Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 372: Đơn giản như đan rổ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Chỗ bắp chân cứ co giật, đang ngủ co giật không thể ngủ tiếp được.
- Thời gian có liên tục không ạ?
- Về thời gian ý à, có lúc thì vài giây, có lúc thì hơn chục phút, nhưng cứ co giật là đau không chịu nổi, hơn nữa, sau mỗi lần co giật là chỗ đó lại đau nhức hồi lâu mới bình phục.
- Ban ngày có bị co giật không?
- Ban ngày à, sáng nay trước khi hai người tới, bị co giật một lần, đau lắm, đến bây giờ vẫn còn tê tê này.
...
Trong nhà, Mã Đức Hoài nằm tựa vào thành giường, mặt mày nhăn hó, Diệp Thanh Tuyền ngồi bên giường, đang bắt mạch cho lão, rồi hỏi một số triệu chứng, Mã Đức Hoài đều trả lời rành mạch, còn Diệp Thanh và Lan Lan đều đứng phía sau Diệp Thanh Tuyền.
Cái cô bé Lan Lan này thi thoảng lại liếc nhìn Diệp Thanh một cái, trong lòng vừa vui vừa ngượng ngùng, thầm nghĩ, anh Diệp Thanh thật đẹp trai, anh ấy là đối tượng được mai mối với mình, không biết cô Tôn đã nói với anh ấy chưa? sao anh ấy không nhìn mình nhỉ? Lẽ nào..., mình không xinh đẹp sao? À, mình biết rồi, anh Diệp Thanh là chính nhân quân tử mà, mắt không liếc nhìn linh tinh, hí hí.
Vương Lan Lan cũng là một cô bé xinh đẹp, những lúc đi ngoài đường, không tránh khỏi những cái ngoái đầu nhìn cô, trong trường, cũng không thiếu những bạn nam sinh, tìm đủ mọi lý do để tán tỉnh cô.
- Lão đưa những thuốc mà bác sĩ kê cho lão để tôi xem nào.
Diệp Thanh Tuyền bắt mạch xong, có vẻ suy tư, sau đó liền mỉm cười, dường như đã có biện pháp, rồi nói với Mã Đức Hoài.
Mã Đức Hoài năm nay 78 tuổi, tóc cũng đã bạc hết rồi, cũng giống như những người già trong thôn, da đen, trên khuôn mặt có rất nhiều nếp nhăn, bàn tay to và đầy vết chai, nghe Diệp Thanh Tuyền hỏi, liền lấy từ trong hộp gõ đầu giường những lọ thuốc nhỏ, rồi đưa cho Diệp Thanh Tuyền, nói:
- Chính là những viên lọ thuốc này, bác sĩ kê đều thuốc bổ canxi à.
Lúc này, cháu nội Mã Chí Cao và cháu dâu Quý Hồng Hà và đám người đã đi tới, nghe thấy những lời này, Mã Chí Cao liền nói:
- Bác sĩ còn dặn dofoong nội tôi, ngoài uống thuốc, còn phải bồi bổ những loại rau quả chứa nhiều can xi, cho nên thường ngày tôi đều mua sữa, đậu phụ, tôm khô, tương vừng, rong biển... để bồi bổ can xi cho ông nội.
Vừa nói vừa lôi Quý Hồng Hà đi tới gần giường, còn Thử Lục Nhi và đám người thì đứng ngoài cửa, chủ yếu là vì nhà quá nhỏ, không thể nhét nhiều người thế được, hơn nữa, mình cũng chẳng phải thân thích gì lắm nên không tiện vào trong.
Mọi người đều yên lặng xem Diệp Thanh Tuyền khám bệnh, không dám làm gì ồn ào, nhất là Thử Lục Nhi, đôi mắt bừng sáng, dường như rất thích thú đông y.
Diệp Thanh nghe Mã Chí Cao nói xong, không khỏi khẽ gật đầu, vốn cậu cũng không có ấn tượng tốt gì với hắn, thầm nghĩ, dám coi thường bố mình sao? Nói chúng ta là lang vườn, không thể so với những bác sĩ trên bệnh viện sao/
Đúng là nực cười, nếu mi biết ta là đệ nhất thần y Phù Liễu, những bác sĩ ở bệnh viện nhân dân, không đáng để anh phải quan tâm.
Nhưng, bây giờ nghe thấy lời nói của Mã Chí Cao, Diệp Thanh thực sự cảm thấy, tuy nhìn mặt hắn đáng ghét nhưng cũng là đứa cháu có hiếu.
- Ha ha, bệnh của lão nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản, Tiểu Thanh, con tới khám xem thế nào.
Diệp Thanh Tuyền cười ha hả, liền nhìn về phía con trai mình nói.
Lập tức, ánh mắt mọi người liền nhìn chăm chú vào Diệp Thanh.
Ánh mắt Mã Đức Hoài cũng sáng bừng lên, cũng thử xem những người dân trong thôn tán thưởng cậu là thần y, xem có thực sự là như vậy không, lúc đó liền đưa tay ra để Diệp Thanh bắt mạch.
Thử Lục Nhi và đám người thấy tinh thần phấn chấn, rất muốn xem, ngay cả bác sĩ bệnh viện nhân dân còn không tìm ra được căn nguyên bệnh này, không biết y thuật của Diệp Thanh ra sao để giải quyết vấn đề này đây?
Cùng lúc này, ánh mắt thông minh của Vương Lan Lan liếc nhìn Diệp Thanh, cảm thấy rất kích động và tự tin, cô học thêu thùa ở Phù Liễu, cũng nghe thấy tên tuổi của Diệp Thanh, nên hiểu rõ Diệp Thanh hơn bất kỳ người nào ở đây.
Mã Chí Cao thì nhíu nhíu mày tỏ vẻ bất bình, thầm chửi thề:
- Cái ông Diệp Thanh Tuyền này thế nào nhỉ? Không ngờ coi ông nội mình là vật thí nghiệm để co mình thực hành sao? Đúng là quá đáng quá.
Vốn định buông lời giáo huấn, nhưng, thấy ông mình cũng cười ha hả, không có chút để ý gì, dường như cũng rất ngưỡng mộ tên tiểu tử trước mặt mình, dường như cảm thấy được Diệp Thanh khám bệnh cho là một việc vô cùng thú vị, nên cố nhịn, hơn nữa, vợ hắn còn nháy nháy hắn mấy lần rồi.
Mã Chí Cao bĩu bĩu môi, thầm nghĩ:
- Lát nữa mi chữa không được,lúc đó ít nhiều gì cũng nói cho mi biết thế nào là lễ độ.
- Dạ!
Diệp Thanh mỉm cười, tiến lên một bước, Diệp Thanh Tuyền liền nhường chỗ, sau đó, ba ngón tay của Diệp Thanh liền áp vào cổ tay của Mã Đức Hoài, thực ra, cậu chẳng phải bắt mạch cũng đã phát hiện ra, lão Mã không hề bị thiếu canxi, mà là huyết lưu thông dưới chân bị ứ trệ dẫn tới bệnh thôi.
Y học hiện đại nghiên cứu cho rằng, ban đêm bắp chân hay bị co giật là do nồng độ canxi trong máu giảm thấp, khiến thần kinh và các cơ hưng phấn nên dẫn tới, mà mùa đông rét buốt, lúc ngủ mà cứ co chân lên mãi, rồi bỗng nhiên duỗi ra vân vân sẽ là một nguyên nhân thứ phát dẫn tới co giật.
Rất nhiều bác sĩ thiếu kinh nghiệm, đều cho rằng bắp chân bị co giật liên quan tới thiếu canxi, dẫn tới chẩn đoán sai, tuy thiếu canxi là một những nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới cô giật, nhưng ngoài ra, người già động mạch sơ cứng, máu lưu thông kém, dẫn tới bài thải những chất bị ứ đọng lại, lúc đó sẽ kích thích cơ, dẫn tới đau đớn co giật.
Trên cơ sở của thiếu canxi và sơ cứng động mạch, lại thêm những nguyên nhân thứ phát, ví dụ như đi ngủ giữ ấm không được tốt, chân bị nhiễm hàn, sau khi lao động mệt nhọc, hoạt động của các nhóm cơ ở chân mạnh, những chất ứ trong máu hoạt động cũng nhanh theo.
- Cậu là con trai thứ hai của lão Diệp là Diệp Thanh phải không, thế nào, bệnh của lão phải chữa thế nào?
Mã Đức Hoài cười ha hả nhìn Diệp Thanh và bố cậu Diệp Thanh Tuyền một cái rồi hỏi.
Diệp Thanh mỉm cười, nói:
- Cháu kê cho ông một phương thuốc, dược liệu cũng đơn giản, ông uống liên tục trong vòng bảy tám ngày, đảm bảo không còn bị co giật nữa.
- Ố?
Mã Đức Hoài lúc này tỏ ra rất mong chờ, nhữngng ười khác cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh, đều muốn biết rốt cuộc là phương thuốc thế nào, mà có hiệu nghiệm ghê vậy.
Diệp Thanh cũng đã học được thói quen đứng trước đám đông, cảm thấy không có chút áp lựn nào, lúc đó liền lấy giấy bút trong hòm thuốc của bố mình ra, rồi viết lên đó.
Điều đáng nói là, lúc Diệp Thanh viết phương, Vương Lan Lan cúi đầu xuống nhìn, đầu cô ghé sát mặt Diệp Thanh, những làn tóc mượt mà buông xuống, lại thêm mùi thơm của tóc khiến Diệp Thanh thấy ngứa ngứa lỗ tai
Đôi mắt đen nháy của Vương Lan Lan đảo đảo, rất linh động, nhìn Diệp Thanh viết, trong lòng cảm thấy khen ngợi, viết chữ rất đẹp, rõ ràng, ngay ngắn, đúng là người nào chữ nấy, sau đó lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thanh, nhìn xong như muốn cắn một phát vào môi của Diệp Thanh ý.
...
Cũng may Diệp Thanh nhà ta giả bộ đứng đắn, giữa đám đông này, khoảng cách hai người lại rất sát nhau, tim cũng không khỏi lay động, nhưng, tình duyên của cậu cũng đủ nhiều rồi, lúc này không muốn trêu chọ cô bé này nữa, coi như không thấy gì, cúi đầu mà viết.
Diệp Thanh Tuyền đứng bên cạnh thấy vậy cũng lắc đầu liên tục, thầm nghĩ, con a đầu Lan Lan này quả thực cũng được đấy chứ, nếu làm dâu nhà họ Diệp ta, ta thấy cũng ổn, nhưng tiếc rằng, Tiểu Thanh đã có ý trung nhân trước rồi.
Một lát sau, Diệp Thanh viết phương thuốc xong, trong đó gồm: Đường đỏ 100g, mộc nhĩ 100g, đem mộc nhĩ rửa sạch sẽ, thái thành lát nhỏ, cho vào bát sứ, rồi hấp cách thủy, trước tiên dùng lửa lớn, đợi nước sôi liền giảm nhỏ lửa, đợi khi nào Đường đỏ tan ra, mộc nhĩ cũng mềm ra lúc đó lấy ra ăn.
- Á, đơn giản vậy sao?
Vương Lan Lan kinh ngạc kêu lên.
Diệp Thanh cười nói:
- Cho dù là đơn giản hay là phức tạp, cốt là có tác dụng là được.
Nói xong liền đưa phương thuốc cho Mã Đức Hoài.
Mã Đức Hoài là người không biết chữ, lúc đó liền cười cười, đưa cho cháu mình Mã Chí Cao, Mã Chí Cao liền đọc cho mọi người nghe, đọc xong, mặc mày tỏ vẻ khinh khỉ và không tin tưởng, rồi nói những câu đả kích:
- Diệp Thanh à, có mỗi tẹo mộc nhĩ, đường đỏ, mà chữa khỏi bệnh sao? Đây có phải là thuốc đâu chứ?
Thử Lục Nhi và đám người cũng tỏ ra hoài nghi, trong ấn tượng của bọn họ, đông y kê đơn đều dùng những tên thuốc cổ quái đó sao?
Diệp Thanh nói:
- Tất cả cỏ cây đều là thuốc cả, ai nói mộc nhĩ và đường đỏ không phải là thuốc nào? trong “ Bản Thảo Cương Mục” có ghi rằng, mộc nhĩ tính cam, bình, chỉ trị ích khí không đói, nghiên cứu mới nhất còn đưa ra rằng, mộc nhĩ còn có tác dụng thanh phế, nhuận tân, vận huyết, trừ ứ, ngoài ra, trong thành phần của mộc nhỉ còn có chất kháng ung thư. Mộc nhỉ còn có tác dụng thúc đẩy lưu thông máu, trị bệnh động mạch vành vân vân.
Còn đường đỏ cho vào thuốc, trong y học kinh điển “ Nội Kinh” đã ghi rằng, can khổ cấp, cấp thực cam dĩ hoãn chi.
Vương Lan Lan suy tư những cũng chẳng hiểu gì, lúc đó liền hỏi:
- Anh Diệp Thanh, câu này có ý gì vậy? Có liên quan gì tới đường đỏ?
Đám người, ngoài Diệp Thanh Tuyền ra, đều tỏ ra không hiểu gì.
Thực ra, không chỉ bọn họ không hiểu, có rất nhiều người làm nghề đông y cũng không hiểu được ý nghĩa của câu đó, tuy rất ngắn gọn chỉ có chín chữ, bây giờ nhiều người học đông y nhưng vẫn có xu hướng tây y hóa nên những kinh điển như “ Nội Kinh” có giá trị chẩn đoán rất cao nhưng đều quên hết cả.
Mã Chí Cao nhìn Diệp Thanh, không khỏi bĩu môi, thầm oán:
- Khó hiểu nhất là đấm đông y này, mở mồm ra là” Nội Kinh”,” Bản Thảo”, cứ như mình giỏi giang lắm ý, mi cũng chỉ làm một tên lang vườn, e rằng còn chưa xuất sư đâu, còn tỏ ra này nọ, đúng là Đông y vô dụng, chỉ biết lấy những điển tích điển cố của cổ nhân mà vận dụng thôi.
Diệp Thanh là người như thế nào chứ, lúc đó chỉ cần nhìn qua vẻ mặt khin khỉnh của Mã Chí Cao và vợ hắn Quý Hồng Hà là biết liền, nhưng cậu cũng chẳng thèm đôi co với họ làm gì, mỗi người có cách nghĩ riêng của họ, cũng không thể ép họ phải theo mình được, lúc ở Cửu Long trại, những người trong thôn cũng chỉ nghe theo đông y có coi tây y ra gì đâu.
- Can khổ cấp, cấp thực cam dĩ hoãn chi.
Diệp Thanh cười rồi giải thích:
- Ba từ” Can khổ cấp”, chính là chỉ co giật, bởi vì gan chủ gân, còn” thực cam” chính là uống nước đường, nước đường này chính là nước mía, cũng chính là đường đỏ, nước đường đỏ công hiệu rất nhiều, có thể ôn mà bổ, ôn mà thông, ôn mà tán, cũng như chúng ta hay nói là ôn bổ vậy, người già uống một lượng vừa phải, còn có thể tán ứ hoạt huyết, lợi tràng thông liền( thông liền chính là giúp dễ đi đại tiện), hoãn can minh mục( minh mục là sáng mắt).
Thậm chí người bị bệnh đái tháo đường mà uống nước đường đỏ, cũng có tác dụng tốt cho bệnh tình, ngay cả chân có vết thương không thể liền được, bôi ít đường đỏ lên liền tiêu viên và giảm đau, giúp vết thương mau lành.
Từ góc độ lý luận của đông y, do chúng ta thường ngày ăn uống đều là những loại đường trắng đã qua xử lý, tuy vị của những loại đường trắng rất ngọt, nhưng thuộc tính lại là tính chua, chua có thể lại hại gân, do vậy dẫn tới nữa đêm chân hay bị co giật.
Diệp Thanh nói có sách mách có chứng, tự tin thung dung, nói ra những câu nào là khiến đám người chú ý lắng nghe, lúc này, cậu là người giảng, còn những đám người kia, kể cả Mã Chí Cao đều là học sinh.
Nói xong đông y, Diệp Thanh lại dùng tri thức của tây y giảng một lượt, tuy tây y cậu chỉ học lướt qua, thường ngày tích lũy cũng được nhiều, lúc này chỉ cần nói ra, như có dáng dấp của Phật Tổ thuyết kinh vậy, khiến đám ngườn Thử Lục Nhi ngẩn ngơ nghe chăm chú.
- Tôi đã nói trước rồi, cái cậu Diệp Thanh này không đơn giản đâu, mỗi lần nghe cậu giảng giải về đông y, là đã thu được những kiến thức nhất định rồi, còn hơn đọc sáu nhiều.
Thử Lục Nhi vuốt vuốt râu rồi lắc lư tán thưởng Diệp Thanh luôn.
- Ái dà, nghe đồn không bằng tận mắt thấy, cái cậu nhỏ Diệp Thanh này quả thật không tồi chút nào, dẫn chứng phong phú, tri thức uyên bác, có lẽ còn lợi hại hơn Diệp Thanh Tuyền ba bốn phần ý chứ, thật không ngờ, những cái thường này hay dùng là mộc nhĩ và đường đỏ lại có nhiều tác dụng như vậy, về nhà tôi cũng phải uống mới được.
Chú Hải vuốt cằm, thầm nghĩ, sau này phải năng đến phòng khám nhà họ Diệp để thỉnh giáo thỉnh giáo mới được, có nhiều cái hay phết.
Ánh mắt của những người dân kia cũng bừng sáng lên, tỏ ra rất khâm phục Diệp Thanh.
Mã Chí Cao có chút không phục, thầm nói:
- Chỉ có mộc nhĩ và đường đỏ, mà có thể chữa được co giật ở chân của ông nội mình sao? Ta không tin, tới lúc đó xem hiệu nghiệm đã, không chữa khỏi, ta tới tìm mi, dù sao, hòa thượng chạy thì còn lại chùa mà.
Quý Hồng Hà có vẻ bị Diệp Thanh thuyết phục rồi, thầm nghĩ:
- Anh chàng đẹp trai này, nói câu gì cũng có lý cả, nói có sách mách có chứng, làm sao không tin được chứ.
Lan Lan càng thêm ngưỡng mộ Diệp Thanh hơn, cười trộm rồi thầm nghĩ:
- Anh chàng đẹp trai này, không chỉ viết chứ đẹp, y thuật cũng cao, là lại rất đẹp trai nữa chứ.
Lúc đó liền lấy điện thoại ra, vờ đọc tin nhắn nhưng ghé vào mặt Diệp Thanh để chụp trộm một cái.
Diệp Thanh Tuyền thì cảm thấy rất vui mừng, tuy ông cũng có vài phương thuốc chữa trị, nhưng lúc này nhìn phương thuốc của Diệp Thanh, càng xem càng thấy thích hợp hơn, hơn nữa còn đỡ tốn tiền tốn của, lúc đó tỏ ra rất vui mừng thầm nghĩ:
- Tiểu Thanh à, quả nhiên có thiên phú của người làm nghề y, không ngờ bây giời giỏi hơn thầy rồi nhà họ Diệp ta có hậu rồi.
Trong con mắt ông, tuy y thuật của Diệp Đại Đông cũng tinh thông, nhưng bây giờ so với Diệp Thanh thì xa vời vợi, Diệp Thanh liền trở thành người truyền nhân của nhà họ Diệp rồi.
Mã Đức Hoài cười ha hả nói:
- Phương thuốc này hay đấy, lát nữa tôi sẽ báo thằng cháu đi mua mộc nhĩ và đường đỏ.
Diệp Thanh kéo chăn cho lão Mã, cười nói:
- Ông tuổi cũng già rồi, mỗi ngày uống một lần là được rồi, mỗi bát thuốc đó ông phân ra làm hai ba lần mà uống, ngoài ra, đường đỏ nhất định phải mua đường thô, không nên mua những loại đường mịn. Mỗi buổi sáng chưa ăn gì thì uống, cũng có thể trước lúc đó ngủ khoảng một tiếng thì uống, uống liền trong vòng bảy tám ngày, cơ bản là không còn bị co giật nữa.
- Cao Chí, đã ghi nhớ hết chưa?
Mã Đức Hoài nói với cháu mình Mã Chí Cao.
- Nhó rồi ạ, ông cứ yên tâm, lát nữa cháu sẽ đi xe ra thị trấn mua.
Cho dù Mã Chí Cao trong lòng tỏ ra không phục Diệp Thanh, không coi trọng đông y, nhưng ông mình nói ra, hắn chỉ biết cười và đồng ý, thầm nghĩ, dù sao ăn mộc nhĩ và đường đỏ cũng không có gì hại cả, cứ thử xem, cứ uống xem thế nào rồi tính tiếp.
Sau đó, Diệp Thanh và bố mình Diệp Thanh Tuyền liền chào và rời đi, còn Thử Lục Nhi và đám người thì vây lại hỏi này hỏi nọ, không lỡ để họ đi.
- Tiểu Diệp à, gần đây tôi đều bị sái cổ, có cách nào chữa được không? Cũng như lão Mã ý, kê cho tôi phương thuốc nào đơn giản mà dễ làm ý.
- Tiểu Thanh à, gần đây tôi ngủ đều mơ nhiều lắm, đầu choáng, có thế bắt mạch giúp tôi được không, xem bị bệnh gì.
- Lão Diệp à, mấy ngày nay tôi chưa đi đại tiện rồi, có phương thuốc nào thông đại tiện không ạ?
...
- Ái dà, đau đau đau.
- Ông, ông làm sao thế?
- Ông, chân ông lại bị co giật à?
Diệp Thanh và Diệp Thanh Tuyền vừa đi ra ngoài cổng, đang định trả lời Thử Lục Nhi và ngọi người, liền nghe trong nhà vang lên tiếng kêu của Mã Đức Hoài, Mã Chí Cao và Quý Hồng Hà.
- Bác sĩ Diệp, bác sĩ Diệp, cậu mau tới xem đi, ông tôi lại phát bệnh rồi.
Mã Chí Cao liền lao ra gọi Diệp Thanh và Diệp Thanh Tuyền.
- Đi nào, chúng ta vào xem thế nào.
Diệp Thanh Tuyền gạt mọi người tránh ra, rồi chạy nhanh vào, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng mình lại là bác sĩ, tinh thông dưỡng sinh, tuy nhiều năm lao động vất vả, nếp nhăm và tóc đã bạc nhiều, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt
Diệp Thanh liền chạy theo...