Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 467: Em đây cũng phải học Y!
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm:
: qidia
- Anh, chị Tiểu Linh, hai người sao không ăn đi?
Diệp Tĩnh nói xong, liền lén liếc Diệp Thanh một cái, thấy vẫn hắn đơ như khúc gỗ, còn chưa chịu động tay, liền không chịu được trách nói:
- Anh, sao anh lại thế, chị Tiểu Linh còn đang đợi anh lột xác cho đấy, đúng là chẳng có tý phong độ nào hết!
Thầm nghĩ, anh chẳng biết quan tâm chăm sóc như thế, lại cũng không biết yêu thương người ta, sớm muộn gì cũng để chị Tiểu Linh chạy mất thôi!
An Tiếu Trúc trong lòng cảm thấy tức cười, mím mím môi, tự lo thân mình, thầm nghĩ, anh thích ăn hay không thì tùy, chẳng nhẽ lại còn phải đợi con gái bón cho ăn chắc? Hứ, lại còn dám nói tôi là người ngoài? Tôi cho anh biết tay!
Diệp Thanh khoát tay, cười nói:
- Anh không ăn, các em ăn đi, các em ăn đi!
Sắc mặt, không ngờ lại mơ hồ lộ vẻ lo lắng, lo âu!
Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc không khỏi hiếu kỳ ngừng lại, nhìn hắn, đặc biệt là An Tiếu Trúc, mặc dù bề ngoài chẳng có vẻ gì là đang chú ý tới hắn, kỳ thực đang dùng khóe mắt không ngừng liếc a liếc a, lúc này đương nhiên cũng chú ý đến vẻ mặt của Diệp Thanh.
- Anh, anh làm sao thế? Có phải là cảm thấy trong người không khỏe không?
Diệp Tĩnh hỏi.
- Không sao, các em ăn đi, ăn đi cho nóng, để lạnh rồi, hương vị sẽ không ngon nữa.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, cười nói.
Mã Tiểu Linh duyên dáng nhẹ nhàng cười, hàm răng trong suốt rạng rỡ, nói:
- Anh em là sợ đợi lúc nữa bệnh viện gọi điện đến: “ đến đây đi, ăn hải sản rồi, dính toàn dầu mỡ, rửa tay không tiện, rồi lại làm nhỡ mất thời gian quý giá cứu người!
- Cái gì?
- Hả?
Thấy hai con nha đầu này vẫn cứ mơ mơ màng màng, không hiểu chuyện gì hết, Mã Tiểu Linh liền chỉ chỉ cái ti vi, giải thích nói:
- Nè , tai nạn giao thông lúc nãy, là xảy ra ở nơi giao cắt giữa bệnh viện Số 6 và bệnh viện Ngân Hạnh chúng ta, mặc dù bệnh viện Ngân Hạnh cách xa hơn một chút, nhưng nếu bệnh viện tỉnh Số 6 không tiếp nhận được hết bệnh nhân, rất nhiều bệnh nhân còn lại chắc chắn sẽ được đưa đến bệnh viện Ngân Hạnh tiến hành cấp cứu, Diệp Thanh anh ấy sợ những nhân viên trực ban trong bệnh viện không đối phó kịp, đặc biệt là, bệnh viện chúng ta mới thành lập, nhân sự còn khá eo hẹp.
- hả?
- Hả?
Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đồng thanh kinh ngạc.
Diệp Tĩnh nói:
- em lại tưởng mấy người nhìn thấy cảnh tượng bi thảm nên không nuốt nổi cơm cơ.
Mã Tiểu Linh nói:
- Làm gì có chuyện ấy, bọn chị đều là xuất thân khoa cấp cứu, bình thường còn nhìn thấy những cảnh tượng máu me kinh khủng hơn nhiều!
An Tiếu Trúc nhất thời càng thêm suy sụp, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Diệp Thanh càng ngày càng xa, lại còn không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng Mã Tiểu Linh thì khác hẳn, cho dù là một động tác rất nhỏ rất tùy tiện của Diệp Thanh, cô ta cũng có thể lập tức hiểu được, hơn nữa lại cũng không ăn nữa, thể hiện ra một tấm lòng yêu thương nhân ái, chẳng nhẽ đây chính là kiểu thông minh lanh lợi trong truyền thuyết vẫn hay nhắc đến sao?
