Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 436: Mã Não Hồng (1).
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm:
Ninh Não Nhi cười một tiếng, uốn éo vòng eo, hai bờ vai thì cứ lắc lư đưa d0ẩy về phía Diệp Thanh, không hề chi, mặc cho trong lòng ả suy tính ra sao, nhưng đó lại xuất phát từ sự tự trọng, theo bản năng cô ả đã muốn làm như thế! Hơn nữa, lần đầu tiên đáng giá ngàn vàng, đối với một cô gái mà nói, ít nhiều gì cũng mang một chút tính quan trọng, một chút lo lắng!
Nghe nói, lần đầu tiên thì rất đau, hơn nữa, vũ khí của thằng này cũng rất dữ tợn, mặc dù lần trước Ninh Não Nhi đã ngăn cách bởi lớp quần jean dày cộm, giằng co một hồi, nhưng luồng lửa nóng, kiên cố, sự mạnh mẽ, cứ rành rành đưa đến tay cô nàng, cứ thế in hằnglên kí ức của cô nàng, đến nay vẫn còn khiến cô cảm thấy rùng người!
Dù sao, thì những chuyện chưa từng trải nghiệm, chưa từng biết đến vẫn luôn cảm thấy rtấ là kinh khủng!
Nhưng, giờ phút này đây Diệp Thanh đã bị tinh trùng lên não rồi, trở nên mặt dầy, thế là lập tức gian đôi tay ra, nắm chặt cổ tay nàng Ning Não Nhi một cách dữ dằn, đặt nàng ta áp lên huán!
Ngay sau đó, cùng với những tiếng la hét, Ninh Não Nhi nhất thời thốt không ra tiếng, chỉ còn nước mặc cho Diệp Thanh ra sức chiếm lấy bờ môi anh đào nhỏ thơm phức ấy, nhít lấy hàm răng, ép sát chất dịch trên đầu lưỡi nóng bỏng ấy, ngang nhiên đi vào sâu bên trong!
Thế là, cô nàng Ninh Não Nhi đã hết cách lẫn tránh, đôi chân bị đôi chân của Diệp Thanh kiềm kẹp lấy, đôi bàn tay cũng bị đôi tay của Diệp Thanh nắm giữ lấy, đôi môi mềm mại cũng bị đôi môi của Diệp Thanh xâm chiếm rồi, bên trong một con rắn linh đang khuấy động, đang ức hiếp lưỡi chim nhỏ bé của mình, còn có một tấm ngực lực lưỡng đang không ngừng ón ép, đang ma sát lên sūxōn,*** mềm mại của mình, khúc tròn lớn nóng bỏng kia không ngừng loạn chiến, truyền vào một luồng điện rất mãnh liệt, khiến cho than thể mềm mại của cô nàng không còn sức chống cực, xoay chuyển được nữa, sự trống trải trong cơ thể ấy dần dần, khát vọng khúc vật kia lắp đầy nó!
-Không cần!
Ninh Não nhi có chút sợ hãi, mặc dù cô nàng thích Diệp Thanh, nhưng như thể đã cùng hắn làm thế này, vẫn còn chưa sẵn sàng, thế là vặn vẹo một cách cực lực, nhưng, cô không biết rằng vặn vẹo, ma sát như thế thì lại càng khiến chàng trai thêm rạo rực!
Vô tình, cặp đùi của Ninh Não Nhi kẹp lấy eocủa Diệp Thanh, tức khắc nhen nhóm cho dòng máu nóng của Diệp Thanh! Máu thú trỗi dậy!
"A!"
Diệp Thanh cũng chịu không nổi mà ngưỡng đầu thét lên một tiếng,
Môt bên thì ép sát vào hún châu của cô nàng Ninh Não Nhi, một bên thì bàn tay ác quỷ ấy di dời, đi tháo gỡ váy tơ của cô nàng!
Váy tơ hai dây, là loại ở sau gáy, rất dễ gỡ, cái thắt nơ được gỡ ra một cách nhẹ nhàng, váy tơ từ trên thân thể trắng tuyết trơn tuột xuống, lộ ra hai quả cầu ngọc mịn màng đàn hồi đến khiến người ta bật ngửa người, đứng xửng ngạo ngời, run lẩy bẩy, tựa như cặp đùi phấn tay ngọc, rất đẹp!
Cặp cầu tròn mềm mại nõn nà, phát ra mùi hương thơm ngát và khí sắc ngọt ngào, thể nào Diệp Thanh có thể ngượng chịu nổi, tức thời đưa đôi tay bắt lấy, niền niết, khiến cho bàn tay to lớn của anh ta, không thể vồm lấy hết được, chỉ có thể miễn cưỡng mà che lắp nó được hơn nửa thôi, những mùi hương từ mảng thịt mềm mại được tỏ ra từ khe ngón tay, xuôi theo sự vận động của các ngón tay, không ngừng thay đổi hình dạng!
Ninh Não Nhi thét lên một tiếng, không ngừng hít thở, hàm răng cấn nhẹ, khuôn mặt trắng nõn như trứng ngỗng ấy bỗng dưng ửng hồng, đôi tay bất chợt nắm chặt ra giường, và đồng thời, vòng ngực không ngừng ưỡn lên phía trước, mặc cho Diệp Thanh mặc sức vuốt ve!
"A ~ "
Ninh Não Nhi thét một tiếng kinh hãi, hóa ra là Diệp Thanh đột nhiên thăm dò, há mồm, cáu lấy nụ hoa trên đỉnh vòm núi của cô, hút lấy một cách hung hăng, Ninh Não Nhi làm sao chịu nổi trận này, lúc này thân thể run rẩy ấy, đang ươn ưỡng lên phía trước ấy cũng đã rút lại, muốn tránh né sự công kích lưỡi hung tợn của Diệp Thanh, nhưng, Diệp Thanh lại cắn chặt không buông, luồng hơi thở cuốn hút nóng bỏng cứ theo sát truy đuổi theo sau!
Diệp Thanh một mặt niền niết lấy cô, một mặt thì hthở hổn hển, trong chốc lát, Ninh Não Nhi đã ngưng giãy giụa, cơ thể cô mềm nhũng đến nổi quậy quạ được nữa, đã hóa thành một bãi đất hoa! Chỉ còn muốn mặc cho người ấy ức hiếp một cách thỏa thích!
Đã thưởng thức phong cảnh tuyệt vời trên núi non ấy hơn nửa giờ, Diệp Thanh càng hưng phấn thêm, lúc này một mạch lướt xuống, ngưng lại trên vùng bụng rốn bồi hồi, hai tay lại nhẹ kéo váy tơ của Ninh Não Nhi xuống!
Lập tức, bộ váy dài với chất liệu tơ ấy đã tuột xuống eo của Ninh Não Nhi, Diệp Thanh ngồi dậy, ánh mắt ngóng nghía tỉ mỉ, không kềm được húp một hơi khí lạnh, tốt đấy Não Nhi ạ, quả nhiên y như Tiểu Ni của Trần Du, bên dưới nút thắt của váy tơ, quả nhiên cũng là chơn không!
Nét xinh tươi dịu dàng, cơ thể trắng trẻo nõn nà, đã hiện ra trước mặt Diệp Thanh, đã khiến toàn thân anh ta run rẩy, mạch tim nhảy nhót càng thêm lợi hại, “Thình, thịch, thình, thịch!”, một tiếng, một tiếng, giống như tiếng sét đánh vậy, như sắp nhảy tọt ra khỏi ngực vậy!
Này tiểu ny, dáng người không ngờ cũng hoàn mỹ như thế, quả thực khiến người ta mất bình tĩnh!
Cặp đùi phấn tay ngọc ấy, chiếc bụng trơn nhẵn, còn có kia xinh đẹp tựa như con bướm hoa, nhín thịt hồng phấn nhẵn nhụi sạch sẽ, trong suốt , mặt trên còn vài giọt sương sớm trông giống như giọt ngọc châu, ngọn đèn chiếu rọi xuống, tỏa ra vừng sáng tựa như yêu mị mê hoặt lòng người!
Ngay lập tức cánh mũi của Diệp Thanh nóng lên, dường như sắp phun ra máu vậy, đột nhiên, cảm thấy miệng khô lưỡi khô bất thường, lúc này đột nhiên cúi úp đầu xuống, hút lấy đóa hoa cánh bướm ấy, dần dần cuốn trôi dòng chảy ngọc dịch quỳnh tương vào trong miệng, tận hưởng từ từ, chỉ cảm thấy thứ vô sắc vô vị, tinh khiết như nước thần, hơn nữa mang chút cảm giác sền sệt, quả thực khiến cho người ta ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa, tuy rằng vô vị vô sắc, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Ninh Não Nhi thở hào hển, tỏ vẻ rất khẩn trương, cặp đùi như muốn kẹp chặt, như gã quỷ kia lại cố tình mở phạc ra, như không còn sức lực để phản kháng, đôi chân nõn nà ấy bị gã hư hỏng kia giơ lên cao, đặt trên đầu bờ vai, vỏm ngực đặt giữ cặp đùi, đầu lưỡi trơn truột linh hoạt như con rắn vậy, khiến người ta điên cuồng, co rút, run rẩy!
"A ~ "
Ninh Não Nhi không kìm nổi ngâm khẽ ra tiếng, như chim hoàng oanh hót líu lo, du dương uyển chuyển, chiếc eo thon nhỏ nhẹ nhàng hướng ra phía trước theo hướng Diệp Thanh đung đưa, hy vọng áp sát mặt hắn hơn!
…
Rốt cục, ba mươi phút sau, khiến cho ra giường đều ướt sủng, Diệp Thanh lại áp lên thân người Ninh Não Nhi, hôn lên bờ môi của cô, đồng thời, bất chợt tiến về phía trước!
"Cười khúc khích!"
Cùng với tiếng kêu khẽ nhỏ tiếng hét thỏ thẻ, vài giọt màu đào đỏ tươi, theo cặp đùi trắng trẻo nõn nà của Ninh Não Nhi chầm chậm chảy ra giọt lên chiếc ra trắng tinh, rành rành lộ rõ, khiến người đàn ông kia càng điên cuồng!
"A ~!"
Cùng lúc đó, trận đau đớn kịch liệt bất chợt, khiến Ninh Não Nhi không thể ức chế nổi hét to lên, bàn tay mềm đột nhiên vồ nắm lấy ra giường, lông mày lá liễu đột nhiên quập lại nhanh chóng, vẻ mặt đau đớn, nước mắt như chảy xuống mưa, không ngờ là khóc vì đau!
"Đau..."
Ninh Não Nhi cứ như vậy khiến mình thấy thích thú! chỗ kín đó, có một cảm giác xé rách như chưa từng trải qua, quả thực không cách nào hình dung, duy nhất khiến một điều khiến cô vui mừng chính là, lần đầu tiên quy báu của chính mình, trinh tiết quý giá của cô gái, cuối cùng đã trao cho một người đàn ông mà chính mình yêu thích! Mà đàn ông này, cũng rất thích cô! Chuyện vui đời người cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
- Xin lỗi nhé, vừa rồi anh quá thô lỗ!
Diệp Thanh hổ thẹn vô vàn, một bên lau nước mắt cho cô, một bên ôm cô nhẹ nhàng, là cưỡng chế lại sự kích động không muốn rút ra, vẫn không nhúc nhích, sợ lại làm cô đau!
…
Cách vách phòng, Trần Du nằm trần chuồn mà ngủ, nghe được tiếng thét thanh chói tai của Ninh Não Nhi, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì đã liền bịch kín lỗ tai, nhẹ giọng nói thầm!
- Ai da, Não Nhi này, đừng để cô ta la lớn tiếng quá, lại cố tình không nghe, cố ý chọc ghẹo tôi sao! Người ta làm sao chịu nổi kích thích này của các ngươi!
Liền vùi đầu vào chăn, ngủ!
Nhưng, tim cô ta đã đập loạn xạ, thân thể dường như bắt kịp phản ứng, thì làm sao ngủ được, chỉ sau chốc lát, lại nhô đầu ra, lẳng lặng lắng tai nghe, bên trong chăn, một tay này cứ nắm chặt chơi đùa với một bàn tay kia của chính mình, thì bất chợt tìm được chốn ở giữa hai cặp thon dài kia!
...
- Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, anh chuyển động đi!
Qua thoáng chốc, có lẽ là cảm thấy Diệp Thanh như nghẹn, thật có lỗi với anh ta, Ninh Não Nhi liền kéo cổ Diệp Thanh, khẽ nói, tuy nhiên, đôi mi thanh tú của cô vẫn đang nhẹ nhàng nhíu lại!
- Ừ, vậy anh chậm một chút...
Diệp Thanh gật gật đầu, như được đại xá, lập tức động lên, tuy nhiên suy xét đến cảm nhận của Ninh Não Nhi, vẫn là đè nén kềm chế cảm xúc, dịu dàng và nói.
Nếu không động, quả thật phải phát điên rồi! Mưa gió bão bùn không được, thì chậm rãi cứ từ từ mà hưởng thụ cũng mang lại một cảm giác tuyệt vời khác! Nhành hoa nhỏ hẹp, không ngờ lại như thế chặt chẽ và ấm áp, mềm mại co giãn, non nớt, rạo rực của chính mình bị những cơ thịt chồng chất bên trong kia bao bọc lấy, không ngờ mồn một cảm giác được những tầng lớp đường vân và nhăn nhúm, cùng với ngọc dịch tràn ra...
Dần dần, Ninh Não Nhi liền cảm nhận được một thứ cảm giác mà trước giờ chưa từng có, cảm giác sảng khoái độc nhất vô nhị, tiếng hét càng lúc càng lớn, tưng bừng vui thú, Diệp Thanh cũng thả lỏng ra, tọa thẳng người, bắt đầu dùng mãnh lực thác phạt, tiếng kêu to của mệm giường "Kẽo kẹt kẽo kẹt" vang lên, một đôi cầu tuyết trắng nỏn, mềm như không còn sức đặt và nện lên trên đầu vai của Diệp Thanh, bị tấn công dồn dập tan hoang ...
Hai người tận hưởng thích thú, chỉ khổ cho mỹ nữ bên kia tường là Trần Du...
…
Ngày thứ hai tỉnh lại, đã là giữa ban trưa, Ninh Não Nhi cuộn mình trong lòng ngực của Diệp Thanh, ngủ một cách ngon lành, khi mở to mắt, nhìn ra cửa sổ, bức màn dày kia đã che khuất không cho ánh sáng len vào, không khỏi bàn hoàng phát hoảng lên!
- Sao thế?
Thật ra Diệp Thanh dậy sớm rồi, chỉ có điều luyến tiếc cô nàng dịu dàng kia đang nằm gọn trong lòng anh đây, cứ ôm khư khư cô nàng đang ngủ say, người ta nói rằng nơi dịu dàng chính là gò đất anh hùng, đấy quả không sai tí nào, nay không, không ngờ thằng nhãi Diệp Thanh này lại lãng phí mất một buổi sáng, cả y thuật cũng không nghiên cứu , làm hại nhỏ Vũ nhi phải khổ sở đợi anh ta trong ngôi tháp Y Linh kia!
- Buổi sáng hôm nay tôi còn phải mở một cuộc họp! Ngày hôm qua thông báo cho rồi!
Ninh Não Nhi nhận thấy chính mình và Diệp Thanh trần truồng , ôm nhau mà ngủ, vết máu đỏ tươi lưu lại trên ra giường kia, không khỏi xấu hổ, lại sảng giọng lên mang thêm chút oán giận.
- Họp cái gì, một ngày tốt như thế, hôm nay rất đáng làm ngày kỷ niệm, thì anh nghỉ ngơi một ngày đi!
Diệp Thanh từ phía sau đưa tay ra phía trước ôm lấy cô, , bất chợt ôm lấy hai quả bóng nước giống như quả cầu bằng ngọc, không khỏi hưng phấn đến cực điểm!
Lại nói:
- Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại thông báo cô thư ký Kim Hân nhỏ nhắn kia rồi , nói là Ninh tổng hôm nay thân thể không khoẻ, không đi làm được!
- Sao vậy rồi?
Ninh Não Nhi ửng hồng chưa bớt, nhớ tới trận điên cuồng đêm qua, ngượng không chịu nổi, liền nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của hắn, để hắn thành thật tí!
Tiếc rằng, vừa mới vặn vẹo vòng eo, liền cảm giác nhúm khúc tròn tròn một vật rắn thật dài cứng đằng sau mình lại phát nóng lên cực kì, còn đang chảy nước nữa, không ngờ cái kia lại lần nữa nhảy tọt vào chính giữa cặp đùi của mình, tuy rằng không có đưa vào trong cơ thể mình, lại khiến cô giật mình kinh hãi, không kìm nổi liền phát run lên!
Tên vô lại này, chỗ đó của mình vẫn còn nóng bỏng đau điếng kia kìa, thì làm sao còn có thể lại lần nữa chịu nổi trận mưa gió của anh chứ!
- Tôi liền ở bên ngoài vờn vờn thôi, không đút vào đâu, thật đấy!
Diệp Thanh thật sự cảm giác được sự sợ hãi của Ninh Não Nhi, cảm thấy có chút lỗi lầm, liền ôm cô và nói, chỉ có điều chỗ đó vẫn rắn chắc như cũ, lại bị hai cặp đùi thon kia kẹp lấy, nếu hắn (hoặc: giống như) động đậy một chút thì quả là khó chịu lăm lắm đấy!
- Anh bế tôi nhé, chúng ta đi tắm rửa đi!
Ninh Não Nhi mặt ửng hồng và nói.
- Ồ, vậy được thôi !
Diệp Thanh liền đứng dậy, liền ôm lấy một thân thể trần truồng như nhau Ninh Não Nhi đi ra ngoài!
- Cứ như vậy a, nếu chẳng may bị Trần Du nhìn thấy, thì xấu hổ chết đi được!
Ninh Não Nhi tựa đầu vào ngực Diệp Thanh, khuôn mặt trái xoan nõn nà mang chút hương thơm cọ xát vào cơ thể rắn chắc của anh chàng, khi ấy chỉ cảm thấy ấm áp đến cực điểm! Đương nhiên, Diệp Thanh cũng cảm giác được ấm áp đến cực điểm!
- Cô ấy sẽ không nhìn thấy đâu, buổi sáng nay tôi nghe thấy thanh âm đi ra của cô ta, cô đã đi làm từ sớm rồi!
Diệp Thanh nói xong, liền ôm Ninh Não Nhi, một cơ thể trắng bóng đi ra ngoài!
Đi vào phòng tắm, thả xuống hồ nước bồn tắm lớn, hai người liền ngâm ở bên trong, thấy cậu nhỏ của Diệp Thanh vẫn rắn chắc như cũ, Ninh Não Nhi thật là áy náy, nhớ đến tối hôm qua ba lần bốn lượt trốn tránh cái vật rắn chắc kia, khiến cảm thấy có chút sợ hãi và ngượng ngùng.
Diệp Thanh nhìn thấy đôi môi xinh ửng hồng căng mịn màng thơm tho như nhụy hoa, không khỏi bỏng mắt, lúc này vô cùng kích động đứng lên, đem ý chí chiến đấu sôi sục của "Tiểu Diệp Thanh" đưa tới bên đôi môi hồng của Ninh Não Nhi, hít thở vội vã, lắp bắp nói:
- Tốt rồi, tốt rồi Não Nhi ơi, không thì em dùng vòm ngực và đôi môi của em, giúp ta giải quyết đi!
"A? !" Ninh Não Nhi lập tức ngay người ra, đối mặt vật thể man rợn kia, lập tức cảm thấy điên loạn, dở khóc dở cười, tuy nhiên, xem kia bộ dạng tội nghiệp kia, lại không đành lòng, liếm láp miệng, liền miễn cưỡng dùng hai tay nâng hai quả cà của Diệp Thanh lên, rồi đưa cậu nhỏ nóng bỏng của Diệp Thanh kia kẹp ở chính giữa, cùng lúc đó , dùng đôi môi hồng kia vây lấy nó...
Trong phòng tắm, thoang thoảng tiếng thở hổn hển nhè nhẹ của chàng trai và tiếng “ư,ư” của cô gái, ướt át vô cùng!
….
Trong lúc hai người đang kích động thì cánh cửa phòng khách bị mở toan ra !
- Não Nhi, Não Nhi, còn không có rời giường sao chứ! Các ngươi như thế nào rồi!
Trần Du cầm theo bao lớn bao nhỏ đi vào, nhìn thấy Ninh Não Nhi cửa phòng đóng kín, liền lớn tiếng kêu lên.
Lúc này, trong phòng tắm hai người một đứng một quỳ kia phát hoảng !
Ninh Não Nhi đã co rút đầu lại theo tính bản năng, nhả vật bằng thịt kia ra, nhưng Diệp Thanh lại bất giác kích động lên, không những không thể kiềm lại được, không lùi mà còn tiến tới, đồng thời nhẹ nhàng đẩy lên một cái, nắm lấy mái tóc và hai tay của Ninh Não Nhi, liền đưa trán của cô hướng theo cơ thể đẩy mạnh vào, lập tức, chất lỏng nóng rực mang hơi thở tựa như hoa lật, như lượng nước biển, vừa tựa như đạn pháo phóng ra, Ninh Não Nhi nhất thời không kịp phòng bị, "ực, ực, ực, ực" "Ùng ục ùng ục", đều đem nuốt trôi đi!
Tiếng nước hoang tàn, âm thanh mãnh liệt khiến Trần Du ở ngoài phòng khách đều nghe rõ mồn một, lập tức mặt đỏ tai hồng, thét rầm lên! ! .