Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 622: Tìm người, xâm nhập hang ổ sơn tặc.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Vốn dĩ, Trần Nguyên Hoành và Cát Đại Viễn đều xuất thân là cảnh sát vũ trang, xưa nay thoạt nhìn thân thể cường tráng, uy vũ sinh uy, có thể nói là hai hảo hán, nhưng giờ phút này lại mang đôi mắt thâm quầng giống như gấu trúc, sắc mặt tiều tụy, âm thanh khàn khàn, tang thương đến không thể tang thương hơn, bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ mấy ngày qua thật gian khổ. Nhất là nhiều lúc bọn họ không đi nhờ được xe, đều là dùng hai chân chạy bộ! Về phần vấn đề ăn uống, không có tiền, tự nhiên là bữa đói bữa no! Quan trọng hơn nữa là sự dằn vặt trong lòng, áp lực, lần này về nước biết ăn nói thế nào với Thị trưởng An đây!
Tuy vậy, bọn họ đã cố gắng hết sức, cũng là do bị đánh ngất xỉu nên mới không thể bảo hộ cho An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh , nhưng bất kể vìlí do gì, , không làm tròn bổn phận chính là không làm tròn bổn phận, hai gã cảnh sát vũ trang thuần phác thật thà chính là cảm thấy áy náy!
Đối mặt với chất vấn của Diệp Thanh, hai vịcảnh sát vũ trang không khỏi có chút hổ thẹn. Trần Nguyên Hoành cúi đầu, có vài phần chán nản nói:
- An tiểu thư và bác sĩ Mã mất tích rồi!”
Cát Đại Viễn lập tức sửa chữa:
-Không phải, là bị người ta bắt cóc, cũng không phải, là rơi vào tay bọn cướp!
Diệp Thanh nhất thời nóng nảy, quát:
-Nói rõ ràng, rốt cuộc mất tích như thế nào!
Trần Nguyên Hoành hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm lý một chút, giờ mới mở miệng “ba la ba la”, đem chuyện hôm đóở trên đường kể lại, tuy nhiên, sau khi sự việc sơn tặc lại gặp phải quân đội quân phiệt, hai người bọn họ bởi vì sớm đã té xỉu, nên biết không được tỉ mỉ.
Tuy rằng Trần Nguyên Hoành xuất thân cảnh sát vũ trang, tài ăn nói không giỏi, nhưng không trở ngại Diệp Thanh lý giải, Diệp Thanh nghe được quả thực là lòng nóng như lửa đốt, thật muốn quay ngược quá khứ tìm kiếm cho ra tung tích hai cô gái.
Lúc này, những người trong xe cũng nghe thấy, đều kêu lên:
- ”Đội trưởng Diệp, cậucứ an tâm đi đi, chúng ta hiện tại có thuốc giải rồi, trị ôn dịch quả thực là hạ bút thành văn,không thành vấn đề đâu !"
-Đúng vậy, chỉ cần không gặp phải kiếp lược giả bậc ba là chúng tôi đều có thể đố phó được!
-Đội trưởng Diệp, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của người thân mình. Cậukhẩn trương đi đi, nếu chậm trễ, nhất định phải hối hận cả đời đó!”
Trong đó một bác sỹ nữ tầm ba bảy ba tám tuổi nói, cô là đoán thế nàyAn tiểu thư và bác sĩ Mã trong lời báo tin của hai người đàn ông kia, nhất định không phải có quan hệ bình thường với Diệp Thanh, rất có khả năng là người thân hoặc tình nhân, nếu không thì sao bác sĩ Diệp lại vô cùng lo lắng như thế?
Liễu Yên Nhiên xem xét bóng dáng của Diệp Thanh, đáy lòng đột nhiên lại có một cảm giác chua xót, thầm nghĩ, hai cái cô gì mà An Tiếu Trúc và bác sỹ Diệp, trong đó hơn nửa chắc chắn có một cô là bạn gái của Diệp Thanh nhỉ?Bằng không hắn lo lắng như thế làm gì?
Hoàn toàn không biết cả hai người đó đều là nữ nhân của Diệp Thanh, hơn nữa còn là những người con gái có vị trí rất quan trọng trong cuộc đời hắn!
Diệp Thanh hơi trầm ngâm,ngay lập tức ra quyết định, đem công việc của đội chữa bệnh tạm thời giao cho bách niên y gia Cát Liên Khôi cùng với giáo sư Hồngcủa bệnh viên Nhân Ái phụ trách, hai người một thì là chuyên gia đông y, một thì là chuyên gia tây y, bất kể là tiếng tăm hay y thuật, đều đủ để đảm nhiệm, liên kết phụ trách, nhất định sẽ không xảy ra sự cố!
Sau đó lại phân phó mấy bác sĩ giúp Trần Nguyên Hoành và Cát Đaị Viễn băng bó vết thương, bọn họ lần trước đánh nhau với sơn tặc, cũng bị thương không ít. Bởi vì không có điều kiện, vẫn là gượng ép chịu đựng, dựa vào thể lực chống đỡ, Diệp Thanh làm sao mà nhìn không ra được?
