Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 535: Nhất Châm đại sư.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện

-Đại sư, ngài đi thong thả.
Hà Minh Sơn từ xa gọi với theo. Hoàng Nhất Châm trước kia có giao tình với lão thái gia nhà họ Hà,cho nên người nhà họ Hà không người nào là không đúng mực kính trọng.
Đối phương muốn về,Hà Minh Sơn liền muốn thể hiện phép lịch sự cơ bản,vì thế quay về phía Liệt Cương nói:
-Liệt thiếu gia,lão tiền bối này đối với Hà gia tình cảm sâu đậm,tôi đi tiễn ông ấy trước đã.
Liệt Cương tỏ vẻ đồng ý.
Hà Minh Sơn liền bước ra ngoài,cùng với Hoàng Nhất Châm vừa đi vừa nói chuyện.
Còn trong phòng khách,ánh mắt Liệt Cương mơ hồ khó đoán,dường như đối với Hoàng Nhất Châm cực kỳ hứng thú.
Lão lang trung này, khí thế toát ra từ trên người quả là lớn mạnh,nhưng đáng tiếc đã già nua,thể lực và khí huyết không còn mạnh khỏe nữa,nhưng y thuật tích lũy được hẳn là rất thâm hậu,Dược thần cốc chúng ta đúng là đang thiếu những nhân tài như vậy,tuy rằng hắn sống không được vài năm nhưng giữ lấy làm người dẫn đầuhoặc trưởng ban nghiên cứu khoa học có lẽ vẫn bóc lột được vài năm nữa.
Nghĩ như vậy,Liệt Cương liền quay sang cha con Hà Minh Thủy và Hà Diễm Xung hỏi thăm,hai người tất nhiên biết gì nói ấy, trong khi giới thiệu có chút đắc ý và tự hào.
Cậu xem nhélão trung y lợi hại như vậy,là nhân vật tầm cỡ Thái Sơn Bắc Đẩu,vậy mà Hà gia chúng tôi có thể mời tới bất cứ lúc nào,có thể chữa bệnh cho bất kỳ người họ Hà nào, ngài cólàm nổi như thế không?Cho dù là ngài tới mời, chắc Hoàng Nhất Châm đại sư cũng sẽ không tự mình động thủ, mà sắp xếp một đệ tử nào đó chăm sóc cậu.
Như vậy cũng là bởi vì năm đó Hà lão thái gia có ân với Hoàng Nhất Châm này,cho nên mỗi lần xem bệnh cho người nhà họ Hà đều phải đích thân đi.Tất nhiên Hoàng Nhất Châm bao nhiêu năm nay tới chữa bệnh cho người nhà họ Hà,cái ân tình kia sớm đã xấp xỉ nhau rồi,nếu tính thật ra,vẫn là Hà gia được lợi hơn.
-Hoàng đại sư, hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài,khiến ngài phải đi một chuyến thật áy náy quá.
Hà Minh Sơn nắm tay Hoàng Nhất Châm khách khí nói.
-Không có gì,không có gì,tôi với cha của cậu giao tình nhiều năm như vậy rồi.
Hoàng Nhất Châm cười ha hả,cái gậy ba-toong suýt rơi xuống,đúng lúc này,một tiếng cười lớn đằng sau truyền đến.
-Hoàng đại sư phải không? Tại hạ là Liệt Cương,cũng có học qua đông y, không biết có may mắn được kết giao với Hoàng đại sư không?
Liệt cương cười ha ha,sải bước chạy lên phía sau,hai gã thuộc hạ,còn cả cha con Hà Minh Thủy với Hà Diễm Xung theo sát đằng sau.
-Ơ?
Hoàng Nhất Châm quay đầu lại,quan sát Liệt Cương từ trên xuống dưới vài lần,ngay sau đó,liền lắc lắc đầu.
-Sao thế? Đại sư cảm thấy tôi không đủ tư cách sao?
Liệt Cương hỏi một cách khó chịu.
-Không phải như vậy,chỉ có điều lão phu lớn tuổi rồi,đầu óc không còn minh mẫn nữa, lại kết giao với giới trẻ các người,có lẽ theo không kịp!
Hoàng Nhất Châm khoát tay,tỏ vẻ cự tuyệt nói,thật ra là ông thấy con người Liệt Cương này ngang ngược,còn có cảm giác vênh váo hống hách hay sai khiến người khác,cho dù là có chút y thuật,thì y đức chắc cũng chẳng ra làm sao,mình mà kết giao với người này,quả thực là có phần…..
Trong suy nghĩ của ông ấy,y đức luôn đặt ở vị trí hàng đầu,người thầy thuốc không có y đức,thì dù y thuật cao đến đâu cũng vô dụng,không bao giờ lọt được vào mắt xanh của ông.
