Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 654: Về nước.(1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Đêm khuya tĩnh lẵng, Niếp Tiểu Ẩn bị nhốt một mình trong thùng xe tải, thời tiết oi bức, bên trong lại chẳng có máy lạnh, khiến cho cô gái bình thường vô cùng thích sạch sẽ này khá tức giận, tiếng nghiến răng “kèn kẹt kèn kẹt” vang lên:
-Tên Diệp Thanh chết tiệt, không ngờ lại dám đối với ta như thế này! Uổng công ta khen ngợi ngươi như thế, còn năm lần bảy lượt, bảy lượt năm lần tiến cử ngươi với Dược thần lão nhân gia! Hừ.....
Niếp Tiểu Ẩn nhớ lại công sức của bản thân, người ta không những không cảm kích, mà còn ác độc bẻ hoa, hung hăng mà bắt cô, đánh cô, nhốt cô, không khỏi cảm thấy bi đát, vừa tức vừa giận!
Nếu Diệp Thanh biết được, chắc chắn sẽ tức chết, tôi từng đánh cô lúc nào chứ, là từng bắt cô, nhưng cũng không hề hành hung cô mà!
-Chỗ này quả thực không phải là nơi để nán lại! ngươi cho là công phu của ngươi lợi hại lắm sao? Dựa vào một sợi dây thừng rách mà có thể trói chân được ta? Lại còn cái thuật điểm huyệt vớ vẩn này nữa? Mơ hão!
Niếp Tiểu Ẩn tức giận, một mặt trong lòng đương hạ bệ chửi bới Diệp Thanh, một mặt đem hết sức lực ăn sữa ra, liều mạng dốc sức vận chuyển Bách hoa triền miên chân khí, bắt đầu tiến hành cưỡng ép vượt quan, muốn phá tan vòng phong tỏa của Diệp Thanh, chỉ cần khai thông được huyệt đạo, thì có thể vận dùng nội lực như bình thường, có thể thi triển được “Súc cốt công” mà Dược thần đích thân truyền lại cho, dễ ràng thoát khỏi nơi đây!
Có lẽ do thời gian quá lâu, có lẽ do Niếp Tiểu Ẩn liên tục nỗ lực không ngừng phá quan đã phát huy tác dụng, không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc, một trong những yếu huyệt bị Diệp Thanh phong bế, đã hơi lỏng ra!
Niếp Tiểu Ẩn lập tức mừng rỡ, đợi tấn công chậm dãi thêm vài lần nữa, đến lúc vết nứt lớn hơn một chút, cuối cùng thình lình đột phá, khai thông được huyệt vị này!
Có điều,nỗi đau đớn theo cùng mà đến đó, suýt chút nữa khiến cô phải rên ra tiếng, vầng trán thẫm những giọt mồ hôi lớn!
Nghỉ ngơi một lúc, liền tiếp tục vận công! Vì đã khai thông được một huyệt rồi, nên những huyệt sau không gian nan như thế nữa, gần như không hết thời gian để tàn một điếu thuốc, Niếp Tiểu Ẩn đã có thể hoạt động các khớp xương một cách tự nhiên rổi!
chiến sĩ canh gác ngoài xe hình như đã nghe được tiếng động, ném tàn thuốc trong tay xuống, giẫm nát, trèo lên xe lôi tấm mành ra nhìn nhìn!
Nói cho cùng, Niếp Tiểu Ẩn là con gái, Nhiễm Vân Phi cũng vô cùng có tình người mà tìm cho cô một tấm mành để che lại, đồng thời chỉ cho phép các chiến sỹ ở bên ngoài canh giữ! Như thế có thể tránh được một số người trong bộ lạc nhìn thấy lại nói xấu! Nói đội chữa trị Hoa Hạ không ngờ lại “bắt cóc” một người! lại còn là một cô gái, nói không chừng bình thường lúc chán quán, lại làm cái đó cái đó! Như thế thì ảnh hưởng xấu chết!
Niếp Tiểu Ẩn phản ứng cực nhanh, gần như chiếc mành vừa mới động đậy, đã lập tức phục hồi lại trạng thái ban đầu, cho lên khi các chiến sỹ bước vào, gần như không phát hiện được điều gì, chẳng khác gì so với lúc trước khi họ bước ra ngoài!
-Hi hi, vị ca ca này, anh có thể thả em ra được không?
Niếp Tiểu Ẩn nheo con mắt bán dân lại, lộ ra vẻ đáng yêu như em bé, mưu đồ làm cho vị chiến sĩ ca ca hùng tráng này nảy sinh một chút cảm thông!
Đáng tiếc, cậu chiến sỹ ca ca này tựa hồ như không nhìn thấy dáng điệu đáng yêu của cô, chỉ nhìn cô một cái, thấy dây thừng không có dị dạng gì, mà bản thân cô hình như vẫn chưa thể động đậy, liền yên tâm nhảy xuống xe!
Chiếc mành lắc lư, Niếp Tiểu Ẩn không nhịn nổi nhổ “phì” một cái, thầm nói:
-Đúng là cái đầu gỗ mụn mọc, chẳng hiểu phong tình là cái gì sất, vốn dĩ người ta còn định dùng mỹ nhân kế nữa cơ đấy!
Lầm bầm xong, đột nhiên như nhớ ra điều gì, cúi đầu ngắm nhìn bộ ngực của bản thân, chỉ thấy khe rãnh quyến rũ mê người, hai đầu vú dựng lên ngạo nghễ, thầm nói, bổn cô nương đây tiền vốn cũng khá đấy chứ, làm gì có chuyện mỹ nhân kế không có tác dụng?
Cô hồn nhiên không biết, thứ mưu chước này cũng phải nhìn người! nếu thi triển với tên Diệp Thanh của trước kia, cố gắng lắm, còn có chút tác dụng! Diệp Thanh của bây giờ, đương nhiên còn chẳng thèm để ý đến cô! Thằng cha này sớm đã có tận mấy mỹ nhân trong tay rồi, đối với mỹ nữ sớm đã không còn thứ khát vọng và nhục dục ngốc nghếch ấy nữa, dùng thuật ngữ y học mà nói, thì chính là “tính kiên trì” đã trở lên sắt đá hơn!
Miễn cưỡng thì lừa được tên chiến sỹ canh gác đó, Niếp Tiểu Ẩn lại bắt đầu giở trò, chỉ thấy cô vặn bên trái, uốn bên phải, không biết làm thế nào, da và xương liền bắt đầu chuyển dịch vị trí, sau đó liền thu nhỏ lại đến mức mà mắt thường cũng có thể thấy được sự biến hóa này! Dường như cả người đều nhỏ đi!
Súc cốt công! (thuật co rút)
Tuy nghe thì bình thường, tựa như chẳng phải là thứ công phu lợi hại gì, nhưng trong thực tế người luyện thành lại chẳng có mấy ai! Hơn nữa, phàm là người luyện thành loại công phu này, đồng thời nhất định phải là một bậc thầy về nhu thuật, thân thể mềm mại linh hoạt đến cực điểm, có thể làm ra các tư thế với độ yêu cầu cao!
Sau đó, chân tay Niếp Tiểu Ẩn liền nhẹ như bỡn mà tuột ra khỏi sợi dây thừng thô ráp!
-Hì hì, vốn định cho các ngươi nếm chút lợi hại, có điều thôi bỏ đi, hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt!
Niếp Tiểu Ẩn nghĩ đến công phu thâm sâu không lường trước được của Diệp Thanh, bên cạnh lại có mười mấy chiến sỹ đặc chủng súng vác vai, đạn lên nòng bảo vệ, đành phải tạm thời từ bỏ ý định trả thủ, thân hình vừa lắc, đã ra khỏi thùng xe, cậu chiến sỹ đứng canh đó ngửi thấy một trận gió thơm ngát, đương lúc định ngoảnh đầu lại xem, liền nhìn thấy một dòng hoa đương chảy, đủ loại hoa hư ảo hội tụ lại thành dòng nước lũ, trăm hoa đua khoe thắm hồng, ào về phía bản thân!
Tức khắc, vị chiến sĩ này liền huyết mạch bí trương, trong đầu xuất hiện rất nhiều nhất nhiều tuyệt sắc giai nhân, cảnh tượng kiều diễm, bắt đầu đắm chìm vào trong ảo cảnh không kiềm chế nổi!
Niếp Tiểu Ẩn tiện tay gõ cho người này mê man, rồi thân hình nhất túng, hồng ảnh phiêu dạt nhẹ nhàng, chui vào trong rừng cây bên cạnh, được chừng bảy tám trăm mét sau, mới từ xa vọng lại tiếng nói:
-Tiên họ Diệp kia, ta sẽ còn trở lại!
Thanh âm trong trẻo, âm lượng cực lớn, tựa như chú sư tử ngồi trước cửa Phật đương gầm lên, vang vọng trong bầu trời đêm, làm bừng tỉnh tất cả mọi người trong căn cứ của đội chữa trị!
Diệp Thanh chạy ra, nhìn thấy cậu chiến sỹ canh gác đương bất tỉnh trên đất, và chiếc thùng xe rỗng tuếch, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Lúc này, Nhiễm Vân Phi cũng chạy đến, thấy thế không khỏi giận giữ, chửi đổng lên:
-Không ngờ con nha đầu này lại có bản lĩnh đến như vậy!
Diệp Thanh cũng hết sức hối hận nói;
-Là tôi quá sơ xuất, người của Dược thần cốc, ai ai đều thần bí như vậy, hơn nữa hình như võ công cũng không tầm thường, có một chút tuyệt chiêu cất trong đáy giương cũng là chuyện không có gì lạ!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc lại không ra ngoài, có điều hai cô cũng ngồi trong trại quan sát, An Tiếu Trúc nhẹ nhàng cắn vành tai của Mã Tiểu Linh nói:
-Chị Tiểu Linh, chị nói có phải thằng cha Diệp Thanh đó cố ý đổ nước ra không?
-Làm sao có thể?
Mã Tiểu Linh lắc đầu lia lịa, một chút cũng không tin.
An Tiếu Trúc nói:
-Chị Tiểu Linh chị quá thuần khiết rồi, tên Diệp Thanh đó, nhất định là chấm sắc đẹp của con tiểu nha đầu đó, nên mới nương tay! Nếu không, cái cô Niếp Tiểu Ẩn đó, trông cũng chẳng hơn em bao nhiêu tuổi, há lại có bản lĩnh chạy trốn được?
Mã Tiểu Linh không khỏi lườm cô một cái, thầm nói, cái này thì có liên quan quái gì tuổi lớn hay bé, nhưng vẫn an ủi nói:
-Tiếu Trúc em nghĩ quá rồi, Diệp Thanh tuy có chút lăng nhăng, nhưng kỳ thực tầm mắt cực cao, không chỉ yêu cầu đối phương có vẻ đẹp mỹ miều, mà còn phải có nhân phẩm tốt, tính cách đốt vv, cái cô Niếp Tiểu Ẩn đó là người của Dược thần cốc, việc xấu làm không ghê tay, chỉ vì luyện chế thứ đan dược gì đó, không ngờ còn giết hại bao nhiêu người dân châu Phi như vậy, Diệp Thanh anh ấy làm sao có thể thích cô ta được chứ!
An Tiếu Trúc cắn cắn môi, vẫn không tin lắm, Mã Tiểu Linh chẳng thèm để ý tới cô thêm nữa, cứ thể ngả đầu xuống ngủ, thầm nói, cô thích ghen, thì cứ đi mà ghen đi, he he, sau này còn nhiều cái đề cho cô ghen nữa đấy, chị đây chả thèm, không chút ý nghĩa gì hết! Kỳ thực chỉ cần trong lòng hắn có chị là được!
Trên thực tế, trong suy nghĩ của Diệp Thanh người quan trọng nhất,người hắn thích nhất, vẫn là cô bác sỹ tóc ngắn bất kể về phương diện nào cũng vô cùng xuất sắc này! Địa vị chính cung không chút lung lay!
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cáo biệt với cư dân trong bộ lạc, đội chữa trị Hoa Hạ liền lên đường quay về, lái về phía Hubbell, dự định lên chiếc chuyên cơ được đại sứ quán sắp xếp tại sân bay quốc tế Roberst trở về Hoa Hạ.
Trải qua gần một tháng dòng chiến đấu, đội chữa trị Hoa Hạ có thể nói là cứu người vô số, đặc biệt là, Diệp Thanh đã tìm được phương pháp giải quyết triệt để, trận bệnh dịch này ở châu Phi giống như một trận băng tuyết dần dần tan ra khi mùa xuân chớm đến!
.... .....
ở hải phận phía tây Angola châu phí, một chiếc thuyền nalun loại nhỏ đương giương buồm đón gió, trên boong tàu đứng đầy những nam nữ ăn mặc thời trang, có rất nhiều người trông có vẻ như thành phần tri thức cao cấp ở thành phố lớn, có thể nói là phong độ ngời ngời, khí chất hơn người, đặc biệt là một người đứng ở giữa vô cùng bắt mắt, tiểu cô nương này, áo quần màu đỏ, dựa biển đón gió, phong tư yểu điệu không thể không để mắt tới!
Chính là Niếp Tiểu Ẩn và đám sư đệ sư muội của Dược thần cốc.
-Sư tỷ, chúng ta cứ thế này mà trở về Dược thần đảo sao?
Một cô gái mặc bộ quần áo công sở, y hệt như giám đốc công ty đa quốc gia hướng về phía Niếp Tiểu Ẩn hỏi.
Niếp Tiểu Ẩn nhẹ nhàng cau mày, có chút ưu sầu, nói:
-Không thế này thì có thể thế nào nữa chứ, không ngờ Dược thần cốc chúng ta hai năm nay lại chẳng thuận buồm xuôi gió như thế này, đúng là làm cái gì, thì cái nấy không thành công.
Cô gái mặc chiếc váy màu lục dài nói:
-Quả thực là không cam lòng, chúng ta khổ tâm kinh doanh, sắp đặt lâu như vậy, lúc thành quả nhìn thấy ngay trước mắt, thì lại bị cái tên Diệp Thanh kia cố tình phá hỏng! sư tỷ, tỷ nói cái tên tiểu tử họ Diệp đó thực sư lại có trình độ y thuật cao đến như thế sao? Không ngờ đến cả quỷ linh cổ của Dược thần lão nhân gia cũng có thể phá giải được!
-Đúng đấy, đây là thể kết hợp giưa sinh mạng khoa học và nhân công trí năng siêu thời đại, đặc biệt là loại robotnano đó, quỷ linh cổ chỉ cần tiến hóa đến bậc ba, thì cơ thể tự thân hợp thành, sau đó chịu sự không chế của chúng ta, muội trước giờ chưa từng gặp qua thứ nào thần kỳ đến vậy, sao lại có thể bị người ta phá giải chứ?
-Lần này thì đi đứt đời nhà ma rồi, chúng ta đập bể nhiệm vụ, tâm huyết của Dược thần bao nhiêu năm hủy trong chớp mắt, sau này có muốn đi vào con đường này lần nữa phỏng chừng cũng đi không thông rồi, còn không biết Dược thần lão nhân gia sẽ trừng phạt chúng ta như thế nào nữa!
-Đúng vậy, bây giờ các quốc gia trên thế giới ắt hẳn sẽ có đề phòng với quỷ linh cổ, có muốn tạo ra một trận bệnh dịch trên quy mô lớn cũng cực kỳ khó khăn!
-Bọn họ có phương pháp phá giải hết rồi còn đâu!
-Hì hì, Dược thần còn có thể trừng phạt chúng ta như thế nào? Cùng lắm là chết thôi!
Một cậu trai trẻ tuổi lạc quan cười nói.
-Chết? Ngươi đừng có nằm mơ! Cẩn thận không lại đem ngươi cho mấy tên cu li kia làm vật thí nghiệm, ngươi cũng biết rồi đó, mấy tên cu li đó đều là người trước kia bị chúng ta bắt đến, bình thường còn không biết hận chúng ta bao nhiêu, nếu chúng ta rơi vào tay bọn chúng, thì tuyệt đối là sống không bằng chết!
-Ôi, thế thì phải làm thế nào chứ, Niếp sư tỷ, tỷ tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng tỷ là con gái nuôi của Dược thần, có thể giúp chúng em nghĩ cách không?
Sau đó, đám đông cả trai lẫn gái đều bắt đầu năn nỉ Niếp Tiểu Ẩn!