Hai vị cảnh sát vũ trang không khỏi cảm kích, sau đó liền lên xe, tự nhiên có người đưa thức ăn nước uống đến, hai người lập tức ăn như sói nhai hổ nuốt!
-Vân Phi huynh, phần bảo vệan toàn sẽ giao lại cho anh!
Diệp Thanh vỗ vỗ bả vai trung tá Nhiễm Vân Phi, trịnh trọng nói.
Nhiễm Vân Phi nhếch miệng cười, nói:
- "sức nặng của ta chẳng nhẽ ccòn không biết, cái này cậucó thể hoàn toàn yên tâm!”
Diệp Thanh gật đầu, Nhiễm Vân Phi là chiến sĩ đặc chủng căn cứ Viêm Hoàng kinh nghiệm phong phú, hắn đương nhiên là biết.
Nhễm Vân Phi đem khẩu súng lục của mình gỡ xuống, nhét vào tay Diệp Thanh, nói:
-cậu đơn thân một mình, vẫn nên mang theo vũ khí thì tốt hơn! Ngoài ra, tôi cử thêm mấy chiến sĩ đi theo cậu nữa!”
Diệp Thanh xua tay khéo léo từ chối, nói:
- bản thân tôi không quen dùng súng, còn không bằng ngân châm của mình. Về phần nhân sự, đội cứu thương cần hơn!”
Kì thật, dựa vào thân thủ của hắn, một người hành động ngược lại càng thuận tiện hơn, mang theo vài chiến sĩ, có thể nói là không giúp được gì nhiều! một nguyên nhân khác là hắn cảm thấy nhân viên đội cứu thương và vũ khí là vô cùng quý giá và hữu hạn, nếu chẳng may gặp phải đội sơn tặc lớn như Trần Nguyên Hoành và Cát Đại Viễn từng nói, thêm một cây súng, vài chiến sĩ càng có thêm khả năng bảo vệ thực lực của mình!
Nhiễm Vân Phi cũng không miễn cưỡng nữa!
Sau đó, Diệp Thanh vô cùng lo lắng rời đi,
.............
Diệp Thanh nhấc chân chạy, rời khỏi tầm mắt của đội cứu thương, ước chừng năm sáu trăm mét, liền lập tức không do dự bắt đầu dùngsát khí chung cực– tiểu phi thuyền công nghệ cực kì cao, dự định dùng công năng phân hình trên đó, tìm kiếm tung tích của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, tuy rằng Liberia nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng cũng có tới vài triệu người, mù mờ đi tìm chẳng khác nào biển rộngmò kim!
Về phần ban ngày bay trên không trung, thì không thành vấn đềthứ nhất, tiểu phi thuyền có hệ thống khoa học viễn tưởng ẩn hình, mặc dù quốc gia phát triền như nước Mỹ, tất cả hàng mẫu đều tới , Diệp Thanh nếu như muốn ẩn núp, bọn họ cũng không thể nào tìm ra tung tích. Thứ hai, Liberia là một quốc gia lạc hậu, đối với quản lí trên không cũng không chặt lắm, cậunghĩ xem, một chính phủ ngay cả mặt đất cũng không quản nổi thì làm gì có sức quản lí bầu trời.
Vù ~ vù ~ vù
~Tiểu phi thuyền màu đenchớp điện xuyên mây, trên cả đường đi phóng ra phân hình năng lượng sóng trong phạm vi hơn mười km, Diệp Thanh không khỏi thở dài, tiểu phi thuyền tuy rằng lợi hại, nhưng chung quy là vẫn có nhiều chỗ thiếu hụt, ví dụ như, sự phân hình phạm vi quá nhỏ, không thể mặc sức thay đổi dịch chuyển hoặc tuyền đạt, không thểtiến vào không gian.
Vì thế trong lòng càng chờ mong một ngày nào đó băng tuyết tòa thành bay lên không! Băng tuyết tòa thành, chính là một con thị cấp mẫu hạm mà bất luận mọi phương diện đều có thể nói là không cần phải bàn cãi. Thích hợp nhất tiến hành du hành giữa các vì sao, nếu loại phương tiện này đến địa cầu, đó dường như là sự tồn tại của cung điện trên trời, tất cả sinh linh đều phải nhìn lên!
-“A~, nơi này có một hang ổ sơn tặc, chỉ làkhông phát hiện bóng dáng Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, hai cô bé này, chắc không gặp bất trắc chứ?
Diệp Thanh nhìn đồi núi thấp bé phía dưới, ở triền núi và trong thung lũng, đều có rất nhiều nhà gỗ nhỏ nát, bãi cỏ, lộn xộn lung tung, xem ra giống trại của dân tị nạn. mà trên một khoảng đất trống được san bằng phẳng của thung lũng, ước chừng có trên trăm tên đang từng đôi luyện tập kĩ xảo chém giết, cũng có rất nhiều người đang ngủ, bánh bạc, v.v.