Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 507: Bị cướp đoạt
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Giống như hạt sương sớm mai, cơ thịt màu trắng được ánh trăng vắng lặng, tỏa ra một tầng bảo quang mờ mịt mông lung, như ngọc như sương, trong như băng như suối, xinh đẹp tuyệt trần không gì có thể sánh được.
Cô bé này, mặc dù thoạt nhìn trông có vẻ lương thiện vô hại, là gu của rất nhiều đại thúc thô tục, tuy nhiên, Diệp Thanh không hề vì thế mà nơi lỏng cảnh giác, bởi vì, trong thân thể nhỏ xinh của cô bé, mơi hồ toát ra một loại khí chất cực kỳ nguy hiểm, trước nay chưa từng cảm nhận thấy trên bất kỳ con người nào, khiến Diệp Thanh không khỏi rùng mình, trong đầu không sinh ra nổi một chút tà niệm nào.
Cùng lúc đó, trong thâm tâm cũng khá căm tức, con người này, không ngờ lại dám nhìn trộm?
Mới có tý tuổi đầu, mà đã có cái luận điệu biến thái này rồi?
Hãn, vừa nãy cảnh mình cưỡng hôn Nhan Tuyết Khâm chẳng lẽ lại bị cô bé này xem hết rồi? đúng là thiệt lớn rồi!
Tuy rằng, lúc nãy cô nàng này đứng cách cũng khá xa, ước chừng hẳn trăm mét, nhưng Diệp Thanh tin rằng, với thị lực của cô ta, thì từ những tình tiết nhỏ nhặt nhất của cái cảnh mình với Nhan Tuyết Khâm quấn chặt lấy nhau cũng đã bị nhìn rõ ràng.
Vừa mới nghĩ tới, dưới con mắt của một cô bé xinh đẹp, non nớt như thế này, mình cùng với Nhan Tuyết Khâm lại làm cái đó, Diệp Thanh liền... hưng phấn một cách gian ác!
Đương nhiên, cái ý niệm hưng phấn này cũng chỉ là chợt lóe lên rồi lướt qua, thậm chí ngay đến chính bản thân hắn cũng chưa phát giác ra bản thân không ngờ lại còn loại hứng thú ác thú này.
- Tôi hay các người lén lút vụng trộm chứ, các người cô nam quả nữ, không đi đường lớn lại chạy đến nơi hoang vu thôn quê này, ôm ôm ấp ấp, ngay đến cả quần áo còn xé rách rồi, không thấy xấu hổ à?
Khoác trên người một chiếc váy màu hồng, da trắng nõn là, tiếng nói trong trẻo, tựa như một nụ ngạo tuyết hồng mai đang đợi ngày bung nở, một cơn gió mát nhẹ phất qua, ống tay áo phất phơ theo gió, phong độ thoát trần so sánh với Nhan Tuyết Khâm, hẳn có một phong vị riêng.
-....
Diệp Thanh lập tức vừa bị chặn họng, vừa thấy xấu hổ, đúng là đã bị con bé này nhìn hết rồi, thiệt thiệt thiệt quá cơ...
- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, đừng tưởng là mi biết một chút khinh công, thì dám kiêu ngạo trước mặt anh đây?
Diệp Thanh thấy việc đáng xấu hổ của bản thân bị bóc trần, không dám giằng co thêm về chủ đề này nữa, lập tức đáng trống lảng, chuyển chủ đề, vô cùng hung dữ nói.
- cái đồ quỷ đói hám sắc còn dám hung dữ với anh đây à?
Cô gái kia nhếch khóe miệng xinh như cánh hoa lên, nói với giọng vô cùng khinh thường, một luồng hơi thở cao quý ngạo nghễ liền đè lên.
- Xin lỗi, nếu không có chuyện gì thì tôi phải đi đây.
Diệp Thanh đi về cốp xe phía sau cầm lấy chiếc lốp xe dự bị, tuy rằng hắn không có bằng lái xe, cũng không mua xe, nhưng cực chẳng đã, mỗi một người con gái của hắn, đều là dân có xe cả, cho nên bình thường những nhiệm vụ thay lốp xe thì không biết là diễn tập bao nhiêu lần rồi, dù gì, cùng phụ nữ ra ngoài, để người ta lái xe đã ngại lắm rồi, mà đến ngay cả việc thay bánh xe cỏn con này cũng không giúp được gì, đển người ta thân con gái mà phải vén ống tay ống chân tự làm, thế thì làm sao mà chịu nổi.
- Ta hỏi người, cái viên Trú Nhan Đan ngươi lấy từ đâu ra?
Niếp Tiểu Ẩn nhẹ nhàng bay đến đứng cách tầm 10 mét, đột nhiên hỏi.
- Cô muốn có nó à?
Diệp Thanh tò mò nhìn cô một cái, thầm nói, không phải đến đây để cướp đấy chứ? Nhỏ tuổi như thế này, đã để ý đến dung mạo của bản thân như thế rồi cơ à? Ôi, con gái bây giờ, quả là không thể hiểu được, xem ra mấy hôm nữa lại phải chuẩn bị cho An Tiếu Trúc một viên rồi!
Ban đầu, hắn cũng không đinh cho An Tiếu Trúc sớm như vậy, bởi vì cô vẫn trẻ tuổi mà, tuổi thanh xuân vẫn tràn đầy, nhưng nghe mấy lời của cô bé này, liền lập tức thay đổi chủ ý, nữ nhân có nhỏ tuổi nữa thì vẫn là nữ nhân!
- Ngươi chẳng lẽ vẫn còn sao?
Niếp Tiểu Ẩn mắt sáng lên, không kiềm được có phẩn hưng phấn hỏi.
Từ lúc ở hội đấu giá nhìn thấy viên Trú Nhan Đan của Diệp Thanh, cô đã thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì, loại Trú Nhan Đan này, cô cũng biết, chỉ ở đạo Thần Dược Cốc mới có, trước nay luôn được liệt vào nội dung cơ mật, ngay cả cấp bậc hiện tại của cô, cũng còn chưa đủ tư cách mà có được, làm sao ngoại giới trong nháy mắt lại xuất hiện hẳn ba viên chứ? Nghe lời của tên tiểu tử này, hình như trên người hắn vẫn còn mấy viên, quả thực thật là kỳ quái!
Cô hoàn toàn không hay, Diệp Thanh muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, đồng thời phương pháp luyện Trú Nhan Bảo Đan này cũng được ghi lại trong cuốn “ Huyền linh y kinh”, đang được cất giữ sâu ở nơi xa xôi thâm sơn cùng cốc của vũ trụ, phải có một phương pháp bí truyền của một linh tử văn minh nào đó mới có thể xâm phạm được.
- Ui dào, có chứ
Diệp Thanh đương nghĩ, cô muốn lấy cũng được thôi, nhưng phải mang một món đồ quý hiếm gì đó để trao đổi cơ, nào biết, bóng hồng nhoáng một cái, một trận gió thơm ập vào mặt, cô nương đó không ngờ không nói nửa lời, cứ thế đánh thẳng giết thẳng tới.
Khoảng cách mười mét có dư, mà trong nháy mắt đã bay đến, tốc độ qủa thực nhanh như linh hồn của người chết.
Cái này khiến Diệp Thanh nhớ đến Đông Phương Bất Bại ở trên truyền hình, cả thân một màu y phục hồng rực, phiêu dật như gió, có điều, cô nhỏ đang đứng trước mắt này, lại là một cô gái bằng da bằng thịt, thật 100%, một tiểu nữ nhân xinh đẹp, không phải là loại nhân vật luyện ra từ trong hoa hướng dương.
- Nhanh gớm, có điều anh đây cũng không chậm đâu, chúng ta lên trên kia đánh.
Diệp Thanh hơi lách một chút nhoáng cái đã tránh được, thân hình phi lên, giống như con chim lớn hướng về vùng đất có đồng cỏ xanh bạt ngàn bất tận mà lao đi.
Sở dĩ phải dẫn đối phương dời đi, không đánh ở đây, là do lo sợ trong lúc tranh đấu sẽ ngộ thương đến Nhan Tuyết Khâm, hơn nữa, kể cả không lo ngại đến Nhan Tuyết Khâm, thì chiếc xe này cũng là mượn của Nhạc Tửu Tịch vô cùng đắt giá, là bảo bối của nhà người ta, lỡ đánh hỏng rồi thì biết ăn nói kiểu gì chứ!
- Mang đan dược giao ra đây, tao sẽ tha mạng cho ngươi.
Niếp Tiểu Ẩn mặc dù có chút kinh ngạc sao Diệp Thanh lại có tốc độ nhanh đến như vậy, xem ta không mảy may thua kém cô, nhưng vẫn kiêu căng ngạo mạn, không coi Diệp Thanh ra gì, thân hình lao đi, đuổi theo, hai cánh tay nhỏ bé hơi tách ra liền tung ra một chiêu trăm hoa chiết cốt thủ cực kỳ hung mãn.
Hai cánh tiểu nhu đề này, thoạt nhìn thì có vẻ nhỏ mảnh, mềm mại không xương, nhưng khí thế pha lẫn lại sắc bén ác liệt cực điểm, lúc hai tay đuổi bắt, chân khí rầm rầm như trống kêu, mờ ảo hóa ra vô số mùi hương hoa, bay theo, có hoa lan, hoa tình, hoa nhài, hoa hồng, hoa đỗ quyên, nghênh xuân, hoa mai vàng, lục ngạc, tiểu kim trản cúc...
Những loại hoa này, lênh láng trước mắt, làm cho mắt người ta hoa hết lên, thậm chí còn che lấp cả thế quyền của đối phương, lại còn có từng luồng từng luồng hương lạ tỏa ra, xộc lên mũi, Diệp Thanh mới ngửi đã biết là không hay rồi.
Mẹ kiếp, con bé này, nhìn thì có vẻ thanh tú thuần khiết, không ngờ lại cũng luyện thứ công phu tà phái này, trong quyền pháp lại hỗn tạp cả mùi hương có khả năng chọc ghẹo kích dục con người, hơi ngửi một ít, là liền có cảm giác dục vọng trào dâng như đốt cháy thân thể, may mà mình có chân khí thương lê, có thể khống chế được loại quyền pháp kích dục này, liền thu hết tà khí vừa hít vào để đẩy hết ra ngoài.
May là như thế, Diệp Thanh cũng không dám quá sơ suất nữa, nín thở, lợi dụng một hơi thở hiếm hoi còn lại, dũng mãnh công tiến, hai tay đánh loạn, tức khắc một bộ băng châm mãnh liệt phóng ra.
Cái gì gọi là Sao băng châm? Cũng chính là một loại châm thế trong thương lê thần châm, châm kim nhanh chóng, tựa như sao băng phóng vụt qua, không ngừng ra tay, che trời phủ đất, ùn ùn phóng ra, như cơn mưa mũi tên xối xả ập xuống, Diệp Thanh y võ kết hợp, sớm đã tập luyện thuần thục, lúc này dùng song chưởng làm châm, hu la hu la, lập tức hàng vạn mũi tên phụt ra, trong nháy mắt, một lèo đã đánh ra trên trăm quyền.