Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 504: Cái tật cưỡng hôn lại tái phạm rồi! Đồ ngốc này liệu có chịu hôn không nhỉ?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh trong tích tắc liền nhớ tới cum từ “vũ lộ quân chiêm”(“ ân huệ cùng hưởng”) , lập tức trở nên xao động, cái gì gọi là “ân huệ cùng hưởng” đây? Chính là chỉ hậu cung của một vị hoàng đế thời cổ đại, có rất nhiều phi tần, “ ân huệ cùng hưởng” là chỉ hoàng đế không quá sủng ái một số ít người nào đó, một tháng đại đa số các phi tần đều có thể nhận được sự “cưng chiều”, “vũ lộ” tức là “ân huệ”, cũng có thể hiểu một cách hết sức dung tục,hết sức đồi trụy là, cái đó của người con trai, giống y như “mưa”, đều là chất lỏng, dùng mưa để so sánh chẳng phải rất chuẩn xác sao?
Ân huệ cùng hưởng, chính là nói mỗi người con gái đều được chia một chút cái đó của chính mình, vãi, quá là dung tục. Diệp Thanh sắp bắt đầu khinh bỉ chính mình rồi, thực ra, hắn cũng biết, cụm từ này, hồi mới xuất hiện, căn bản không phải là nghĩa này, nó liên quan đến việc Hán Vũ Đế ban bố lệnh
- Anh đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế?
Nhan Tuyết Khâm không kìm được lườm tên tiểu tử này một cái, nụ cười đó, khóe miệng khe khẽ cong lên, muốn cười nhưng lại cố nhịn, trông điệu bộ sao mà dung tục thô bỉ như thế chứ! Cái nụ cười thản nhiên trong veo xưa nay biến đi đâu mất rồi?
Hoặc giả mỗi một thằng đàn ông đều có một mặt dung tục, Nhan Tuyết Khâm đành phải tự an ủi bản thân.
Diệp Thanh cười hì hì, rất nhanh liền vất bỏ những ý nghĩ mờ ám đó, ánh mắt lại trở về với vẻ thản nhiên thường thấy, giải thích nói:
- Công ty mỹ phẩm Đại Nghiên tự mình sớm đã lấy lợi nhuận làm chủ, có thể từ từ mở rộng được mà.
Tuy nhiên, giọng điệu hắn tuy điểm tĩnh nhưng làm sao vẫn khiến người ta cảm giác như có vài phần chột dạ, nói cho cùn, trước mặt một người con gái, bàn luận đến sản nghiệp của hai người con gái khác, rõ ràng là chẳng phải thủ đoạn tán gái cao siêu gì cả.
Nhan Tuyết Khâm liền quắc mắt nhìn Diệp Thanh đang càng ngày càng xấu hổ.
Lạc Tỉu Tịch chăm chú lái xe, giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy, lúc này, cô đột nhiên phát hiện, nếu mình chen vào, thì quả thực là kỳ đà cản mũi, đây không phải là chuyện vui của chị họ sao? Đảo mắt một cái, trong đầu liền nảy ra một ý hay.
Chạy xe chưa được bao lâu, nhìn thấy một trạm xe bus ven đường, cô liền vội vàng lái xe đến gần rồi dừng lại. Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
Trong lòng thầm nghĩ, chỗ này thì làm quái gì có quán ăn chứ, mà cứ cho là có thì cũng phải cho xe dừng trước cửa tiệm nhà người ta, hoặc là dừng ở bãi đỗ xe, sao lại tùy tiện dừng ở bên đường thế này chứ? Ngươi có mấy khi nhìn thấy có ai để một chiếc xe Infiniti cao cấp thế này tùy tiện đỗ ở bên đường chưa hả?
- Cái gì chứ, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn bận chút việc phải về trước, hai người cứ tiếp tục đi chơi nhé, chị họ, em để xe lại cho chị đi nhé.
Lạc Tỉu Tịch vừa nói liền chui tọt ra khỏi xe, đi về phía bến xe bus.
Diệp Thanh gọi lớn:
- Hay là em cứ lái xe đi đi, tôi ngồi xe bus cũng được.
Lạc Tỉu Tịch quay đầu lại cười, nói:
- Việc tôi cần làm ở ngay gần đây thôi, chỉ cách một bến xe bus thôi mà, gần lắm.
Diệp Thanh nói:
- Thế để bọn tôi đưa em sang bên đó.
Lạc Tỉu Tịch lập tức nhíu mày:
- Cái con người này đầu chỉ để mọc chốc thôi à, đúng là tức chết đi được, lãng phí cả tấm lòng tốt của mình, lại phải cầu cứu chị họ vậy.
Nghĩ thế liền nhìn về phía Nhan Tuyết Khâm với một ánh mắt rất sống động, chỉ có hai chị em họ mới có thể hiểu được ý nghĩa của ánh mắt ấy là gì.
Nhan Tuyết Khâm tức khắc cảm thấy vô cùng khó xử, hai hàm răng cắn vào nhau, có ý không thèm để ý đến cô, nhưng lại do dự một chút, đúng trong một tích tắc do dự đó, Lạc Tỉu Tịch đã nhảy lên một chiếc xe bus vừa đến.
Thế là, Nhan Tuyết Khâm không chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi, thì cũng không thể bỏ xe lại một mình rồi cùng Diệp Thanh bắt xe đi đúng không? Liền đổi sang ghế lái, vừa thắt lại dây an toàn, điều chỉnh độ cao và khoảng cách của ghế, vừa không thèm ngoảnh đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho tên Diệp Thanh đang ngồi ở phía sau.
Diệp Thanh ngay tức khắc ngoan ngoãn nghe lời trèo lên ghế lái phụ.
- Đi đâu ăn đây?
Trong xe chỉ còn lại hai người họ, Nhan Tuyết Khâm lại mặt mày vừa xấu hổ vừa tức giận, dáng vẻ khó gần, Diệp Thanh lập tức cảm thấy một sự áp lực, tim bắt đầu tăng tốc đập loạn lên, một lúc lâu sau, mới cứng nhắng nhắc thốt ra một câu như vậy.
- Không ăn, không muốn ăn.
Nhan Tuyết Khâm lái xe một cách vô mục đích, mím môi nói. Kỳ thực là lòng tự tôn của cô đang tác oai tác quái, trước nay đều là cô công chúa cao ngạo, đều là người khác chủ động theo đuồi bản thân, bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại phải để cho cô em họ cố tình tạo cơ hội này cho, giúp mình cùng tên đàn ông này ở riêng với nhau.
Đây gọi là việc điên rồ gì chứ? Nhan Tuyết Khâm đây mà lại thành một đứa không ai thèm ngó ngàng đến rồi sao? Huống chi, lại là ở cùng cái thằng cha lăng nhăng, đã mê hoặc dụ dỗ bao nhiêu là con gái nhà lành, hừ.
Thằng nhãi Diệp Thanh này chỉ số EQ thấp như con cún vậy, trong chốc lát cũng chẳng hiểu được cái quái gì, Nhan Tuyết Khâm tại sao lại chỉ trong chớp mắt đã trở nên “xa lạ” với bản thân như vậy? Nhất thời cũng chẳng nghĩ ra lời ngon tiếng ngọt, chiêu thức hay ho gì để dỗ ngọt nàng, không khí trong xe liền rơi vào trạng thái trầm lặng.
Lại qua một lúc lâu, chiếc xe đã đến một nơi mà không biết đó là nơi nào, chỉ nhìn thấy hai bên đều là đồi núi chập trùng, cây cối tốt um, Diệp Thanh đột nhiên “Phúc chí tâm linh”, rút ra hai viên Trú Nhan Bảo Đan ra, dáng điệu giống như là đang cống nạp vật quý vậy, vô cùng nôn nóng đưa ra trước mặt Nhan Tuyết Khâm.
- Xì, tôi chẳng thèm....
Nhan Tuyết Khâm mím mím môi, nói được một nửa, trong lúc vô ý cúi đầu liếc một cái, những lời tiếp theo liền không tự chủ được mà nuốt cái “ực” vào trong bụng, cùng lúc đó, tận nơi sâu kín của trái tim, một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc, trong chớp mắt trào lên, giống như vớ phải tiền nhà Đường thời sơ khai, từng nắm từng nắm, khiến cô cảm thấy quả thật ngọt ngào, hạnh phúc đến muốn chết phắt đi.
Không cần đoán cũng biết, đó chính là thứ mà người con gái thiết tha mơ ước đạt được, hắn không ngờ đầu óc lại thông suốt như vậy, chủ động tặng mình, hehe, một thứ đồ quý giá như vậy, tận mấy tỷ cơ đấy, không chừng vẫn sẽ còn lên giá, hắn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, đầu mày còn không nhăn lấy một cái đã tặng luôn cho mình rồi đó!
Nhan Tuyết Khâm cố gắng kìm nén sự vui sướng, cho xe dừng lại.
- Làm gì thế, không công mà hường lộc à, thứ đồ quý giá như vây, tôi làm sao mà dám nhận chứ!
Cô gái kiêu ngạo nói.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
- Tôi biết em không thích, nhưng, đây là tấm lòng của anh mà!
Nhìn Nhan Tuyết Khâm trong lòng liền có chút xúc động
- Sao lại có hai viên chứ?
Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm có chút không kháng cự thêm được nữa rồi, trái tim bắt đầu mềm nhũn, tránh ra khỏi tầm mắt của hắn, không kìm nổi mỉm cười, nói.
- Một viên cho em, một viên là cho em họ em!
Diệp Thanh nói, có điều, mới nghĩ đến ý khác của câu nói này, rất rễ khiến người ta hiểu nhầm, liền vội vàng giải thích:
- Tặng em rồi, em họ em mà biết được, chắc chắn là cũng muốn, thế nên anh mới làm người tốt thì làm đến cùng, đỡ phải cô ấy đến phiền anh.
- Xì, em họ em còn lâu mới mặt dầy như thế, cứ coi là nó muốn, thì nó cũng sẽ không đến làm phiền anh, mà chỉ đến làm phiền tôi thôi.
Nhan Tuyết Khâm vừa rứt lời, liền biết là không xong rồi, mặt đỏ bừng lên.
Diệp Thanh ngây người sửng sốt, cái gì chứ? Tại sao lại đến làm phiền em nhỉ? Có điều lần này rốt cuộc đầu óc hắn cũng thông suốt hơn một chút rồi, nhẹ nhàng ngoảnh người, liền lập tức hiểu được cô em gái này là muốn lấy đồ của anh rể, đương nhiên là sẽ đi tìm bà chị trước rồi, nói theo cách khác, cái cô em nhỏ đó, đã coi mình là anh rể của nhỏ rùi? Mà Tuyết Nhan cũng mặc nhận rồi?
Diệp Thanh cảm thấy đầu óc có chút mê muội, lúc này cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào trong lòng hắn cũng không kém gì so với Nhan Tuyết Khâm.
- Tuyết Khâm....