Nghe nói cái tên tiểu Viện trưởng bệnh viện Ngân HạnhDiệp Thanh kia không chỉ giỏi về y thuật ,mà còn rất được lòng người, ông đã sớm muốn gặp một lần, nhưng lại nghe đồn đối phương và Hà gia có hiềm khích, nên vẫn chưa phái đệ tử đi hẹn gặp, hơn nữa, một lão tiền bối như ông, không thể vô duyên vô cớ đi gặp một hậu sinh vãn bối.
-Ha ha, không muốn kết giao cũng được.
Liệt Cương gật gật đầu, hắn cũng không phải thật lòng muốn so thử với ông già này,cũng chỉ là tìm cái cớ để lừa gạt mà thôi.
-Đại sư à,là như vậy,chúng tôi tổ chức một viện nghiên cứu Đông y quy mô cực kỳ lớn tại nước Mỹ,tiến hành các đề tài mũi nhọn như ung thư,bệnh AIDS,viêm gan,tiểu đường,động mạch phổi,huyết áp cao, vân vân…,chỉ tập trung vào phát triển văn hóa thuốc Đông Y,vì sức khỏe của nhân dân,trước mắt rất cần một hạnh lâm danh thủ quốc gia như đại sư đây tới trấn thủ,không biết đại sư có thể hạ mình nhân nhượng tới viện nghiên cứu của chúng tôi làm cố vấn tiến hành chỉ đạo và giảng dạy cho các đồ đệ hay không?
Hoàng Nhất Châm cười cười,lắc đầu chậm rãi nói:
-Lão già cổ hủ này tuổi tác đã cao,lại bệnh nhiều sức yếu,sắp xuống mồ rồi,không nên đi xa,thật sự xin lỗi.
-Ôi chao, ngài không nên vội vàng từ chối,tiền lương của viện nghiên cứu chúng tôi rất cao,giống như cấp bậc của ngài vậy,ít nhất có ngần này số.
Liệt Cương nói xong,liền hào hứng giơ năm ngón tay, cứ như tiền lương là hắn được không bằng..
Hà Diễm Xung kêu lên;
-Năm trăm ngàn?Đôla Mỹ?
Con số này quả là vô cùng lớn,chắc cả gia tài của Hoàng Nhất Châm,cũng không được một phần mười chỗ đó.
Thật ra,một phần mười vẫn là nói hơi quá,một phần một trăm cũng không được ấy.Vị này tuy rằng y thuật cao siêu,nhưng không dựa vào y thuật để vơ vét của cải,hơn nữa bình thường lại thích làm không công cho người khác,cho nên vẫn chẳng tích lũy được bao nhiêu,cũng chỉ là bậc trung lưu bình thường mà thôi.
Liệt Cương ngạo mạn nói:
-Năm trăm nghìn đôđã là gì,chúng tôi muốn, à,.viện nghiên cứu Đông Y của chúng tôi đã ra tay thì lương một năm đương nhiên phải là năm triệu Đô la Mỹ rồi.
Vừa rồi,hắn không cẩn thận,thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra ba chữ Dược Thần Cốc.
Không ngờ họ đã lo lắng hơi thừa,Hoàng Nhất Châm đại sư vẫn không hề rung động,chỉ cười nhạt nói:
-Lão hủ cũng sắp thành người thiên cổ rồi,còn muốn nhiều tiền như vậy làm gì,lúc sống không mang theo lúc chết lại càng không thể mang theo.
Liệt Cương nói:
-Mặc dù ngài không cần,cũng có thể để lại cho đời sau mà,không cần nhiều,chỉ cần một năm thôi,ngài có thể để lại cho con cháu gia sản năm mươi triệu Đô la Mỹ,có thể cho bọn họ có vài năm phấn đấu,chắc ngài cũng biết,hiện tại giá hàng hóa,nhà cửa tăng lên như thế nào.
Hoàng Nhất Châm vẫn lắc đầu cự tuyệt,nói:
-Con cháu có phúc phận của con cháu,chuyện của chúng nó cho chúng nó tự giải quyết đi.Lão già này nhiều tuổi rồi,bất cứ lúc nàocũng có thểvề với tổ tiên,tôi không muốn chết ở nơi đất khách quê người.
Nói xong,liền không thèm để ý tới Liệt Cương,hướng về phía ba người nhà họ Hà khoát tay,rồi chống gậy chầm chậm ra về.
-Cái lão già không biết điều này!
Liệt Cương tức gần chết, chửi gầm lên một câu ,bước một bước dài, bàn tay to như chiếc quạt hương bồ giơ lên,đập một phát nhanh gọn sắc bén xuống.
,hết sức linh hoạt sắc bén,nếu bị đánh trúng Nhất châm đại sư nếu không chết thì cũng phải bị thương.
Người trẻ tuổi thật vô lễ.
