Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 531. Chẳng lẽ anh không tặng Trú Nhan Đan cho cô ấy.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
… …
Một tiếng hét lớn chứa đầy sát khí làm cho người khác không chút nghi ngờ về sức mạnh, đành phải ngừng đánh. Tuy nhiên không đơn giản cầm súng trong tay mà ném xuống.
-Diệp Thanh, anh đến rồi, rốt cuộc đến rồi.
Chu Vi nằm bất động trên mặt đất, nghĩ mình đã chết nhưng lúc âm thanh phẫn nộ kia vang lên, cô biết là anh đến đây, không ngại nguy hiểm đến cứu mình. Cô bị thương nghiêm trọng, nãy giờ đều dựa vào tí kiên cường để chống cự, giờ buông lỏng ý chí, chống cự không nổi liền ngất xỉu.
-Mọi người hãy để cho tôi chết đi.
Trong lúc vội vàng, Diệp Thanh không kịp cũng không có cơ hội kiểm tra cơ thể của Chu Vi. Chỉ thấy mặt cô toàn máu, lòi cả thịt ra, vô cùng đáng thương. Cổ lệch qua một bên. Rất tức giận, liền giết chết mấy tên vệ sĩ.
Những người đó ngưng đánh, hướng súng về phía Diệp Thanh để giải cứu cho Hà Minh Hoa, phía trước không có người che chắn sao có thể chống đỡ được thần châm của Diệp Thanh.
Hà Minh Hoa sợ đến mức liên tục kêu to, tuy nhiên cổ bị bóp chặt, không thể kêu được, không ngừng giãy giụa, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Bên cạnh đó cảm thấy hối hận, cảm thấy nên nghe lời anhcả không nên đến tìm Diệp Thanh gây sự. Ai biết được tên này lại lợi hại như vậy, không ngờ trong nháy mắt giết hơn mười tên ác ôn.
Tuy nhiên mọi việc không có chữ nếu. Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, mặc dù biết Diệp Thanh lợi hại cũng sẽ không sợ hãi, sẽ dẫn người đến. Bởi vì ngay từ nhỏ đã sinh sống trong hoàn cảnh mọi người đều xem cô là công chúa. Trong cô sớm đã hình thành tính cách tự cao, tự đại.
-Đừng giết tôi, đừng giết tôi…
Tay Diệp Thanh hơi buông lỏng, Hà Minh Hoa liên tục cầu xin, không ngừng kêu rên, nước mắt chảy không ngừng, thậm chí còn tè ra quần.
-Không giết cô? Không giết cô thì sao xứng với cái chết của Chu Vi?
Diệp Thanh giận dữ, cây kim trong tay hướng đến thái dương của Hà Minh Hoa. Dù sao giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết. Như vậy cũng không nhiều bằng cô, với lại mình cũng đang phòng vệ, chẳng phải những người này đều có súng, trước đó lại còn có mai phục, mình chỉ có cây kim, như thế nào cũng có thể nói được.
-Đừng, đừng… Cô ấy không chết…
Hà Minh Hoa hoảng sợ kêu to, hai chân đạp lung tung, cũng không chắc Chu Vi có chết hay không trước mắt cứ chỉ vào Chu Vi mà nói.
Diệp Thanh nghe vậy liền bật dậy, liền nghe được tiếng tim đập và hơi thở yếu ớt của Chu Vi. Lòng nghĩ: mình thật quá vô tâm, ngất xỉu và tử vong lại không phân biệt rõ.
Ngay lập tức đẩy Hà Minh Hoa xuống, chạy lại kiểm tra thân thể Chu Vi liền an tâm. Chỉ có điều cô mất máu quá nhiều lại còn bị chấn động. chính mình lúc này có khi là biện pháp cứu nguy. Liền theo y linh bảo tháp đổi một loại thuốc, thuốc vừa rắc lên người liền cầm được máu.
-Có thể ở đây đánh nhau rất kịch liệt. mặc dù là súng lục cũng được gắn ống hãm thanh nhưng cửa kính bị vỡ nát, thỉnh thoảng có người kêu thảm thiết, kinh động người qua đường. Vết thương trên người Chu Vi vừa được Diệp Thanh thoa thuốc còn chưa kịp băng bó đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Nhìn qua cửa sổ thấy bảy, tám chiếc xe cảnh sát đang bao vây.
-Ha ha…, cảnh sát đến rồi, ta được cứu rồi.
Hà Minh Hoa không biết là thần kinh có vấn đề hay là cho rằng thế lực của Hà gia to lớn, vừa nghe tiếng xe cảnh sát như gặp ánh nắng, bèn nhảy dựng lên. Hoàn toàn không biết rằng lần này là do cô bắt cóc, đả thương người, chủ mưu giết người.
-Đồ ngu
Diệp Thanh trừng mắt đi tới.
-Ngươi, ngươi muốn làm gì? Cảnh sát đang ở bên ngoài, lập tức có thể xông vào.
Hà Minh Hó hoảng sợ lui về phía sau. Đối với người thanh niên nhã nhặn này cô thật sự rất sợ hãi.
-Làm gì? Cô quả là con đàn bà độc ác, hãy nếm thử cái cảm giác bị người khác hủy hoại nhan sắc.
Diệp Thanh gầm nhẹ, phát ra tiếng phẫn nộ, liền rạch một đường, Hà Minh Hoa thét lên, trên mặt máu bắn tung tóe.
Cái gì được gọi là gậy ông đập lưng ông, đây chính là gậy ông đập lưng ông. Cô rạch mặt Chu Vi giờ tôi rạch mặt cô. Tuy nhiên Chu Vi còn trẻ, tổn thất to lớn, bà già như ngươi sao có thể sánh bằng.
Diệp Thanh thì không sao cả. Dù sao đối với anh, Hà gia đã sớm không thể đội chung trời. Đối với chuyện này còn có thể nhẫn nhịn thì còn là đàn ông sao?
Lúc cảnh sát ập vào, nhìn thấy trong phòng đầy người chết. Một góc, một người nữ lớn tuổi ôm mặt máu chảy đầm đìa hoảng sợ la to, chỗ khác một người mặt mũi, dáng vẻ nhìn như thư sinh đang ôm cô gái bất tỉnh, ai nhìn cũng đều ngây người.
…
Ba ngày sau, lúc Diệp Thanh cùng Nhan Tuyết Khâm đi ra cục công an, vẻ mặt ngượng ngùng.
-Thế nào, đường đường thần chết, ngay cả giết hơn chục sát thủ còn rạch mặt người nữa họ Hà kia, dũng mãnh biết bao, cũng không biết xấu hổ sao?
Nhan Tuyết Khâm lên xe, vừa thắt dây an toàn, vừa cười trêu
Hôm nay đích thân cô lái chiếc Lexus trắng, người và xe đều vô cùng xinh đẹp vì đưa Trú Nhan Đan đưa cho Diệp Thanh. So với trước kia không biết trẻ hơn bao nhiêu, tuy nhiên dù sao tuổi và cách ăn mặc lại khác nhau cho nên khó mà nhận ra tuổi của cô. Thoạt nhìn giống mười tám tuổi, cũng có thể là hai mươi tám tuổi. Tóm lại thể hiện ra phong cách phối đồ rất hợp thời
Diệp Thanh ngồi bên phải, vừa đeo dây an toàn, vừa nói:
-Cái gì mà thần chết, cô đừng có mà giễu cợt tôi. tôi chỉ là nhất thời phẫn nộ, đúng lúc phòng vệ mà thôi. Em không biết tình hình lúc đó đâu, trước cảnh tượng đó ai cũng đều tức đến nỗi phải sùi bọt mép.
-Yên tâm đi, tôi đã giúp cậu mời luật sư rồi, tội của cậu chắc cũng không lớn, Hà gia cũng sẽ bị xử lí nghiêm khắc.
Nhan Tuyết Khâm nói an ủi.
-À, không biết Chu Vi như thế nào rồi?
Diệp Thanh hỏi.
-Sao, quan tâm đến cô ấy như vậy à? Vừa ra đã hỏi cô ấy, không thấy cậu quan tâm tôi tí nào.
Nhan Tuyết Khâm có chút bất mãn, thầm nghĩ: ‘ chị giúp ngươi giải quyết hậu sự, không biết phải đút lót biết bao nhiêu người. may mà cậu chỉ phòng vệ, nếu thật sự là ngươi cố ý giết người, tôi dù có chút quyền lực cũng không thể làm trái pháp luật.
Mặc dù như thế nhưng chắc bố ta đều không hài lòng.
-Cô ấy bị thương hơn nữa, tôi cảm thấy rất rất có lỗi với cô ấy. Dù sao cô ấy cũng vì tôi mà bị Hà gia hành hạ.
Diệp Thanh áy náy nói.
-Ai biểu cậu đâu đâu cũng gây sự với a họ.
Nhan Tuyết Khâm lườm hắn một cái
Cái gì, họa cậu gây ra? tôi thề, tuyệt đối không có loại quan hệ kia với cô ấy .Diệp Thanh thề thẳng một mạch, lý trí như vậy.
-Không có phát sinh loại quan hệ này chứ?
Nhan Tuyết Khâm vô cùng ngạc nhiên, liếc hắn một cái, tiếp đó thản nhiên cười nói.
-…
Diệp Thanh cảm thấy đầu choáng váng, không chịu nổi liền lắc lắc đầu. Nghĩ lại hình như có chút không minh bạch, khó trách người khác không khỏi nghi ngờ đến người khác còn nghĩ như vậy huống chi người bên cạnh mình.
-Được rồi, không trêu cậu nữa. Có cậu, vị bác sĩ đẹp trai giúp đỡ, cô ấy còn có thể có chuyện gì. Chỉ có điều, ôi, hiện tại nhan sắc bị hủy hoại, không biết truyền ra bên ngoài biết bao tin xấu, có người nói Chu Vi vì được nhà giàu đẹp trai bao, mặt bị phá hoại, chính là bị người vợ thực sự của đối phương đánh, lại có người nói, có cô gái biến thái ghen ghét với dung nhan thuần khiết như nước của cô, cố ý tạt axit, lại có người nói, sau khi Chu Vi bị hủy hoại nhan sắc, bị phú thương bỏ rơi, nói chúng loạn xì ngậu, đồn lung tung.
Nhan Tuyết Khâm vừa kể lại thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười như tiếng chuông, Nghe không có chút gì là lo lắng và cảm thông.
Diệp Thanh kinh ngạc nhìn cô, lòng nghĩ: sao lại như vậy, cho dù cô ấy là tình địch của cô cũng không thể lạnh lùng, vui sướng khi người khác gặp nạn như thế.
-Sao, có phải thấy rất nhẫn tâm ? bênh vực cho tình nhân nhỏ của anh.
Nhan Tuyết Khâm ngạo nghễ nhướng đôi mi thanh tú hỏi.
-…
Diệp Thanh không nói, có chút cam chịu.
-Hừm, thật sự là lòng tốt không được báo đáp, còn vì anh mà vội trước vội sau.
Nhan Tuyết Khâm hơi có chút tức giận:
-Em vì sao lại lo lắng như thế này? Chẳng lẽ anh không đưa Trú Nhan Đan cho cô ấy?
Diệp Thanh giập mình thì ra mình đã trách lầm cho cô ấy. Chỉ cần chính mình rat ay hoặc là đổi một ít Trú Nhan Đan cho cô ấy. Những vết thương nhỏ không có gì, mặt mày hốc hác. Làm theo trị liệu, da thịt sinh mới, chẳng những không để lại sẹo mà có phần đẹp hơn trước.
Đây, những hạt Trú Nhan Đan này sớm hay muộn đều đưa cho cô ấy. Ông trời, người không cần khiến cho cô ấy đau khổ như vậy. Diệp Thanh nghĩ, là chính mình đã làm phiền đối phương liền cảm thấy áy náy.
-Được rồi, đừng buồn. giờ đến bệnh viện thăm cô ấy trước đi, bây giờ cô ấy rất cần cậu quan tâm.
Nhan Tuyết Khâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nói.
Diệp Thanh giải thích:
-Thật sự tôi và cô ấy không có gì…
-Được, câu này được. cậu với Mã Tiêu Linh hay Ninh Não Nhi có gì, nói đi. Dù sao cũng đừng theo em nói thật sự với em không có quan hệ như thế này. Kiếp này cho anh hết thảy, đều là nợ kíp trước. Không cần theo em giải thích.
Nhan Tuyết Khâm bật người, phất tay.
-Anh không phải có ý đó, em đừng nổi giân mà…
-Không cần phải để ý đến tôi, tôi không quen cậu
Nhan Tuyết Khâm chăm chú lái xe đi, không them liếc hắn một cái.
Diệp Thanh buồn bực:
-Đừng như vậy, chúng ta sao lại có thể quay lưng như vậy.
Trong lòng cảm thấy rất xúc động.
ở bên cạnh, quan sát thấy vẻ mặt của Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm bất giác mỉm cười.