Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 377: Tinh vi con gà ri (1)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ái dà.
Mã Tiểu Linh lập tức kêu lên kinh ngạc, thầm nghĩ, quả nhiên, để con nha đầu này nghe thấy rồi, ôi mắc cỡ chết đi được.
- Chị Tiểu Linh, chị và anh ấy, đã ấy ấy chưa vậy?
An Tiếu Trúc dò hỏi, tuy nhiên, cô thầm nghĩ, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh yêu nhau lâu như vậy rồi, chắc chắn đã gì gì rồi, nhưng không tận mắt nhìn thấy, thì ít nhiều cũng có chút ảo tưởng thôi.
- Chưa!
Mã Tiểu Linh tất nhiên ngượng ngùng thừa nhận, liền phủ nhận nói.
- Em thấy hai người hôn nhau rất điêu luyện, chắc dư vị đó tuyệt vời lắm nhỉ.
An Tiếu Trúc ôm lấy Mã Tiểu Linh, bĩu bĩu môi, trong lòng cũng có chút ghen ghen.
- Cái con bé này, cũng biết hôm thi vị thế nào sao?
Mã Tiểu Linh bật cười lên một tiếng, vẻ trách móc nói.
- Đương nhiên là em biết rồi.
An Tiếu Trúc ngẩng cằm lên, thầm nghĩ, ai nói người ta còn nhỏ không biết chứ, huống chi người ta không còn là một đứa trẻ nữa rồi, em cũng từng hôn hắn rồi, tuy nhiên, tuy nhiên..., cũng có chút cái kia..., nhưng mà là bị cưỡng ép, nhưng dù sao em cũng là người hôn hắn trước chị đó, hi hí.
- Em mau dạy đi.
Mã Tiểu Linh không muốn nói nhiều về vấn đề này, vỗ nhẹ vào vai cô thúc giục.
- Chị Tiểu Linh, chị xấu hổ rồi.
An Tiếu Trúc cười nói.
- Mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh đó.
Mã Tiểu Linh vỗ nhẹ cô một cái, tiện tay véo véo chiếc má trắng nõn của cô, thầm nói, cái cô bé này, ngay cả mình là con gái nhìn còn thích nữa là, sau này đi học đại học, không biết sẽ làm mê mệt bao nhiêu chàng trai đây.
- Chị Tiểu Linh, thi vị của nụ hôn nó thế nào vậy?
Ánh mắt An Tiếu Trúc sáng ngời, có chút hiếu kỳ hỏi, tuy nhiên, cô và Diệp Thanh hôn nhau, nhưng đó cũng là chuyện từ lâu lắm rồi, cũng đã phai nhạt rồi.
- Là như đó đó.
- Là thế nào cơ?
- Không biết nói thế nào, đợi sau này em có bạn trai, lúc đó ngày nào cũng hôn nhau sẽ biết thi vị ra sao.
- Ý, ngày nào cũng phải hôn nhau sao, chị cũng ấy quá nhỉ...
- Chẳng nói chuyện với em nữa.
- Chị Tiểu Linh, hay là chị em mình hôn nhau nhỉ?
An Tiếu Trúc nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Mã Tiểu Linh, rồi đưa ra ý kiến đó.
- Choáng, hai người con gái hôn nhau cái gì chứ.
Mã Tiểu Linh vẻ không vui nói.
- Coi như chị dạy em đi mà, em cũng không biết phải hôn như thế nào nữa.
- Cái này thì có gì mà phải dạy chứ, chỉ cần hai môi dính vào nhau thôi mà.
Mã Tiểu Linh cười ha ha, đẩy An Tiếu Trúc ra, cô vốn là bác sĩ sản phụ khoa, lý luận và tri thức rất phong phú, sau này lại ngày nào cũng hôn hít Diệp Thanh, nên cũng đã rất điêu luyện rồi, thế mà An Tiếu Trúc nói vậy mà mặt mày cũng đã đỏ ửng lên rồi.
- Là thế này sao?
An Tiếu Trúc đột nhiên ôm lấy Mã Tiểu Linh, sau đó đôi môi đỏ ửng của mình dính vào môi của Mã Tiểu Linh.
- Choáng, muốn chết hả, dám láo với chị sao?
Mã Tiểu Linh cười nũng nịu, rồi véo véo cằm cô, rồi đẩy đầu của cô ra, cười mắng yêu.
- Nào, một lát thôi mà, để em biết cảm giác đó thế nào, được không chị.
An Tiếu Trúc như đang cầu xin vậy, thực ra, cô thực sự muốn học kỹ thuật hôn của Mã Tiểu Linh, sau này còn biết mà dùng, hơn nữa, trên môi chị ấy còn lưu lại hương vị của Diệp Thanh nữa mà, khiến người khác lưu luyến không rời.
- Đúng là hết cách với em rồi đó, vậy chị sẽ dạy em một chiêu.
Mã Tiểu Linh không nói lại được cô, chỉ đưa tay cầm lấy cằm của An Tiếu Trúc, sau đó, miệng khẽ mở ra, rồi đưa lưỡi vào trong miệng hoạt động như một con cá vậy.
- Ừ...
An Tiếu Trúc không kìm nổi rên lên, Mã Tiểu Linh thấy đắc ý mà cười.
- Biết rồi chứ, đó gọi là đá lưỡi đó, còn có nhiều chiêu nữa, sau này em sẽ tự khám phá ra thôi...
- A, hôn nhau mà cũng có lắm chiêu vậy sao? Đều là những phát minh của chị và Diệp Thanh sao?
Ánh mắt An Tiếu Trúc sáng quắt lên, thầm nghĩ, chị Tiểu Linh thật lợi hại, sau này phải dùng những chiêu này đối với hắn, ha ha, nếu hắn biết chiêu của mình và chị Tiểu Linh cũng giống nhau, không biết sẽ kinh ngạc thế nào nữa.
- Ô, sao thế nhỉ, sao Tiếu Trúc cứ nghĩ về tên Diệp Thanh thế nhỉ?
Trong lòng Mã Tiểu Linh thầm than một tiếng, vỗ vỗ vào mặt cô nói:
- Đừng đùa nữa nào, dậy đi nào.
- Ừ ừ.
An Tiếu Trúc học được tuyệt kỹ rồi, nên cũng rất nghe lời mà nhảy xuống giường.
Mã Tiểu Linh lắc lắc đầu, thầm nghĩ, có phải mình quá chiều con bé này rồi chăng, ngay cả những yêu cầu này cũng đáp ứng, chẳng lẽ dạy thói hư cho nó rồi chăng?
Hai người đi ra sân, Diệp Thanh đã chuẩn bị nước rửa mặt và khăn mặc sạch sẽ rồi, lại còn kem và bản chải đánh răng mới nữa chứ, đưa cho Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc.
- Diệp Thanh, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?
Mã Tiểu Linh đánh răng xong, vừa rửa mặt vừa hỏi.
- Ách...
Lúc này Diệp Thanh không biết phải trả lời thế nào.
Mã Tiểu Linh liền cười, cái tên tiểu tử này, hai người đẹp đến nhà, thế mà không biết sắp xếp lịch trình mà đón tiếp như người bình thường vậy, mà biết đâu có khi hắn lại an bài ổn thỏa rồi ý chứ, nhưng cô cũng biết, Diệp Thanh cũng không phải người lãng mạn gì, tặng hoa cũng là do mình nhắc nhở mà tặng thôi.
An Tiếu Trúc súc miệng xong, nói:
- Chẳng nhẽ anh để bọn em đánh cả ngày mạt chược sao?
Diệp Thanh nói:
- Chẳng phải tối qua em đã thắng được rất nhiều rồi sao? Hôm nay lại muốn chiến tiếp à.
- Nhưng em không thích chơi lắm.
Lúc này Diệp Thanh cũng đã yên tâm đi phần nào, nếu cái cô gái này mê mạt chược, thì chẳng phải mình đã reo rắc cờ bạc cho cô bé rồi sao, chắc hối hận lắm.
Lúc này, Diệp Thanh đi tới, cười nói:
- Ở thị trấn Liễu Nhứ có một Trúc Hương, có một suối nước nóng, anh dẫn chị Tiểu Linh đi tới đó tắm đi.
Lúc này Diệp Thanh cũng phản ứng kịp nói:
- Ái dà, sao anh lại không nghĩ tới nhỉ?
Thầm nghĩ, thời khắc mấu chốt, vẫn là em gái mình giải nguy, nghĩ ra một chiêu rất hay, cô nam quả nữ đi tắm suối nước nóng cùng nhau, hí hí, không nói chắc mọi người cũng hiểu rồi chứ.
An Tiếu Trúc nghe vậy, lập tức hưng phấn kêu lên:
- Em cũng muốn đi, em cũng muốn đến đó, em nghe nói, hình như tên là Thanh Trúc sơn trang gì đó.
Diệp Thanh nói:
- Đúng rồi đó, chính là Thanh Trúc sơn trang, ở Trúc Diệp sơn có một suối nước nóng tự nhiên rất đẹp lung linh, ở đó còn có rất nhiều cá, có thể xoa bóp mát xa cho người mình nữa, cách đây cũng hơi xa, chừng hai ba hai bốn cây.
Mã Tiểu Linh nói:
- Có xe mà, nửa tiếng là tới thôi.
An Tiếu Trúc nói:
- Diệp Tĩnh, chi bằng bốn người chúng ta cùng đi đi.
- Không đi đâu, ba người đi đi.
Diệp Tĩnh cũng muốn đi, nhưng tình hình không cho phép.
- Đi đi mà, coi như dẫn mình đi.
An Tiếu Trúc năn nỉ nói.
Mã Tiểu Linh cũng nói:
- Mọi người cùng đi đi, đông đông chút mới náo nhiệt.
Diệp Thanh vỗ nhẹ vào ngực, hào sảng nói:
- Hôm nay anh mời hết.
Ba người lập tức trợn trừng mắt lên, đây chẳng phải là nói thừa rồi không, không anh mời thì ai mời nữa chứ, lẽ nào để cho khách bỏ tiền ra mời anh sao?
Tuy Diệp Tĩnh rất muốn đi, nhưng vẫn cố lộ ra vẻ khó xử nói:
- Không đi đâu, hôm nay mình thấy không được khỏe cho lắm.
- Chỗ nào không khỏe, để anh cậu khám cho.
An Tiếu Trúc nói, chỉ thấy Diệp Tĩnh vẻ mặt rất khó xử, lập tức hiểu ra ngay, nói:
- Ồ ồ, hóa ra là hôm nay cậu...
- Cậu biết là tốt rồi, thế mình mới không đi mà.
Diệp Tĩnh có chút ngượng ngượng nói.
Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh cũng thoáng đoán ra được, phụ nữ mà, mỗi tháng đều có kinh nguyệt vài ngày mà, nên lúc này cũng không ép đi nữa.
Nói đi là đi, ba người ăn sáng xong, liền đi ra ngoài sân.
Diệp Thanh liền hai chiếc xe đang dừng ở bên tán cây kia, liền nói:
- Đi xe của Tiểu Linh nhé, xe của Tiếu Trúc phong cách quá sợ nhiều người nhòm ngó.
An Tiếu Trúc vẻ không vui, bĩu bĩu môi nói:
- Phong cách thì không hay sao?
Thầm nói, anh cũng không phải chưa từng ngồi trên đó, lại còn ngủ cùng mình một đêm trong xe nữa, nếu đem chuyện này nói cho chị Tiểu Linh biết, xem chị ấy xử lý anh thế nào, dám nói không đi xe của mình à.
- Vậy đi xe của em đi, xe của em đỡ tốn xăng.
Mã Tiểu Linh thấy hai người cương với nhau, nên đành phải đứng ra giải hòa, thầm nghĩ, xem ra mình đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi, Tiếu Trúc làm sao mà thích tên Diệp Thanh kia được chứ.
Tuy nhiên, anh ấy cũng đẹp trai, cao dáo, nghề nghiệp lại ổn, lại có nhân tâm tốt, ngoài chút háo sắc ra, thì nhân phẩm không phải nói rồi, nhưng, nhưng nhìn vẻ không được mạnh mẽ cho lắm, ha ha, nhớ Tiếu Trúc đã từng nói với mình, cô bé thích người cường tráng dũng mãnh bảnh bao cơ.
Nhưng cô đâu biết, trong mắt An Tiếu Trúc, cái tên nhãi Diệp Thanh lại vô cùng dũng mãnh và trai tráng.
Mọi người đều biết, nhìn thân hình phụ nữ phải cởi hết quần áo ra lúc đó mới biết được, ai mà biết được bên trong đó thế nào qua lớp áo ngoài kia, còn xem độ dũng mãnh của đàn ông, lý lẽ cũng không khác lắm, hoặc cởi hết ra hoặc lôi nó ra, mới có thể phân biệt được, đương nhiên, ngoại trừ mấy tên thùng rỗng kêu to kia.
Tuy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh bề ngoài thanh tú, nhã nhặn như vậy nưng thực ra mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa những phiên diện khác lại có trời phú, những chỗ nào cần to cần dũng mãnh thì hội tụ cả.
- Đúng vậy, xe của Tiểu Linh phân khối thấp nên đỡ tốn xăng.
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, cuối cùng cũng tìm ra được cái cớ, thực ra, cậu không muốn ngồi xe của An Tiếu Trúc vì chiếc xe đó nữ tính quá, mà lại quá sang trọng, nếu tài xế không phải cậu, thì sẽ thu hút được nhiều ánh mát nhòm ngó của người đi đường, cứ cho rằng mình là trai bao vậy.
