Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 544: Tự cứu.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện

Có điều, ai cũng bị trói chân trói tay, trên miệng lại dán chặt băng dính, chỉ có thể dùng mắt ra hiệu, hơn nữa, mấy người đó vừa ra ngoài, không ngờ lại tắt phụp điện đi, lập tức trong phòng trở nên tối om, may mà, còn có chiếc cửa sổ bằng kính, một lúc sau, khi mắt của mọi người đều đã thích ứng với bóng tối, ngược lại lại không hề cảm thấy tối, nói cho cùng, ánh trăng bên ngoài như nước, sáng như ban ngày.
- Ư ư ư
Ninh Não Nhi ra hiệu cho Trần Du, tức khắc, Trần Du liền hiểu được ý cô, chớp mắt liền nằm xuống đất, giãy dụa một lúc, đầu đã dịch đến phía sau cặp mông đầy đặn của Ninh Não Nhi, miệng áp vào móng tay cô, Ninh Não Nhi liền nhân cơ hội di chuyển ngón tay đi xé rách lớp băng dính trên miệng cho Trần Du.
Tuy là cánh tay của Ninh Não Nhi bị trói chặt, lại không nhìn thấy đối phương, Trần Du hoạt động cũng không tiện lắn, nhưng hai người xưa nay phối hợp rất ăn ý, cọ sát vài cái, Trần Du liền “phù” ra một hơi thật mạnh, lớp băng dính đã bị Ninh Não Nhi xé ra.
- Không dễ dàng nhỉ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Não Nhi, để tôi đến giúp bà.
Trần Du nhỏ tiếng nói, liền dịch đầu lên phía trước người Ninh Não Nhi, dùng miệng cắn lớp băng dính trên miệng cô, như vậy trông giống như một đôi uyên ương, đang hôn môi vậy, trông thế những người trong phòng ai ai cũng sửng sốt, rất nhanh, miếng băng dính dán trên miệng Ninh Não Nhi cũng bị xé rớt xuống!
Lần này, những người trong phòng đều phản ứng kịp thời, vội vã cùng với người bên cạnh, hai người một nhóm, giống như hoa hồ lô, bắt đầu hành động, chỉ có điều, có mấy đôi là hai người đàn ông cùng với nhau, khiến bọn họ cảm thấy rất ghê tởm, nhưng thoát vây là quan trọng, bây giờ cũng chằng có nhiều thời gian để nghĩ nhiều như thế, không phải sao!
Ninh Não Nhi lại cùng Ngô Viện Viện làm một nhóm, hai bên cùng xé rách băng dính miệng cho nhau.
Chỉ có điều, mọi người đều có thể nói chuyện, nhưng không có ai dám lớn tiếng ồn ào, đều là nhỏ giọng châu đầu ghé sát tai nhau thì thầm, bởi vì không chừng bọn bảo vệ đang đứng ngay ngoài cửa, chẳng may kinh động đến đối phương, thế không phải nguy à!
- Ninh Não Nhi chúng ta bây giờ phải làm thế nào, cái dây thừng này thô quá, chúng ta khó mà cởi ra được!
Trần Du sau một hồi vật lộn, ngồi dậy nhìn Ninh Não Nhi nhỏ tiếng nói.
Ninh Não Nhi khẽ mím mím đôi môi hồng, đảo mắt nhìn chung quanh, bất kỳ một đồ vật sắc bén nào cũng đều không có, hoàn toàn là không có cách nào mà, vừa nãy dùng miệng cắn cho nhau, dùng tay cởi, thử cả nửa ngày trời, căn bản không có tác dụng!
Mã Tiểu Linh đương dựa vào tường cọ cọ, chợt đứng lên, sau đó nhảy lò cò ra cửa, xem xem có thể mở cửa không, sau đó lén lút chạy về, nếu như có thể tìm được nhà bếp, dao, hay là gì đó mà có thể cởi được dây thừng ra thì tốt?
Mã Tiểu Linh nhảy được vài bước, đột nhiên, dưới chân bị trơn, cả người đứng không vững, lập tức liền “phịch” một cái.
Chớp mắt đã ngã chổng cềnh xuống nền! Đau quá đau quá! Có điều, cô gái này vô cùng kiên cường, vẫn cắn răng không kêu lên một tiếng nào! Sau đó lại lần nữa dịch chuyền người, đứng lên, nhưng rất không may, lại ngã, Mã Tiểu Linh không hề nao núng, lại thử...
Tất cả mọi người đều nhìn lại!
- Chị Tiểu Linh!
Ngô Viện Viện tính cách tương đối yếu mềm, lần này, nhìn thấy Mã Tiểu Linh ngã đi ngã lại nhiều lần trên sàn nhà cứng, mặt mũi bầm dập, thậm chí khóe miệng còn chảy một ít máu, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa khó chịu, nước mắt ngắn dài, khóc không thành tiếng!
- Mã Tiểu Linh
Ninh Não Nhi nhìn Mã Tiểu Linh cặm cụi, ngã lên ngã xuống, nhưng lần nào cũng giãy dụa đứng lên, cắn đôi môi hồng, cảm xúc lẫn lộn đan xen, đột nhiên hai mắt sáng quắc như có thần, nét mặt đăm chiêu, tựa như cảm thấy bản thân mình đã biết được, lý do tại sao thằng nhãi Diệp Thanh đó lại say đắm cô bác sỹ tóc ngắn này như vậy rồi!
Rất nhanh, Ninh Não Nhi liền từ trong suy nghĩ mông lung hồi tỉnh lại, lập tức liền đá đôi giày đi, dưới sự giúp đỡ của Trần Du, cũng đứng dậy, nhảy nhảy, tiến về phía Mã Tiểu Linh!
Cô nghĩ, có một người giúp đỡ, hoặc làm bạn, công việc sẽ không khó khăn như thế nữa, dù sao cũng có thể tiếp thêm can đảm, không phải sao? Vừa nãy sở dĩ vất giày sang một bên, là bởi vì cô đang đi là một đôi giày cao gót, trong tình huống này, giày cao gót quả thực là một sự trói buộc, không chừng còn làm trở ngại hoạt động của bản thân!
Trần Du và Ngô Viện Viện cũng vội vã nhảy theo sau, đều nhảy một cách chật vật, rất dễ bị ngã nhào!
Không ít nam nhân liền cảm thấy hổ thẹn, cảm giác những lúc như thế này, vốn đấng nam nhi phải vắt óc ra mà tìm cách chạy trốn trước tiên, không ngờ, ngay cả việc xé băng dính miệng cũng phải nhờ hai cô con gái dẫn đầu, bây giờ đi mở cửa cũng phải nhờ đến nữ nhi dẫn đầu!
Lập tức, mấy tên tiểu tử cường tráng cũng học theo, giãy dụa đứng dậy, nhảy về phía cửa, trong chớp mắt cảnh tượng đã trở nên rầm rộ, y như một trận đấu, đương nhiên, ai cũng không nói ra nửa lời, lúc nhảy cũng rất cố gắng cẩn thận, không làm phát ra tiếng động quá lớn!
Hứa Thành Đức và Đổng Kế Khải, lại không đứng dậy, mà cùng nhau dựa vào góc tường, không ngừng chà sát chiếc dây thừng đang trói tay vào một cái cột, hi vọng có thể mong chóng làm đứt nó! Nhưng rất rõ ràng chiếc dây thừng này còn rắn chắc hơn là họ tưởng, mặc cho sức tay của họ khá mạnh, nhưng sát nửa ngày trời mà cũng chỉ mới làm sờn một tí tẹo “da” ngoài của nó thôi.
Cuối cùng, Mã Tiểu Linh là người đầu tiên nhảy được đến cửa, ngoảnh người lại, dựa lưng vào cánh cửa, hít sâu vài cái, chuyển động cơ thể điều chỉnh vị trí, liền dùng hai tay đang bị trói mở cửa!
Lúc này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lại, một lần nữa căng thẳng cùng hưng phấn, lân này, nếu như có thể đi ra ngoài, thì cũng tốt hơn là ở đây khoang tay chịu trói!
- Két két, két két
Núm cửa nhẹ nhàng rít lên vài lần, nhưng lại không mở ra được, rất rõ ràng, bị khóa trái rồi!
Mọi người lập tức thất vọng, tuy rằng, lúc trước họ cũng không phải không nghĩ đến cánh cửa sẽ bị khóa, nhưng không thử thì làm sao biết được chứ? Thân trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bất kỳ cách nào có hy vọng, cũng đều phải thử!
Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ ở đây chờ chết sao? Mở cửa sổ, từ đây nhảy ra ngoài, biển rộng mịt mù, chân tay lại bị trói, cũng là lao vào đường chết! Hơn nữa, nói không chừng ở biển còn có những loài động vật hung ác như loài cá mập chẳng hạn, nói mười tử vô sinh cũng chẳng ngoa!
- Ai za
Thình lình Ninh Não Nhi cũng bị trượt, ngã xõng xoài trên nền, đương đau tới mức mặt mày nhăn nhó, đột nhiên, khóe mắt liếc thấy một thứ, không khỏi trở nên vui sướng!
Hóa ra, cách đầu cô không xa, vừa hay lại có một cái bật lửa, đang lẳng lặng nằm ở một xó, vừa nãy bị cái cột tròn che mất, trong phòng lại tối, nên không ai phát hiện ra, không nghi ngờ gì, nhất định là của mấy tên bảo vệ lúc nãy không cẩn thận đánh rơi!
Ninh Não Nhi cũng không thèm đứng dậy, cứ thế di chuyển thân thể, bò trườn như một nàng rắn xinh đẹp đến, sau đó, dùng tay nắm chặt chiếc bật lửa đó trong tay, rồi liền hướng về phía Mã Tiểu Linh gọi khẽ.
- Tiểu Linh, lại đây!
Ninh Não Nhi hiện tại cách Mã Tiểu Linh gần nhất, đều ở gần cửa ra vào, mà Trần Du và Ngô Viện Viện lại cách hơi xa một chút, về phần những người đàn ông khác, cô lại không quen, hơn nữa, việc như thế này, khó tránh khỏi động chạm da thịt, bị người đàn ông khác chạm vào, cô đương nhiên không muốn, đặc biệt là, càng không thể để Mã Tiểu Linh nhìn thấy, nếu không, cô ta lại đi nói với Diệp Thanh, Diệp Thanh cái đồ hay ghen đó, không tức khắc giận mình mới lạ! Tuy nói, Mã Tiểu Linh căn bản không phải là loại người như thế!
- ừ !
Mã Tiểu Linh gật gật đầu, trong lòng tò mò, liền nhảy lại, khi Mã Tiểu Linh nhìn thấy chiếc bật lửa trong tay Ninh Não Nhi, cũng mừng rỡ như điên, sau đó, hai người con gái liền ngồi tựa lưng vào nhau, Ninh Não Nhi cầm chiếc bật lửa trong tay, định đốt chiếc dây thừng trên tay Mã Tiểu Linh.
- Tiểu Linh, lúc nữa nếu tôi không cẩn thận đốt phải tay của cậu, cậu đừng trách tôi nhé!
Ninh Não Nhi cắn môi nói.
- Sao lại thế được, cậu cứ tha hồ mà đốt, yên tâm đi, tự mình sẽ cảm nhận được!
Mã Tiểu Linh gật gật đầu, cùng vai huých huých cô, ra hiệu có thể bật bật lửa lên rồi!
- Bừng
Một ngọn lửa nhỏ đột nhiên sáng lên trong căn phòng, giống như là chiếc đèn hải đăng trong đêm đen, đem lại hy vọng vô tận cho mọi người! trong ánh mắt của mỗi người đều ánh lên một tia hưng phấn!
- A
Đột nhiên, Mã Tiểu Linh không kìm nổi khẽ kêu lên, đương nhiên, âm thanh rất bé, rất nhỏ, người nào cách hơi xa một chút còn không nghe thấy, Ninh Não Nhi giật mình hoảng sợ, lập tức xê chiếc bật lửa ra xa một chút, biết là mình đang đốt vào Mã Tiểu Linh rồi!
- Không sao, Não Nhi, cậu tiếp tục đi!
Mã Tiểu Linh nói.
Sau đó, liền có mấy người đàn ông nóng lòng muốn thử, nhỏ tiếng gọi:
- Không bằng các cô đưa bật lửa cho tôi, chúng tôi nhất định sẽ làm nhanh hơn các cô!
Ninh Não Nhi nhẹ hứ một tiếng, đương nhiên là chẳng buồn để ý tới bọn họ! Loại người này, còn dám coi thường đàn bà con gái sao! Lúc trước sao không thấy mấy người dẫn đầu hành động!
Ước chừng khoảng năm phút sau, “phừng” một cái, hai tay Mã Tiểu Linh dùng lực giằng mạnh một cái, cuối cùng cũng giằng đứt đoạn dây thừng kia, sau đó, lập tức nhận lấy chiếc bật lửa từ trong tay Ninh Não Nhi, bắt đầu đốt chiếc dây thừng đang buộc chân mình, lần này, hai tay cô có thể hoạt động, lại nhìn thấy được, vừa đốt, vừa cởi, dường như rất nhanh, vèo một cái, đã giành lại được tự do!
Sau đó liền đi giúp Ninh Não Nhi, Trần Du, Ngô Viện Viện....
Loại chuyện này, chỉ cần một người được thoát vây, tức khắc liền có thể một mà hai, hai mà bốn, bốn mà tám.....không tốn bao nhiêu công sức, những người bị giam giữ trong phòng đều có thể tự do hoạt động trở lại!
- Bây giờ phải làm thế nào? Phá cửa chính hay phá cửa sổ?
- Phá cửa sổ chắc chắn là không được, chúng mình đang đứng ở dưới đáy thuyền, dưới boong tàu, bên ngoài cửa sổ trơn khủng khiếp, ngay sau chính là biển rồi, hoàn toàn không thể leo lên trên được!
- Ôi, cứ tưởng chân tay được giải thoát, hy vọng sẽ lớn hơn một chút, xem ra vẫn không tích sự gì! Cứ coi như chúng ta có thể ra được căn phòng này, cũng phải đi tìm thuyền nhỏ, làm sao không bị đối phương phát hiện chứ!
- Điều quan trọng nhất là, chúng ta đều không biết bây giờ đang ở đâu, điện thoại cũng bị tịch thu hết rồi!
- Tôi dám khẳng định, hiện tại chúng ta cách lục địa ít nhất cũng phải mấy trăm hải lý, cứ cho là có điện thoại, cũng chẳng có sóng! Trừ phi có người có điện thoại vệ tinh!
- Mọi người không cần hoảng sợ, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ có cách.
Mã Tiểu Linh nói nhẹ, hướng vào mọi người hỏi:
- Không biết ở đây có ai biết phá khóa không?
- Những việc như này ai mà biết làm chứ, chúng tôi đều là bác sỹ mà, nếu có dụng cụ, tôi có thể thử, nhưng bây giờ thì, haizzz.
Người này hai tay xòe ra, khó rồi.
Quả thật, trong căn phòng này đương nhiên không có vật gì!
Đống Thế Khải nói:
- Nếu mà kính mắt của tôi vẫn còn thì tốt quá, nếu không, gọng kính có thể tháo ra, dùng để phá khóa, cái đó làm bằng hợp kim sắt đấy!
Lúc trước, hắn không cùng mọi người nhảy về phía cửa, một trong số các nguyên nhân cũng là do, mắt kính của hắn trong lúc bị bắt cóc, đã bị mấy tên côn đồ kia nhẵm nát rồi! bây giờ hắn nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Mà những người khác, nếu không phải không đeo kính, thì lúc bị bắt cóc, do giãy giụa kịch liệt hoặc là bị đánh, ẩu đả tất tật các nguyên nhân, kính mắt đều bị mất hết cả rồi!
Mã Tiểu Linh và Ninh Não Nhi đột nhiên nhìn nhau một cái, hình như vừa nghĩ tới cái gì đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui