đối phương, cũng tổ ra Diệp Thanh đã có chủ rồi, và người đó chính là tôi.
Nhan Tuyến Khâm nhíu đôi mày lại, có vẻ oán tránh liếc nhìn Diệp Thanh mọt cái, rồi lùi lại, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, trách thầm, khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông làm trái tim mình rung động, nhưng lại là hoa có chủ rồi, sao số mình khổ vậy, tuy cô ấy rất xinh đẹp, và tự tin, nhưng để mà giành lấy tên tiểu tử này từ tray Mã Tiểu Linh cũng không phải là điều dễ dàng gì.
Diệp Thanh có chút lo lắng, thấy Chu Vi đang nhìn mình đầy ẩn ý, vội giới thiệu với Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc:
- À, người con gái này là người mà tôi đã từng nói với hai người, là một trong những nghệ sĩ có tiếng trong giới nghệ sĩ, tên là ChiVi, đồng thời cũng là người đại diện cho công ty hóa mỹ phẩm của tôi, hôm nay tới đây để cổ động, lát nữa sẽ tham gia biểu diễn một vài tiết mục.
Mã Tiểu Linh không khỏi thầm tán thán, quả là một cô gái thuần khiết, liền nói:
- Cô còn xinh hơn trên ti vi nữa, tôi đã từng xem qua tiết mục của cô rồi, hay lắm.
- Cảm ơn.
Chi Vi mỉm cười gật đầu, vẻ rụt rè nho nhã, Diệp Thanh cũng có thể cảm nhận được, tâm trạng của cô có vẻ buồn chán, một ánh mắ lóe qua người Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc, thậm chí cả Diệp Thanh nữa, cũng không nói thêm gì nữa.
An Tiếu Trúc bĩu bĩu môi, trong lòng thấy bực tức, thầm chửi, cái tên khốn Diệp Thanh này, ở Phù Liễu này có mình và chị Tiểu Linh là được rồi, mỗi người một tay chẳng sướng hay sao mà còn tìm của lạ ở nơi khác nữa chứ, mà đều tìm được người đẹp nữa chứ, choáng, đúng là đồ khốn, đồ háo sắc, lần đầu tiên bị hắn xơi mình đã nhận ra rồi, làm sao mà lúc đó lại biết mà đổi bao nhiêu tư thế khác nhau chứ, lại còn hung hăng hơn người nữa chứ, đúng là đồ khốn.
Vì thế, lợi dụng thân quen với Mã Tiểu Linh, đứng đằng sau lưng Diệp Thanh đưa tay véo vào mông hắn một cái thật đầu, đồng thời răng cô cũng nghiến ken két, nếu lúc này mà không có ai chắc đã cắn cho hắn một cái thật đã đời rồi.
Diệp Thanh đâu nhưng cảm thấy sướng, thầm nghĩ, cái cô bé Tiếu Trúc này, véo đâu không véo cứ thích véo mông mình là sao, bàn tay nhỏ bé đó suýt chút nữa là chạm vào cậu nhỏ của mình rồi, mà cũng bất ngờ quá, chẳng nói chẳng rằng gì động thủ ngay, nếu người khác nhìn thấy, chắc mình có nước chui xuống đất độn thổ quá.
- Ha ha, còn cô gái kia tên là Nhạc Tửu Tịch, là em họ của Nhan tiểu thư, đây là Mã Tiểu Linh, anh Vương và Trần Hâm đều đã biết đó là người yêu tôi rồi, còn đây là An Tiếu Trúc và em gái tôi Diệp Tĩnh.
Diệp Thanh cố chịu đau đớn, lấy hết ngữ khí rồi giới thiệu một lượt hết luôn, như đã hoàn thành được nhiệm vụ vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc này, An Tiếu Trúc cũng rút tay lại.
Nhan Tuyết Khâm, Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Chu Vi, bốn người con gái này như thể đã hiểu ra điều gì, ai nấy đều giữ sự trầm mặc, khiến không khí thấy ngột ngạt quá.
Thời khắc quan trọng nhất, vẫn là em gái Diệp Tĩnh biết cách, đứng ra giúp anh trai giải nguy, nói:
- Chị Tiểu Linh, Tiếu Trúc, cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta vào trong đi.