Hoàng Nhất Châm cũng am hiểu võ thuật, võ công biến hóa xuất thần, gió thu chưa bay nhưng đã cảm nhận được, lúc này chỉ khẽ di chuyển lập tức hiện lên thế võ, ngay sau đó, cây Trượng trong tay, dường như thương long cắn vào ngực đối phương, thẳng vào “ Huyệt Kiến Lý”, Nếu Diệp Thanh ở đây, nhất định sẽ coi là tri kỉ, ái chà, thật sự rất có duyên, hai hai chúng ta đều thích đánh vào huyện vị này?
Mãnh Liệt Cương cười hi hi, năm ngón tay thành vuốt, thành chiêu “ Tỏa Long Thủ” độc môn bí truyền của Dược thần cốc, hung hăng tóm vào cây trượng của Hoàng Nhất Châm, không ngờ là đánh bừa cái gọi là chưởng sợ tráng niên, chỉ cần để y nhanh chóng tóm được, chắc chắn lập tức có thể lão già này chết toi dưới chưởng.
Hoàng Nhất Châm tuổi tác đã cao, mau lẹ không thể quan Mãnh Liệt Cương, mắt thấy đối phương đánh sau mà đến trước, chặn cây trượng của mình, đành phải tạm thời đổi chiêu thức, cây trượng kéo một đường, không ngờ thành một đường đao pháp cực kỳ linh hoạt, cắt cằm của đối phương.
-Hi hi, ông chết đi. Liệt cương cười gian xảo một tiếng, thân hình thoáng một cái không biết sao lại tránh đi,sau đó nhảy về phía trước hai bước,tung hai nắm đấm nhanh như chớp nhằm vào bụng dưới Hoàng đại sư.
Ngũ lôi oanh thiên chùy.
Cũng là một môn võ học tuyệt thế của Dược thần cốc,cao thâm ở chỗ một quyền tung ra,có thể tạo ra một trận lôi đình, hàng nghìn hàng vạn điện quang, khiến kẻ thù tan tành mây khói.
Tuy nhiên, Liệt Cương dù biết chút võ công chẳng qua cũng là mới nhập môn mà thôi,còn lâu mới phát huy hết uy thế của nó,y như quyền pháp đầu tiên, Hoàng Nhất Châm đại sư tuổi già sức yếu,sao có thể tránh được sức mạnh này,ngay lập tức bị quyền cước lạnh thấu xương kia đánh vào người, làm cho lá khí hải dường như bị tách ra,giống như phá một túi vải bay xa như võ công bị phế.
Hoàng đại sư căm uất kêu lên “Oa” một tiếng,rồi miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ gay gắt lên,công lực của bản thân bị hủy hoại,cả các ngón tay để châm cứu cũng yếu đi rất nhiều,nội tạng bên trong không biết thế nào.
-Hoàng đại sư.
-Nhất Châm đại sư.
Đám người Hà Minh sơn kinh hãi,trên mặt hiện lên vẻ giận dữ,nhưng Liệt Cương vừa hừ lạnh một tiếng,quay lại nhìn,bọn họ lại lùi bước.
Trong đôi mắt đục ngàu của Hoàng Nhất Châm không khỏi hiện lên vài tia thất vọng,nghĩ thầm,thật sự là hổ phụ không sinh hổ tử,nếu là lão thái gia lúc này,cho dù biết rõ không địch lại,cũng sẽ vẫn tiến tới liều mạng.
-Đem lão già này đi cho ta,đưa lên thuyền ấy.
Liệt Cương vung tay lên,hai gã thuộc hạ đằng sau tiến tới,mặc kệ vết thương của Hoàng Nhất Châm,kéo ngài về phía bãi đỗ xe của Hà gia.
Bọn họ tuy là từ Dược thần cố mà ra,cái tên nghe vô cùng truyền thống,từ xưa đã ngăn cách với cuộc sông bên ngoài,nhưng những người này đều rất đa tài,lái tàu,lái xe,lái máy bay cái gì cũng biết,cách ăn mặc đều giống như thành phần trí thức,ở thành phố hiện đại,tuyệt không có vẻ bỡ ngỡ,những người này đi trên đường,căn bản không thể phân biệt được bọn họ với những người dân thành thị suốt ngày bận bịu đi lại làm việc,học hành.
-Mãnh Liệt Cương thiếu gia….
Hà Minh Sơn không kìm nổi phải lên tiếng,ngay lập tức đã bị Liệt Cương chặn họng.
-Làm sao,ngươi ý kiến gì?
Liệt Cương nắm chặt tay,gằn giọng nói,dường như chỉ cần Hà Minh Sơn chống đối một chút,sẽ lập tức đánh ngay một chùy tại chỗ.
-Không,không…
Hà Minh Sơn do dự một chút,lại lui về,đối mặt với tên họ Liệt này,hắn có cảm giác,mình có liên thủ ba người lại cũng không thắng nổi,hơn nữa,để Dược thần cốc quay lưng lại với mình,hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui