Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 548: Xung đột bùng nổ!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện

Ninh Não Nhi vô tư như trẻ nhỏ, có Diệp Thanh, Mã Tiểu Nhi, Trần Du và những người khác làm bạn, không hề có chút lo lắng nguy hiểm nào, tâm lý khá ung dung, có điều những người đang có mặt lại không có tâm trạng tốt như cô, nghe xong những lời của Mã Tiểu Linh, quả thực là sốc đến ngây người, ngay sau đó liền bắt đầu ầm ầm bàn luận!
Một người kêu lên:
- Cô nói linh tinh cái gì thế, bản thân cô không đi, thì cũng không thể bịa ra những lời lẽ hoang đường như thế này để ngăn cản chúng tôi phát triển sự nghiệp chứ!
Lập tức liền có người phụ họa theo:
- Đúng đấy, tôi cũng còn đang mong sang bên đó làm việc hai năm, sau đó quay về mua một căn phòng đây, bản thân cô là viện trưởng bệnh viện, đương nhiên là không biết được những khó khăn của các bác sỹ quèn như chúng tôi rồi!
- Áp lực xã hội bây giờ lớn lắm, muốn mua xe mua nhà, chỉ dựa vào những đồng lương ít ỏi đó, cả đời cũng chẳng thực hiện được giấc mơ đâu!
- Hay đấy, lại còn bịa được ra cả những lời lẽ lừa gạt hoang đường tới mức này, ngăn cản bọn tôi một bước lên trời, quả thực là quá đê tiện!
Một số người nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật này, hoặc là không muốn tin bắt đầu kêu gào, nhưng một số người đầu óc sáng suốt linh hoạt, thì lại bắt đầu trởi lên trầm ngâm, cẩn thận suy xét thông tin mà Mã Tiểu Linh vừa thông báo!
Lúc này, Hoàng Nhất Châm cùng hai người đệ tử, và mấy người Ngô Viện Viện, Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải đều bước ra, lấy chính trải nghiệm của mình để thuyết phục mọi người!
- Rồ mất, càng nghe tôi càng kinh ngạc!
- Trong chớp mắt mà bắt cóc nhiều người như thế này, rõ ràng nội tình không phải tốt đẹp gì, tôi tin Hoàng Nhất Châm đại sư không lừa chúng ta!
- Còn phải nói, Hoàng Nhất Châm là người như thế nào chứ, thân phận và địa vị còn bày ở đó, người khác không thể không tin!
- Không cần biết mấy người tin hay không tin, dù gì tôi cũng tin, cậu cứ nghĩ đi, Hoàng Nhất Châm đại sư nhà người ta bằng này tuổi đầu rồi, không đau không bệnh làm gì mà phải chạy đến đây lừa chúng ta chứ, hơn nữa, lúc trước tôi đã cảm thấy vài phần kỳ quái, tại sao Hoàng Nhất Châm đại sư già đến cái tuổi gần đất xa trời này rồi mà còn phải ra ngoài “kiếm thêm” chứ? Nói cho cùng người già thường có quan niệm lá rụng về cội mà!
- Nhùng nhằng cả nửa ngày trời hóa ra là Hoàng lão bị bắt cóc đến đây, những người này quả là đáng căm ghét, cứ giết hết không tha thằng nào, không ngờ đến người già cả như thế này rồi mà cũng không buông tha!
- Khẩn trương báo cảnh sát ngay!
- Điện thoại còn chẳng có cột sóng nào thì báo kiểu gì chứ?
- Này, huynh đệ, cậu chẳng phải có điện thoại vệ tinh sao, khẩn trương báo cảnh sát đi, nếu không chúng ta chết chắc rồi!
- Không báo được, hoàn toàn không gọi được!
Người đó nhún vai, xòe hai tay ra tỏ vẻ bất lực, chìa điện thoại ra cho mọi người xem!
- Tôi đoán, trên tàu nhất định là cài đặt thiết bị quấy nhiễu tín hiệu, có thể chặn hết được tất cả những tín hiệu cầu cứu!
- Cún thiệt, đúng là con thuyền hắc ám , hắc ám!
- Đáng tiếc đáng tiếc, giấc mộng kê vàng (điển tích trung quốc)! Đáng lẽ là một việc tốt đẹp, thoáng một cái đã như là có ác mộng tồn tại, anh, anh nói, trên đời này còn có việc gì đáng để em tin tưởng nữa không?
- Tâm không chết, mộng kề bên!
Theo sự trôi đi của thời gian, tự nhiên ngày càng có nhiều người tin rằng đây là sự thật, đám đông bắt đầu nhốn nháo, không ít người còn chạy về, gọi những người mà mình quen đang ngủ trong phòng dậy, cùng nhau đến đại sảnh thảo luận đại sự!
Nhưng mấy tay đấm mặc bộ vest đen kịt từ đầu đến chân phụ trách giám sát những người ở đây cũng bị kinh động, lập tức chơi bài lùi, không vui chơi nữa, đứng trong góc rình coi, cảm thấy sự việc bùng phát quá lớn, bản thân lại chỉ có mấy người e là không đàn áp lại được, điều mấu chốt nhất chính là không gánh vác nổi cái trách nhiệm này, sau đó liền vội vàng phóng về hướng khoang hạng nhất, tìm cấp trên báo cáo!
Căn phòng của Hà Minh Sơn.
Hà Diễm Xung có chút tiếc rẻ nói:
- Bác cả, chúng ta thực sự phải từ bò sự nghiệp ở Ninh Thành, sau đó ra nhập Dược thần đảo sao?
Hà Minh Thủy nhìn lại nói:
- Có phải là có chút quá cẩn trọng không?
- Lầm rồi, đây cũng là lo trước tính sau thôi!
Hà Minh Sơn khoát khoát tay, nói:
- Loại chuyện này, càng sớm phòng bị càng tốt, nói cho cùng, lần này lại gây ra việc lớn như vậy, không tránh được ngày bị bại lộ, giấy không gói được lửa, nhất định một ngày nào đó sẽ có chuyện xảy ra, cho nên, tiểu Xung à, bây giờ cháu phải lập tức sai bảo những người phụ trách ở Ninh Thành, bắt đầu thu hồi vốn lưu động lại, toàn bộ phải chuyển sang Mỹ, đến lúc đó chúng ta sẽ trực tiếp di cư sang...
Đương lúc nói chuyện, tiếng cửa phòng bị gõ “phịch phịch” vang lên, Hà Minh Sơn không khỏi chau mày, tên này là ai chứ, nửa đêm nửa hôm còn đến quấy rầy? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Tâm trạng không khỏi trầm xuống!
- Vào đi!
Hà Minh Sơn cao giọng nói.
Sau đó, một người đàn ông cường tráng mặc bộ vest đen thần sắc hoảng loạn đi vào, không đợi Hà Minh Sơn phải hỏi, liền đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại một mạch:
- Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi, những phạm nhân bị giam giữ không biết làm thế nào mà toàn bộ đều thoát được ra ngoài, bây giờ còn đang ở đại sảnh lầu sáu xúi bẩy mọi người tạo phản đấy!
- Cái gì? Lại có việc này á?
Hà Minh Sơn giận giữ, đứng phắt lên, quát:
- Thế mấy tên khốn nạn kia chết ở đâu hết rồi? làm việc kiểu gì thế? Bảo bọn chúng trông chừng mấy tên bác sỹ bị trói chặt đó thôi mà cũng không trông nổi à?
Người đàn ông lực lưỡng mặc bộ vest đen đó liền nhăn mặt nhăn mày khổ sở, nói:
- Vừa nãy đã sai người đi thăm dò qua rồi, những anh em đó, toàn bộ đã chết hết cả, bị người ta bẻ gãy cổ, ngay cả tín hiệu cầu cứu còn không kịp phát ra!
Hà Diễm Xung đứng dậy nói:
- Bác cả, nhất định là có cao thủ ẩn náu vào rồi!
- Chẳng nhẽ lại là cái thằng Diệp Thanh đó?
Hà Minh Sơn trầm ngâm.
- Rất có khả năng!
- Minh Thủy, Diễm Xung, hai người mau chóng dẫn theo mấy huynh đệ trước mắt đi trấn áp, khống chế tất tần tật mấy kẻ đã biết sự tình lại, nhất định phải khống chế sự việc này ở phạm vi nhỏ nhất, tôi đi thông báo cho Liệt Cương, đề nghị hắn hiệp trợ!
Hà Minh Sơn trầm giọng phân công!
Sau đó, bố con Hà Minh Thủy, Hà Diễm Xung liền đem theo mấy tên vệ sỹ cường tráng lực lưỡng mặc vest đen vội vội vàng vàng đi, bọn họ lần này, quả thực là sốt ruột lo lắng vô cùng, nếu việc này giải quyết không tốt, không đạt được sự giúp đỡ của Dược Thần Cốc, mà ở Ninh Thành lại bị chính phủ truy nã, thì quả thật là xôi hỏng bỏng không, tình cảnh trớ trêu! Sau đó những kẻ thù đó sẽ nhân cơ hội mà nổi dậy, Hà gia e rằng sẽ lâm vào nguy cơ bị tiêu diệt!
- Sư huynh, anh quả là dũng mãnh!
- Hì hì, thế em có khoái không? Có thích anh không?
Liệt Cương đang ôm một cô “sư muội” trẻ tuổi mỹ miều, đương trên dưới lên xuống, thực hiện những động tác mạnh dữ dội, cô “sư muội” đó cực lực phụ họa!
- Sư huynh, anh thật là xấu xa...
Nàng “sư muội” khẽ rên rỉ, đôi mắt quyến rũ lờ đờ khép lại, một dòng xuân tình phơi phới mà ra, khiến Cương Liệt càng thêm dũng mãnh, có điều, lập tức, mắt của hắn liền hoa lên, dường như dưới thân thể hắn người đang uyển chuyển hầu hạ hoàn toàn không phải là người con gái này, mà là nàng Niếp Tiểu Ẩn phong tư yểu điệu!
ẩn!
- Cửu sư muội, sư huynh thực sự rất thích em!
Liệt Cương dùng lực đẩy một cái, liền đạt tới nơi sâu nhất, cái cổ đỏ ngầu miệng khẽ gầm nhẹ.
- Sư huynh, anh lại gọi nhầm tên người ta rồi, người ta là thập nhị sư muội, anh đúng là xấu xa!
Cái cô sư muội đó dùng bàn tay ngọc khẽ véo cơ ngực của Liệt Cương, e thẹn vô cùng.
Liệt Cương đầu óc như hứng chịu một trận chấn động, tức khắc khôi phục lại sự tỉnh táo, thầm nghĩ: mình quả thật là bị quỷ mê hoặc, không ngờ lại say mê cửu sư muội đến như vậy! Lúc làm việc này mà còn hoa mắt! Không biết là, cái cô Niếp Tiểu Ẩn tâm cao khí ngạo, có mấy phần để ý tới ông sư huynh quèn là mình đây! Đáng tiếc quá, những cô nàng sư muội đạt được dễ như trở bàn tay này, bất luận xét về địa vị hay là phong thái, đều không thể nào so sánh được với Niếp Tiểu Ẩn, đúng là mất vui mất vui mà!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Liệt Cương liền nhân cơ hội từ trên cơ thể của cô “sư muội” đó tuột xuống, quấn tạm một chiếc khăn quanh thắt lưng, liền đi ra mở cửa.
Trên chiếc giường mềm mại, cô sư muội đó liền đắp chăn kín đầu, nấp trong chăn hờn dỗi, thầm nói, sao lại như thế chứ, cùng mình làm chuyện ấy mà còn nhớ đến con Niếp Tiểu Ẩn đó, điều khiến người ta tức giận nhất chính là, mới chỉ được một nửa mà đã chạy mất rồi, làm cho người ta chưng hửng chẳng trên chẳng dưới rốt cuộc là ra cái thể thống gì chứ! Hừ, bọn đàn ông thật chẳng có thằng nào tốt đẹp!
Hà Minh Sơn liếc căn phòng một cái, vẫn không dám bước vào, bởi vì, hắn sớm đã ngửi thấy, bên trong tràn ngập thứ mùi giao hợp, thầm nói, mình đến đúng lúc thật, e là sẽ làm cho vị Liệt Thiếu gia đang cao hứng mãnh liệt này không vui nhỉ! Có điều, sự việc quả thực vô cùng quan trọng, hắn cũng chẳng có cách nào khác, buộc lòng phải dày mặt mà kể lại đại khái sự việc một lượt!
- Cái gì? Không ngờ lại có việc này, sự việc đã được xác nhận rồi sao?
Liệt Cương nhăn mày hỏi, cùng lúc đó, chiếc mui xe bên dưới liền lập tức mềm nhũn xuống!
Hà Minh Sơn bộ dạng khiếp đảm nói:
- Đã được xác thực rồi, cái tên Hoàng Nhất Châm, cùng với mấy cô con gái trong bệnh viện Ngân Hạnh đó bây giờ đang ở trong đại sảnh kích động những người bác sỹ bị lừa! ạch.
- Có gì muốn nói thì nói nhanh lên!
Liệt Cương không hài lòng quát.
Hà Minh Sơn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói:
- Liệt thiếu gia, tôi là đang hoài nghi, tên viện trưởng Diệp Thanh của bệnh viện Ngân Hạnh đó đã lẻn vào đây, nếu không, những người này làm sao có thể thoát thân dễ dàng như thế được, tôi đối với thuộc hạ của mình cũng còn có vài phần tin tưởng! có điều,....., hoàn toàn không thể tìm được tung tích của tên Diệp Thanh đó!
- Diệp Thanh? Cái tên này ta hình như là nghe tiểu Nhiếp nhắc qua! Được rồi, không cần biết người đến là ai, đều phải mau chóng tìm ra được hành tung của hắn, sau đó đánh chết cho ta, còn những bác sỹ to gan dám phản kháng đó, cũng phải giết chết không tha, dù gì, đã ở trên biển lớn, xa chốn dân cư, bọn họ có muốn tạo phản cũng không được!
- Còn nữa, sai bảo người của ngươi, trông chừng kỹ kho vũ khí, đừng để những người đó thừa lúc sơ hở mà độ nhập vào!
- Vâng, vâng, vâng!
Hà Minh Sơn lập tức gật đầu ngoan ngoãn như gà con mổ thóc, kho vũ khí đương nhiên là đối tượng được bảo vệ trọng điểm, nếu không, đối phương bao nhiêu bác sỹ như thế, nếu đoạt được, e rằng tình thế sẽ xoay chuyển ngược lại!
- Được lắm, ngươi khẩn trương đi làm! Ta mặc xong quần áo, lập tức đến sau!
Liệt Cương hất tay, đóng cừa đến “phịch” một cái, thầm nói, cái tên Hà Minh Sơn này đúng là thành sự thì chẳng thấy mà bại sự thì có thừa, có mỗi chuyện cỏn con này thôi mà cũng không làm được, nếu không phải bây giờ còn phải đang dùng đến mấy người đó của ngươi, ông đây đã lập tức đem ngươi quẳng xuống biển cho rùa xơi rồi!
Còn cái tên Diệp Thanh gì gì đó, dám lẻn lên thuyền của ông đây, quả thực là tìm đến chỗ chết! Tìm chết à! Mấy tên bác sỹ đó, tên nào gan to dám phản kháng, giết chết không tha! Không dùng đến thủ đoạn máu tanh, thì mấy con lợn ấy còn không biết sự lợi hại của ông đây, càng không biết đến quy tắc của Dược Thần Cốc của chúng ta là gì! Dù sao, sớm muộn gì cũng có một ngày như thế này, để bọn họ biết, thân là cu li, thì phải có sự giác ngộ của bọn cu li!
Đây gọi là giết một người răn trăm người, dù gì cũng có hơn một nghìn tám trăm người, giết chết ba bốn trăm người, vẫn còn thừa một nghìn năm sáu trăm người, vẫn đủ để báo cáo thành tích với các lão nhân gia ở Dược Thần Cốc!
- Băng Nhi, em cũng nghe thấy rồi đó, còn không mau thức dậy đi triệu tập mọi người, ba phút sau phải ra hành lang tập trung!
Liệt Cương nhảy chồm lên, xốc chăn ra, hung hăng vỗ thật mạnh một cái vào mông cô “sư muội” đang nằm trên giường không chịu ngồi dậy, vẫn muốn tiếp tục ấy ấy, nói!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui