Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 645: Biệt ly.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
“phằng” một cái, “tiểu Diệp Thanh” lập tức cứng lên! Chọc cả vải quần dựng đứng lên! Diệp Thanh vội vàng khép chân lại, sợ An Tiếu Trúc phát hiện, thầm nói, cái cô Tiếu Trúc này, tuy chưa luyện qua công phu quyến rũ trong truyền thuyết, nhưng lại có khả năng quyến rũ trời sinh, hơi phát huy một chút, nói độc một câu, đã có thể khiến đàn ông dâng trào khí huyết, muốn phạm sai lầm!
Lợi hại lợi hại!
Diệp Thanh gào thét trong lòng, nếu không phải An Tiếu Trúc trên người bị thương, phỏng chừng tên tiểu tử này đã tức khắc xoay người mà lên, cưỡng ép lên cung rồi!
- Chậc, nói thế nào đây, đều được mà, ai cũng có phong tình của riêng mình!
Diệp Thanh khó khăn lắm mới khiến cho ngọn lửa đang thiêu đốt nguội xuống một chút, ngẫm nghĩ rồi nói.
- Hừ, biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà.
An Tiếu Trúc bĩu môi, lại nói:
- Còn những cô gái khác thì sao, như Ninh Não Nhi này, Trần Du này, Nhan Tuyết Khâm này, Chu Vi này, còn cả cái cô Lạc Tửu Tịch nữa so với em và chị Mã Tiểu Linh, thì như thế nào?
- Cái này làm sao mà so được, anh còn chưa từng phát sinh quan hệ với bọn họ!
Diệp Thanh chột dạ phủ nhận nói.
An Tiếu Trúc liền tức khắc lườm hắn một cái, chề môi nói:
- Anh thế này chẳng phải là trợn mắt trối trắng trợn sao? Chị Tiểu Linh đã nói hết với em rồi, mấy người con gái này, anh coi như đã động qua hết rồi, ít nhất là đã làm việc một hai người!
- Cái gì với cái gì chứ?
Diệp Thanh loạn hết cả đầu óc lên, Mã Tiểu Linh nói với cô bé mấy chuyện này? Chẳng nhẽ hết cái để nói rồi sao, lại còn cái hình dung từ “làm việc” này nữa chứ?
Diệp Thanh toát hết cả mồ hôi!
- Hì hì, không nói được rồi chứ gì, đừng tưởng chúng em không biết, muốn người khác không biết trừ phi mình không làm! Đồ khốn khiếp, thành thật khai báo, anh ngoài cùng em với chị Tiểu Linh ra, trước kia có cùng mấy người con gái bọn họ 3.p qua không?
- Này, đừng có mà lưu manh thế này nhá, con gái gì mà cứ thích hỏi những câu lộ đuôi làm hỏng hình tượng của bản thân thế hả!
- ở đây chẳng phải là không có người ngoài sao? Lại chẳng có vấn đề gì, hơn nữa, bây giờ trong phòng ánh đèn mờ tối, anh xấu hổ cái quái gì chứ, giả vờ đứng đắn, ghét nhất cái kiểu ngụy quân tử này của anh đó!
- Thì cũng khiến cho người ta xấu hổ mà!
Diệp Thanh thấy mặt nóng phừng phừng, kỳ thực, hắn cũng từng nghĩ qua, cùng Ninh Não Nhi và Trần Du làm cái 3.p, cùng Nhan Tuyết Khâm, Lạc Tửu Tịch và Chu Vạy làm cái 4.p, thậm chí còn muốn cùng tất cả nữ nhân trên một chiếc giường lớn, hoặc trong bể bơi, hưởng thụ một chút cuộc sống hoang đường của vương đế ngày xưa, có điều đó chỉ là suy nghĩ linh tinh mà thôi, chứ không thể coi là thật được, cũng không có khả năng thực hiện được nhưng suy cho cùng cũng đã từng có suy nghĩ dung tục đó, lúc này bị An Tiếu Trúc hỏi đến, liền cảm thấy hết sức chột dạ!
- Nói, nói mau! Không được trốn tránh!
An Tiếu Trúc truy hỏi, còn nghiến răng ken két, dường như chỉ cần Diệp Thanh trả lời không đúng một chút thôi, thì sẽ lập tức xông lên cắn cho hắn một miếng! dám cùng những người con gái khác 3.p! cắn chết ngươi!
Kể cả Diệp Thanh đang nằm trên giường, trong ánh đèn mờ tối da mặt trở nên siêu dày, lúc này cũng á khẩu không trả lời được, trong lòng xấu hổ muốn chết, vô cùng ngượng ngùng xin tha mạng:
- Tiếu Trúc, chúng ta đừng nói chuyện này được không?
An Tiếu Trúc nói:
- Sao? Không dám đối mặt à? Không có dũng khí? Hay là trong lòng có quỷ? Hừ lúc anh làm sao dũng khí phừng phừng thế, mà sao lúc nói lại không dám nói?
- Tiếu Trúc, đừng nói cái này nữa mà, đổi chủ đề đi, nhé?
Diệp Thanh chùm chăn lên đầu, nói:
- Chúng mình không thể lưu manh như thế được!
An Tiếu Trúc hơi nghiêng nghiêng người, dùng cánh tay không bị thương lôi Diệp Thanh ra, nói:
- Này, mới thế mà đã xấu hổ rồi? nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, làm rồi không dám nhận, thế không phải anh hùng đâu nhé!
Diệp Thanh nghiêm túc nói:
- Anh tuy là...., cái gì nhỉ....., người con gái anh thích hơi nhiều một chút, nhưng anh thề, anh đối với mỗi người con gái các em đều là nghiêm túc!
An Tiếu Trúc ngượng ngùng nói:
- Người ta sớm đã không còn là con gái rồi, bị anh cái đó rồi còn đâu nữa!
Diệp Thanh:
-.......
- Bỏ đi, những câu em hỏi có phải gian xảo quá rồi không? Xem đã làm anh khó xử rồi! chị Tiểu Linh mà biết phỏng chừng thể nào cũng nói em!
- Tiếu Trúc, anh hỏi em một câu nhé, em thực sự không để ý anh có người con gái khác sao?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, cuối cùng không kìm được, hỏi.
- Sao, anh hoài nghi, không có lòng tin?
- ừ!
Diệp Thanh gật gật đầu, thừa nhận, nói:
- Kỳ thực, anh vẫn không hiểu, không rõ, anh sợ các em có một ngày, đều bỏ anh mà đi!
Diệp Thanh lộ ra một sự lo lắng được mất, lông mày nhẹ nhíu lại, dường như vô cùng lo lắng việc này xảy ra.
- Anh ấy à, đúng là tham lam! Bao nhiêu nữ nhân như vậy, em xem sau này anh làm thế nào mà an trí!
Diệp Thanh im lặng:
-....
- Có điều, em thì anh không phải lo lắng đâu, yên tâm đi, em không rời anh mà đi đâu!
An Tiếu Trúc từ từ thở ra một hơi nói:
- Không lâu trước kia, em cũng cho rằng, tình yêu nhất định chỉ được thuộc về người mình yêu, yêu một người nhất định phải chiếm hữu họ, em cũng từng nghĩ ,phải cướp anh ra khỏi tay chị Mã Tiểu Linh, ra khỏi tay những người con gái khác, chiếm giữ anh cho riêng mình! Khiến anh chỉ yêu một mình em thôi, chỉ chiều một mình em! Nhưng, em dần dần biết được, điều đó là không thể, em không có bản lĩnh đó, tuy rằng em tự cho rằng điểu kiện bản thân xuất sắc, những những người con gái khác của anh cũng không kém em, lúc em đối với anh.... tình ái sâu đậm, em mới dần dần hiểu ra, yêu một người, lại hạnh phúc, ngọt ngào đến như vậy, thế cho nên em mới có thể dễ ra tha thứ cho người ấy hết thảy, kể cả, người ấy có người con gái khác, có vợ, thậm chí là có tình nhân....
Diệp Thanh nhất thời ngây dại, cảm động không hiểu, có được một hồng nhan tri kỉ như vậy, còn cầu gì nữa!
..... ........ ........
Bangka chiến tranh lại nổi lên lần nữa! Khói lửa chiến tranh nổi lên từ Bangka, lan rộng ra cả huyện, thậm chí, rất nhiều thủ phủ bên cạnh, cũng lần lượt xảy ra xung đột, mà mồi lửa, hoặc là do cái chết của con trai tư lệnh Mikhail, Thái Lặc, chết ở địa bàn của tư lệnh Tháp Mông, tư lệnh Mikhail đương nhiên sẽ không để yên, tập kết binh lực, cùng quyết chiến với tư lệnh Tháp Mông!
Nơi này không nên ở lâu, mấy người Diệp Thanh liền dự định phải mau chóng rời khỏi, ban đầu, Diệp Thanh biết, cái tên tư lệnh Mikhail kia đã nhận được chỉ thị của Vương Hữu Sơn, muốn đối phó với bản thân, còn muốn sát nhập vào hang ổ của đối phương, giết chết tên tư lệnh Mikhail đó, nhưng chiến loạn bùng phát, Diệp Thanh cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy nữa! Vũ khí của Mikhail lạc hậu, các mặt như quân kỷ đều không bằng Tháp Mông, bại vong chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Mẹ An Tiếu Trúc có việc phải quay về mỹ, hơn nữa những nơi như này, với thân phận của bà cũng không thể ở lâu, lưu luyến tạm biệt An Tiếu Trúc, yêu cầu cô về Mỹ cùng bà, có đều, An Tiếu Trúc nói bản thân là sinh viên khoa y, muốn đi theo đội chữa trị Hoa Hạ, cứu vớt nhân dân châu Phi, tận một phần công sức mỏng manh, ngoài ra cũng có thể thuận tiện tiếp xúc thực tế một chút, rèn luyện y thuật, sau đó qua vài ngày mới quay về trường tham gia kỳ thi cuối kỳ, e rằng lần này không có thời gian.
Mẹ An Tiếu Trúc liền nhìn Diệp Thanh một cái, biết con gái của mình lưu lại, phỏng chừng hơn nửa nguyên nhân là do người đàn ông này, ôi, nữ sinh hướng ngoại, đây cũng là việc không có cách nào khác, hơn nữa, bản thân bình thường cũng rất ít ở chung với cô, cho nên quan hệ giữa hai mẹ con có chút xa lạ, mặc dù trải qua việc lần này, quan hệ có thân thiết hơn được một chút!
An Tiếu Trúc an ủi nói:
- Mẹ, yên tâm đi, đợi nghỉ hè sang năm, nói không chừng con sẽ đi Mỹ tìm mẹ!
Thích Nguyệt Nhã gật đầu, lưu luyến rời xa, sau đó dưới sự đưa tiễn và tháp tùng bảo vệ của Tần Cầm và một đám nhân viên, vệ sĩ cùng đội quân thân cận của Tháp Mông tư lệnh, đi đến sân bay.