Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 427: Phản kích từ trong
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Cô là Tần Tiểu Nguyệt hả?
Diệp Thanh hỏi.
Cô gái kia lập tức gật đầu, trong lòng lập tức có cảm giác vui mừng khấp khởi, thầm nói, mình đến chưa lâu, bao nhiêu y tá trong Bệnh viện như vậy, Viện trưởng Diệp này sao trong phút chốc gọi ra tên của mình? Ái chà, không phải mình quá xinh đẹp chứ, hắn, hắn thích mình rồi sao?
Cô gái này cũng có vài phần yêu thương, lúc này liền không kìm nổi vui mừng, muốn cười lên, tuy nhiên khóe miệng nhếch nhếch, rồi lại nén mình lại, tình cảnh này sao thích hợp, đợi tiếp còn không chừng
Cô không biết, từ sau khi Diệp Thanh tập luyện Thương Lê chân khí, chân khí bên trong, sức ghi nhớ vô tình tăng lên, nhưng những người nào chỉ gặp qua một lần, đều có thể ghi nhớ tướng mạo của đối phương, có thể nói gặp qua là không thể quên các nhân viên của viện mình, hắn càng để bụng bởi vậy gọi tên ra cũng chẳng có gì lạ.
Cũng không phải Tần Tiểu Nguyệt nghĩ như vậy, hiện nay những phụ nữ của Diệp Thanh nhiều như vậy, mình cũng cảm thấy có chút không ứng phó nổi, làm gì có tâm tư đi trêu ghẹo các cô gái, dù sao, đồng thời cùng bắt cá hai tay cũng không phải là chuyện dễ dàng, có thể nói mức độ khó khăn cực lớn, huống hồ, y tá trong viện nhiều như vậy, giống như Tần Tiểu Nguyệt, số đẳng cấp cũng không phải thiểu số.
- Tiểu Nguyệt à, cô đến Bệnh viện Ngân Hạnh cũng chỉ có ba tuần, cảm giác thế nào?
Diệp Thanh mỉm cười hỏi.
Chẳng qua, Tần Tiểu Nguyệt trong lòng xao động, cô đến làm việc, lúc kết thúc thời gian thử việc, lãnh đạo gọi cô lên nói chuyện, câu đầu tiên cũng hỏi câu này, tiếp đó cô bị dắt đi, không ở lại, tuy nguyên nhân của lúc đó, là cương vị có hạn, có thân thích của Phó tổng sắp xếp vào, mình bất đắc dĩ chen vào, nhưng lãnh đạo hỏi lời này, dường như không phải chuyện tốt, chẳng lẽ cũng muốn khai trừ mình sao?
Nhớ đến vừa nãy mình còn lớn tiếng nói về không biết tin đồn đó từ đâu, chắc chắn bị Viện trưởng đại nhân nghe thấy rồi, Tần Tiểu Nguyệt toát mồ hôi tuy nói cô không sợ thất nghiệp, nhưng mất công việc tốt như vậy, trong lòng vẫn luyến tiếc lương và trợ cấp của Bệnh viện Ngân Hạnh, cùng với không khí làm việc, hơn hẳn mọi công việc trước đây cô từng làm.
- Cảm thấy… Cảm thấy rất tốt ạ.
Nỗi mừng thầm trong lòng Tần Tiểu Nguyệt dần dần biến mất, tim đập rất nhanh, không dám nhìn thẳng Diệp Thanh, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, ngập ngừng nói.
Vốn tưởng rằng Diệp Thanh sẽ phê bình mình, sau đó sẽ đuổi việc mình, nào ngờ, lời kế tiếp của Diệp Thanh khiến cô thở phào không ít.
- Cảm thấy tốt là tốt rồi, Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta tuy không lấy chữ “ lợi” làm đầu, cũng mới kinh doanh không lâu, còn chưa chính thức khai trương, nhưng tôi chắc chắn đảm bảo với mọi người, Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta không dễ dàng bị sụp, cũng tuyệt đối không thể đóng cửa, phía sau của chúng ta còn tổng bộ Bệnh viện Ngô Đồng Thành phố Phù Liễu làm hậu thuẫn kiên cố, lại thêm y đức y phong tốt, suy sụp lúc này kể có đáng kể gì, sớm muộn sẽ vang động tiếng tăm lừng lẫy trở về sẽ cho mọi người một tương lai tươi sáng.
Lời này của Diệp Thanh lúc bắt đầu là nói với một mình Tần Tiểu Nguyệt nhưng sau lại là nói với tất cả mọi người trong phòng, tiếng của hắn như có từ tính, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người thậm chí, các y tá ở phòng bên và qua đường cũng vây lại, nghe Viện trưởng Tiểu Diệp nói chuyện.
Nhìn thấy nhiều người này, Diệp Thanh mỉm cười, nhìn quanh mọi người, lập tức, mỗi một người có mặt đều cảm thấy Viện trưởng Diệp đã trông thấy mình, thậm chí dừng lại ở trên mặt mình một lúc.
Chỉ nghe Diệp Thanh cao giọng nói:
- Tôi biết, gần đây Bệnh viện gặp khốn cảnh, mọi người có chút không yên lòng, nhưng, chỉ muốn nói chính là, khốn cảnh chỉ là tạm thời trong sạch của mình mình rõ, mắt của người dân là mắt sáng, chỉ cần chúng ta dùng tấm lòng để phục vụ, coi bệnh nhân như người nhà, sẽ có một ngày nỗi oan sẽ được minh, sẽ được rất nhiều người dân thật thà quen chúng ta hiểu rõ Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta.
Bất kể thế nào, Bệnh viện Ngân Hạnh sẽ không thể đóng cửa, tất nhiên nếu mọi người cảm thấy Bệnh viện Ngân Hạnh không có tiền đồ gì, hoặc có cơ hội việc làm tốt hơn, phải đi, tôi tuyệt đối không làm khó mọi người, dù sao, cũng là đồng nghiệp lâu như vậy rồi, cũng là duyên phận.
Lời này thực tâm mà nói, chân thành vô cùng, Diệp Thanh cũng quả thật dùng tấm lòng để nói, lần này lập thức cuốn hút rất nhiều người.
- Viện trưởng Diệp, ngài yên tâm, chúng tôi có lòng tin với Bệnh viện Ngân Hạnh.
- Đúng vậy, Viện trưởng Diệp, chúng tôi sẽ không đi.
- Xin thề cùng sống chết với Bệnh viện Ngân Hạnh.
- Nói gì vậy, cũng không phải đi đánh giặc đâu.
- Ha ha, tôi thỉnh thoảng quen miệng thôi, thề cùng tiến thoái với Bệnh viện Ngân Hạnh .
Người đó lại lớn tiếng kêu lên, vừa nói:
- Thế này được chưa?
Qua sự bắt bẻ của hai người này, mọi người đều cười rộ lên.
Tần Tiểu Nguyệt vỗ vỗ hai má, can đảm nhìn Diệp Thanh, nói:
- Viện trưởng Diệp, tôi sai rồi, ngài tha thứ cho tôi nhé, yên tâm, tôi nhất định sẽ ủng hộ bệnh viện, ủng hộ ngài.
- Viện trưởng Diệp, tất cả chúng tôi ủng hộ anh.
- Bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta y đức và đối đãi tốt như vậy, không khí làm việc cũng tốt như vậy, các bệnh việc khác sao có thể so được, mọi người nói có đúng không ?
- Đúng vậy, tất cả chúng tôi cùng tiến cùng thoái với Bệnh viện Ngân Hạnh, đều ra sức ủng hộ Viện trưởng Diệp và Viện trưởng Mã.
- Bệnh viện Ngân Hạnh là nhà của chúng tôi.
- Viện trưởng Diệp, em yêu anh.
Một y tá thầm mến mộ nhân cơ hội bày tỏ, nhưng lại bị chìm trong sóng âm mãnh liệt, y tá đó hưng phấn vô cùng, cuối cùng cũng thổ lộ rồi, dù anh có nghe được hay không, dù sao em cũng nói ra rồi…
….
Mọi người đều sôi nổi bày tỏ thái độ.
Diệp Thanh chắp tay cười nói:
- Tôi rất cảm ơn mọi người.
Mọi người đều hiểu ý mà cười, không khí lo lắng trở thành hư không, dường như, tinh thần trước kia lại mạnh mẽ trở về.
Mã Tiểu Linh luôn bên cạnh Diệp Thanh nói, cổ vũ mọi người, không ngừng liên tiếp gật đầu, thầm nói, người này, thật sự ngày càng da dáng Viện trưởng, xem một chút nhỏ kia cũng vượt qua chị đây.
Đứng ra cười nói:
- Mọi người đều quay về làm việc đi, tuy không có bệnh nhân, nhưng mọi người có thể nhân cơ hội này, cố gắng rèn luyện tri thức nghiệp vụ và kỹ xảo, coi như là quý tập huấn, cơ hội cực kí khó gặp, mọi người nói đúng không.
Cô gái tóc ngắn xinh đẹp mê người này sang sảng, uy nghiêm cũng cực cao, chỉ nối sau Diệp Thanh, mọi người tất nhiên đều đồng ý, theo dặn dò của cô mà hành động, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nhìn nhau cười, tay trong tay, tiếp tục đi tuần tra các phòng kế tiếp.
