Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 577: Cấm khu quân đội.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Sân bay Yên Kinh.
Tham gia xong hôn lễ, ở trường Nhan Tuyết Khâm còn có nhiệm vụ dạy học, Diệp Thanh đương nhiên cũng chẳng có việc gì, liền định cùng cô bay về.
- Thế Chu Vi thì sao? Cô ấy không cùng về với chúng ta à?
Nhan Tuyết Khâm hỏi.
Diệp Thanh nói:
- Phải mấy hôm nữa cô ấy mới về được, tuy là vừa học vừa xuất hành đĩa nhạc, nhưng vừa mới đến công ty này, còn rất nhiều điều cần phải làm quen.
Nhan Tuyết Khâm gật gật đầu, đột nhiên cười cười, hai mắt nhíu lại, hỏi:
- Sao, nghe giọng điệu của cậu, có phải là không nỡ về không? Muốn lưu lại đây chăm sóc cô bé à?
Diệp Thanh giật mình, vội vàng bác bỏ:
- Làm gì có, em nói linh tinh cái gì thê, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi!
- Haha, cậu căng thẳng thế làm gì? Phản ứng lại mạnh như vậy? Tôi cũng có nói cậu với con bé có cái gì đâu!
Nhan Tuyết Khâm hậm hực lừ Diệp Thanh một cái, mím mím môi, ngược lại lại bắt đầu hồ nghi, nhìn Diệp Thanh chằm chằm, con ngươi đảo nhẹ, nói:
- Cậu chẳng nhẽ thật là...
- Thật cái gì chứ! Này, anh đã thanh minh rồi đấy, còn nói linh tinh như thế này nữa là anh đây giận đấy! Anh đây mà là người như thế sao?
Diệp Thanh hất hất cằm!
- Không phải, mới lạ! Xì, sau này trước mặt tôi không được nói “anh”, cậu bao nhiêu tuổi chứ, tiểu tử thối!
- Tôi rất lớn đó!
Diệp Thanh đột nhiên mỉm cười, nụ cười có vài phần dung tục.
- Trời ơi!
Nhan Tuyết Khâm còn lạ gì ý hàm ẩn mà hắn muốn nói đến, mặt giận tái đi, khó lòng không cảm thấy chút ngượng ngùng, cái thằng cha này, nhìn thì có vẻ hiền lành, ấy mà vừa có cơ hội là đã giở trò lưu manh, nhớ lại đêm hôm qua, trong khách sạn điên loạn, quả thực là mồ hôi chảy ra không biết bao nhiêu, bây giờ hai chân còn cảm thấy có chút bủn rủn!
Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Tuyết Khâm ửng đỏ, nhẹ mân đôi môi mỏng, cúi đầu xuống.
Là rất to, quá to mới đúng! Thậm chí còn có chút hoài nghi, thằng cha này có phải thuần chất là giống nòi Hoa Hạ không! Cái đó của người Hoa Hạ làm gì to đến mức đấy chứ!
- Hì hì!.. kỳ thực, làm gì có chuyện đó, tôi với Chu Vi thực sự chỉ là bạn bè bình thường, em đừng có nghĩ linh tinh mà!
Diệp Thanh cái tên ngu xuẩn này, không biết là không có lời nào để nói, hay là trong lòng chột dạ, không ngờ lại giải thích thêm lần nữa, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao!
Quả nhiên, Nhan Tuyết Khân liền không nhịn được nữa, chẳng buồn nghe tiếp, liên tục xua tay nói:
- Được rồi, được rồi, cậu thực sự là không cần phải giải thích với tôi, cứ cho là có giải thích, thì cũng đi mà giải thích với cái gì mà Tiểu Linh này, Não Nhi này vân vân, đi mà giải thích với bọn họ!
- Tôi....
Diệp Thanh cũng quả thực là không biết nên giải thích thế nào nữa, cứ coi là không có Chu Vi, thì Tiểu Linh, Não Nhi, là sự thật rành rành, có muốn che đậy cũng không che nổi!
- Được rồi, đến giờ kiểm tra an ninh rồi!
Nhan Tuyết Khâm, lắc đầu cười, thầm nói, thằng cha này, cứ tùy tiện mồi cho vài câu, thì đã có thể moi được hết những suy nghĩ trong lòng rồi, cho dù là chưa từng có cái gì gì đó với Chu Vi, phỏng chừng trong lòng cũng có chút xao xuyến rồi! đàn ông mà, chẳng có chằng cha nào ra gì cả!
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, liền lôi vali bước về hướng cửa kiểm tra an ninh, vừa nãy đã lấy hết tất cả các thứ ra, chẳng hạn mấy thứ như đồng hồ đeo tay, ví, điện thoại, chìa khóa, đặt vào khay, sau đó, âm thanh điện thoại liền vang lên.
Người gọi đến hiển thị số điện thoại của Nhiễm Vân Phi, Diệp Thanh không khỏi hơi có chút tò mò, tên tiểu tử này, từ sau buổi lễ kỷ niệm mười năm của công ty băng đĩa Thiên Hậu gặp qua một lần, thì hoàn toàn biệt tăm, điện thoại còn không kết nối được, cứ như là biết mất khỏi nhân gian rồi vậy, sao hôm nay đột nhiên lại gọi điện đến!
- Diệp Thanh, bây giờ cậu đang ở đâu?
Tiếng nói của Nhiễm Vân Phi rất nặng nề, còn có vài phần hoảng loạn và bất lực, khiến cho Diệp Thanh càng cảm thấy tò mò, Nhiễm Vân Phi thế lực khổng lồ, còn có điều gì khiến hắn cảm thấy khó xử chứ? Bản thân mình cũng chỉ là một bác sỹ cỏn con mà thôi, hay là...
- Tôi bây giờ đang ở sân bay Yên Kinh, đang định vào kiểm tra an ninh, Vân Phi huynh, có việc gì sao?
Diệp Thanh hỏi.
- Cậu đừng đi, lập tức ra đây, đứng ở cửa ra của sân bay, đợi ở cửa số một, tôi lập tức phái người lái xe đến đón cậu!
Nhiễm Vân Phi nói.
- Vân Phi huynh, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Diệp Thanh hỏi, thầm nghĩ, chắc không phải là một người nào đó trong Nhiễm Gia mắc bệnh nặng đấy chứ? Chỉ có cái khả năng này là lớn nhất thôi! Nói về đánh nhau, Nhiễm Vân Phi không cần mình phải giúp, dưới tay hắn có mấy nghìn huynh đệ, dù gì cũng là một đội trưởng của quân đội mà!
- Nói qua điện thoại không tiện, cậu đến rồi thì biết ngay thôi, nhớ nhé, đứng đợi ở cửa vào sân bay, sẽ có người liên lạc với cậu!
Nhiễm Vân Phi nói xong, liền cúp điện thoại.
Diệp Thanh cười khổ, đành phải áy náy nhìn Nhan Tuyết Khâm cười.
- Sao thế, có chuyện gì xảy ra à?
Nhan Tuyết Khâm lo lắng hỏi.
- Không biết được, Nhiễm Vân Phi gọi đến, anh ta không nói.
Diệp Thanh vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.
Phía sau, đã có người đợi tới mức bực mình:
- Xin người, các cậu có thể nhanh lên một chút không, qua cái cửa kiểm tra thôi mà cũng chậm như rùavậy, người ta còn đang vội lên máy bay đây, chốc nữa mà bị lỡ cậu chịu trách nhiệm nhé!
Diệp Thanh cười xin lỗi người này, nhanh chóng thu đồ đạc lại.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Vậy một mình tôi về vậy, cậu đi nhanh đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi!
Không hề có một chút trách cứ hay oán giận.
Diệp Thanh véo véo má cô, bước nhanh đến chỗ cửa ra vào của sân bay.
...
Gió lạnh thổi rít, Bắc Kinh cuối thu đã có một chút hơi thở của mùa đông.
Diệp Thanh đứng đợi ở cửa số một gần với lối vào, khoảng chưa đến nửa tiếng sau, liền có một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội gào thét mà tới, sau đó liền dừng lại trước mặt hắn!
- Anh có phải là Diệp Thanh tiên sinh không?
Một người đàn ông cao to, khuôn mặt thô lỗ, tóc ba tấc, áo đen kính đen nhảy từ chiếc xe Việt Dã xuống, quan sát Diệp Thanh, hỏi.
- Là tôi!
Diệp Thanh gật đầu, thầm nói, người này có tám phần là người trong quân đội, nhìn phong cách này là đã biết rồi, có điều sao hắn ta lại có thể nhận ra mình chứ?
- Nhiễm trung tá bảo chúng tôi đến đón ngài, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến.
Người đàn ông này mở cánh cửa xe, lúc này Diệp Thanh mới chú ý đến, chàng thanh niên ngồi trong xe lái xe kia, cùng với tên bên ngoài đều vạm vỡ như nhau, cơ thịt cuồn cuộn, thân thể rắn chắc.
Diệp Thanh không khỏi hơi có chút hâm mộ ghen tị, quân nhân sao mà trâu thế, thân thể đều tráng kiện như vậy! Ta đây thật là đáng thương, muốn béo bao nhiêu năm nay, mà không thể có được cái kiểu thân thể cường tráng đập vào mắt như thế này! Tuy rằng, nói về công phu, về đánh nhau, nói về sức bật thực tế của cơ bắp, hắn đều mạnh hơn gấp vạn lần so với hai gã quân nhân này!
Hai người lên xe, lập tức, chiếc xe liền quay đầu, chạy nhanh như bay, lái đến một nơi không biết tên tuổi.
....
So với mưa bụi và những nhỏ nhắn xinh xắn của Giang Nam Ninh Thành mà nói, Yến Kinh không nghi ngờ gì nó phóng khoáng rộng lớn hơn rất nhiều lần, tràn trề khí phách!
Nếu như phải chọn ra hai thành phố có tính đại diện và có ý nghĩa biểu tượng về mặt chính trị nhất trong một nghìn năm gần đây trong số hàng trăm hàng vạn các thành phố của Hoa Hạ, thì chắc chắn sẽ thuộc về Yến Kinh và Ninh Thành.
Trường An và Lạc Dương – hai thành phố chính trị của Đại Đường trước kia đã là chuyện cũ rồi, mà Khai Phong và Lâm An cũng chỉ là câu chuyện giới hạn trong thời Ngũ Đại và triều Tống, riêng Ninh Thành và Yến Kinh, trong hơn một nghìn năm vừa qua, những cuộc tranh đấu lịch sử của Hoa Hạ đại đa số đều xoay quanh nó mà diễn ra.
Ngồi trong xe Diệp Thanh suy nghĩ lan man, so sánh sự khác biệt giữa Ninh Thành và Yến Kinh, suy nghĩ vẩn vơ, có điều, ước chừng hai tiếng đồng hồ sau, hắn liền cảm thấy nhàm chán, một mình ngồi ở ghế sau bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cái này, chủ yếu là do đêm qua cùng với Nhan Tuyết Khâm dày vò nhau quá kịch liệt, hai người lăn đi lăn lại, thử hết đủ các loại tư thế, gần như cả đêm không ngủ, ngay cả thể lực của Diệp Thanh khá mạnh, chân khí mạnh mẽ, lúc này trên chặng đường ngồi cô đơn một mình cũng có chút mệt mỏi!
Còn về phần Nhan Tuyết Khâm, sớm đã ở trên máy bay ngủ “khò khò” một trận rồi! nói thật, nếu như Nhan Tuyết Khâm không cùng Diệp Thanh luyện song tu, công pháp song tu, thì phỏng chừng đến ngủ dậy còn không có sức!
Lại không biết trải qua bao lâu, chiếc xe mới lái vào một rặng núi, Diệp Thanh bừng tỉnh, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên đường có tấm bia đá mang phong cách cổ xưa, bên trên khắc ba chữ“ Bách Vọng Sơn”.
Địa danh này hắn đã từng nghe qua, lúc nhỏ có từng xem qua một ít dã sử, bên trong diễn nghĩa cũng có, còn gọi là “Vọng nhi sơn”, kể lại thời tống Dương Lục Lang và Liêu Binh Đại đại chiến dưới ngọn núi này, Xà Thái Quân lên núi quan sát chiến trận trợ giúp cho Lục Lang, vì thế mà nó được gọi là “ Vọng nhi sơn”.
Không lâu sau, chiếc xe liền dừng lại trước một hang động bí ẩn, bên cạnh dựng một tấm biển viết bốn chữ lớn “Quân sự cấm khu” , quả thật là ngắn gọn rõ ràng, người ngoài vừa nhìn thất, hoàn toàn không biết được đây là đơn vị gì, hay thuộc ban bộ nào!
Diệp Thanh phỏng đoán, phỏng chừng đây cũng là xuất phát từ sự cần thiết giữ bí mật và an toàn.
Hang động cao kỳ lạ, hóa ra là một đường hầm, có thể thông thẳng đến chỗ sâu nhất, cửa động có sắp xếp hai vị quân nhân mặc quân trang, súng vác vai, đạn nên nòng sẵn, ánh mắt sắc bén dũng mãnh trông coi, sau khi trải qua một loạt các giấy tờ kiểm tra nghiêm ngặt, rồi soát người, chiếc xe lúc này mới được cho đi, chầm chậm lái vào chỗ sâu trong động, ước chừng đến một chỗ cách cửa vào 1km liền dừng lại, sau đó, Diệp Thanh đi theo người đàn ông áo đen kính đen đó hướng về căn cứ ngầm bước đi!
- Mẹ nó, đây rốt cuộc là nơi nào chứ, chắc không phải là căn cứ vũ khí hạt nhân chứ?
Diệp Thanh dùng lượng kiến thức có hạn của hắn suy đoán.
Vốn dĩ muốn hỏi người đàn ông áo đen kính đen đó, nhưng thằng cha đó thực sự còn chậm chạp hơn cả mình, ngoài mấy câu nói ở sân bay ra, thì chẳng ừ hữ thêm một câu nào nữa, Diệp Thanh cũng chẳng buồn hỏi hắn.
Sau đó, đến được tầng thứ nhất của căn cứ ngầm, trong một đại sảnh, Diệp Thanh liền gặp được Nhiễm Vân Phi, người đàn ông áo đen kính đen đem hắn đến đó sau khi chào theo nghi thức quân đội, liền yên lặng rời đi.
- Vân Phi huynh, có chuyện gì vậy?
Diệp thanh hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha, chỉ là có một người huynh đệ mắc phải căn bệnh lạ, đã mời bao nhiêu chuyên gia đến khám, tôi nghĩ y thuật của cậu cũng thuộc hàng nhất nhì, liền tiến cử cậu, thuyết phục mãi, tướng quân cuối cùng mới đồng ý! Huynh đệ, cậu phải giúp anh đây lấy chút thể diện nhé!
Nhiễm Vân Phi vỗ vỗ vai Diệp Thanh, cười nói.
Diệp Thanh nhất thời sầu não, dĩ nhiên, bản thân chỉ là một “chuyên gia” trong vạn chuyên gia mà thôi,hơn nữa nghe khẩu khí của Nhiễm Vân Phi, hình như cơ hội này là do anh ta đã mất khá nhiều công sức mới có thể giành lại được cho mình! Choáng! Làm người ta mất mát quá đấy!
Đi theo Nhiễm Vân Phi, bước vào một căn phòng hội nghị cách đó không xa, Diệp Thanh liền nhìn thấy ước chừng mười bảy mười tám cả nam cả nữ tầm năm sáu mươi tuổi ngồi cùng với nhau, trông có vẻ đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới y học một phương, hoặc là chuyên gia của một phương diện nào đó, đông y tây y có hết, thậm chí còn mặc cả áo trường bào đến (loại áo dài truyền thống của nam giới trung quốc)! Đều dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá người mới vào – Diệp Thanh!
Đột nhiên một ông lão đông y râu dài thình lình đứng lên, chỉ Diệp Thanh, lắp ba lắp bắp, như nhìn thấy quỷ:
- Cậu, cậu, cậu ...