Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 460: Thần linh? Bác sĩ?
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm:
: qidia
Diệp Thanh tự nhiên lắc lắc đầu, nói gì thì nói anh cũng là người của xã hội hiện đại, từ trước tới nay vẫn tự nhận là chính nhân quân tử, cái kiểu diễn xuất làm hoàng đế, cường hào cưỡng đoạt dân nữ, đem về làm nô lệ, tỳ thiếp, thực sự có chút khiêu chiến với giới hạn đạo đức của hắn.
Cứ cho là Tiểu Vũ Nhi – thứ sinh vật giả thuyết trí năng này lúc gọi hắn là “ Chủ nhân ca ca”, hắn đã có chút cảm giác như mình làm gì có tội, hơn nữa, hắn trước nay chưa bao giờ thực sự coi Tiểu Vũ Nhi là “nữ nô” cả.
- A hu la hu la
- A hu la hu la
Giữa lúc phi thuyền của hai người bay qua mốc một giờ, bất thình lình, từ xa xa vọng lại, tiếng hét hoảng sợ của những miêu dân ở bên dưới, Diệp Thanh cho phi thuyền dừng lại, ngoảnh đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy những miêu dân đang chạy chốn, tránh né tứ phía, giống như là có quỷ đến tìm vậy.
Sau đó, Diệp Thanh liền nhìn thấy, phía sau thung lũng, một con quái vật với cái đầu thật lớn vồ ra, ước chừng phải cao bảy tám mét, toàn thân đầy những gai xương, ghê tởm dữ tợn, thuộc vào loại những xương dài thò ra bên ngoài, chỉ vồ một cái, đã ăn liền tù tì mấy người miêu dân, ngoài một chút bọt máu bắn tung tóe ra bên ngoài ra, thực sự là đến cặn xương cũng không nhè ra, tàn nhẫn tới mức không thể tàn nhẫn hơn.
Ngay cả Tiểu Vũ Nhi là sinh vật giả thuyết, cũng tức khắc không thể chịu nổi, kinh hãi kêu lên:
- Chủ nhân ca ca, nhanh, nhanh đi cứu bọn họ, cái con quái vật này thật đáng tởm.
Diệp Thanh ngay lập tức lái phi thuyền bay qua chỗ đó, trong lúc tiếp cận được mục tiêu, đột nhiên nghĩ được một cách, lập tức, một cột sáng thẳng tắp bắn thẳng về phía con quái thú kia.
- Hự
Cột sáng với tốc độ cực nhanh, con quái thú cũng chẳng thể trốn vào đâu được, gần như đến phản ứng cũng không kịp, trong chớp mắt liền bị cột sáng xuyên qua, thân hình khổng lồ cùa nó đổ cái “ ầm” xuống đất.
Chiếc phi thuyền nhỏ con này, tuy chỉ là một công cụ đi lại nhỏ con, nhưng cũng trang bị hệ thống phòng ngự và tấn công, hơn nữa cơ chế điều khiển lại vô cùng đơn giản, cũng chính là dùng suy nghĩ để điều khiển, hoàn toàn không giống như những máy móc chiến tranh lạc hậu trên trái đất, nào là các loại vũ khí cầm tay, định vị ... phiền phức, vô cùng phiền phức.
Loại phi thuyền này chỉ cần không phải là tên ngốc, đần độn thì đều có thể học sử dụng rất nhanh, Diệp Thanh dĩ nhiên là sớm đã giúp Tiểu Vũ Nhi điều khiển nó rồi, trở thành người lái chính của chiếc tiểu phi thuyền, lần này, mới đánh một chút, mà đã đánh trúng được mục tiêu, lại còn đánh trúng vào đầu, Diệp Thanh cũng khá tự đắc.
Tiếng nổ vang trời, tia sấm điện với chùm ánh săng sán lạn chiếu sáng rực rỡ cả một khoảng trời, con quái thú trong chớp mắt đã bị tiêu diệt, mấy người miêu dân đó đều nghẹn họng nhìn trân trối, nhao nhao dừng lại, đợi đến lúc nhìn thấy thần linh vừa nãy đã quay lại cứu bọn họ, lần nữa trở nên kích động, không ít người còn quỳ luôn tại chỗ, dập đầu quỳ lạy không ngừng, khuôn mặt thành kính.
Nhưng vẫn cò một đôi người miêu dân nam nữ, không quỳ xuống bái lạy, mà còn đứng xung quanh xem xét thi thể của tên quái vật, quanh đi quanh lại, muốn tìm một thứ gì đó để mổ nói ra.
Diệp Thanh tập trung quan sát, lúc này mới phát hiện, có một cô gái nho nhỏ người miêu đương bị thi thể của con quái vật đè lên bên trên, những chiếc xương của con quái vật thò ra bên ngoài, phòng ngự dũng mãnh, hai người miêu dân đó dùng đá và dao làm bằng xương rạch thế nào cũng không chém rách được nó, lo lắng không chịu được, mà cái cô bé bị đè ở phía dưới thì cứ gào khóc thảm thiết.
Có lẽ là do có “thần linh” đang ở đây, nên những người miêu dân khác đều không dám động đậy, chỉ quỳ lạy, dập đầu, không dám tiến lên phía trước giúp đỡ.
Diệp Thanh không khỏi cảm thấy hổ thẹn, lúc này liền vù một cái, khởi động phi thuyền, bay ra chỗ cô bé người miêu đang bị thi thể của con quái vật đè lên.
- Oa oa
- Oa oa
Hai người miêu dân kia nhìn thấy Diệp Thanh nhảy từ phi thuyền xuống, phía sau còn có một cô gái biết bay giống như thiên sứ bay theo, lập tức vô cùng kinh hồn, sợ hãi, “phụp” một cái liền quỳ xuống, hình như là họ chỉ quan tâm đến việc cứu đứa con gái nên không quỳ lạy thần linh, lúc này chỉ sợ thần linh trách phạt!
Ngay cả cô bé người miêu bị đè ở phía dưới cũng không ngừng khóc lóc, thân thể nhỏ bé run rẩy, rõ ràng là đang vô vùng sợ hãi.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, bước lại, giơ tay đạp đập vào xác của con quái vật, tiếng leng keng rung lên, cừ thật, đã sắp bì được với gang thép rồi đây, chẳng trách mấy người miêu dân này dùng đá, dao xương, mà hoàn toàn vẫn không thể đập gẫy được bộ xương phòng thủ của nó.
Diệp Thanh hai chân đứng tấn tung bình, dồn khí đan điền, đơn chưởng chậm rãi đưa lên, vòng qua một đường vòng cung rồi thu lại ở bên sườn, sau đó hít sâu một hơi, bật hơi mở thanh, cùng lúc đó, một chưởng bình thường, đột nhiên đẩy ra.
ầm ầm ầm ầm
Thi thể của con quái vật to như quả núi nhỏ liền nổ lớn rách toạch bay ra, rơi đập ở trong thung lũng, sau đó lại một trận ầm ầm, là âm thanh phản lại từ trong thung lũng vọng lên.
Cô gái nhỏ lập tức được cứu ra.
Nhìn thấy một cảnh tượng huyền diệu không thể tin nổi đó, những người miêu dân lại càng thành kính quỳ gối dập đầu bái lạy, thần tích, đúng là thần tích, rồi một ông lão người miêu râu tóc bạc phơ, chống gậy dẫn đầu, nghiễm nhiên đây là tộc trưởng của bộ tộc người miêu, nước mắt đầm đìa, luôn miệng nói “hu la hu la” , chắc là có ý muốn nói “ cuối cùng cúng đã có thần linh đến bảo hộ người miêu núi Áo Ka chúng tôi.
Nhưng, Diệp Thanh hoàn toàn không hiểu loại ngôn ngữ ngoại tộc này, một thứ ngoại ngữ điển hình, ngôn ngữ của người ngoài hành tinh.
Đôi vợ chồng người miêu kia đương nhiên vui mừng không ngớt, chỉ cần có thàn linh ở đây, bọn chúng sẽ không dám ho he, cũng sẽ không dám đến bắt con gái họ đi.
Diệp Thanh lại có chút không được tự nhiên, trên trái đất, trước nay chưa từng có nhiều người như vậy quỳ lạy hắn, cảm thấy bản thân dường như thật sự là thần linh vậy, đoán chừng bất luận mình yêu cầu như thế nào, chắc những người này đều sẽ đồng ý? Nghĩ lại mấy câu mà Tiểu Vũ Linh nói qua, làm hai cô người miêu quyến rũ đến để hầu hạ hắn, trái tim liền có chút loạn nhịp, thình thịch thình thịch, đương nhiên, cũng chỉ là một ý niệm tà ác thoáng qua mà thôi, lập tức liền bị Diệp Thanh bóp chết.
Sau đó, Diệp Thanh liền kiểm tra vết thương của cô bé người miêu.
- Đừng sợ, anh giúp em.
Có lẽ là bị nụ cười hiền lành của Diệp Thanh cuốn hút, cô gái nhỏ liền không sợ hãi nữa, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, chắc là từ trước nay chưa bao giờ nhìn thấy người kỳ quái như thế này, cao lớn quá, đẹp trai quá!
Cô bé mặc dù là người ngoài hành tinh, nhưng ngoài đôi tai lớn, chiếc đuôi, mắt, và lông mi ra, nhưng bộ phận khác đều giống như loài người trên trái đất, đặc biệt là đôi mắt, giống như mắt mèo, sáng ngời ngời, long lanh như bảo thạch.
- Ha ha, đến đây, anh cho em ăn kẹo.
Diệp Thanh lấy ra một thanh chocolate, xé túi bọc, liền đưa cho cô bé, cô bé này bị gãy xương đùi, chỗ vết thương đã sưng tấy lên, lúc trị liệu khả năng sẽ hơi đau đớn một chút, cho nên Diệp Thanh mới cho cô bé ăn kẹo.
Trên chiếc phi thuyền nhỏ có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là trước khi đi Tiểu Vũ Nhi cố ý để lên thuyền, cô với Diệp Thanh sớm tối cạnh nhau, nên cô hiểu rất rõ tính cách của vị chủ nhân ca ca này, biết hắn sau khi nhìn thấy phi thuyền, nhất định sẽ muốn thử lái một phen, chắc chắn là sẽ đi xa, còn không biết là sẽ đi đến bao giờ mới trở về, thế nên đã chuẩn bị rất nhiều lương khô.
Cô gái nhỏ sợ sệt nhận lại thanh chocolate, hiếu kỳ nhìn nhìn, sờ sờ mấy lần, lại lấy đầu lưỡi liếm liếm, cảm thấy ngọt quá, thơm quá, từ trước tới giờ chưa bao giờ nếm qua món nào mỹ vị như vâỵ, lập tức mỉm cười.
- Cảm ơn thần linh ca ca..
Vừa nói rứt lời, những người miêu dân đang quỳ xung quanh đều hoảng sợ biến sắc, đôi vợ chồng người miêu lập tức trách mắng cô con gái không hiểu chuyện, sao lại gọi thần linh là “ ca ca” chứ, ít nhất thì cũng phải hô là “thần linh đại nhân” thì mới không mạo phạm thần, nếu không sẽ bị diệt tộc.
Nhưng, bọn họ lại nghĩ, hai vị thần linh trước mắt này, trông rất là thân thiện, có lẽ là hai vị thần nhân từ, phân nửa chắc là sẽ tha mạng cho con gái của mình nhỉ? Không nói lời nào liền nhìn Diệp Thanh với ánh mắt cầu xin, không ngừng dập đầu.
Đương nhiên, Diệp Thanh hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, liền giúp cô bé người miều kiểm tra tình hình chỗ bị gãy xương, lần này, tất cả mọi người đều giữ im lặng.
Thần linh phải chữa bệnh, là đang chữa cái đùi gãy cho cô con gái Dzhalaganiya của nhà Paz đấy, đây đúng là vị thần linh từ bi lương thiện, người miêu núi Oka chúng ta có phúc rồi.
Chiếc xương rất nhỏ, Diệp Thanh vừa chạm đến đùi của cô bé người miêu Dzhalaganiya, liền có cảm giác như đang chạm vào cánh tay nhỏ mềm mại của một cô gái, mềm mềm, dẻo dai, cơ thể của cô bé này chẳng nhẽ cũng mềm mại như không xương thế này sao? Xem ra, những người này rất có khả năng là từ loài mèo tiến hóa thành.
Diệp Thanh chạm vào xương cô bé, nhẹ nhàng gắn liền chỗ xương gẫy lại, giúp cô bôi cao loại thuốc cao gãy xương, bó lại, sau đó lại tìm mấy cành cây, mượn dùng chiếc dao làm bằng xương của người miêu, vót mỏng lại, dùng dây thừng cố định đùi cô bé lại, quá trình băng bó này, kỳ thực là rất đau đớn, nhưng cô bé người miêu lại không hề khóc lóc, có lẽ là đã có được thanh chocolate, cũng có lẽ là không muốn mất mặt trước “thần linh ca ca”, tóm lại, cô bé chỉ nhíu chặt lông mi, đau tới mức thở “phù phù” từng hơi mạnh, nước mắt rơi lã chã, nhưng lại không kêu lên một tiếng.
- Ngoan quá.
Sau khi băng bó trị liệu xong, Diệp Thanh không khỏi vô cùng trìu mến xoa xoa đầu cô bé, nhân tiện, do hiếu kỳ, cũng muốn kiểm tra đôi tai mềm mại của cô bé, nào ngờ, tay còn chưa chạm đến, tiểu cô nương liền giật nảy mình hoảng sợ, Diệp Thanh tức khắc rụt tay lại, thầm nghĩ, dân tộc này thật kỳ quái, tai không phải là điểm nhạy cảm trên thân thể đấy chứ?
Mặc dù tai của loài người cũng là một nơi mẫn cảm, nhưng không tới mức khoa trương như thế này mà.
- Xong rồi, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mấy ngày nữa vết thương sẽ lành lại.
Thứ thuốc bột cao gãy xương mà Diệp Thanh bôi cho cô bé, là đổi ra từ trong y linh bảo tháp, hiệu quả tốt đến không ngờ, hiện tại không phải là trên trái đất, hắn đường đường là một vị thần, cứ coi là chữa khỏi tại chỗ, những người miêu này phỏng chừng cũng cảm thấy bình thường, thần mà, đương nhiên là có năng lực này rồi.
Sau đó, dưới sự quỳ lạy của những người miêu dân, Diệp Thanh nhảy lên phi thuyền cùng Tiểu Vũ Nhi “phần phật” liền bay lên, mất hút ở phía cuối chân trời.
Hoàn toàn không biết, sau khi hăn đi, bộ lạc này đã tôn cô bé kia lên làm thánh nữ, cung phụng tôn thờ, bởi vì, “thần linh” đã chạm vào tai của cô bé, mà chạm vào tai – bộ phận đặc biệt này, cô bé người miêu đó đã trở thành người của Thần linh rồi, sau này nhất định sẽ được thần linh đưa đi.
Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi lái chiếc phi thuyền nhỏ, bay lượn tận mấy vòng qua tinh cầu băng tuyết, nhìn thấy vô số những núi cai, kỳ phong, vách núi, thác nước, sông lớn, sông dài, những loại sinh vật biển đang bơi lượn dưới dòng sông băng đang cuộn chảy, rồi đủ loại quái thú, những loài động vật xưa nay chưa từng nhìn thấy, rồi những phong cảnh xinh đẹp mỹ miều, phủ đầy tuyết trắng xóa lấp lánh như ánh bạc, quả thực có thể gọi là thắng địa nghỉ dưỡng tuyệt mỹ, liền nghĩ, sau này nhất định sẽ đưa những người con gái đó của mình đến, đưa hết đến đây chơi đùa cho thỏa thích.
Nhất là An Tiếu Trúc, sớm đã biết được bí mật của hắn, nếu đưa đến đây, phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì.
Sau đó, Diệp Thanh lại nhất thời cao hưng, điều khiển phi thuyền, liền phóng ra ngoài không trung.