Diệp Thanh nhà ta rất để ý tới vấn đề này.
Ý, xem ra, học lái xe, mua xe, phải nhanh thôi, cứ ngồi xe của con gái thế này ngại chết đi được, lại còn để đàn bà con gái đưa mình về nhà nữa chứ, vậy cũng mất mặt quá.
- Vậy cũng được, em ngồi ở ghế trên, Diệp Thanh, anh ngồi một mình ở hàng dưới đi, ha ha.
An Tiếu Trúc tranh lên ngồi ở ghế trước, Diệp Thanh thản nhiên cười, thầm nói, anh cũng không trành giành gì với em đâu, hơn nữa, anh ngồi ghế sau thì mới thưởng thích được hai người đẹp chứ.
Ba người lên xe, Mã Tiểu Linh cầm lái, xe lập tức lao đi, nhưng hiện tại ở nông thôn, những đứa trẻ đang chơi đùa rất nhiều, Mã Tiểu Linh đi vào đường nhỏ liền giảm ga, chỉ có những chỗ đường to rộng thì Mã Tiểu Linh mới rú ga, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa rồi.
- Chú chú.. chú chú... sao chú không đợi cháu vậy?
Táo vừa chạy theo xe vừa khóc kêu lên.
Cô bé dậy hơi muộn một chút, thấy Diệp Thanh bỏ lại cô bé, đi với hai cô xinh đẹp kia, không khỏi tức giận gào khóc, muốn chạy theo, nhưng không đuổi kịp.
Cho dù là Lưu Tường vận động viên chạy vượt rào cũng không đuổi kịp chứ nói gì tới cô bé này.
- Còn không mau về làm bài tập về nhà đi, chú con và người yêu hẹn hò, con đi cùng làm gì chứ?
Xà Tư Na không vui liền đuổi theo, tóm lấy Táo lôi về.
...
Ba người chạy như bay trên đường tỉnh lộ, rất nhanh đã tiến vào thị tránh Trúc Hương, đúng là biển trúc, dọc đường đâu đâu cũng có trúc, một màu xanh vô tận.
- Bên kia là Thanh Trúc sơn à, phong cảnh thật đẹp.
Mái tóc An Tiếu Trúc tung bay, cười tươi như hoa, tâm trạng cũng rất tốt, khen ngợi.
Diệp Thanh giải thích:
- Trúc Diệp sơn là một sơn mạch rất lớn, vì hình dạng giống lá trúc nên có tên như vậy, không phải vì nơi này sản xuất ra trúc mà có tên vậy.
An Tiếu Trúc nghĩ, Trúc Diệp, Trúc Diệp, Thanh Trúc sơn trang, chẳng phải là chữ ghép của Diệp Thanh và Tiếu Trúc đó sao?
Lập tức sắc mặt có vẻ không được tự nhiên nữa, thầm nghĩ, mình và hắn sao có duyên như vậy nhỉ, xem ra trời đã định từ trước rồi.
Mã Tiểu Linh tập trung lái xe, nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, hơn nữa, những suy nghĩ này chỉ có những cô cậu học sinh như Tiếu Trúc mới nghĩ ra thôi.
- A, trước mắt có người hình như say rượu.
An Tiếu Trúc đột nhiên chỉ vào người phía trước rồi kêu lên.
Diệp Thanh ngồi thằng lên, ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy cách đó chừng trăm mét, có một bác đang đạp xe đạp, chừng năm sáu mươi tuổi, lảo đà lảo đảo, không ngờ đạp xe vào giữa đường, rồi cứ lượn lượn hình chứ S, vô cùng hồn nhiên.
Mã Tiểu Linh lập tức giảm tốc độ, rồi đạp vào cần phanh, tuy rất thích phóng xe tốc độ, nhưng ở những nơi không có người thôi, nếu phía trước có người đi hoặc ở ngã ba đường, cô đều giảm tốc độ và đi rất từ từ.
Ánh mắt Diệp Thanh rất nhạy bén, liền phát hiện, ở vành tai và ở cổ đều cố đốm đỏ, rõ ràng là uống rượu sau rồi, trong lòng không khỏi lo lắng, nguy hiểm như vậy, cũng may là Tiểu Linh, nếu là người khác ví dụ như Nhan Tuyết Khâm thì chắc va vào ông lão đó rồi.
Đang nghĩ tới đây, thấy một chiế xe SUV màu trắng bạc gầm rú lao lên, dường như không nhìn thấy ông lão phía trước.
Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đều kêu lên thất thanh, nhất là Mã Tiểu Linh, tim đập rộn ràng, cô cùng là người hay lái xe, cũng biết, tốc độ lái xe nhanh như vậy, không tới 150km/h cũng phải 120km/h, nếu tốc độ này mà đụng vào người khác, chắc chắn người đó sẽ bị bắn ra xa hơn mười mét ý chứ.
- Két két két...
Cũng may, chiếc xe đó cũng phanh kịp thời, liền dừng lại.
Cùng lúc này, chiếc xe đạp cũng ngã nhào xuống, còn ông lão kia cũng ngã lăn ra, lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại, tên tay vai mặt đều có vết máu.
Mã Tiểu Linh lập tức dừng xe lại, Diệp Thanh vội lao ra ngoài, chạy tới cứu người, An Tiếu Trúc cũng lao ra theo, còn Mã Tiểu Linh thì không xuống xe, mà đưa xe tiến gần tới đó, rồi mới nhảy xuống xe, có Diệp Thanh ở đây, cũng chẳng cần một bác sĩ sản phụ khoa như cô làm gì, cô rát tin tưởng trình độ y thuật của Diệp Thanh, nên không hề lo lắng gì lắm.
Hơn nữa, ông lão kia nhào xuống đất, sau đó lăn vài vòng, không bị đâm bắn lên trời, rõ ràng là chiếc SUV kia cũng phanh kịp thời, chắc cũng chỉ bị va nhẹ một cái thôi.
- Lão bá, lão có làm sao không?
Diệp Thanh vội tới kiểm tra, phát hiện ông lão hôm nê lên cơn sốc, những vết máu kia đều là những vết máu từ phần da ngoài thôi, hơn nữa phần thương nghiêm trọng nhất chính là ở vai phải, rõ ràng ông lão kia bị trật khớp rồi.
Tình hình của lão bá như vậy, y học gọi là trật khớp do ngoại thương, do ngoại thương mà dẫn tới trật khớp, còn có một loại đó là trật khớp do bệnh lý, chính là do bệnh xương khớp mà dẫn tới.
Sau khi sai xương khớp, các khớp hoàn toàn bị mất những hoạt động, còn dẫn tới các cơ bị tổn thương nữa, tình hình cũng có chút nghiêm trọng.
Trật khớp tuy rằng không phải là bệnh nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trong quá trình cấp cứu cũng phải biết cách, Diệp Thanh cũng xuất thân từ hộ lý mà ra, nên rất tự tin với những bệnh cấp cứu, tuy rằng rất chuyên nghiệp nhưng cũng vẫn phải cẩn thận, bế lão vào bên đường, để tránh ùn tắc giao thông.
- Anh đi xem bệnh nhân thến ào, còn hai em ngăn người gay tai nạn lại.
Diệp Thanh thấy gã lái xe gây tai nạ định bỏ chạy, lúc đó liền đá một hòn đá nhỏ ra giữa đường, trúng ngay vào lốp xe của đối phương, chiếc xe liền khự lại.
- Cậu làm cái gì thế hả? Muốn chết à?
Cửa xe ngó ra một gã đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày to phềnh dữ tợn, thái độ vẻ rất hung dữ.
- Anh đụng vào người ta, còn hung hăng cái gì thế?
An Tiếu Trúc lập tức liền tiến lên nói lý, cùng lúc này, Mã Tiểu Linh liền gọi điện báo cảnh sát về sự việc.
- Cái con nha đầu này, muốn đánh nhau à.
Cái gã đàn ông này sắn tay áo lên rồi xuống xe định đánh An Tiếu Trúc, nhưng, bên trong xe vẫn còn một người con gái nữa, liền kéo gã đàn ông ra.
Thực ra, cho dù đối phương có xuống xe, An Tiếu Trúc cũng không sợ hắn, cứ nói lý rồi hãy tính, về phần đấm đá cũng chẳng sợ, đã có Diệp Thanh rồi, còn sợ gì ai nữa chứ.
- Chưa bao giờ gặp người thô lỗ như anh.
An Tiếu Trúc vẻ khinh bỉ bĩu bĩu môi, kêu lên:
- Tôi nói với anh, anh đụng xe vào người ta, hôm nay không xử lý tốt, muốn chạy cũng không thể chạy, tôi nhớ biển số xe của anh rồi.
Lấy ra điện thoại liền chạy tới phía sau xe chụp bô ảnh.
- Sao tôi lại đụng với lão chứ? Là do lão say rượu tự đụng vào xe của tôi, muốn chết đó mà...