Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 636: Phiền phức của bộ tộc Khắc Lỗ.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Người sáng chế ra thuật chữa bệnh này tin rằng, vạn vật trong vũ trụ đều có thần linh, đều đáng để sùng bái, cho rằng cỏ dại, cây cối, đất đá, động vật , loài người .... đều là thần thánh, đều là cái được gọi là “năng lượng sinh mạng” xuyên suốt, mà năng lượng sinh mạng lại chính là sức sống của sinh mạng, dao động như từ trường, chính là được phát ra từ tinh thần thần thánh của chúng ta.
Năng lượng sinh mạng xâu chuỗi toàn bộ vũ trụ, trải rộng trên nhà cửa, sườn núi, thác nước, những nơi thiêng liêng, bầu trời, đất đai... không có chỗ nào là không tồn tại.
Điểm này, lại giống hệt với sự lý giải của Diệp Thanh, trải qua hành trình đến châu phi lần này, ngay cả sức sống thực sự cũng đã từng luyện hóa qua, đương nhiên tin tưởng!
Nhưng, thứ mà trang y thuật này nói đến lại là, thông qua niệm tụng hoặc ngâm hát chân ngữ, kinh văn, những bài hát bí truyền của ngành y vv thì có thể phát đi một làn sóng tinh thần đặc biệt, từ đó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái năng lượng sinh mạng của người bệnh, mà trị hết bệnh tật!
Phương pháp này, chẳng những chữa trị được những vết thương trên người, thậm chí còn có khả năng y tâm, chữa trị tinh thần của người bệnh, dẫn dắt người bệnh tiến lên phía trước vv rất nhiều rất nhiều khả năng có ích khác, hết sức diệu kì.
Diệp Thanh tức thời cảm thấy, cái này na ná như thuật cầu nguyện của tôn giáo, có điều, về bản chất thì dứt khoát khác nhau, uy lực cũng không biết vượt qua bao nhiêu lần!
Năm đó, Lỗ Tấn bỏ y theo văn, là cho rằng y thuật chỉ có thể cứu chữa được thân thể con người, mà không chữa được lòng người, càng không cứu được tư tưởng của con người, nhưng bây giờ Diệp Thanh có được trang y thuật này, thì chắc chắn có được khả năng đó, thầm nghĩ, giá mình sinh sớm hơn một trăm năm, nhất định sẽ đem trang y thuật này tặng cho tiền bối Lỗ Tấn, nếu vị lão tiên sinh ấy có được trình độ y thuật thế này, phỏng chừng chắc chẳng bao giờ phải cân nhắc chuyển nghề nữa rồi! May đâu, giới y học chúng ta lại có thêm một Thái sơn bắc đẩu Hạnh lâm danh thủ quốc gia nữa!
Đương nhiên, Lỗ Tấn là không có được cơ duyên này rồi, loại y thuật này, đừng nói là trên trái đất, mà ngay cả trong cả vũ trụ tinh không cũng cực kỳ hiếm gặp, nội dung bên trong tuy rằng viết rất đơn giản, nhưng thực sự muốn hiểu hết được, nắm rõ, từ đó vận dụng trên quy mô lớn, thì Diệp Thanh cảm thấy, còn phải đi một đoạn đường rất dài rất dài nữa!
Hắn cũng thử sử dụng y linh huyền khí, thông qua niệm tụng một số chân ngôn được ghi ở bên trong, thì phát hiện chỉ có thể phát ra mấy cái âm tiết đơn giản, về phần hiệu quả chữa trị tốt hay không tốt thì không biết được, xem ra chỉ có thể tìm một cơ hội mà thực tập thực tế một chút!
..... ...... ......
Bangka, khách sạn Chiến Thắng Hy Lạp.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc đều ngủ phải đến hai giờ chiều mới thức dậy, kỳ thực, nếu là ở nhà, một mình ở, thì phỏng chừng bọn họ còn cứ thế ngủ luôn đến sáng ngày hôm sau, quả thực là quá mệt, thằng nhãi Diệp Thanh đúng là quá biết hành hạ người khác! Mặc dù ngay cả Mã Tiểu Linh, cùng Diệp Thanh quan hệ vợ chồng đã lâu, lúc này nhớ lại những tư thế xấu hổ mà Diệp Thanh áp dụng tối hôm qua, cũng không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng hai gò má!
-Chị Tiểu Linh...
An Tiếu Trúc nhìn thấy Mã Tiểu Linh, đột nhiên thấy ngượng, khuôn mặt đỏ hồng không dám ngẩng lên,tối qua lúc quá kích động tự nhiên không đếm xỉa đến bất cứ cái gì, bất cứ giá nào, lúc này liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Mã Tiểu Linh nhếch nhếch đôi môi hồng, cũng thấy rất khó xử, nhớ đến lúc đó còn có một hồi, bản thân cùng An Tiếu Trúc hư loan giả phượng, chỉ để lấy lòng người đàn ông của chung đó, thực sự là ngượng không để đâu hết ngượng!
-Thôi, thôi, thôi, Tiếu Trúc, chúng ta đi ăn cơm đi, bụng đói không chịu nổi nữa rồi!
Vẫn là Mã Tiểu Linh rộng rãi hơn một chút, vội vàng chuyển chủ đề, liền lôi An Tiếu Trúc đi.
An Tiếu Trúc tức khắc cười hi hi, thân thiết kéo cánh tay Mã Tiểu Linh, đầu kề sát tai cô hỏi:
-Thế chị Tiểu Linh chị còn trách em nữa không, còn giận em nữa không?