- Cũng may là không phải rơi xuống con sông nào rộng lớn, nếu không người bị chết sẽ càng nhiều, tôi thấy người bị thương nhiều nhất là ba bốn chục người, cũng không chừng sẽ đưa đến bệnh viện Ngân Hạnh của anh chị.
- Đúng là bệnh nghề nghiệp!
Diệp Thanh nhún nhún vai, liền sau lại có chút lo lắng, nhìn nhìn đồng hồ, nói:
- Sao vẫn chưa gọi điện thoại đến nhỉ?
Mã Tiểu Linh nói:
- Không gọi điện đến, là việc tốt đấy chứ, cho thấy người bị thương không nhiều như thế.
Diệp Thanh nói:
- Cũng phải, nhưng mà anh vẫn không yên tâm được.
Nói rồi liền đứng ngồi không yên.
Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu, không thèm quan tâm đến hai tên mắc bệnh nghề nghiệp đến cơm còn không ăn uống đàng hoàng này, thôi, chúng mình cứ ăn đi vậy.
Quả nhiên, chỉ vài phút sau, bệnh viện liền gọi điện đến, là một nữ y tá, nói có sáu bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, trong đó có ba người bị thương ở cấp vô cùng nghiêm trọng, bác sỹ trực ban bên phẫu thuật ngoại khoa không đủ, chủ nhiệm Ngô mời Viện trưởng Diệp quay về bệnh viện.
Chủ nhiệm Ngô chính là Trưởng khoa cấp cứu Ngô Viện Viện, lúc này đương tranh cướp với thời gian để cứu người đây, nên không có thời gian rảnh để tự mình đi thông báo với Diệp Thanh, về phần bác sỹ phẫu thuật đang trực ban của khoa ngoại, tuyệt đối không chỉ có 6 người, chỉ là trong số những người đang trực ban, những chuyên gia có đủ kinh nghiệm tiến hành đại phẫu thuật lại chỉ có một người mà thôi, đương nhiên là không thể ứng phó nổi.
- Các em ăn đi, anh về trước xem thế nào.
Diệp Thanh vừa nghe điện thoại xong, lập tức lên đường.
Mã Tiểu Linh cũng đứng lên, đi theo, bước tới cửa, lại ngoảnh đầu lại nói:
- Tiểu Tĩnh, Tiếu Trúc, hai em ăn xong thì đến bệnh viện tìm chị, buổi tối đến chỗ chị ngủ nhé.
Sau đó, hai người một trước một sau, vô cùng lo lắng vội vàng chạy về bệnh viện.
Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc đối mặt với một bàn lớn đầy hải sản thơm ngon, nhất thời cảm thấy áp lực đè nặng.
- Nhiều thế này, làm sao mà ăn hết được chứ?
Diệp Tĩnh gặm hết một con tôm biển to tới mức phải dùng cả hai tay để cầm, đã cảm thấy bụng no ễnh ra rồi.
- Không sao, không ăn hết thì đóng túi mang đi, đem cho hai người đó ăn.
An Tiếu Trúc cắn cắn môi, tước một miếng thịt hải sâm, trong lòng âm thầm thề, mình cũng phải học y, cứ làm như mình không có lòng thương người ý, chị Tiểu Linh đi theo rồi, mình lại ở đây ăn hải sản.
... ... ... ... ... ... ... ...
- Cái gì, em muốn học y á?
Ngày hôm sau, khi An Tiếu Trúc nói ra trước mặt mọi người, là mình sẽ ghi danh vào khoa lâm sàng của học viện y học Ninh Thành, Diệp Thanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, Mã Tiểu Linh cũng tròn mắt nhìn cô.
Diệp Tĩnh bĩu môi nói:
- Cũng không biết là cô ấy phát bệnh thần kinh, mấy hôm trước còn nói với em là sẽ thi khoa báo, sau này làm phóng viên, làm MC cơ!
Mã Tiểu Linh hỏi:
- Tiếu Trúc, em thực sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nhớ hồi đi trại Cửu Long chữa bệnh từ thiện, nhìn em viết bản thảo, hành văn vô cùng hay, rất có khiếu làm phóng viên, nếu như không học khoa báo, thì quả thực là tiếc lắm!
An Tiếu Trúc nói:
- Văn phong hay, đối với việc học y cũng có lợi mà, viết luận văn, tổng kết vân vân đều ok, cũng chẳng phải nhất thiết đi làm phóng viên mới được!
Diệp Thanh:
- Học y không phải đơn giản, đặc biệt là giải phẫu ngoại khoa, phải cầm dao cắt người đấy, rất dã man, tanh tưởi, đáng sợ, có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của con người, em có sợ không?
- Xì, mấy người còn không sợ, em dựa vào cái gì mà phải sợ chứ, em không phải là loại đại tiểu thư õng ẹo yểu điệu đâu mà lo.
An Tiếu Trúc tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh:
- Cái việc chọn ngành nghề này, nhất định phải dựa vào sở thích của bản thân, nếu không, bản thân không thích, sau này nhất định sẽ không thấy vui vẻ gì, cũng không dễ dàng đạt được thành tựu gì.
Đột nhiên nhớ đến, với gia thế của An Tiếu Trúc, và việc sắp kế thừa sản nghiệp, cứ coi như không có nghề nghiệp gì, phỏng chừng cũng sẽ chẳng bao giờ đói chết, nói không chừng còn sống sung sướng hơn cả mình, thế là hắn cũng không nói gì nữa.
Quan trọng nhất là , An Tiếu Trúc con nhà đầu này rất có chủ trương, rất cứng đầu ngang bướng, hắn hoàn toàn không tin tưởng là sẽ thuyết phục được cô, lại thêm, làm bác sỹ thì cũng chẳng có gì là không tốt cả, chỉ cần cô bé thích, bản thân hắn sau này cũng sẽ chia sẻ chút kinh nghiệm y học, với những kiến thức và kỹ thuật y học tiên tiến, dạy bảo tốt, tuyệt đối cũng sẽ trở thành một bác sỹ hàng đầu.
- Được, đợi đến khi em học tập thành tài rồi, có thể đến bệnh viện của anh làm việc.
- Xì, cái bệnh viện nhỏ con rách nát ấy của anh, mời em đến em còn không đến nữa là.
Thấy Diệp Thanh ủng hộ, thâm tâm An Tiếu Trúc không biết là vui mừng đến mức nào.
Hôm nay vừa hay lại là ngày nghỉ của Diệp Thanh, hiếm được nghỉ ngơi một chút, liền định đưa An Tiếu Trúc với Diệp Tĩnh đến Đại học Ninh Thành loanh quanh một tẹo, tìm hiểu một chút tình hình.
Mặc dù đại học Ninh Thành tương đối có tiếng, nhưng khoa y học trong trường không hẳn là tốt nhất, Diệp Thanh không phải xuất thân từ học viện, đối với đội ngũ giáo viên cơ sở vật chất, trình độ giảng dạy của các chuyên ngành cụ thể trong các trường đại học, đều không hiểu rõ lắm, mà Diệp Tĩnh với An Tiếu Trúc lại mới tốt nghiệp trung học phổ thông, đối với vấn đề này lại càng không biết gì.
Đương nhiên, trên mạng có rất nhiều thông tin, đặc biệt là các trang web của các trường đại học, nhưng đều chung chung, thổi phồng một cách lợi hại, tất nhiên đi hỏi người thực việc thực vẫn là hay nhất.
Ninh Thành là cố đô của tám triều đại ( thế giới tọa lạc của đất nước Hoa Hạ là không gian song song, lịch sử lại không giống nhau lắm, vẫn là có chút khác biệt, chẳng hạn, có những không gian song song, bên trong lại không có Diệp Thanh con người này, nơi có thì cũng có, nhưng sống tương đối thảm, vẫn chẳng đạt được kỳ ngộ gì, nhưng lại có những không gian song song, mặc dù đạt được kỳ ngộ, nhưng lại rất đào hoa, tóm lại là, có bao nhiêu không gian song song, thì sẽ có bấy nhiêu bản thể), đại học Ninh Thành lại càng là học phủ cổ xưa có hơn một trăm năm lịch sử, một số kiến trúc bên trong, to lớn khoáng đạt, rường cột trạm trổ tinh xảo, mái cong đấu củng, mang đậm hương sắc cổ xưa, hoàn toàn không giống so với những tòa nhà cao tầng, những ngọn tháp chọc trời mang phong cách hiện đại bên ngoài.
Diệp Thanh đưa Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc vừa tiến vào bên trong, đã nhìn thấy hai bên đường chính, hai hàng cây đại thụ, chương thụ, tùng bách, ngô đồng cao to đứng hiên ngang che lấp ánh mặt trời chói chang, bao trùm lên cả một khoảng không gian rộng tầm mấy chục mét, cành là đan xen, nối liền, tựa như một cái mui xe khổng lồ, không biết chúng đã sinh trưởng được bao nhiêu năm.
Còn có rất nhiều, rất nhiều cây ngân hạnh to lớn, vừa nhìn đã biết chúng phải có bảy tám trăm năm lịch sử, nghe nói, có tận vài cây trong số đó là do một vị hoàng đế cổ đại tự tay trồng.
Dọc đường, không có chỗ nào là không nhìn thấy những học sinh hoặc đang đeo ba lô, hoặc đang cầm sách, hoặc đeo kính, hoặc đi một mình, hoặc túm năm tụm ba, nói chuyện với nhau, đi lại, ai ai cũng tràn ngập vẻ thanh xuân tươi trẻ, thần thái như bay lên, mấy người Diệp Thanh liền cảm thấy từng luồng từng luồng hơi thở nhân văn, quả thưc, so với những ồn ào náo động bên ngoài, dường như nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Không thể ngờ rằng, đại học Ninh Thành lại đẹp như thế này, trường của chúng mình đúng là muốn so cũng chẳng có cơ mà so nổi.
Diệp Tĩnh lần đầu tiên lên thành phố tỉnh, tất thảy đều cảm thấy hoàn toàn mới lạ, lúc này đương chiêm ngưỡng không xuể.
An Tiếu Trúc cười:
- Cái đó thì đương nhiên rồi, một cái là đại học, một cái là trung học mà, sao mà so sánh được, tớ thấy, đại học Ninh Thành, chỉ tính cái khu nho nhỏ mà lúc nãy chúng ta vừa đi qua, cũng đã to lớn ơn rất nhiều so với trường trung học Phù Liễu của chúng mình rồi.
- Đúng đấy, trong này còn có siêu thị, khách sạn, nhà nghỉ, tiệm cà phê, thư viện, bệnh viện, ngân hàng.... giống y như một xã hội thu nhỏ vậy!
Diệp Thanh nói:
- Đại học Ninh Thành này lại là trường đại học tốt nhất của tỉnh Giang Nam này, cả cái Hoa Hạ cũng có thể xếp vào top thứ năm.
Quan sát phong cảnh xung quanh, đột nhiên phát hiện, kỳ thực, các công trình kiến trúc được xây dựng trong trường, vẫn luôn cố gắng mang phong cách cổ kính, như thế mới có hương vị riêng, thứ nhất là thể hiện ra được lịch sử lâu đời mà nó mang trong mình, thứ hai, tốc độ phát triển chóng mặt của nền kinh tế ngày nay, thế giới bên ngoài đang biến chuyển từng ngày, phá rồi lại đập, đập rồi lại phá, những tòa nhà cao trùng trùng điệp điệp, càng ngày càng phồn hoa, nhưng nếu là trong trường đại học, thì không thể đuổi theo tiết tấu, nhịp sống ấy được.
Chẳng hạn, những trường đại học mới xây gần đây mà Diệp Thanh đã từng đến qua, mười năm kiến trúc trước trông có vẻ tương đối hiện đại, nhưng hiện tại, trông lại vô cùng rách nát thảm hại, so sánh với những khu chung cư mới xây xung quanh, rồi những con đường buôn bán dành riêng cho người đi bộ, quả thực muốn đập quách đi, nhưng nếu, những kiến trúc đó, áp dụng phong cách cổ điển, mà không phải là phong cách kiến trúc hiện đại, thì tuyệt đối sẽ không tồn tại vấn đề này.