Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 470: Tôi còn vội đi mua thức ăn đây, thời gian đâu mà đến bệnh viện chữa trị chứ?
Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenYi
Sưu tầm:
: qidia
- À, vẫn chưa ạ!
Diệp Thanh trả lời.
- Thế thì tốt! Không biết cháu có hứng thú với Hiệp hội y sư không, hiệp hội y sư Ninh Thành của chúng tôi là một tổ chức mang tính công ích được sự hỗ trợ của chính phủ, nhằm vào tăng cường sự giao lưu kết nối giữa các y bác sỹ với nhau, lấy con người làm gốc, đạo đức chủ nghĩa nghề nghiệp nhân đạo cứu tử phú thương, nâng cao chất lượng phục vụ và trình độ kỹ thuật chữa trị của các đơn vị chữa bệnh!
Chương Ngọc Tân giới thiệu một cách đơn giản, sau đó từ từ thở dài một hơi, nói:
- Tôi liên nhiệm chức hội trưởng ba kỳ liền, không ngờ, đến lúc về già, lại mất đi khí tiết tạo dựng cả một đời, để Hiệp hội y sỹ Ninh Thành suy bại trong tay ta!
- Ông nội, ông đừng nản lòng, hiệp hội y sỹ bây giờ vẫn có thể cứu vãn được mà, đây không phải là chị Tuyết Khâm kéo người đến cho ông rồi hay sao!
Chương Nhất Hàng nhìn Diệp Thanh một cái, an ủi ông nội, sau đó lại lạnh lùng “ hứ” lên một tiếng, vô cùng kinh thường nói:
- Cái bọnY Minh Tần Hoài đó, không từ bất kỳ thủ đoạn xấu xa nào, vơ vét được cũng chỉ là bọn bác sỹ bại hoại! đi cũng đi rồi , ông nội không phải để tâm đến làm gì!
Nghe đến Y Minh Tần Hoài, Diệp Thanh liền hơi chau mày, tổ chức này, hắn cũng đã từng nghe nói, hình như mới được thành lập, thanh thế khá lớn, hơn nữa quan trọng nhất là, hình như luôn luôn nhằm vào bệnh viện Ngân Hạnh của hắn, chèn ép ghê gớm, hòng lật đổ bệnh viện! Lúc hắn ở phòng tuần tra của bệnh viện, thi thoảng cũng nghe thấy một vài bác sỹ nhắc đến, hình như chỉ cần nói là làm việc trong bệnh viện Ngân Hạnh thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thu nhận! Ai có kết giao với bệnh viện Ngân Hạnh, cũng tuyệt đối không thu nhận!
Y Minh này, chẳng phải người đến bất lương là gì, chẳng nhẽ lại là tên đối đầu nào đó của mình dựng lên?
Diệp Thanh nảy ra một ý tưởng, phải đi điều tra cái tổ chức này mới được! Xem xem rốt cuộc là chúng đang làm cái quỷ gì!
Chương Ngọc Tân trừng mắt nhìn cậu cháu trai của mình, nói:
- Chẳng nhẽ Ninh Thành của chúng ta lại có nhiều bác sỹ bại hoại như thế sao?
- Chậc
Chương Nhất Hàng lập tức ngậm miệng lại, phải biết là, rất nhiều người của Y Minh Tần Hoài, đều là lôi từ hiệp hội y sỹ Ninh Thành ra! Nói bọn họ là lũ bại hoại, chẳng hóa ra là đang chửi ông nội mình không biết đường quản lý, không nhận rõ đâu là người tốt người xấu sao?
- Tên khốn nạn kia đi rồi?!!
Chương Ngọc Tân nhìn quanh một hồi, còn chưa hết giận hỏi. Không cần nghĩ, Diệp Thanh cũng biết được, nhất định là đang nói tới tên đàn ông trung niên lúc nãy!
Chương Nhất Hàng lắc đầu:
- Không để ý, không nhìn thấy, vừa nãy chỉ quan tâm đến ông thôi, chắc là bị ông chửi, sợ rồi, chắc lén lút trốn về rồi!
- ...Hừ, về rồi cũng tốt! Cái thứ khốn kiếp ấy, sau này mà còn dám tới cửa, xem ông đây không đánh gẫy cái chân chó của mày không!
Ông cụ Chương tức giận vô cùng, tóc bạc râu bạc tung bay, lại có chút ý vị như đang thổi râu, trừng mắt.
Diệp Thanh thầm nghĩ, cái ông lão họ Chương này cũng là khá trọng người, tính cách thì vô cùng nóng nảy.
Bị đồ đệ của chính mình phản bội, cứ nghĩ đến nỗi thất vọng đau lòng còn không tức điên lên sao.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Ông Chương à, cháu lại thấy Nhất Hàng nói có lý, cái Y Minh Tần Hoài đó tác phong làm việc với lại thủ pháp bất chính, loại tổ chức này nhất định là không thể tồn tại lâu được! Nói cho cùng, cái nghề bác sỹ này vẫn là một nghề vô cùng cao thượng, ngay cả nhất thời có vài người vì một lý do nào đó mà bị lôi kéo sang, nhưng sớm muộn gì cũng hiểu rõ được bản chất thật sự của tổ chức đó thôi!
Chương Nhất Hàng giân giữ nói:
- Chị Tuyết Khâm, chị không biết đấy thôi, ông nội em sở dĩ mắc bệnh, cũng chính là do bọn Y Minh Tần Hoài đó, không ngừng gây rối, nhảy nhót như thằng hề vậy, không từ một thủ đoạn hạ lưu nào, vừa nãy, cái lão đàn ông trung niên đó tên là Chu Kiên Khang, là học sinh được ông em hướng dẫn hồi học thạc sỹ rồi cả tiến sỹ, còn là Thư ký của hiệp hội y sỹ Ninh Thành đấy, chức vụ còn gần ngang với hội trưởng, kết quả là bị bọn Tần Hoài Y Minh dùng một số tiền lớn lôi đi mất! Loại người này, vì tiền và lợi ích, đến ngay cả thầy giáo của mình cũng có thể phản bội! ông nội làm sao mà không tức làm sao được? Mắt nhìn Hiệp hội y sỹ bị khống chế toàn diện, tràn ngập nguy cơ, thậm chí còn không ít người quản lý, và quản lý trưởng đề nghị giải thể...
Chương Nhất Hàng còn có chút nói không nên lời nữa!
Diệp Thanh nói:
- Trong thời đại ngày nay, những tình trạng như thế cũng thuộc loại bình thường, có điều, cháu tin là , những bác sỹ tốt vẫn còn có rất nhiều! Những nơi khác thì cháu không biết, nhưng bệnh viện Ngân Hạnh do cháu một tay thành lấp, bác sỹ trong bệnh viện, cháu dám nói, ai ai cũng là những người có y đức cao thượng, y tài toàn vẹn, không phải là loại bác sỹ không có lương tâm coi trọng tiền bạc.
Câu này vừa dứt, An Tiếu Trúc lập tức cảm thấy hoan hỉ, người này cũng khá biết bốc phét đấy! Nhưng, trong thâm tâm lại âm ỷ này sinh một cảm giác tự hào, cứ như bệnh viện đó là do cô thành lập vậy!
Chương Nhất Hàng chậc chậc lưỡi, cừ thật, không chỉ là viện trưởng, mà bệnh viện đó lại do hắn một tay lập nên! Có điều cũng phải thôi, nếu không phải là loại kỳ tài hiếm có này, tầm nhìn của chị Tuyết Khâm chắc còn cao hơn cả trời, sẽ coi trọng hắn như thế nào , mới tiến cử hắn cho ông nội chứ? Chỉ là không biết tên tiểu tử này có phải là bạn trai của chị Tuyết Khâm! Lửa nóng trong lòng Chương Nhất Hàng bắt đầu hừng hực thiêu đốt!
Chương Ngọc Tân gật gật đầu, vui mừng nói:
- Mấy hôn nữa chọn một thời gian thích hợp, đưa cháu đến hiệp hội y sỹ gặp mặt mọi người, ông à, ông già rồi, sức khỏe lại kém, tuổi lại cao, không được nữa rồi, bây giờ là thiên hạ của những người trẻ các cháu rồi!
Trong lúc bàn bạc, không ngờ lại chứa đựng một ẩn ý thoái ẩn mơ hồ.
Phòng khám Bệnh viện Ngân Hạnh,
- Bác à, huyết áp của bác cao hơn lần trước rồi đấy, bác có uống thuốc chưa?
Ngồi trong phòng khám, bác sỹ Hoàng Minh Hà nhìn thấy vị lão bá ngồi trước mặt đến tái khám, rất vui mừng!
Bởi vì, vị lão bá này, vóc dáng béo lùn, đầu tóc cơ hồ đều hoa râm hết rồi, vẻ mặt hung ác, chính là vị mà vô cùng ngang ngược, lại dám đấm viện trưởng Diệp một đấm! Lúc đó viện trưởng Diệp từng nói qua, nếu ông đến khám lại, thì phải xem bệnh cho cẩn thận, yêu quý sức khỏe của bản thân, đừng nói là một đấm, đến mười đấm, viện trưởng Diệp cũng tình nguyện, không một câu oán giận!
Bây giờ, đúng như dự đoán, vị lão bá này lại đến khám lại thật, xem ra không uổng lần trước Diệp viện trưởng phải chịu một đấm! Nghĩ đến đây, Hoàng Minh Hà lại càng cảm thấy khâm phục Viện trưởng Tiểu Diệp! Tinh thần yêu nghề luôn luôn nghĩ giúp cho bệnh nhân, y đức tuyệt vời, mà thực sự làm cái gì cũng tốt, người bình thường có thể làm được như thế không? Đổi lại là cô, cô cũng có chút không làm nổi!
- Uống rồi! sao lại chưa uống được chứ? Uống thuốc mua bên ngoài!
Vị lão bá này vẫn cái tính khí ngang ngược nói toạc móng heo như thế, nhưng so sánh với lần trước, thái độ có tốt lên rất nhiều, lần trước cứ đứng, không ngừng thúc giục, còn lần này lại vui lòng ngồi xuống, lắng nghe bác sỹ Hoàng giảng giải những việc cần chú ý!
- Được rồi, được rồi, lải nhải mãi, bác sỹ à, xin cô kê thuốc cho tôi nhanh lên một chút, loại rẻ mà hiệu quả cao ý, lần trước ra ngoài mua cái loại thuốc hạ áp gì đó, chẳng có tý hiệu quả nào, tôi uống hai ngày, mà huyết áp không ngờ lại còn tăng cao nữa!
Lông mày rậm của ông nhướng lên, vô cùng tức giận nói.
- Được rồi, không vội, thuốc cháu có thể kê cho bác, có điều..
Bác sỹ Hoàng còn chưa nói hết lời liền lập tức bị lão bá tình tình nóng nảy đó chặn ngang!
- Tuy nhiên cái gì chứ, tôi nói cô bác sỹ xinh đẹp này nhé, cô kê thuốc nhanh nhanh cho tôi là được rồi, cô kê thuốc, tôi đưa tiền, sau đó tôi lập tức ra về, chúng ta không ai nợ ai! Tôi còn vội đi mua thức ăn nữa đây, bảo cô kê thuốc mà sao khó khăn thế chứ?!
Tính khí nóng nảy của ông bác lại phát tác, đúng lên lớn tiếng nói.
Bác sỹ Hoàng:
- Nhưng...
- Nhưng cái gì chứ, cô đừng có dài dòng nữa, xin cô đấy!
- Nhưng, với tình hình trước mắt của bác, cháu đề nghị, bác vào bệnh viện để quan sát trị liệu, nếu không quả thực sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!
Ngoài phòng, truyền đến tiếng nói sang sảng của một người trẻ tuổi.
- Diệp viện trưởng, anh đến rồi!
Bác sỹ Hoàng vội vàng đứng dậy, cười nói.
- Ôi dào, sao lại là anh chứ?
Người đàn ông vô cùng bất ngờ, thầm nghĩ, cái tên tiểu viện trưởng lôi thôi lắm lời này sao lúc nào cũng thấy xuất hiện trước mặt mình, xuất quỷ nhập thần rồi à! Vỗ vỗ trán, quả là đau đầu với Diệp Thanh.
- Lão bá, cháu cũng là nghĩ cho sức khỏe của bác, bác cứ nghe bác sỹ bệnh viện cháu một câu, ở lại quan sát, được không?
Diệp Thanh tận tình khuyên nhủ.
Ông bác tức giận:
- Tôi đã nói nói là không cần nằm viện mà, cậu làm gì mà lúc nào cũng quấn lấy tôi thế, có phải chưa ăn no đòn không?
Quơ nắm tay lên, nói xong liền muốn đi về!
- Lão bá, bệnh này của bác, không phải bọn cháu cố ý dọa bác đâu, nó tương đương như mang bên mình một quả bom không hẹn giờ, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào! Nguy hại đến tính mạng!
Diệp Thanh mỉm cười, chắn trước mặt ông lão, cái ông bác ngang ngạnh này, xem ra không cưỡng ép ông trị bệnh thì không được! Đương nhiên, cưỡng ép, có chút.., nhưng tóm lại là vẫn tốt hơn so với việc để ông lão phát bệnh ở trên đường đúng không?
- Có nguy hại đến tinh mạng hay không, chẳng nhẽ bản thân tôi lại không biết à, sức khỏe của tôi chẳng nhẽ bản thân tôi lại không rõ sao? Tôi nói rồi, lão nhân tôi đây, rất bận, còn đang vội đi mua thức ăn đây, không rồi hơi đâu mà lằng nhằng với mấy người, cậu cứ coi là nói đến cả trời, ông đây cũng không nằm viện! Khẩn trương lên, nhanh nhanh kê đơn thuốc, ông còn phải vội về nấu cơm đấy!
- Lão bá, bác nghe cháu nói..
- Nói cái đầu mày, đúng là dài dòng, quả thực là còn dài dòng hơn cả con vợ tao! Bỏ đi bỏ đi, mấy người không kê thuốc thì tôi về trước!
Ông lão tức lồng lên, xách cái giỏ thức ăn lên, liền xông ra ngoài!
- Lão bá!
Diệp Thanh vội vàng chạy đuổi theo, một tay giữ chắc lấy ông lão, muốn cưỡng chế thi châm!
- Cậu buông tôi ra! Cẩn thận không tôi lại đánh cậu một trận nữa đấy.
Ông lão tức giận, dùng tay đẩy Diệp Thanh ra, giơ nắm đấm lên định đánh anh, nào ngờ, lần này Diệp Thanh đã có phòng bị, công phu hắn cao cường vô biên, chớp mắt đã bị hắn nắm chặt lấy, há không dễ dàng tránh được như thê sao?
Lão bá liền hét to lên, giở thói côn đồ:
- Cậu định làm gì? Định cướp của à người đâu
cướp , có người định đánh một ông già yếu ớt này
!
Vưa gọi, lập tức, rất nhiều nhân viên y tá, bác sỹ, còn có cả bệnh nhân đều nhìn lại!
Những y tá, bác sỹ biết chuyện thì không sao, sẽ không đàm tiếu gì Diệp viện trưởng, nhưng một số bệnh nhân khó tránh khỏi xì xèo:
- Tên tiểu tử này làm sao lại thế này, ngay cả một ông già đến khám bệnh cũng muốn đánh? Cũng muốn cướp? Nhìn hăn mặc áo blu trắng, có còn chút y đức nào không chứ?
Liền có một vài bệnh nhân tốt bụng, định xông vào khuyên can, quát mắng! Nhưng , rất nhanh, liền bị các nhân viên ở đây ngăn cản, nói cho họ biết, đấy chính là Diệp viện trưởng của chúng ta, tuyệt đối không đánh người thật đâu!
Sau đó, những người này đều giật mình, xét theo danh tiếng tốt đẹp của bệnh viện Ngân Hạnh, người này lại là viện trưởng, nên không ai xông vào, mà lại đứng yên bên ngoài quan sát xem tình hình diễn biến thế nào!!