Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 489: Hoan lạc mê người, một chàng trai với sáu cô gái?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Thứ công lao này thưởng một lần, sau này lúc đối diện với cảnh cũng loãng một lần, còn không bằng tích cóp, đợi đến khi thành phần đủ rồi, thời cơ thích hợp, lần nữa lấy ra, bùng nổ ra, bỗng nhiên nổi tiếng, một bước lên trời.
Hơn nữa, kinh nghiệm của Diệp Thanh, một Viện trưởng, không ai đang ngồi ở dưới có cấp bậc cao như hắn vậy, hoàn toàn không lo lắng, chỉ kém duy nhất đó là công lao, cống hiến đối với hiệp hội y sỹ Ninh Thành mà thôi.
Thật ra, Lý Thanh Bình cũng rất choáng, cho nên mới ngẩn người, phải biết rằng, tuy Diệp Thanh chỉ là một lý sự nhỏ, nhưng quyền lực thực tế hơn rất nhiều các thường vụ lý sự thường, nghiễm nhiên tương đương với Phó hội trưởng, hơn nữa, qua sự kiện khám chữa từ thiện lần này, Diệp Thanh cũng tích lũy không ít danh tiếng trong Hiệp hội y sỹ.
Hắn là tổ phó nhóm từ thiện lâm thời, hoạt động từ thiện lần này, các bước triển khai, phương án, chế độ thưởng phạt, tiêu chuẩn đánh giá…. Đều do một mình hắn đưa ra, ngay cả Trưởng ban thư ký Phí Tiêu Vân đều bị hắn thuyết phục.
... ... ... ... ... ... ...
Túy Nguyệt Hiên Tửu lầu nằm ở một đoạn phố sầm uất.
Ban ngày Diệp Thanh vừa mới ăn xong tiệc của hiệp hội y sỹ Ninh Thành, tối lại đến đây, mời Ninh Não Nhi, Trần Du, Chu Vi còn có hai cô gái mới gia nhập là Vương Lan Lan và Dương Văn Quân cùng ăn, bàn bạc về các sự việc của Công ty hóa mỹ phẩm Đại Nghiên, cũng xem như trao đổi công việc.
Thư ký của Ninh Não Nhi Kim Hân vì tiện xe chở khách đã về nhà, cũng được gọi đến ăn cơm, trước đây cô chỉ là lễ tân kiêm nhân viên văn phòng, nhưng dần dần biểu hiện năng lực hơn người, Ninh Não Nhi đã đề bạt cô lên làm thư kí của mình.
Trần Du độc lập chuyên môn, phụ trách công tác kinh doanh tiêu thụ của hóa mỹ phẩm của công ty. Ngang với chức Phó tổng quản lý thị trýờng buôn bán tiêu thụ. Dù sao bán ðýợc loại hàng này trực tiếp làm việc với ngýời tiêu thụ, bớt ðýợc khâu ðại lý trung gian, lợi nhuận sẽ tăng lên nhiều hơn, đồng thời, đối với tuyên truyền quảng cáo, phản ứng của thị trường tiêu thụ… cũng đều có rất nhiều thuận lợi.
- Diệp tổng, sản phẩm mới của chúng ta, lô đầu tiên của tinh dầu Ngũ kỳ thủy đã chính thức sản xuất, đồng thời cũng đưa ra thị trường.
Ninh Não Nhi giới thiệu.
Trước đó,với quan hệ giữa cô và Diệp Thanh, không đến mức xưng hô trịnh trọng như vậy, tuy nhiên hiện giờ trước mặt nhiều người mà, có rất nhiều cô gái ở đây, ồn ào xôi nổi, Ninh Não Nhi không muốn tỏ ra thân mật quá.
Diệp Thanh không khỏi buồn bực, dưới bàn, dùng tay sờ đùi cô, dáng vẻ đó xa lánh như vậy, xem anh trừng phạt em thế nào.
- Khà khà, vậy tình hình kinh doanh thế nào rồi?
Diệp Thanh sờ được đùi mềm mại của Ninh Não Nhi rồi, hung hăng véo một cái, lập tức sảng khoái vô cùng, tuy nhiên, trên mặt lại vô cùng đứng đắn, nhìn không chớp mắt, nhưng chưa từng làm gì, mỉm cười hỏi.
Ninh Não Nhi không nói gì, lén lườm hắn, đẩy tay hắn ra, nói:
- Tình hình kinh doanh rất tốt, sản phẩm vừa đưa ra thị trường cung không đủ cầu, chủ yếu là Diệp tổng ngài sản xuất sản phẩm quá tốt
Nói xong, đôi tay mềm cũng ẩn nấp bên dưới khăn trải bàn, tấn công bất ngờ, đi tóm “ Tiểu Diệp Thanh”, ngươi trốn trong quần thế nào, chị chỉ cần khẽ kéo, ngươi lập tức cương lên.
- Úc.
Bị hương thịt mềm mại như bông kia kẽ tóm vào cậu nhỏ, tuy cách quần rồi, nhưng sung sướng vô cùng, cảm giác còn khiến người ta không thể kiềm chế được, hơn nữa, còn trước mặt bao nhiêu người con gái như vậy, vật đó, vật đó càng kích thích mãnh liệt hơn, Diệp Thanh bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức không kìm nổi rên lên một tiếng.
Tuy nhiên, may mà hắn ra sức chặn lại, chỉ khẽ nhếch miệng, thanh âm khẽ như muỗi kêu, không thực sự tạo thành “ chấn động”.
- ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Diệp Thanh thuận thế nói, đồng thời hơi khom người lên trước, nhân cơ hội che dấu sự thay đổi của mình.
- Sơn trại hóa, Phỉ lí bạch kia cũng dần dần chiếm ưu thế, sản phẩm làm đẹp của chúng ta là đồ thật, Phỉ lệ bạch rốt cuộc lần nữa chiếm lĩnh thị trường.
Khóe miệng Ninh Não Nhi cong lên, khẽ cười nhạt, mặt không đỏ, tim không đập loạn, cái gì cũng bình thường nói.
Diệp Thanh động đậy người, muốn để “ Tiểu Diệp Thanh” xuyên vào trong tay Ninh Não Nhi, nào ngờ, Ninh Não Nhi dường như biết hắn muốn làm gì, chưa đợi hắn vận động, nhanh chóng rút về, lập tức khiến “ Tiểu Diệp Thanh” trống trải, trong lòng Diệp Thanh cũng trống trải.
Trần Du ngồi ở một bên Diệp Thanh, dường như động tác nhỏ của bọn họ nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt chứa đầy thâm ý nhìn hai người, môi cong mỏng khẽ cười, nói:
- Sao thế, Diệp tổng anh không khỏe sao?
- Không không , tôi rất khỏe.
Diệp Thanh lập tức chịu không nổi, thực ra, hắn cũng không biết có bị người khác trông thấy hay không , đặc biệt là bị Trần Du nhìn thấy, lúc này hơi chột dạ, vội vàng cầm chén trà trên bàn lên, đồng thời cười gượng nói:
- Các người không nên khách khí nào là Diệp tổng Diệp tổng, ngài này, ngài, làm như thế rất khách khí, mọi người đều là trẻ, ngồi cùng nhau như bạn bè cùng liên hoan là được rồi.
Trần Du chế nhạo nói:
- Sao được chứ? Cô nàng trong lòng của ông đều gọi là Diệp tổng, chúng tôi sao dám tùy tiện vậy? Chu Vi em nói đi?
- Khà khà, đúng vậy.
Trong lòng Chu Vi có chút buồn bã, cô biết, cô nàng trong lòng này trong lời nói của Trần Du tất nhiên nói Ninh Não Nhi rồi, bọn họ, bọn họ, thực sự đã ở cùng nhau sao?
Diệp Thanh sao lại như thế hả, hắn không phải đã có Mã Tiểu Linh rồi sao, sao lại tán tỉnh với cấp dưới Ninh Não Nhi,tán tỉnh, thực ra… tán cũng rất được… Chu Vi nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng lên.
Đang nói chuyện rất nhanh, một mâm thịnh soạn mang lên, Ninh Não Nhi lại gọi ba chai vang đỏ loại tốt đều mấy ngàn một chai cùng chạm chén với mọi người.
- Kìa, Lan Lan, Văn Quân, công việc mới của hai cô thích ứng được chứ?
Diệp Thanh thân là anh là ông chủ, không tránh khỏi phải quan tâm một chút đến hai cô bé này, đặc biệt là các cô mới 17 tuổi, mới bước vào xã hội.
Vương Lan Lan thản nhiên cười nói:
- Rất tốt ạ, em và Văn Quân đều rất thích công việc này.
Dương Văn Quân liền gật đầu, nghĩ một chút, vô cùng dũng cảm bưng cốc rượu lên, nói với Diệp Thanh:
- Diệp Thanh ca ca, em kính anh một ly, cảm ơn anh đã giúp đỡ và chiếu cố em.
- Ha ha, đừng khách khí, đó là đương nhiên phải làm mà.
Diệp Thanh nói mọi người cùng uống chung.
- Được được, nào, cạn ly.
- Cạn ly
- Cạn ly
Tiếng cười nói tiếng chạm ly hòa lẫn cùng nhau, bảy người uống một hơi cạn sạch.
Rượu này, mùi vị rất ngon, hương thơm thuần khiết, như dòng nước yên lặng chảy, trong suốt, lại phảng phất như Mã não đỏ rực rỡ, nhưng thực ra tửu lượng thực cũng cao chút, uống một ly, mặt sáu cô gái đều đỏ bừng lên, càng thêm yêu kiều, Diệp Thanh ngồi xuống, khẽ liếc nhìn, đều cảm thấy mắt hoa hoa, tinh thần chao đảo.