Không đến một buổi chiều, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đều đã tuần tra xong các mỗi một phòng đều diễn thuyết, cổ vũ, an ủi, bố trí công việc, lại giao lưu thêm với các nhân viên, tuyên truyền, không khí của Bệnh viện Ngân Hạnh cuối cùng lại tốt đẹp ít nhất từ nội bộ Bệnh viện, không còn có lời đồn đại nhảm nhí lưu truyền.
Một chi đoàn bộ đội muốn thắng trận, sĩ khí lòng quân rất quan trọng, mở bệnh viện cũng là đạo lý như vậy, Nếu là các nhân viên đi làm, ai cùng ủ rũ, chán chường, vậy sao có thể làm tốt công việc được? e rằng ngay cả chẩn đoán sai, hiểu lầm , rất nhiều thuốc nhỏ nhỏ cũng đưa ra sai lầm, dù sao là một mạng người Diệp Thanh không thể để việc này dễ dàng xảy ra?
Cho nên, hơi chút tìm được manh mối, liền dắt tay Mã Tiểu Linh đến, mất cả một buổi chiều đến an ủi động viên, trấn an kịp các hành động của các nhân viên.
... ... ... ... ... ...
Mùa xuân của Giang Nam luôn ngắn ngủi, vừa mới vào tháng năm, thời tiết vô cùng nóng bức, dường như có mùi vị của mùa hè đến, ăn cơm tối xong, Diệp Thanh mặc quần áo thể thao màu đen, đi dạo, đến tiểu khu cũ ở gần Giang Trung môn, bên Sông Tần Hoài.
Lúc hắn đi đến, trời đã tối rồi.
Đây là chỗ ở của Trình Mộng Kiều, hắn căn cứ vào bệnh án của bệnh nhân tra ra.
ầm ầm
ở xa, dường như có tiếng sấm vang, bầu trời hướng Bắc âm u, một mảng mây đen chầm chậm trôi, trong không khí có thể thấy được độ ẩm cao, rất oi bức, như bất cứ lúc nào cũng có giông tố giáng xuống.
Tiểu khu này nằm ở đoạn trung tâm Thành phố, dù là thời tiết không tốt, người đến người đi vẫn y nguyên, đèn đóm sáng trưng, so với ban ngày càng thêm náo nhiệt hơn, đại thể là người tan làm trở về rồi, các học sinh cũng dời trường , còn người già thích thời gian này để dạo bộ, khiêu vũ, tập thái cực quyền các loại hoạt động.
- 401 nhị đơn nguyên Tòa 13.
Diệp Thanh đọc địa chỉ này một lúc, liền theo số nhà trên tường của khu nhà ở đi, vừa đến dưới nhà của Trình Mộng Kiều, bất ngờ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, đang từ đường của tòa nhà tiến lại, dương như quen thuộc khác thường, liền vội vàng trốn vào sau một cái cây lớn.
- Ô kìa, Hỏa ca ca, anh thật xấu chết, không ngờ còn muốn nhấc người ta lên?
Âm thanh này rất trác táng, rất rõ ràng, trong giọng điệu có chua ngoa và yếu ớt không kiêng nể gì, Diệp Thanh cực kỳ quen thuộc, nghĩ một lúc, lập tức nhận ra, đây không phải là Trình Mộng Kiều sao?
- Ha ha, nhấc lên dùng roi da sướng nha, em không muốn thử một chút sao?
Một người nam nói, tiếng cười rất bỉ ổi, Diệp Thanh ngây người, âm thanh này cũng rất quen, hãn sao giống với tiếng của Lý Hỏa Nhĩ bác sĩ y đức bất lương mà trước đây khai trừ nhỉ?
Quả nhiên, lúc hai người này đi đến hiên tòa nhà, Diệp Thanh ở sau cây liếc nhìn, lập tức nhận ra, chỉ thấy mặc trang phục vằn màu khói cháy bỏng như con gấu trúc, tóc nhuộm màu đỏ, từng vệt từng vệt thật là lòe loẹt, người nam rất đẹp trai, giữa ánh mắt cười nhạo, khiến cho người khác cảm giác, người này bề ngoài nho nhã nhưng trong bụng là dao găm giết người.
Hai người này, kề vai sát cánh, một tay người nam còn thuận thế ấn chặt vào bộ ngực nhấp nhô của người nữ, không phải là Trình Mộng Kiều và Lý Hỏa Nhĩ còn là ai?
- Hai người này sao lại đi cùng nhau? Chẳng lẽ Lý Hỏa Nhĩ chính là người đứng đằng sau giật dây? Vì bị ta khai trừ mà ôm hận báo thù? Tuy nhiên, khả năng của người này chắc chắn không thể điều động nhiều phóng viên như vậy?