-Choáng, chị tức nổi chắc? Không chỉ có Diệp Thanh, ngay cả chị cũng bị em làm cái đó rồi đấy biết không hả!
Mã Tiểu Linh buồn bực nói.
-Haha!
An Tiếu Trúc liền vui vẻ đắc ý, lại xúm vào tai Mã Tiểu Linh, cười nhỏ nói:
-Chị Tiểu Linh cũng không không vừa mà, tối qua cũng làm em cảm thấy rất sướng đấy!
-A ~~, sao cô lại hạ lưu thế chứ!
Mã Tiểu Linh dè bỉu.
An Tiếu Trúc cũng không chút yếu thế, nói:
-Như nhau cả thôi!
Đúng lúc này, Tần Cầm bước tới, dường như đã nghe thấy điều gì, hiếu kỳ hỏi:
-Cái gì mà như nhau cả thôi thế?
An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh tức thời giật nảy mình hoảng sợ, tức khắc lấy lại vẻ nghiêm trang, Mã Tiểu Linh ho khan hai tiếng nói:
-Là thế này, chị Tần, em với Tiếu Trúc đang tán gẫu về sở thích mua sắm ý mà, he, chị không biết chứ, hóa ra chúng em lại thích quần áo cùng một loại phong cách đấy, tối qua em thử qua một chiếc, chậc, đem từ Ninh Thành đến, Tiếu Trúc mang đến, không ngờ lại khá đẹp!
An Tiếu Trúc lè lè lưỡi, thầm nói, chị Tiểu Linh không hổ là người làm lãnh đạo, nói dối mà mặt vẫn lạnh tanh, quả thực giỏi hơn mình nhiều!
Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lời của Mã Tiểu Linh, cảm thấy, bà chị tốt này, thực sự dung tục không kém phần Diệp Thanh, không ngờ tùy tiện bịa ra mấy câu, mà đã có ý tiết lộ bọn họ 3.p, cái gì mà thích cùng một phong cách quần áo, cùng lúc cùng mặc một chiếc áo, thế không phải là thích cùng một người đàn ông, bị cùng một người đàn ông cùng lúc làm cái đó sao? Chị Tiểu Linh, chị quá thâm thúy đấy!
Mà nghĩ theo kiểu khác, không ngờ tên Diệp Thanh lại bị ví von như quần áo, đàn ông như quần áo, cái đó, giống như.... quá chuẩn, haha, đoán chừng thằng cha đó mà nghe thấy chắc tức chết mất!
Có điều, Diệp Thanh ca ca, anh cứ yên tâm đi, sau này em với chị Tiểu Linh chỉ mặc một chiếc áo là anh thôi, mặc cả đời này, tuyệt đối sẽ không đổi sang mặc chiếc “áo” nào khác đâu, chỉ chấm một cái duy nhất! An Tiếu Trúc thề thốt trong lòng!
-ồ !
Tần Cầm gật đầu, sau đó nói:
-đến Bangka bao nhiêu ngày rồi, vì việc của mẹ Tiếu Trúc, nên chẳng có thời gian tiếp đón hai người, không bằng thế này nhé, tối nay tôi mời, đưa hai người đi Bangka chơi một trận thỏa thích!
-đến chỗ nào thế?
An Tiếu Trúc tức khắc trở nên thích thú, hỏi.
-quán Bar!
Tần Cầm nói:
-cách đây tầm ba đến bốn km, có một quán bar rất náo nhiệt, thanh niên mấy người nhất định sẽ thích cho xem!
-ừ ừ ừ
An Tiếu Trúc hí hửng gật đầu như gà con mổ thóc, la lên:
-Thế tối nay chúng ta kéo Diệp Thanh đi cùng đi.
-Cũng được, không thành vấn đề, mọi người đều đi, càng đông càng vui mà, hơn nữa có cậu con trai đi theo, thì vẫn thấy yên tâm hơn!
Tần Cầm cười nói, trong lòng lại nghĩ, xem ra, cô đại tiểu thư này nhất định là chấm bác sỹ Diệp rồi, làm cái gì cũng nghĩ đến hắn, có điều, Diệp Thanh với Mã Tiểu Linh hình như là tình nhân mà, cái cô Tiếu Trúc này, thuần khiết quá, không phải là lại sa vào mối quan hệ tay ba rối rắm đấy chứ? Xem ra, mình phải tìm cơ hội thăm dò nói bóng nói gió một phen, nếu là thật, phải cảnh tỉnh con bé mới được!
-Đi, chị Tiểu Linh, chúng ta đi ăn cơm đi!
An Tiếu Trúc nói xong, liền kéo Mã Tiểu Linh đi về phía nhà ăn.
Tần Cầm ở phía sau nhìn thấy, không khỏi càng cảm thấy tò mò, quái lạ,chẳng nhẽ mình lại đoán sai? Nếu bọn họ là tình địch, thì đáng nhẽ hai bên phải như hổ rình mồi, chẳng ai để ý đến ai mới đúng chứ?
..... ......
Thác Tháp Tháp, bộ tộc Khắc Lỗ.
Bộ tộc này được đội của Diệp Thanh giúp xua đuổi bệnh dịch, vốn dĩ, cuộc sống đã trở về bình yên, nhưng, hôm nay, đột nhiên có một đám khách không mời mà đến, tức khắc, cả bộ lạc liền nhốn nháo gà bay cẩu nhảy, như có quân địch đánh đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui