Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 558: Dám quay chụp trộm? Bóp chết nhà ngươi….
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Đi, chúng ta sang bên kia bơi.
Diệp Thanh thấy hai nam tử ép lại, tuy trực giác cảm thấy đối phương không có ý tốt, nhưng chưa chắc chắn, hơn nữa, nơi này dù sao cũng là bể bơi công cộng, nếu xảy ra vấn đề, ảnh hưởng không tốt đến tâm trạng của mọi người xung quanh, lúc này, đỡ eo Ninh Não Nhi hướng vào một nơi không xa bơi đi, còn Trần Du thi triển đạp nước cùng đi theo.
Cô đừng nói, tuy tư thế đạp nước này không nho nhã, nhưng người đẹp người ta thi triển ra, lại khác hoàn toàn, hiệu quả lập tức thay đổi, ngay cả Diệp Thanh đều không kìm nổi liếc vài lần.
-Hai người tự luyện nhé, tôi ở bên cạnh quan sát.
Diệp Thanh muốn, ông dùng tay đỡ cô ấy, chắc cả đời cũng không biết bơi, liền buông tay.
Ninh Não Nhi gật gật đầu, liền ở bên cạnh vô cùng chăm chỉ luyện bơi ếch, đạp chân, mở rộng cánh tay, thở, còn Trần Du tất nhiên ở bên cạnh cô, vừa luyện tập vừa trao đổi kinh nghiệm tâm đắc.
Sau đó, hai gã kia lại giả bộ lân la lại, Diệp Thanh không khỏi nhíu mày, vừa này nếu nói là ngẫu nhiên, vậy lần này đổi nơi khác rồi, đối phương cũng cùng theo lại, chắc chắc cố ý hơn nữa Diệp Thanh cũng chú ý, trong tay đối phương phát ra tia sáng mờ mờ ngày càng mạnh, như con lợn đực phát tình, không ngừng quét trên người Ninh Não Nhi và Trần Du , làm Diệp Thanh rất khó chịu.
Trần Du và Ninh Não Nhi cũng quan sát được, tuy nhiên, ỷ vào có Diệp Thanh ở đó, hai cô căn bản không sợ, Trần Du còn cố ý ghé sát bên tai Ninh Não Nhi, thì thầm:
-Chàng trai nhỏ của cô tức giận rồi, vừa thấy có trai lạ tiếp cận, kp ngừng cau mặt nhăn mặt.
-Ha ha, thôi đi, tiếp tục luyện phương thức đạp nước của cô đi.
Ninh Não Nhi quay đầu nhìn Diệp Thanh một cái, trong lòng không khỏi hạnh phúc.
…
-Lão Hạ, cậu chụp trộm được mấy tấm rồi?
Một gã trong đó trên tay săm một con rồng, dính chặt mắt vào bộ ngực của Ninh Não Nhi, liền hì hì cười hỏi đồng bọn.
-Mấy tấm rồi, tuy nhiên, cách xa quá, nhất định không đẹp lắm.
Người gọi Lão Hạ, xương gò má rất cao, mặt mày âm u, xua tay nói.
-Vậy, cậu nhanh tiếp cận chụp đi, nếu không can đảm, đổi ông đi.
-Biến đi, ai không đủ can đảm chứ, công tử bột kia ông không sợ hắn? Xem ông này, ông không những muốn chụp, còn bấm rất nhiều, gã mặt mày âm u cười, bơi qua, biểu hiện ra kỹ thuật bơi lội tinh thâm.
Hoàn toàn không biết, lời đối thoại của họ sớm bị Diệp Thanh nghe rõ mồn một, tuy nói rất nhỏ, lại cách ba bốn mét, nhưng sao giấu được lục giác sắc bén của Diệp Thanh.
….
-Ngươi làm gì vậy?
Diệp Thanh một tay tóm tay gã mặt mày âm u, quát.
Gã nam tử này vừa mới bơi lên trước được vài mét, đến bên cạnh Trần Du , thấy cơ thể cô quả thực như mỹ nhân ngư, liền không chịu nổi đột nhiên ra tay, tóm vào cái mông cong của cô, tuy nhiên, hắn tuy nhanh, nhưng sao nhanh hơn Diệp Thanh được.
Tất nhiên ngay cả làn da của Trần Du đều chưa chạm được.
-Tiểu tử, biết đường thì mau buông ra, nếu không thì ông đánh chết ngươi.
Nam tử kia gằn giọng đe dọa.
-ồ? Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, chỉ tóm chặt tay của hắn không buông, cùng đồng thời, Ninh Não Nhi và Trần Du đều bơi cách ra, làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục giỡn nước, các cô sẽ không lo lắng cho Diệp Thanh đâu.
Trần Du nói nhỏ cười bên tai Ninh Não Nhi:
-tên bỉ ổi mặt mày âm u kia gặp xui xẻo rồi, không ngờ còn dám dọa cả Diệp Thanh.
-khà khà, kệ hắn, chúng ta đùa chơi thôi.
-Não Nhi, trên tay gã kia đeo hình như là không phải là đồng hồ, sẽ không chụp trộm chứ?
-Có khả năng nhưng tôi đều mặc áo bơi rồi, hắn có chụp cũng chẳng được gì.
-Cũng phải, chỉ là tôi hơi thiệt một chút, tôi mặc bikini.
-Ai bảo cô mặc loại trang phục nóng bỏng này chứ.
-Còn chẳng phải vì câu chàng trai nhỏ của cô sao.
-Bỏ ngay ý nghĩ xấu xa này đi.
Ninh Não Nhi tức giận lườm cô một cái.
-Sao lại nhỏ mọn như vậy hả? câu một chút đều không được hả?
Trần Du năn nỉ, kéo cánh tay của cô, thầm nói, tất nhiên, Ninh Não Nhi vừa nhìn ánh mắt bỡn cợt của cô, liền biết cố ý trêu mình.
-Không được.
-Chỉ một chút thôi?
Ninh Não Nhi nói:
-Vậy cô cũng không thể câu trước mặt tôi được, làm gì có người bạn thân làm như thế?
-Ha ha, sau lưng cô câu, chẳng phỉa không còn ý nghĩa sao.
-Biến đi, gắng luyện phương thức đạp nước của cô đi.
Ninh Não Nhi mắng một tiếng, bỗng chốc đẩy ngã Trần Du vào trong nước, Trần Du thuận thế đạp, vô cùng duỗi người trượt đi, quả thực còn hơn cả Mỹ nhân ngư.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh bắt được tay gã kia, dùng sức ngày càng lớn, nam tử kai dần dần không chịu nổi, trán bắt đầu chảy mồ hôi dòng dòng.
-Tiểu tử, ngươi làm gì vậy, mau, mau buông tay ra.
Gã kia gầm lên, cánh tay còn lại đột nhiên đánh lại.
Tất nhiên, bị Diệp Thanh dùng cánh tay còn lại tóm được, hai tay đều bị Diệp Thanh tóm lại.
-Có bản lĩnh ngươi thoát ra.
Diệp Thanh thấy hắn còn muốn giãy dụa, lúc này, tăng thêm lực, lập tức, gã kia đau cong hết cả lưng, cổ gắng dướng lên, để đầu luôn ở trên nước, suýt nữa bị ngập vào trong.
Diệp Thanh cười khinh miệt, liền cưỡng ép nhấc cái đồng hồ trên cổ tay gã, loại hàng hóa rẻ tiền này cũng dám khoe khoang trước mặt anh đây.
Thật ra, trong Y linh bảo tháp của Diệp Thanh có rất nhiều công cụ y học càng cao cấp hơn, thậm chí có cả camera. Chẳng qua Diệp Thanh thời ngày không ngẫu nhiên có suy nghĩ này, nhưng trước nay chưa đổi thật ra mà thôi, không có nguyên nhân khác chỉ là không cần.
Một người có nhiều người đẹp vây quanh, còn cần gì, loại đàn ông đói khát mới làm chuyện này.
-Tiểu tử, ngươi mau trả ta cái đồng hồ.
Gã kia lo lắng, gắng nén đau cướp đoạt, trên tay Diệp Thanh lại mạnh lên, gã đó lập tức “ ai ôi” ngập đến mặt nước, ngay cả uống cũng mấy ngụm liền.
Xung đột nhỏ này vừa nãy, tuy nói dài, thật ra chỉ trong không đến một phút ngắn ngủi.
Tên nam tử săm hình rồng trên cánh tay thấy tình hình bất lợi, lập tức bơi lại, lúc này cũng dẫn đến sự chú ý của người khác, ví dụ trên bể bơi kia các nhân viên cứu hộ đang ngồi, đồng thời cũng phụ trách trị an, nhảy xuống để hỏi, Diệp Thanh không muốn nghe người đó huyên náo, không thèm dài dòng, liền đưa tay ra, gã nam tử kia lập tức như chó chết, hung hăng ngã xuống.
Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, liền xoay người bơi qua phía Ninh Não Nhi và Trần Du .
-Bình!
Gã mặt mày u ám cũng gã trên cánh tay có hình xăm rồng va vào nhau, hai người đều choáng hoa mắt, nuốt vào vô số nước.
Người xung quanh thấy thế, đều tránh ra xa.
-Mẹ kiếp. sao vậy, Lão Hạ, làm không được hả?
Gã xăm cánh tay hình rông lau lau trán, mắng một tiếng nhìn Lão Hạ hỏi.
Lão Hạ tức giận, nói:
-Tên kia cướp đồng hồ của ta rồi.
Đúng lúc này, một tia sáng đen đến, “ phách” bỗng chốc ngăn miệng của hắn.
-Tôi nhổ vào, đây là ai, mẹ kiếp….
Gã tên Lão Hạ nhổ ra một thứ, đang muốn chửi, tuy nhiên liền nói lắp, giơ tay chụp tới, tóm cái thứ đen đen lại, vừa nhìn, càng tức giận
-Mẹ kiếp.
Chỉ thấy,thứ đen đen chính là đồng hồ chụp trộm của hắn lúc trước, quả thực là cao cấp, đồng hồ thường làm sao có công năng vậy, tuy nhiên, đáng tiếc, hiện nay đã biến dạng rồi, hư hỏng không thể hư hỏng hơn, sửa cũng sửa không nổi.
-Tiểu tử này mạnh thật, ngay cả đồng hồ cũng bóp thành thế này.
Gã nam tử tay xăm hình rồng có vài phần kinh ngạc nói, lập tức không chịu nổi cười ha ha lên, thầm nói:
-Ai bảo ngươi không cho ta mượn chứ, hiện nay cuối cùng bị người khác phá hủy rồi, ha ha, đáng đời.
-Cười cái rắm, đổi lại là ngươi, cũng như thế thôi.
Lão Hạ cực kỳ tức giận.
-Nè, một công tử bột mà thôi, có khoác như vậy sao?
-Không tin, ngươi thử xem, tiểu tử đó tuy gầy yếu, nhưng cũng rất quỷ quái.
Gã xăm rồng bĩu bĩu môi, khinh thường nói:
-Chủ yếu là nơi này là nơi công cộng, không tiện ra tay, đợi lúc họ dời đây, chúng ta giữa đường chặn lại, ta không tin, mấy anh em chúng ta liên thủ còn không tóm được tiểu tử kia.
-Vậy cũng được, tuy nhiên, ông không đợi lâu được như vậy.
-Ha ha, mấy tấm ảnh tối qua xem chưa? Không sao, tôi vẫn còn một kế.
-Ồ, làm thế nào?
Tên nam tử mặt mày âm u lập tức hứng thú, cũng tên nam tử xem rồng bắt đầu bàn bạc.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Diệp Thanh, cậu thật lợi hại, vừa nãy còn muốn nhắc nhở cậu đấy.
Diệp Thanh vừa bơi lại, Trần Du lập tức cười hi hi nói.
-Nhắc nhở tôi cái gì cơ?
Diệp Thanh hỏi.
Ninh Não Nhi cười nói:
-Cái đồng hồ kia chắc chắc có mưu mẹo, tôi cùng lẳng lơ đều đoán được là dùng để chụp trộm, còn sợ tôi không biết được.
Trần Du cười ha hả nói:
-Diệp Thanh, thành thực kể đi, cậu làm sao biết thứ đó dùng để chụp trộm? Phải chăng trước đây mua qua rồi?
-Choáng, anh sẽ mua đồ nhàm chán? Anh là loại người đó sao?
Diệp Thanh quả thực oan ức, vội vàng biện bạch.
Trần Du và Ninh Não Nhi đều không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh cũng chột dạ:
-Sao lại thế, có các cô không tin người khác như vậy sao?
-Vậy, cậu nói cậu làm sao phát hiện được?
Diệp Thanh:
-….
Nói thực lòng, hắn còn thực sự không hiểu được, chỉ là cảm giác.
-Chậc chậc, thực không thể tưởng tượng được, Não Nhi, chàng của cô bỉ ổi như vậy, trước kia cũng từng làm việc chụp trộm kia.
Trần Du lập tức nhân cơ hội đả kích.
Ninh Não Nhi thấy Diệp Thanh bí, không khỏi phản bác nói:
-Vậy àh, trước đây chuyên dùng để chụp trộm cô.
-Được rồi, các cô nương, nhanh như vậy đã bảo vệ lên? Còn thực sự là cô gái hướng ngoại , có tính cách khác người.
Hai cô lập tức trêu đùa huyên náo lên, nước bắn tung tóe, toàn bộ sóng đánh lên mặt Diệp Thanh.