Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 444: Lý Tiểu Miêu – có thể một mình phụ trách một công việc!
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenY
Sưu tầm:
Không ít những bệnh nhân tỉnh táo đều cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ, tám phần là chết người rồi! Mới đến hai hôm nay, có lẽ cũng chết đến vài người rồi! Không phải họ sung sướng trên nỗi đau của người khác, mà là trải qua trận nổ đó, kinh hãi quá độ, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, ai cũng cảm thấy có chút chán nản, tinh thần sa sút, nếu nói đã bước vào bệnh viện cấp cứu, thì vạn sự đại cát, nhất định không chết, thì đánh chết họ họ cũng chẳng tin!
- Làm sao thế, làm sao thế?
Cát Lệ Quyên cùng lúc phụ trách tận mấy người bệnh, lúc này nghe thấy tiếng gọi, liền vội vội vàng vàng chạy đến!
- Bệnh nhân hình như có chuyển biến xấu rồi!
Quan Xảo Mai nói cho cùng cũng là nhân viên thực tập, trước kia chưa có kinh nghiệm làm việc, gặp phải tình huống đột phát, chân tay có chút luống cuống không biết phải làm gì!
Cát Lệ Quyên chạy như bay vào, mới nhìn, chỉ thấy người công nhân hơn 30 tuổi đó vốn dĩ hô hấp ổn định, vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, nhưng lại bắt đầu khó chịu không yên, không ngừng thở dốc, mặt mày đỏ bừng, dường như rất nhanh, môi và sắc mặt liền trở lên tím tái!
Cát Lệ Quyên mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng dẫu sao cũng đã trải qua cuộc huấn luyện kỹ lưỡng của bệnh viện Ngân Hạnh , lập tức bắt đầu điều chỉnh mặt nạ bảo hộ cho bệnh nhân đó, vuốt lưng, thay đổi tư thế vân vân, Quan Xảo Mai cũng tiến lên giúp đỡ!
Hai cô gái bận bịu không ngừng, nhưng chỉ vài phút sau, tình trạng của bệnh nhân vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí suyễn nghẹn trái lại còn nặng hơn trước, tím tái càng rõ rệt hơn trước.
- Lo chết mất, lo chết mất!
Trên gióng mũi thanh tú của Cát Lệ Quyên từng giọt mồ hôi chảy xuống, Quan Xảo Mai càng không chịu nổi, y phục màu hồng nhạt đã dính cả vào lưng, phác họa dáng người càng thêm tức giận, tuy nhiên trong giây phút quyết định này, không có bất kỳ ai lại sinh ra suy nghĩ xấu xa, tất cả chú ý đều dồn vào người bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch đó!
Lúc này, Lưu Tiểu Bố và vài y ta khác cũng chạy lại giúp đỡ, đáng tiếc đều không có biện pháp nào!
- Không được rồi, mau đi gọi bác sỹ!
Lưu Tiểu Bố nói xong liền chạy đi, cùng lúc đó dặn bảo Cát Lệ Quyên và mấy người bọn họ tiếp tục vỗ lưng, thay đổi tư thế hay những biện pháp hộ lý khác!
Đúng lúc này, một âm thanh thanh lịch truyền đến:
- Chuyện gì xảy ra thế? chuyện gì xảy ra?
- A , chào y tá trưởng!
Hóa ra, là Lý Tiểu Miêu đến!
- Để tôi xem xem!
Lý Tiểu Miêu tự nhiên lập tức bước đến giường bệnh kiểm tra, lần này, có vài y tá mới chư lâu vốn dĩ không phục gì Lý Tiểu Miêu liền bắt đầu thì thầm to nhỏ!
- Còn thật sự coi mình là chuyên gia cơ đấy! Tình hình này mà không đi tìm bác sỹ, cô đến xem thì có tác dụng gì chứ?
- Đúng đấy, tôi nói với cô nhé, cô ta chẳng qua là dựa vào mối quan hệ với viện trưởng Diệp mới ngồi lên được vị trí này, có thể còn có mối quan hệ gì đó mà không nói với người khác được ý chứ!
- Thật hay giả, đúng là không nhìn ra đấy, người con gái này, làm bộ thuần khiết, thanh cao, thì ra có cùng một chân với viện trưởng, đúng là biết cám dỗ người, đồ hồ li tinh lẳng lơ!
- Xuỵt , nhỏ tiếng thôi, đừng để cô ta nghe thấy!
- Nghe thấy thì nghe thấy, sợ cái gì, cô ta có thể làm ra được những chuyện như thế thì còn sợ người khác nói.....
Bất thình lình, người này liền câm miệng lại.
Chỉ thấy, Lý Tiểu Miêu mới kiểm tra chưa đầy ba giây, không ngờ cô lại lập tức tìm được nguyên nhâ, hưng phấn giơ tay nạy ra, đợi đến khi nạy ống khí quản của người bệnh ra ngoài, tình trạng suyễn nghẹn nghiêm trọng của bệnh nhân lập tức thuyên giảm đi, cùng lúc đó, môi và sắc mặt cũng dần dần hồng lên, hô hấp cũng bắt đầu bình thường trở lại!
Thấy vậy, ai ai cũng đều dùng ánh mắt kinh ngạc và khâm phục nhìn cô, đặc biệt là mấy người y tá không phục cô lúc trước còn thì thầm to nhỏ, càng mắt chữ A mồm chữ O, to tới mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà vào!
- Y tá trưởng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?
Cát Lệ Quyên vô cùng nhã nhặn hỏi, thần sắc không khỏi hổ thẹn! Lưu Tiểu Bố, Quan Xảo Mai và mấy người y tá cũng đều sáng mắt nhìn cô, đợi cô giải đáp thắc mắc!
Lý Tiểu Miêu giơ ống chèn trong tay ra, bày ra trước mặt cho mấy người nhìn, nói:
- Này, các cô xem!
Mấy người lập tức “a” lên một tiếng, hiểu được vấn đề.
Thì ra, ống thở chèn trong nội quản của bệnh nhân, bị đờm không xuyên hết qua được nên làm tắc.
- Khí quản bị đờm làm tắc ở lâm sàng thượng là chuyện không phải hiếm thấy, nếu như không thể kịp thời phân biệt và áp dụng phương pháp quyết đoán, thì sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng..
Lý Tiểu Miêu liền kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm làm y tá của mình, giải thích cho mấy người này!
Thì ra, “ Đàm xuyên” (đờm) thông thường là do kích thích của các yếu tố ngoại giới không tốt hoặc nội tạng mất đi dưỡng chất, nhân thể tam nhân thất hành ( cơ thể người có ba nguyên nhân mà không cân bằng), làm cho phế, tỳ, thận bị thương tổn, từ đó mà sản sinh chứng viêm, bài tiết một lượng lớn chất đặc, cùng với sự phát tác lặp lại nhiều lần, các vật chất bài tiết đặc sẽ biến thành đờm, hấp thụ chặt chẽ ở chỗ sâu trong phế bộ, rất khó hòa tan, những loại thuốc bình thường khó mà tiêu trừ được, bình thường ho thế nào, cũng không ho ra được!
Có một số “ Tố hình đàm xuyên” thậm chí còn giống như một chuỗi keo đông lạnh, đặt trong lọ đựng nước muối sinh lý, sẽ tản ra, thành một loại trông giống như cái cây, hơn nữa lại còn có cả “ cọng râu” , nếu nhìn bên ngoài, có caí có thể dài đến 5- 6 cm, đủ loại màu sắc, màu vàng, màu rám nắng, màu trắng ngà, cũng có cả màu đen đen đậm, thậm chí còn có cả đủ năm màu sáu sắc, vô cùng ghê tởm!
Bạn nghĩ xem, nếu có một con “giun”, “dị hình” kinh khủng như thế, hấp thụ ở phổi bạn, những thuốc bình thường đều không giải quyết được, thì phải đáng sợ đến chừng nào! lâu lâu, một số loại đờm tích lũy lâu ngày, thậm chí còn lấy mạng người như chơi!
Có điều, cũng tốt, người bệnh nhân này trong lúc hôn mê, không biết thế nào mà lại ho được ra, cũng coi như trong họa có vạn phúc!
Sau khi được nghe Lý Tiểu Miêu giải thích, các cô y tá mới hiểu ra, đặc biệt là mấy người trước kia không phục Lý Tiểu Miêu, lần này, lập tức nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
Lưu Tiểu Bố nói:
- Chẳng trách chị Tiểu Miêu được nhậm chức y tá trưởng, hoàn toàn không phải mối dựa vào mối quan hệ mờ ám nào cả, cô ấy thực sự có bản lĩnh!
Quan Xảo Mai nhìn Lý Tiểu Miêu như là đang nhìn thần tượng vậy:
- Sau này mình nhất định phải đi theo học tập chị ấy!
- Chị mình thật là lợi hại.
Lý Tiểu Hổ mơ hồ phấn khích, xiết chặt nắm tay lại!
- Haha, Tiểu Miêu quả thực đã trưởng thành rồi!
Lúc này Diệp Thanh đang ngồi trên xe lăn, do Mã Tiểu Linh đích thân đẩy, cũng đi đến, hai người nhìn nhau, hiểu ý mà cười! Trong lòng đều có một ý nghĩ, đó chính là : Tiểu Miêu này không bao giờ còn là cô y tá lơ mơ mà ngày xưa tiêm sai liều thuốc in-su-lin nữa rồi! Với năng lực của cô, xứng đáng đảm đương chức vụ y tá trưởng!
- A, viện trưởng Diệp, viện trưởng Mã!
- Chào hai viện trưởng!
Mọi người cũng đều phát hiện ra hai người, nhao nhao chào hỏi, một số bệnh nhân nhìn thấy viện trưởng của bệnh viện đã cứu lấy mạng sống của họ, không ngờ lại là hai người tuổi còn trẻ như em bé này, không khỏi vô cùng ngạc nhiên!
- Tiểu Miêu, làm tốt lắm!
Diệp Thanh nhìn thấy Lý Tiểu Miêu đi tới, liền cười nói.
- Cũng bình thường thường thôi mà.
Lý Tiểu Miêu cười cười, lại có chút ngại ngùng, bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó!
Mã Tiều Linh cười trêu nói:
- Diệp Thanh mới khỏe lên một chút, đã muốn kiểm tra công việc rồi đấy! Tiểu Miêu cậu còn không nhanh báo cáo đi!
- Ồ !
Lý Tiểu Miêu lập tức phản ứng lại, vội vàng giới thiệu sắp xếp công việc của phòng y tá!
Mới nhắc đến công việc, cô gái mà ngượng ngùng lúc nãy lập tức không thấy nữa, mà thay vào đó là một nữ y tá trưởng với giọng nói em tai, tự tin mỉm cười, lời nói cử chỉ rất hào phóng tự nhiên!